Chàng Khờ

Chương 24: Hoàng quý lan ngang ngược




Giọng nói của Thái Hâm Lỗi xuyên qua loa điện thoại, vang vọng trong đại sảnh của Thanh Phong Trai.
Từng thành viên của nhà họ Hạ tại đây đều đã nghe rõ ràng từng từ từng chữ Thái Hâm Lỗi nói. Chỉ là từng chữ đều như một cái tát giòn giã, Thái Hâm Lỗi nói xong, đám người nhà họ Hạ chỉ cảm thấy mình đã ăn vô số cái bạt tai.
Đau quá!
Bọn họ không thể không đối mặt với hiện thực tàn nhẫn: Người đã bao trọn Thanh Phong Trai thật sự không phải Thái Hâm Lỗi.
Sự thật này đã đập vỡ tan những lời thề thốt khẳng định của họ.
Tất cả thành viên của nhà họ Hạ cùng chết lặng.
“Hâm Lỗi, anh không nói đùa đấy chứ? Giờ bọn em đang đợi anh ở Thanh Phong Trai mà?” Hạ Tử Nhiên là người sốc nhất, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này, cô ta hỏi lại mà gần như đang tự lừa mình dối người.
Nghe vậy, Thái Hâm Lỗi cũng vô cùng kinh ngạc, anh ta đáp ngay: “Không phải đó chứ? Thanh Phong Trai đã huỷ hết bàn rồi, không vào được đâu, sao bọn em lại vào được?”
Câu nói này đã đập tan tành tia hy vọng cuối cùng của Hạ Tử Nhiên.
Thất vọng, thất vọng tột cùng.
Cảm giác hệt như ngã từ mây xanh xuống vực sâu không đáy. Trái tim của Hạ Tử Nhiên đã tan nát rồi. Cô ta cảm thấy vô cùng vô cùng khó chịu, có cảm giác như đang nghẹt thở. Làm sao cô ta có thể ngờ được tất cả mọi chuyện đều không phải niềm vui bất ngờ mà Thái Hâm Lỗi đã chuẩn bị cho mình, giấc mộng công chúa tuyệt đẹp của cô ta đã tan nát rồi.
Sau vài giây trầm lặng, Hạ Tử Nhiên bắt đầu lên tiếng, giọng mang theo vẻ nức nở: “Vậy người cho mấy chục chiếc xe tới nhà em đón gia đình em tới đây cũng không phải anh sao?”
Nghe vậy, Thái Hâm Lỗi lại càng ngạc nhiên hơn, anh ta kinh ngạc lên tiếng: “Gì cơ? Có người đón các em sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
Hạ Tử Nhiên tuyệt vọng rồi, cô ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn ôm chút ảo tưởng nào nữa. Cô ta thật sự đã gặp phải bi kịch nực cười nhất cuộc đời, cô ta tưởng bạch mã hoàng tử bạch mã của mình đã cho mình một niềm vui khổng lồ, cô ta còn khoe khoang đắc ý trước mặt các thành viên trong gia tộc mình, rồi hả hê châm chọc Hạ Mạt Hàn, nhưng kết quả tất cử đều chỉ là bong bóng nước, mình đã hoàn toàn trở thành một trò đùa, làm sao Hạ Tử Nhiên có thể chấp nhận nổi?
Trước đó cô ta hãnh diện bao nhiêu thì bây giờ lại tuyệt vọng bấy nhiêu.
Cô ta kiệt sức nói: “Thôi cứ vậy đã!” Nói xong, Hạ Tử Nhiên cúp máy.
Cúp máy xong, cả Thanh Phong Trai lâm vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Những thành viên nhà họ Hạ đã hùa vào mạt sát Ngô Bách Tuế giờ giống hệt như người chết, không hề cất tiếng.
Rất lâu sau mới có người dần hoàn hồn, cất giọng hoài nghi: “Như vậy là sao, chuyện này thật sự không phải do cậu Thái sắp xếp ư?”
“Sao có thể như vậy được, trừ cậu Thái ra còn có ai xem trọng nhà họ Hạ chúng ta tới vậy”
“Hay đó thật sự là Ngô Bách Tuế?”
Nói tới nói lui, mọi người cùng đổ dồn tầm mắt sang Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế đón nhận ánh nhìn của bọn họ, trịnh trọng lên tiến: “Tôi làm tất cả những chuyện này không phải để nhà họ Hạ các người nở mày nở mặt, tôi chỉ muốn cho các người biết, chồng của Hạ Mạt Hàn không phải một tên khờ. Chồng của cô ấy là kẻ mà tất cả các người phải ngưỡng vọng!”
Giọng nói của Ngô Bách Tuế chói tai âm vang, khí thế của anh mạnh mẽ đầy nội lực, khiến tất cả thành viên nhà họ Hạ có mặt ở đó phải chấn động.
Giờ phút này, Ngô Bách Tuế trong mắt họ như cao lớn hơn gấp trăm lần, trông anh không hề giống một tên khờ bị trăm ngàn người coi khinh nữa.
Những kẻ kiên quyết không chịu tin Ngô Bách Tuế cũng không khỏi dao động.
Đặc biệt là Hạ Mạt Hàn. Lòng cô đang nhộn nhạo không yên. Chồng cô Ngô Bách Tuế thể hiện khí thế đàn ông mà trước đó anh chưa từng có, hệt như một vị anh hùng cái thế. Ngô Bách Tuế hiện giờ giống hệt như mẫu đàn ông trong mộng của cô, Hạ Mạt Hàn thật lòng cảm thấy vui mừng, cũng vô cùng cảm động.
Nhưng cả thế giới dao động thể Hạ Tử Hiên cũng không thể dao động, cậu ta hoàn toàn không tin tên khờ Ngô Bách Tuế, kẻ để cậu ta mặc sức chơi đùa lại là một kẻ ghê gớm có máu mặt. Cậu ta nghiêm giọng chất vấn thẳng mặt Ngô Bách Tuế: “Dù chuyện này không liên quan gì tới cậu Thái thì anh dựa vào đâu mà bảo tên khờ anh là người làm?” Không được nở nang mặt mũi vì Thái Hâm Lỗi đã khiến Hạ Tử Hiên rất không vui rồi, nếu chuyện này còn có liên quan tới Ngô Bách Tuế thật thì cậu ta sẽ tức chết mất.
Ngô Bách Tuế chầm chậm đứng dậy, ánh mắt sắc bén của anh liếc qua toàn bộ đại sảnh, anh ngạo nghễ cất lời: “Chuyện này chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng sao?” Dứt lời, anh chợt xoè tay ra.
Khí thế quyền lực cao quý lập tức toả ra ngay từ anh.
Anh không hề nhiều lời giải thích, chỉ dùng hành động để nói rõ, chỉ cần các người có mắt là có thể thấy được, Ngô Bách Tuế anh chính là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Trong khoảnh khắc này, tất cả người nhà họ Hạ đều á khẩu không nói được gì.
Bởi vì không nhắc tới chuyện gạt bỏ thành kiến, thì Ngô Bách Tuế hôm nay đúng thật là quá sáng chói, không hề tầm thường chút nào.
Chỉ là sự thật rằng Ngô Bách Tuế là tên khờ đã bén rễ sâu trong lòng mọi người, khiến các thành viên nhà họ Hạ coi như không thấy vô số những chuyện đã xảy ra hôm nay, cũng không muốn tin rằng Ngô Bách Tuế sẽ thay đổi, biến thành con người mà họ phải ngưỡng vọng.
Chốc lát sau, mẹ của Hạ Tử Nhiên, Hùng Ngọc Trơn lại chợt mở miệng, bà ta bực tức tủi thân nói với Ngô Bách Tuế: “Bao cả Thanh Phong Trai, thuê bao nhiêu những chiếc xe hạng sang và tài xế, tổ chức một cách hoành tráng thế này ít nhất cũng phải tốn vài triệu, một tên khờ như cậu lấy đâu ra chừng ấy tiền?”
Hùng Ngọc Trân thật sự không cam lòng, bà ta vốn tưởng hôm nay mình sẽ trở thành bà mẹ vợ được nở mày nở mặt nhất thành phố Tây Nguyên, nào ngờ, tất cả ánh hào quang đều đã bị tên khờ Ngô Bách Tuế chiếm mất, Hùng Ngọc Trần không muốn chấp nhận sự thật này, bà ta không muốn thừa nhận Ngô Bách Tuế là một người máu mặt đáng gờm có tiền có quyền, bà ta thà cho rằng anh đã bỏ tiền ra thuê còn hơn, dù bà ta cũng không biết anh lấy đâu ra số tiền này.
Nghe được lời này, đám người ngoan cố không muốn thừa nhận sự thật lại tức khắc nhao nhao lên, bọn họ lập tức phụ hoạ cho lời của Hùng Ngọc Trân, chất vấn: “Đúng đấy, cả nhà cậu chỉ trông cậy vào Hạ Mạt Hàn đi làm, cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Đúng là vô lý, người ta hay bảo là đám khờ hay gặp may, chẳng lẽ cậu ta trúng số độc đắc?”
“Nếu trúng mấy triệu tiền xổ số độc đắc thì đã lên báo từ lâu rồi, hơn nữa, làm sao Ngô Bách Tuế lại biết mua xổ số chứ?”
“Đúng đấy, dù sao chắc chắn chuyện này cũng có vấn đề!”
Đủ các tiếng chất vấn, nghi ngờ cứ vang lên không dứt. Đại sảnh rộng lớn của Thanh Phong Trai trở nên vô cùng ồn ào huyên náo.
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói như tiếng sư tử Hà Đông vang lên: “Câm miệng lại hết cho tôi!”
Đây chính là tiếng thét của Hoàng Quý Lan, dường như bà ta đã dùng hết sức lực để hét lên câu này. Giọng bà ta âm vang rung cả trời đất.
Tức khắc, tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, tất cả chìm vào tĩnh lặng.
“Các người là đám ngu xuẩn tự lừa mình dối người, chuyện đã rõ ràng lắm rồi mà các người vẫn không chịu thừa nhận rằng con rể tôi có năng lực sao? Các người cảm thấy chuyện hôm nay chỉ cần có mấy đồng tiền vớ vẩn là có thể làm được ư? Một kẻ lắm tiền bình thường có thể bao trọn Thanh Phong Trai sao? Đây là chuyện mà tới cả cậu Thái cũng không làm được, con rể tôi thì lại làm được, như vậy vẫn chưa đủ chứng minh sao?”
Từng từ từng chữ Hoàng Quý Lan thốt lên đều vô cùng rõ ràng hùng hồn, lý lẽ thuyết phục, khiến mọi người không thể phản bác lời nào.
Thét xong, tâm trạng của Hoàng Quý Lan đã thoải mái trở lại, đám người có mắt như mù này dám coi thường con rể của bà ta, giờ bà ta phải lấy lại thể diện cho con rể mình, bà ta muốn cho cả thế giới biết, Hoàng Quý Lan bà chính là bà mẹ vợ may mắn nhất trên đời.
Nói thật thì Hoàng Quý Lan kinh ngạc tột độ trước những chuyện diễn ra hôm nay, bà ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi cậu con rể ngớ ngẩn mặc sức bị mình mắng mình đánh cũng không biết cự nự lại là một cậu rể vàng. Nhưng sự thật có khó tin hơn thì Hoàng Quý Lan cũng hoàn toàn bằng lòng chấp nhận, bà ta không giống đám người tự lừa mình dối người khác.
Thấy đám người có mặt tại đây đều sốc đến nỗi không nói nổi nên lời vì mình, Hoàng Quý Lan lại càng sung mãn, coi như bà ta đã gột sạch nỗi nhục, có thể nở mày nở mặt.
Bà ta giữ khí thế này, ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước tiến tới trước mặt bà cụ, nghiêm nghị nói: “Bà à, chẳng lẽ bà chưa từng nghĩ tới chuyện tại sao ông lại gả Tiểu Mạt cho Ngô Bách Tuế sao? Bà cũng muốn ông thương Tiểu Mạt nhất nhà, vậy đương nhiên Ngô Bách Tuế không phải người bình thường rồi, sao bà lại cứ ép Tiểu Mạt ly hôn với Bách Tuế vậy? Bà hồ đồ quá đi mất thôi!”
Nói bà cụ xong, Hoàng Quý Lan lại bước tới trước mặt Hùng Ngọc Trân, nghiêm giọng quở trách: “Ngọc Trân, con gái cô cũng chỉ qua lại hẹn hò với cậu Thái thôi, còn chưa chắc về sau có thể kết hôn không, cô xem cái vẻ đắc ý của cô kìa, mũi vểnh cả lên trời, còn châm chọc tôi nữa, cô đúng là không biết ngượng, đến tôi cũng phải xấu hổ thay cô.”
Mắng Hùng Ngọc Trân xong, Hoàng Quý Lan lại tiến ngay tới trước mặt Hạ Tử Hiên, lớn tiếng trách cứ cậu ta: “Cái thằng ranh này, tốt xấu gì thì Bách Tuế cũng là anh rể cậu, cho hỏi cậu có từng tôn trọng người bề trên không đấy? Cậu chỉ biết bắt nạt thằng bé, cậu thật sự nghĩ Bách Tuế dễ bắt nạt sao? Thằng bé chỉ không chấp cậu thôi, đúng là vô giáo dục.”
Ngay sau đó, Hoàng Quý Lan lại bước tới trước Hạ Tử Nhiên, trách móc cô ta: “Mới tí tuổi đầu đã thực dụng, lại còn chẳng coi ai ra gì, dù cháu có cưới được cậu Thái thì sao, cháu thử đặt tay lên ngực tự vấn xem, cậu Thái có đẹp trai bằng con rể tôi không? Cháu dựa vào đâu mà lại cô thường Tiểu Mạt, coi thường con rể tôi? Cháu lấy đâu ra cái tư cách ấy?
Hoàng Quý Lan hệt như một vị thẩm phán, phê bình chỉ trích từng người bà ta thấy ngứa mắt một.
Phê bình xong, bà ta thấy vô cùng thư thái dễ chịu. Chỉ cảm thấy đúng một từ, đó là: Thoải mái.
Sau khi thoải mái hả hê xong, Hoàng Quý Lan mới bước tới gần Ngô Bách Tuế, dịu dàng nói: “Bách Tuế à, thật ra mẹ cũng đã biết trước rồi, con chính là hạc giữa bầy gà, trước đó mẹ phê bình con cũng là vì muốn khích lệ, mẹ xin thề với trời mẹ hoàn toàn chỉ vì muốn tốt cho con, con xem ba năm nay mẹ giặt quần áo nấu cơm cho con, chịu mệt chịu khổ, chắc con không trách mẹ đâu, phải chứ?”
Thấy Hoàng Quý Lan như vậy, Ngô Bách Tuế có cảm giác rất xa lạ, bà mẹ vợ quái quỷ này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, nhưng trông bà ta có thể dạy dỗ được đám người ngoan cố nhà họ Hạ, Ngô Bách Tuế cũng thấy không tệ. Vậy là anh bèn trả lời Hoàng Quý Lan: “Không trách.”
Hoàng Quý Lan tức khắc nở nụ cười hưng phấn.
“Con rể tốt của mẹ, con có thể nói cho mẹ biết rốt cuộc con có bao nhiêu tiền không?” Hoàng Quý Lan không quan tâm tới những chuyện khác, bà ta chỉ quan tâm tới tiền. Thứ bà ta thích nhất chính là tiền, vậy nên bà ta sốt sắng không chờ nổi, phải hỏi câu này ngay.
Ngô Bách Tuế thản nhiên đáp: “Mẹ không ước lượng được số tiền con có đâu.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi thôi nhưng lại vô cùng dứt khoát.
Nghe vậy, Hoàng Quý Lan ngẩn cả ra, tim bà ta đập thình thịch, sắp không thở nổi, có một cậu con rể như vậy, Hoàng Quý Lan bà đúng là nhặt được vàng, có đang nằm mơ cũng phải cười tỉnh giấc.
“Lại còn không ước lượng được nữa chứ, anh khoác lác vì vậy? Anh thì có được bao nhiêu tiền? Chẳng lẽ anh lại là đại gia số một thành phố Tây Nguyên?” Hạ Tử Hiên có chết cũng không muốn tin tên khờ Ngô Bách Tuế sẽ vươn lên từ vực thẳm, đặc biệt là lúc nghe thấy Ngô Bách Tuế khoác lác tới vậy, Hạ Tử Hiên lại càng không chịu nổi phải lên tiếng phản bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.