Chàng Khờ

Chương 27: Gào thét giận dữ




Vương Thế Hào lúc này đã hóa thành một tên ác ma.
Hôm nay, Hạ Mạt Hàn đã chịu đả kích đủ rồi, cô vốn đã rơi xuống vực thẳm sâu nhất của cuộc đời. Ai ngờ, ông trời còn có thể giáng cho cô thêm một kiếp nạn khó khăn hơn nữa. Một Vương Thế Hào thế này trông rất khủng bố, hắn ta khiến cô vô cùng sợ hãi. Cơ thể và tâm hồn cô đều đang run rẩy, cô co quắp người ngồi ở đầu giường, van xin Vương Thế Hào: “Vương Thế Hào, xin anh đừng làm như vậy.”
Vương Thế Hào hừ lạnh nói: “Bây giờ chịu cầu xin tôi rồi à? Lúc trước, không phải cô luôn kiêu ngạo lắm sao? Mẹ kiếp, còn hại ông đây bị một thằng điên đánh. Món nợ này, cô buộc phải đứng ra trả.”
Vương Thế Hào nổi tiếng là thiếu gia trăng hoa, nhưng những người phụ nữ đi theo hắn ta đều là tự nguyện cả. Bình thường, hắn ta không dùng cách cực đoạn này để chiếm lấy một cô gái, nhưng Hạ Mạt Hàn là ngoại lệ. Cô gái này không chỉ khiến lòng dạ hắn ta ngứa ngáy, thậm chí ông chồng ngốc Ngô Bách Tuế của cô còn đánh hắn ta hai lần. Lần thứ hai, hắn ta còn bị đánh đến mức nhập viện. Vương Thế Hào chưa bao giờ bị ai đắc tội như vậy, mối nhục này cả đời hắn ra sẽ không quên.
Vương Thế Hào nhớ kỹ mối thù này, nhưng hắn ta biết Ngô Bách Tuế rất giỏi đánh đấm, nên hắn ta không nghĩ đến chuyện tìm Ngô Bách Tuế báo thù trước. Hôm nay, hắn ta sẽ xử Hạ Mạt Hàn đầu tiên, đây cũng là một sự an ủi với bản thân hắn ta.
“Cứu tôi với‼!” Hạ Mạt Hàn thật sự đã hết cách, cô biết mình không thể thuyết phục được Vương Thế Hào, cô thật sự sợ hắn ta sẽ làm bậy. Trong lúc cực kỳ bất lực và khủng hoảng, cô chỉ có thể cất lên tiếng kêu cứu tuyệt vọng.
Vương Thế Hào khinh bỉ nói: “Kêu đi, đây là biệt thự ở ngoại ô của tôi, xung quanh đây đến ma quỷ còn không có, cô có kêu rách họng cũng vô ích thôi.”
Đây là biệt thự mà Vương Thế Hào đã đặc biệt tự mua cho mình, dùng làm nơi để chứa gái. Dù sau này hắn ta kết hôn rồi, nơi đây vẫn có thể trở thành căn cứ bí mật để hắn ta bao nuôi nhân tình.
Nghe thấy Vương Thế Hào nói vậy, Hạ Mạt Hàn càng tuyệt vọng hơn.
“Mau cởi đồ ra.” Vương Thế Hào đã hết kiên nhẫn, hắn ta vung mạnh chiếc thắt lưng trong tay lên, uy hiếp Hạ Mạt Hàn.
“Đừng.” Hạ Mạt Hàn co quắp người ở đầu giường, ôm chặt lấy đầu gối, nghẹn ngào nói.
Bụp!
Vương Thế Hào quật mạnh chiếc thắt lưng xuống đất, phát ra tiếng vun vút chói tai. Sau đó, hắn ta gào lên đe dọa Hạ Mạt Hàn: “Con người tôi không biết thương hoa tiếc ngọc đâu, tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn cho tôi, đừng để tôi phải đánh!”
Hạ Mạt Hàn sợ đến mức tái mặt, cô thật sự vô cùng sợ hãi, trong lòng cô đang hoảng loạn đến cực điểm. Đôi môi cô luôn run rẩy, cô hé miệng, định nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, không thốt lên được tiếng nào.
“Nếu cô đã không thức thời, vậy đừng trách tôi không khách khí.” Vương Thế Hào bước nhanh tới cạnh Hạ Mạt Hàn, vung sợi dây lưng lên, định đánh cô.
Đột nhiên, điện thoại của Vương Thế Hào đổ chuông.
Hắn ta cau mày, sốt ruột cầm điện thoại lên định tắt nguồn. Nhưng thấy số gọi đến là của bố mình là Vương Chính Thành, hắn ta chỉ có thể hậm hự đi sang một bên, nghe máy: “Có chuyện gì thế bố?”
Vương Chính Thành lập tức hét lên giận dữ: “Thằng nghịch tử, mày bắt Hạ Mạt Hàn đúng không?”
Vương Thế Hào suýt bị tiếng hét làm thủng màng nhĩ, cách một chiếc điện thoại, hắn ta có thể cảm nhận sâu sắc được cơn giận dữ tột đỉnh của bố mình. Chuyện hôm nay, hắn ta làm rất kín đáo, nhưng người mà hắn ta phái đi bắt Hạ Mạt Hàn là người trong gia tộc. Hiển nhiên là có người không biết giữ mồm giữ miệng, đã thông báo chuyện này cho bố hắn ta.
Biết không giấu được nữa, Vương Thế Hào chỉ có thể thành thật đáp: “Vâng.”
Vương Chính Thành nổi trận lôi đình nói: “Mày mau thả người ra ngay.”
Vương Thế Hào không phục hỏi: “Tại sao ạ? Bây giờ, cô ta như con chó chết chủ, sao bố còn để ý đến chuyện cô ta làm gì?”
Vương Thế Hào thật sự không hiểu, tại sao bố mình lại quan tâm đến Hạ Mạt Hàn. Trước kia, bố hắn ta đã cảnh cáo hắn ta là không được có ý đồ gì với Hạ Mạt Hàn. Lúc đó, hắn ta còn tưởng nhà mình thấy người phụ nữ đã có một đời chồng như Hạ Mạt Hàn sẽ làm bẩn thanh danh của nhà họ Vương, nên mới ngăn cản hắn ta. Nhưng hắn ta không ngờ, bây giờ hắn ta bí mật chiếm lấy Hạ Mạt Hàn, bố hắn ta vẫn không cho phép, hơn nữa ông còn nổi giận như vậy, điều này khiến hắn ta thật sự thấy khó hiểu.
Vương Chính Thành sắp bị thằng con nghịch tử của mình chọc tức chết. Ông ta quan tâm đến Hạ Mạt Hàn, chỉ là vì cuộc điện thoại của Lý Xương Thịnh lần trước. Lúc đó, Lý Xương Thịnh bảo ông ta hủy ý định kết thông gia với nhà Hạ Mạt Hàn, ngoài ra còn cảnh cáo công ta tuyệt đối không được có ý đồ gì với cô.
Vương Chính Thành có thể trở thành chủ tịch tập đoàn Vương Thị đương nhiên là có chút tài năng, ông ta biết chắc chắn Hạ Mạt Hàn là người có bối cảnh bí ẩn, nên ông ta tuyệt đối không thể dây vào.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, Vương Thế Hào lại bắt cóc Hạ Mạt Hàn, chuyện này khiến Vương Chính Thành tức muốn ói máu. Ông ta nổi điên gào vào điện thoại: “Mày thả Hạ Mạt Hàn ra ngay, rồi cút về nhà cho tao. Nếu Hạ Mạt Hàn thiếu một sợi lông nào, tao sẽ đánh gãy chân mày!”
Vương Thế Hào hoảng sợ, hắn ta biết bố mình tài giỏi thế nào, cũng biết ông ta cưng chiều mình ra sao. Bình thường, dù hắn ta gây ra chuyện lớn thế nào, bố hắn ta đều dọn dẹp hậu quả giúp. Nhưng bây giờ, bố hắn ta quan tâm đến chuyện này như vậy, hơn nữa còn nổi cơn giận dữ xưa nay chưa từng có, điều này khiến Vương Thế Hào thấy hơi sợ hãi.
Dù Vương Thế Hào có to gan bằng trời, nhưng vẫn không dám làm trái ý bố mình.
Hắn ta cúp máy, nói với Hạ Mạt Hàn: “Coi như cô gặp may, hôm nay tôi tạm thời thả cô đi, nhưng chuyện của chúng ta chưa xong đâu.”
Sau đó, Vương Thế Hào sai người đưa Hạ Mạt Hàn đi. Còn mình thì chạy về nhà.
Hạ Mạt Hàn bị quẳng trên một con đường vắng vẻ, dù đã thoát khỏi nanh vuốt của Vương Thế Hào, nhưng cô vẫn thấy vô cùng sợ hãi. Cô dùng tốc độ nhanh nhất đi trên con đường lớn, sau đó bắt một chiếc taxi đi.
Ngồi trên xe, Hạ Mạt Hàn mới cảm thấy sống lại. Nhưng cảm giác tuyệt vọng và hoảng loạn vẫn đeo bám cô, cơ thể và tâm hồn cô vẫn còn đang run rẩy, mặt cô vẫn trắng bệch. Suýt nữa cô đã bị tên ác độc Vương Thế Hào làm nhục, cơn khủng hoảng này khó có thể xua tan được.
Dù cô bảo vệ được thân thể của mình, nhưng tâm hồn cô đã bị tổn thương nặng nề.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại. Từng cơn sóng gió hôm nay thật sự khiến cô không thể chịu nổi nữa, cô những tưởng mình rất kiên cường, có thể gánh vác nhiều áp lực. Nhưng bây giờ, cô mới sâu sắc phát hiện ra mình chỉ là một cô gái, một cô gái rất nhỏ bé, ai cũng có thể chà đạp cô dưới chân và ức hiếp, mà cô không thể phản kháng.
Tất cả niềm tin và sự tự tin của cô đều đã sụp đổ.
Cô rất mệt, rất mệt.
Chín giờ tối, Hạ Mạt Hàn về tới khu nhà. Cô lấy ít tiền lẻ trong túi trả tiền taxi, sau khi xuống xe, cô ôm cơ thể mệt mỏi bước chậm vào nhà.
Đi đến phía dưới tòa nhà, Hạ Mạt Hàn vừa nhìn đã thấy mẹ mình đang ngồi lẻ loi ở bồn hoa. Bà ta cô đơn lẻ bóng, chỉ có một đống hành lý và vật dụng trong nhà bên cạnh.
Trông thấy cảnh tượng này, trái tim vừa bình yên lại của Hạ Mạt Hàn lại run rẩy mãnh liệt. Cô bỏ mặc sự mệt mỏi và tiều tụy của bản thân, lập tức đi tới cạnh Hoàng Quý Lan, nôn nóng hỏi: “Mẹ, chuyện gì thế này?”
Hoàng Quý Lan ngẩng đầu lên nhìn Hạ Mạt Hàn, bà ta khàn giọng đáp: “Nhà bị người nhà họ Hạ lấy lại rồi.”
Nhà bị lấy lại rồi?
Điều này chẳng khác nào quẳng một trái bom vào trái tim đã vỡ nát của Hạ Mạt Hàn!
Cô trợn tròn mắt, không thể tin nói: “Đây không phải là căn nhà mà bố để lại cho hai mẹ con mình sao?”
Hoàng Quý Lan đỏ mắt, khổ sở đáp: “Là nhà của bố con, nhưng bố con cũng được kế thừa từ gia tộc. Bây giờ, chúng ta bị đuổi khỏi gia tộc rồi, nên không có quyền kế thừa căn nhà này nữa, nhà họ Hạ có quyền lấy lại.”
Nghe xong, cơ thể Hạ Mạt Hàn lảo đảo, dường như đứng không vững. Cô biết những người thân đó của cô lạnh lùng vô tình, không có chút lương tâm nào. Nhưng cô không thể ngờ bọn họ có thể tuyệt tình đến mức này, đến chốn dung thân duy nhất của hai mẹ con cô mà họ cũng lấy lại, họ đang muốn ép mẹ con cô lang thang đầu đường xó chợ sao?
“Ngô Bách Tuế hại nhà chúng ta quá thảm.” Cuối cùng Hoàng Quý Lan không nhịn được nữa, bật khóc.
Lần này, Hoàng Quý Lan thật sự đã hoàn toàn suy sụp, bà ta cảm thấy cực kỳ khó chịu và càng hận tên đầu sỏ Ngô Bách Tuế hơn. Nếu bây giờ, Ngô Bách Tuế đứng trước mặt bà ta, bà ta thật sự có thể tức đến mức đánh chết anh.
“Mẹ, con xin lỗi.” Hạ Mạt Hàn đã quá mệt mỏi và đau khổ. Ông trời muốn đày đọa một mình cô, cô có thể nhịn được. Nhưng đến mẹ cô bây giờ cũng phải chịu khổ theo. Cô biết tất cả mọi chuyện thật sự đều có liên quan đến Ngô Bách Tuế, trong lòng cô cảm thấy tự trách.
Hoàng Quý Lan nức nở nói: “Bây giờ xin lỗi thì có tác dụng gì, mẹ đã bảo con ly hôn từ lâu mà con không chịu. Bây giờ, hai mẹ con mình trắng tay rồi, sau này biết sống thế nào đây?”
Nói rồi, bà ta lại hắng giọng khóc lớn lên. Bà ta thấy mình là người thảm hại nhất trên đời, thảm tới mức bà ta đã mất hết niềm tin vào tương lai. Bây giờ, bà ta cũng không còn tâm trạng quan tâm đến mặt mũi thể diện gì nữa, chỉ muốn khóc to một trận thôi.
Trong khu nhà vẫn có người qua kẻ lại, trông thấy Hoàng Quý Lan ngồi khóc lóc ở đây, ai nấy đều không nhịn được dừng bước nhòm ngó, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hạ Mạt Hàn cũng muốn khóc, nhưng cô biết là mình không thể. Mẹ cô vẫn cần được cô chăm sóc như trẻ nhỏ, cô buộc phải mạnh mẽ lên, để làm chỗ dựa duy nhất cho mẹ mình. Vì vậy, cô không nấn ná nữa, lập tức đi đến cạnh mẹ mình, đỡ bà ta dậy và khuyên nhủ: “Được rồi, mẹ đừng khóc nữa, chúng ta kiếm khách sạn nào ở tạm đã!”
Hoàng Quý Lan cũng biết không thể thật sự lang thang đầu đường xó chợ được, bà ta lau nước mắt, xốc lại tinh thần, xách túi lớn túi nhỏ cùng đi ra khỏi khu nhà với Hạ Mạt Hàn dưới ánh mắt khác thường của người khác.
Vừa đi ra khỏi khu nhà, đột nhiên có một đám người nghênh đón hai mẹ con họ.
Người đi đầu nhuộm tóc vàng hoe, bước đi khệnh khạng, vừa nhìn đã biết là một tên côn đồ.
Người này tên là Lưu Tam, là một gã côn đồ nổi tiếng.
Lưu Tam vừa đến đã gọi Hoàng Quý Lan: “Sao, bà định chuồn hả?”
Hạ Mạt Hàn không biết Lưu Tam, nhưng Hoàng Quý Lan thì có. Gã Lưu Tam này chính là người chuyên đòi nợ thuê cho sòng bạc, Hoàng Quý Lan vừa trông thấy gã đã lập tức hoảng loạn như chuột thấy mèo. Bà ta nhìn Lưu Tam, hậm hực nói: “Anh Tam hiểu lầm rồi, sao tôi có thể bỏ trốn chứ. Chỉ là hôm nay có nhiều người đến nhà chơi, nên tôi và con gái phải ra khách sạn ở thôi!”
Lưu Tam hừ lạnh nói: “Hừ, bà tưởng tôi không biết chắc? Bà đã bị nhà họ Hạ đuổi ra khỏi cửa rồi, đừng lèm bèm nữa, mau trả tiền đê.”
Nghe thấy vậy, cuối cùng Hạ Mạt Hàn đã hiểu được đại khái. Hôm nay là một ngày trời giáng tai họa gì đây, cô lập tức ngoảnh lại hỏi Hoàng Quý Lan: “Mẹ vẫn nợ tiền bên ngoài sao?”
Hoàng Quý Lan chột dạ: “Không nhiều, không nhiều đâu.” Hoàng Quý Lan mê bài bạc, hai năm nay đánh bài, bà ta thật sự đã thua không ít tiền. Tiền Hạ Mạt Hàn đưa vốn không đủ, nên bà ta chỉ có thể mượn bên ngoài.
Lưu Tam ngẫm nghĩ nói: “Ồ, một trăm nghìn không phải là nhiều với bà hả? Ok, thế thì mau trả tiền đi!”
Hoàng Quý Lan rất sợ Lưu Tam, bà ta vội vàng lấy chiếc thẻ ngân hàng mà Hạ Mạt Hàn đưa cho tối qua ra, nói: “Bây giờ, trên người tôi chỉ có hai mươi nghìn, chỗ còn lại tôi trả sau có được không?”
Lưu Tam không chút do dự: “Không được, lúc trước cho bà mượn tiền là nể mặt nhà họ Hạ. Bây giờ, tôi nghe nói bà đã bị đuổi rồi, nhà cũng bị tịch thu, bà nghĩ mình còn tư cách khất nợ à? Mau trả tiền đe, đừng bắt tôi động tay động chân.”
Hoàng Quý Lan khóc không ra nước mắt, sao bà ta lại xui xẻo thế này, tai họa cứ thế ập tới, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, phượng hoàng mất lông không bằng một con gà. Bà ta tủi nhục nhìn Lưu Ta, không biết làm sao nói: “Tôi thật sự chỉ có hai mươi nghìn thôi, cậu ép tôi thì có tác dụng gì?”
Lưu Tam liếc nhìn Hạ Mạt Hàn, nhếch miệng, nói: “Thấy bà cũng không lấy đâu ra được ngần ấy tiền, nhưng con gái bà trông cũng được đấy, cũng đáng chút tiền. Thế này đi, bà bảo con gái bà đi theo tôi, một trăm nghìn này tôi sẽ xí xóa cho bà.”
Vừa nghe thấy vậy, Hoàng Quý Lan lập tức sợ hết hồn. Đương nhiên bà ta biết rõ Lưu Tam là hạng người gì, chuyện ép phụ nữ làm gáii giã này, gã đã làm không ít. Nếu Hạ Mạt Hàn rơi vào tay gã, đời này coi như chấm hết.
Nghĩ đến đây, Hoàng Quý Lan lập tức đứng chắn trước mặt Hạ Mạt Hàn, nói với Lưu Tam: “Tiền là tôi nợ, không liên quan đến con gái tôi, có gì cứ tìm tôi đây này.”
“Mẹ kiếp.” Lưu Tam giáng một cái tát lên mặt Hoàng Quý Lan, sau đó đẩy bà ta ngã xuống đất.
———————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.