Chàng Khờ

Chương 188: Lửa giận của Ngô Thanh Đế




Giọng nam này dài và triền miên, hệ như truyền đến từ một nơi rất xa xăm nhưng nghe lại cơ hồ vấn vít bên tai, nghe như tiếng bi thép đánh vào màng nhĩ.
Giọng nói này dường như có ma lực cực hạn, khiến những kẻ chém giết nhau đến đỏ mắt trên chiến trường đều kéo nhau dừng tay lại, ngây ngốc tại chỗ trong tích tắc.
Trang viên nhà họ Ngô ồn ào náo loạn bỗng nhiên lắng lại.
Tất cả mọi người như bị đông đá.
Chỉ có dòng máu tươi vẫn đang chậm rãi chảy trên mặt đất.
Xác chất như núi, máu chảy thành sông, thảm không nỡ nhìn.
Trong không gian yên tĩnh, một người đàn ông chậm rãi bước trên con đường nhỏ trong trang viên tới.
Là một người đàn ông trung niên, ông mặc một bộ đồ tang trắng như tuyết, thân hình oai phong.
Tướng mạo đứng đắn, đôi mắt như bắn ra những vì sao lạnh giá, hai hàng lông mày như vẽ, khuôn ngực rộng rãi, có khí thế bất khả chiến bại, cả người trông vô cùng uy nghiêm và ngầu. Nhưng trên gương mặt tuấn tú không ai sánh bằng của ông lại là vẻ tiều tụy, dưới mắt là quầng thâm đen sì, dường như rất lâu rồi ông không được ngủ một giấc thật ngon vậy.
Ông chính là gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Ngô, bố của Ngô Bách Tuế và Ngô Thiên – Ngô Thanh Đế.
Đã rất lâu rồi Ngô Thanh Đế không xuất hiện trong tầm mắt của người đời. Sau khi Ngô Bách Tuế và Liễu Khuynh Thành nối tiếp nhau gặp chuyện, Ngô Thanh Đế cũng gần như mất tích luôn, không công khai xuất hiện lần nào, thậm chí đến người trong trang viên nhà họ Ngô cũng chưa từng gặp lại ông.
Bây giờ, Ngô Thanh Đế xuất hiện lại rồi, tất cả người nhà họ Ngô đều không khỏi kinh ngạc, trong lòng họ chợt nảy ra một cảm giác khó diễn tả bằng lời, sắc mặt của họ cũng phức tạp khó phân biệt, ai nấy đều nhìn Ngô Thanh Đế đang bước chậm rãi với ánh mắt sâu xa.
Ngô Thanh Đế đi rất chậm, bước chân rất nặng nề, từng bước đi đều toát ra khí thế vô cùng uy nghiêm.
Tới chỗ chiến trường, Ngô Thanh Đế không liếc mắt nhìn đi đâu mà đi thẳng tới trước mặt Ngô Thiên, ông chăm chú nhìn Ngô Thiên, vẻ mặt tràn đầy uy nghiêm, giọng nói sắc bén: “Không phải trước nay con luôn cho mình là ứng cử viên thích hợp nhất cho vị trí gia chủ nhà họ Ngô sao? Mới bao nhiêu lâu mà nhà họ Ngô đã sắp hủy trong tay con rồi.”
Giọng điệu của Ngô Thanh Đế rất nghiêm khắc, trong sự nghiêm khắc đó có chứa đựng cả lửa giận nồng đậm.
Ngô Thanh Đế không hề khách sáo với Ngô Thiên chút nào, trước mặt nhiều người như thế nhưng ông cũng không hề nể mặt gia chủ hiện tại là Ngô Thiên chút nào, vừa tới ông đã không nể nang gì chỉ trích Ngô Thiên.
Ngô Thiên rất uất ức, đôi mắt hắn đỏ vằn cả lên. Từ lúc hắn lên nhậm chức gia chủ nhà họ Ngô thì việc gì cũng tự làm lấy, dốc hết sức hết lòng. Hắn tự cho rằng chuyện gì hắn làm cũng là vì nhà họ Ngô, dưới sự tiếp quản của hắn, mấy năm nay nhà họ Ngô đúng là đã mạnh mẽ hơn rồi, Ngô Thiên vẫn luôn rất tự hào về điều này.
Hắn bị đàn áp quá lâu, bây giờ có thể đứng trên đỉnh nên hắn muốn mình phải làm ra thành tựu gì đó, hắn muốn cho những người khinh thường hắn thấy Ngô Thiên hắn là người tài ba đến mức nào, hắn càng muốn để bố hắn là Ngô Thanh Đế phải dụi mắt mà nhìn lại. Nhưng, Ngô Thanh Đế chưa từng thừa nhận ưu điểm của hắn, chưa từng thừa nhận sức mạnh của hắn.
Hôm nay Minh Vương dẫn người xông vào trang viên nhà họ Ngô, thậm chí Minh Vương còn dẫn tới ba lão quái vật, điều này thật sự khiến Ngô Thiên ý thức được nhà họ Ngô thật sự gặp nguy cơ lớn. Nhưng tính hắn không chịu thua, hắn không thể nào nhẫn nhịn người khác cưỡi lên đầu hắn, hắn muốn đàn áp hết đám người ngông cuồng cực độ, khinh thường và làm nhục mình, hắn muốn chứng minh bản thân, muốn gầy dựng giang sơn mới cho nhà họ Ngô.
Nhưng cho dù hắn đã dốc hết sức thì kết quả vẫn không theo ý hắn, cho dù nhân số nhà họ Ngô đông hơn nhưng cũng không địch nổi cao thủ nghịch thiên của đối phương. Ngày hôm nay, đúng là nhà họ Ngô đã phải đương đầu với nguy cơ lớn nhất từ xưa đến nay.
Nguy cơ này cũng đúng thật do gia chủ là hắn khơi ra, thế nên, cho dù Ngô Thiên có muốn phản bác Ngô Thanh Đế cũng không có gì để phản bác.
Nhịn một hồi lâu, Ngô Thiên mới chật vật lên tiếng, giọng nói hắn trầm trầm: “Hôm nay bố ra đây là để xem chuyện cười của con à?”
Mặt mày Ngô Thanh Đế nghiêm khắc, trong đáy mắt thì lại là sự tức giận hận rằng luyện sắt không thành thép. Ông đảo mắt nhìn hiện trường thảm khốc, sau đó nói rành rọt từng chữ với Ngô Thiên: “Bố ra đây là không muốn nhìn thấy nhà họ Ngô bị hủy trong tay con như thế này.”
Cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Ngô sắp hủy trong giây lát, sao Ngô Thanh Đế có thể khoanh tay làm ngơ. Ông quyết không để gia tộc bị hủy diệt như thế này.
Nói xong thì Ngô Thanh Đế lại nhìn Vệ Hải, nghiêm nghị nói: “Tôi cứ tưởng có ông bên cạnh nó thì có thể khiến nó kiểm soát bản tính lại. Không ngờ ông cũng theo nó làm loạn.”
Trong lời lẽ của Ngô Thanh Đế có ý trách móc nặng nề, cùng với sự thất vọng vô biên.
Vệ Hải không những có một địa vị nhất định ở nhà họ Ngô, trong giới võ học, ông ta cũng là một nhân vật có tiếng tăm. Nhưng, ngay lúc này đây, đối diện với sự chỉ trích của Ngô Thanh Đế, ông ta cũng giống hệt như một đứa trẻ phạm lỗi lầm, sắc mặt phức tạp, không biết nói gì.
Hiện trường yên tĩnh trong chốc lát. Lúc này, Minh Vương đứng ra, lão ta đối diện với Ngô Thanh Đế rồi lớn tiếng nói: “Ngô Thanh Đế, tôi vẫn luôn rất tò mò, cậu cũng được xem như là một nhân vật oai phong một cõi, sao con trai của cậu có thể ép cậu thoái vị được thế?”
Minh Vương cũng xem như là khá hiểu Ngô Thanh Đế, Ngô Thanh Đế chấp quản nhà họ Ngô nhiều năm, nhà họ Ngô vẫn luôn hùng mạnh vững vàng, danh tiếng của Ngô Thanh Đế cũng vang dội lạ thường. Chính vì có Ngô Thanh Đế trấn thủ nhà họ Ngô nên nhà họ Ngô mới có thể phát triển ổn định được, dù bên ngoài mưa to gió lớn thế nào, thì vị trí gia tộc đứng đầu của nhà họ Ngô cũng chưa từng bị lung lay.
Nhưng ba năm trước, Ngô Thiên lại có thể gây ra một trận nổi loạn, lật đổ Ngô Thanh Đế, tự mình ngồi lên vị trí gia chủ.
Chuyện này thật khiến nhiều người không thể hiểu được. Minh Vương cũng là một trong số đó.
Nghe Minh Vương hỏi thì ánh mắt Ngô Thanh Đế dời chỗ nhìn qua Minh Vương, ánh mắt ông lạnh lẽo như dao, giọng nói ông lạnh như băng: “Chuyện của nhà họ Ngô chúng tôi, ông không cần phải biết quá nhiều.”
Minh Vương cười mỉm, sau đó thong thả nói: “Ngô Thiên có thể cướp được vị trí gia chủ trong tay cậu, tôi vốn tưởng cậu ta là người có bản lĩnh gì lắm, nhưng bây giờ đánh nhau mới biết, chẳng qua cậu ta chỉ là một thằng nhóc liều lĩnh và bốc đồng. Người thế này mà lại có thể ngồi lên được vị trí gia chủ nhà họ Ngô. Xem ra, thế giới bên ngoài tâng bốc nhà họ Ngô cậu lên quá cao rồi, nhà họ Ngô các cậu hoàn toàn không xứng với danh xưng gia tộc đứng đầu.”
Trong nước, các gia tộc lớn nhỏ đếm không xiết, chỉ riêng đất Yến Kinh thôi đã có biết bao gia tộc cường thịnh đứng sừng sững, nhưng nhà họ Ngô vẫn luôn được người đời tôn thành gia tộc đứng đầu.
Bao nhiêu năm trôi qua mà chưa từng thay đổi.
Minh Vương và nhà họ Ngô trước đây không có dây mơ rễ má gì, đối với nhà họ Ngô cũng không hiểu lắm. Nhưng lần này, sau khi giao chiến với nhau, lão mới phát hiện, nhà họ Ngô chẳng qua cũng tầm thường, không quá thần kì như bên ngoài nói.
Ngô Thanh Đế không thèm đếm xỉa tới lời châm chích của Minh Vương, ông chỉ lạnh lùng liếc qua Minh Vương và ba vị Thiên Vương còn lại. Sau đó, ông lên tiếng đầy bất mãn với bốn người này: “Các ông đều là những lão tiền bối quá trăm tuổi rồi, hôm nay lại bắt tay với nhau để đối phó với con trai tôi. Chuyện này mà truyền ra ngoài, không sợ người đời họ cười thối mũi sao?”
Tứ Đại Thiên Vương đã là một đám lão yêu quái rồi.
Đây là một đám lão tiền bối sống quá một thế kỉ, trải qua hết mọi gian nan vất vả rồi, bốn người bọn họ cộng lại cũng quá bốn trăm tuổi rồi. Bọn họ cứ hở ra là nói Ngô Thiên là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, lời nói lại tràn đầy ý khinh thường Ngô Thiên, nhưng bọn họ vẫn bắt tay nhau để đối phó với Ngô Thiên. Đối với bọn họ thì chuyện này đúng là không mấy vẻ vang.
Tứ Đại Thiên Vương ngạo nghễ bằng trời bị một câu nói của Ngô Thanh Đế chọc trúng nhọt, bọn họ vang danh cả một đời, là lão giang hồ thật sự rồi, lúc bọn họ rung chuyển đất trời Ngô Thiên còn chưa ra đời nữa. Đúng là bọn họ không thèm đếm xỉa tới Ngô Thiên, nhưng bọn họ bắt tay lại ức hiếp tên nhóc vắt mũi chưa sạch cũng là sự thật. Điều này thật sự tổn hại đến uy nghiêm và danh tiếng của bọn họ.
Đặc biệt là Minh Vương, lão nghe Ngô Thanh Đế nói xong thì sắc mặt trở nên khó coi trong nháy mắt. Lão là thần trong mắt người đời, là nhân vật truyền kì không thể vượt qua, trước nay lão đều đứng trên đỉnh mây, nhưng hôm nay lão lại đấu với Ngô Thiên mà lão xem thường. Nhớ tới chuyện chịu thiệt trong tay Ngô Thiên ngày hôm qua, Minh Vương càng tức giận không có chỗ nào phát tiết, lão sa sầm mặt xuống rồi lạnh lùng nói với Ngô Thanh Đế: “Nếu không phải Ngô Thiên ức hiếp người quá đỗi, không những cướp người trong tay tôi mà thậm chí còn định giết tôi thì hôm nay cũng sẽ không lớn chuyện đến mức này.”
Ngô Thanh Đế nghe vậy thì không khỏi trợn Ngô Thiên một cái, sau đó ông nghiêm túc nói với Minh Vương: “Đúng là con trai tôi mù quáng ngạo mạn, mắt để trên trời. Hôm nay nó cũng đã nhận được một bài học rồi, đã trả giá rồi, thế nên chuyện này kết thúc ở đây đi!”
Thật ra, Ngô Thanh Đế không cần hiểu rõ đầu đuôi đã dự đoán được, tạo thành thế cục ngày hôm nay chắc chắn có liên quan đến Ngô Thiên. Nếu Ngô Thiên gây chuyện lặt vặt thì Ngô Thanh Đế cũng không quản làm gì, nhưng bây giờ, chuyện này đã liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Ngô rồi, chắc chắn Ngô Thanh Đế phải ra mặt giải quyết.
Minh Vương cũng không phải quá hẹp hòi nhưng chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua được, lão hoàn toàn không cần phải suy nghĩ, quả quyết trả lời: “Học viện U Minh của tôi cũng vì nhà họ Ngô các cậu mà tổn thất không ít nhân lực. Nếu tôi cứ rời đi thế này thì người làm hiệu trưởng như tôi phải ăn nói thế nào với người trong học viện của mình?”
Cho dù nhà họ Ngô đã trả một cái giá đắt thì Minh Vương cũng sẽ không bỏ qua.
Ngô Thanh Đế nghe vậy thì mặt sầm xuống, lãnh đạm hỏi: “Vậy ông muốn thế nào?”
Minh Vương rất trịnh trọng trả lời: “Thứ nhất là giao Ngô Bách Tuế cho tôi, thứ hai là bảo Ngô Thiên quỳ xuống xin lỗi tôi. Chỉ cần cậu đáp ứng hai điều kiện này của tôi thì tôi sẽ dẫn người đi.”
Minh Vương giờ phút này hệt như bậc đế vương đứng ở trên vạn người, ngạo nghễ nhìn xuống, tư thế thanh cao.
Lão là kẻ xông vào nhà người khác, nhưng cũng là kẻ thắng cuộc.
Nghe Minh Vương nói điều kiện này, Ngô Thiên là người đầu tiên không nhịn được, hắn lập tức gào với Minh Vương: “Bảo tôi quỳ sao? Ông không có tư cách đó!”
Có một câu nói là “Thà chết đứng còn hơn sống quỳ”, Ngô Thiên đã là gia chủ nhà họ Ngô, hắn là vua, là người đứng trên thiên hạ, sao hắn có thể vứt bỏ tôn nghiêm của mình để quỳ trước mặt người khác được. Hắn thà chết oanh liệt trên chiến trường cũng không chịu khuất phục.
Minh Vương không hề đếm xỉa tới Ngô Thiên, lão chỉ thản nhiên nhìn Ngô Thanh Đế, đợi câu trả lời của Ngô Thanh Đế.
Sắc mặt của Ngô Thanh Đế hoàn toàn sa sầm, trong đôi mắt ông là ngọn lửa âm ỉ. Điều kiện Minh Vương đưa ra chẳng khác nào giẫm nhà họ Ngô dưới gót chân, nhà họ Ngô nhiều năm vững vàng ở vị trí gia tộc đứng đầu, ai ai trong nhà họ Ngô cũng có cốt cách, ai cũng không chịu để người ta chà đạp, thà chết chứ không chịu nhục, Minh Vương thành công khơi gợi lửa giận của Ngô Thanh Đế. Ông nhìn chằm chằm Minh Vương bằng ánh mắt xa xăm, giọng lạnh như băng: “Minh Vương, tôi khuyên ông nên biết điểm dừng mà nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi còn khuyên ông một câu, sau này đừng nhăm nhe Ngô Bách Tuế nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Minh Vương không thèm đếm xỉa tới lời uy hiếp của Ngô Thanh Đế, lão mỉa mai: “Một người bị con trai ép đến thoái vị thì lấy bản lĩnh gì để nói lời này? Cậu có tin hôm nay tôi có thể khiến cả nhà họ Ngô của cậu bốc hơi khỏi thế giới này không?”
Sát khí trên người Minh Vương bấy giờ cũng trào dâng.
Ngô Thanh Đế bước tới trước, đối diện với Minh Vương, ánh mắt ông sắc bén, bá đạo thản nhiên nói: “Tôi không tin, ông thử xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.