Chàng Khờ

Chương 161: Nhất Bạch Sơn Tịch đã chết




Lòng Hạ Mạt Hàn vốn đã tràn đầy lo âu, chợt nghe Hạ Khánh Chi nói vậy, cô lại càng luống cuống, đôi mắt đỏ au nhìn Hạ Khánh Chi, sốt ruột nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Bố có cách nào có thể giúp Tam thiếu gia không?”
Lối đánh liều mạng này của Nhất Bạch Sơn Tịch khiến Hạ Mạt Hàn lo lắng không thôi, cô cảm nhận được một nỗi sợ hãi và âu lo chưa từng có trong lòng, giọng nói đã có phần nức nở.
Hạ Khánh Chi nặng nề lắc đầu, giọng điệu trầm trọng: “Vô ích thôi. Bố cũng muốn giúp sức, nhưng cuộc chiến giữa các Đại Tông sư không phải là thứ mà bố có thể nhúng tay vào, đừng nói đến bố, kể cả là Tông sư lại gần họ nhất định cũng vong mạng. Giờ thắng hay thua chỉ có thể trông cậy vào số phận của Nhất Bạch Sơn Tịch mà thôi.”
Hạ Khánh Chi có lòng nhưng không có sức, trận đánh giữa Chúc Vĩnh Sinh và Nhất Bạch Sơn Tịch dữ dội như núi lửa phun trào, e rằng bất kỳ ai lại gần cũng sẽ thịt nát xương tan, Hạ Khánh Chi bất lực, cho dù ông ta cũng vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng lại không có cách nào giúp đỡ, chỉ có thể hy vọng Nhất Bạch Sơn Tịch có thể giống như trước kia, biến nguy thành an, tạo nên kỳ tích.
Nghe lời của Hạ Khánh Chi, trái tim Hạ Mạt Hàn càng căng thẳng, hai mắt đẫm lệ nhìn bóng dáng Nhất Bạch Sơn Tịch đang chiến đấu, thành khẩn cầu nguyện: “Tam thiếu gia, anh nhất định phải thắng.”
Những người đứng xem, mỗi người một vẻ mặt.
Hai người đang giao chiến, dốc toàn sức toàn lực.
Trạng thái điên cuồng của Nhất Bạch Sơn Tịch càng ngày càng nặng nề, những đòn tấn công càng ngày càng mạnh bạo, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, bầu không khí bị khí thế thịnh nộ và những đòn võ của hắn xé tan, hắn bây giờ như một chiến binh cảm tử không sợ mệt không sợ đau, gân xanh cuồn cuộn, từng cánh tay nổi lên những đường gân như thuồng luồng khiến hắn trông càng dữ tợn, cứ như vậy, hắn mang theo khí thế hung hãn mạnh mẽ mà tấn công Chúc Vĩnh Sinh không ngừng nghỉ, hai mắt hắn vằn đỏ như máu, sát khí hung ác hừng hực, khao khát muốn xé xác Chúc Vĩnh Sinh.
Dĩ nhiên Chúc Vĩnh Sinh cũng không chủ quan, ông ta luôn giữ vững lớp phòng hộ kiên cố nhất, những chiêu thức tấn công của Nhất Bạch Sơn Tịch rất đơn giản, nhưng chính vì đơn giản nên mới thô bạo, vì thô bạo nên càng mạnh mẽ, sức mạnh đáng gờm này ngoan cố kéo dài không thôi, những đòn công kích tung ra quá dày đặc khiến lớp bảo vệ của Chúc Vĩnh Sinh phải vất vả lắm mới chống cự được, nhưng ông ta có niềm tin chắc chắn, ông ta chỉ cần gắng hết sức kéo dài thời gian, kéo dài tới khi Nhất Bạch Sơn Tịch tự lụn bại mà chết. Niềm tin này củng cố tinh thần Chúc Vĩnh Sinh, giúp cho Chúc Vĩnh Sinh cũng tuôn ra sức mạnh liên tục không ngừng, để lớp bảo hộ của ông ta vững chắc dài lâu.
Do vậy, dù Nhất Bạch Sơn Tịch luôn ở trong thế chủ động, còn có vẻ như đã chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, hắn không tấn công được Chúc Vĩnh Sinh, Chúc Vĩnh Sinh như một pháo đài kiên cố không phá vỡ nổi, bất kể Nhất Bạch Sơn Tịch có tấn công như thế nào, ông ta cũng vẫn sừng sững không ngã gục.
Thời gian không còn nhiều.
Nhất Bạch Sơn Tịch cảm thấy máu trong cơ thể mình bị tiêu hao chóng mặt, hắn không thể tiếp tục kéo dài nữa.
Hắn muốn buông tay bỏ cuộc!
Bất thình lình, cơ thể Nhất Bạch Sơn Tịch tuôn trào một nguồn năng lượng tột đỉnh, cùng lúc đó, hắn bỗng quát to: “Diệt Thần Quyền.”
Tiếng thét vừa thốt ra, bầu trời tựa như tối sầm lại, trong chớp mắt, khí thế của Nhất Bạch Sơn Tịch tăng vọt đến cực điểm.
Lúc này, Nhất Bạch Sơn Tịch tỏa ra hào quang chói lọi, thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, tay phải của hắn cuộn chặt thành một nắm đấm chắc như thép.
Nắm đấm của hắn như mang theo sấm sét rền vang và tỏa sáng lấp lánh, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, nắm đấm sấm sét của hắn ầm ầm giáng xuống người Chúc Vĩnh Sinh.
Cú đánh này nhanh như chớp, mạnh mẽ vô địch.
Không thể chống đỡ!
Lớp phòng hộ của Chúc Vĩnh Sinh có thể nói là không gì phá nổi, nhưng Diệt Thần Quyền của Nhất Bạch Sơn Tịch quá kinh khủng, xuyên thủng lớp phòng hộ của Chúc Vĩnh Sinh dễ dàng như trở bàn tay.
Chỉ thoáng chốc, một Chúc Vĩnh Sinh mạnh mẽ vững vàng rầm một tiếng đã bị đánh trúng, nắm đấm của Nhất Bạch Sơn Tịch giáng thẳng vào lồng ngực Chúc Vĩnh Sinh.
Ầm!
Lồng ngực Chúc Vĩnh Sinh méo xẹp, cơ thể ông ta bị hất bay ra ngoài bằng tốc độ ánh sáng, cuối cùng ngã bịch xuống đất.
Một tiếng vang dội chấn động trái tim người xem, mọi người chỉ thấy Chúc Vĩnh Sinh sau khi rơi xuống đất thì bất động, ông ta tựa như chỉ còn là cái xác, không chút nhúc nhích, không một hơi thở.
Diệt Thần Quyền, đúng như tên gọi, không ai địch nổi, gặp thần sẽ giết thần!
Đại Tông sư Chúc Vĩnh Sinh oai dũng cũng không đỡ được Diệt Thần Quyền, lúc này đã ngã gục.
Thắng bại cuối cùng cũng phân định rõ ràng. Trong chớp mắt, bầu trời dường như đã bừng sáng sau cơn bão.
Không khí cũng thông suốt và trong lành trở lại.
Quang cảnh ở đây lại yên tĩnh vô cùng, sự đảo ngược tình thế đột ngột này khiến mọi người còn chìm trong kinh sợ, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
Không biết sau bao lâu, không gian tĩnh lặng bùng nổ trong một trận hò reo nhiệt liệt rầm trời, những lời tán dương lũ lượt vang lên:
“Oa, Nhất Bạch Sơn Tịch đã thắng, anh ấy thắng thật rồi!”
“Đúng vậy, Nhất Bạch Sơn Tịch quả nhiên là một vị thần, anh ấy luôn tạo nên kỳ tích.”
“Anh ấy chính là hóa thân của sự kỳ diệu, Diệt Thần Quyền ban nãy của anh ấy mạnh đến kinh hồn, không hổ danh là thần tượng của tôi, lợi hại thật.”
“Tôi càng ngày càng sùng bái anh ây.”
Rất nhiều người ở đây đều là người hâm mộ Nhất Bạch Sơn Tịch, thấy Nhất Bạch Sơn Tịch thắng, bọn họ muôn phần kích động, những người khác cũng vì chiến thắng của Nhất Bạch Sơn Tịch mà vô cùng phấn khích.
Người nhà họ Hạ càng thêm kính sợ Nhất Bạch Sơn Tịch, trong mắt bọn họ, hình tượng của Nhất Bạch Sơn Tịch ngày càng sáng chói rực rỡ, đây quả là một chiến thần bất bại!
Hạ Mạt Hàn lại mê đắm trước Nhất Bạch Sơn Tịch, trong thời khắc thập tử nhất sinh, Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn có thể giành thắng lợi trọn vẹn trong một trận chiến gian nan quyết liệt như vậy, điều này thật sự khiến Hạ Mạt Hàn ngạc nhiên mừng rỡ, sự lo lắng sợ hãi của cô đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác thoải mái vui sướng như điên. Ánh mắt cô nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch tràn đầy vẻ nóng bỏng.
Nhất Bạch Sơn Tịch đã trở thành một vị vua cao quý, đôi mắt hắn lóe sáng, nhưng bản thân hắn cũng biết, lúc này hắn vô cùng yếu ớt, vì hắn đã tiêu hao quá nhiều máu và tinh lực, thể lực khó có thể khôi phục lành lặn trong thời gian ngắn, nhưng thật may là hắn đã thắng, hắn đã giành chiến thắng trước khi cạn sạch máu, như vậy là đủ rồi.
Lúc này, Nhất Bạch Sơn Tịch tràn đầy phong thái ngạo nghễ của kẻ thắng cuộc, ánh mắt hắn lướt qua, nhìn chằm chằm vào Chúc Vĩnh Sinh đang nằm bất động dưới đất, nhàn nhạt nói: “Tìm tôi báo thù khác gì tự tìm đường chết.”
Thái độ của Nhất Bạch Sơn Tịch cực kỳ ngang ngược, hắn dốc toàn lực đánh bại Chúc Vĩnh Sinh, lập nên một huyền thoại bất bại cho riêng hắn, cũng đã thành công chinh phục được tất cả mọi người tại đây.
“Tam thiếu gia, chúng ta xử lý tên Chúc Vĩnh Sinh như thế nào?” Lý Xương Thịnh tận mắt chứng kiến Chúc Vĩnh Sinh hứng trọn Diệt Thần quyền của Nhất Bạch Sơn Tịch, ngã xuống không nhúc nhích, ông ấy mới dám bước ra, tới bên người Nhất Bạch Sơn Tịch, cung kính dò hỏi.
Nhất Bạch Sơn Tịch hờ hững nói: “Ném ra ngoài đi!” Trong mắt Nhất Bạch Sơn Tịch, Chúc Vĩnh Sinh chỉ còn là một cái xác.
Lý Xương Thịnh nghe lời, lập tức gọi hai tên hộ vệ tới, ra lệnh: “Lôi đi.”
Hai tên hộ vệ lập tức đi tới bên cạnh Chúc Vĩnh Sinh, một tên đứng trên đầu, một tên đứng dưới chân, sau đó, cả hai cùng khom người dùng tay nhấc Chúc Vĩnh Sinh lên.
Nhưng Chúc Vĩnh Sinh lại giống như đã dính chặt trên nền đất, bất kể bọn họ gắng sức ra sao cũng không tài nào nhấc nổi Chúc Vĩnh Sinh dậy.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn nhau, sau đó thử lại lần nữa, dùng toàn bộ sức lực, đến mức trên trán cũng đã nổi đầy gân xanh, nhưng Chúc Vĩnh Sinh cứ như đã mọc rễ trên đất, không hề dịch chuyển.
Cuối cùng, hai tên hộ vệ đành bó tay, một tên quay ra nói với Lý Xương Thịnh: “Chủ tịch Lý, người này nặng quá, chúng tôi không khiêng nổi.”
“Đồ vô dụng.” Lý Xương Thịnh lạnh lùng mắng một câu, sau đó ông ấy phân công thêm hai tên hộ vệ khác: “Các cậu nâng cùng nhau.”
Lập tức, hai tên hộ vệ khác cũng chạy tới bên người Chúc Vĩnh Sinh, bốn người khom lưng cùng nắm lấy hai chân hai tay Chúc Vĩnh Sinh, dùng sức nâng lên.
Rầm rầm rầm rầm!
Đột nhiên, bốn tên hộ vệ như bị lựu đạn oanh tạc, bắn bay ra bốn phía, lũ lượt rơi bịch xuống đất.
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, Chúc Vĩnh Sinh chậm rãi đứng dậy, hiên ngang sừng sững.
Cả cơ thể ông ta như Ma vương sống lại, ngạo nghễ nhìn xuống con người, oai phong lẫm liệt!
Tất cả mọi người sững sờ bất động.
Vườn hoa tĩnh lặng như tờ.
Trong mắt mỗi người đều lộ ra kinh ngạc và khiếp sợ, cảnh tượng này thực sự quỷ quái, tất cả mọi người không khỏi rợn tóc gáy.
Hạ Mạt Hàn kinh hãi hết hồn, cô vừa mới gạt bỏ được nỗi sợ hãi và lo lắng, hoàn toàn bình tâm lại, nhưng nào ai ngờ, Chúc Vĩnh Sinh lại đột ngột đứng lên như xác chết vùng dậy, điều này có nghĩa, Nhất Bạch Sơn Tịch lại gặp nguy hiểm, bản thân cô cũng sắp rơi vào cảnh sinh tử, Hạ Mạt Hàn không thể chấp nhận sự thật này, đáy mắt bàng hoàng khó tin.
Ngay cả Nhất Bạch Sơn Tịch cũng kinh hãi, hắn không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Chúc Vĩnh Sinh mà nói: “Tại sao ông chưa chết?”
Nhất Bạch Sơn Tịch nắm rất rõ uy lực của Diệt Thần Quyền, bất kỳ ai cũng chắc chắn không chịu nổi một đòn tấn công của Diệt Thần Quyền, nhưng Chúc Vĩnh Sinh không những có thể chống cự được, thậm chí còn có thể vững vàng đứng thẳng dậy, việc này quả thực khiến Nhất Bạch Sơn Tịch kinh ngạc.
Chúc Vĩnh Sinh ung dung thong thả phủi quần áo của mình, sau đó ông ta mới thờ ơ nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, vô cảm mà nói: “Các ngón bài của cậu đều dùng hết sạch, bây giờ, cậu có thể chết được rồi chứ?”
Giọng điệu Chúc Vĩnh Sinh hết sức lạnh lùng, ông ta hệt như một thẩm phán, một lần nữa tuyên án tử cho Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nhất Bạch Sơn Tịch mặc dù khiếp đảm, nhưng hắn không sợ Chúc Vĩnh Sinh, hắn thản nhiên đi về phía trước hai bước, đối diện với Chúc Vĩnh Sinh, bình tĩnh nói: “Kẻ nào trúng Diệt Thần Quyền của tôi, kể cả không chết cũng ắt sẽ bị thương nặng, chắc chắn nội thương của ông bây giờ không hề nhẹ, ông lấy gì mà giết tôi?”
Một quyền vừa rồi của Nhất Bạch Sơn Tịch đã đánh thẳng vào người Chúc Vĩnh Sinh, cho dù Chúc Vĩnh Sinh là một Đại Tông sư chuyên luyện môn khí công, chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng, nên Nhất Bạch Sơn Tịch không nghĩ rằng Chúc Vĩnh Sinh còn có sức mà giết mình.
Chúc Vĩnh Sinh cười lạnh: “Không, cậu sai rồi, một quyền ban nãy của cậu vừa hay đã đả thông hai mạch nhâm đốc của tôi, lúc này tôi không những không bị thương, ngược lại, sức mạnh còn cao hơn gấp bội.”
Vừa nói, khí thế nghịch thiên trên người Chúc Vĩnh Sinh vừa lặng lẽ tuôn ra. Một luồng khí cuồn cuộn trào dâng, còn mạnh mẽ hơn trước nhiều lần.
Chúc Vĩnh Sinh không hề ăn nói hàm hồ, ông ta vừa trúng một đòn trí mạng, nhưng quả thực không hề bị thương, hơn nữa còn như được thức tỉnh, trong nháy mắt, ông ta một bước hóa thành thần, năng lượng bùng nổ, khí thế ngùn ngụt, lúc này, ông ta sừng sững như một ngọn núi vươn thẳng lên trời, không thể vượt qua, không thể rung chuyển.
Toàn bộ vườn hoa bị nuốt trọn trong khí thế của Chúc Vĩnh Sinh, không khí trở nên bức bối, gương mặt mọi người không khỏi đỏ bừng lên, đến việc hít thở cũng cực kì khó khăn.
Trước một Chúc Vĩnh Sinh như vậy, Đại Tông sư bách chiến bách thắng Nhất Bạch Sơn Tịch bỗng chốc trở nên bé nhỏ.
“Sao lại thế, sao lại thế được?” Cảm nhận được khí thế nghịch thiên của Chúc Vĩnh Sinh, Nhất Bạch Sơn Tịch ngây ngốc lắc đầu, giọng điệu không thể tin nổi.
Chúc Vĩnh Sinh lạnh lùng nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, kín miệng nói: “Những năm nay, tôi luôn luôn mắc kẹt trong một nút thắt, không có cách nào đột phá vươn lên, cậu đã giúp tôi thức tỉnh, để cảm ơn cậu, tôi sẽ cho cậu một cái chết nhẹ nhàng.”
Dứt lời, Chúc Vĩnh Sinh chầm chậm nâng tay phải lên.
Ngay lập tức, trong lòng bàn tay Chúc Vĩnh Sinh từ từ hình thành nên một vật thể hình cầu nóng rực, cháy sáng rát mắt.
Liếc thoáng qua, trông như thể trong tay Chúc Vĩnh Sinh đang nâng một vầng mặt trời rực lửa.
Vút!
Sau khi quả cầu lửa chân khí đã hình thành, tay phải Chúc Vĩnh Sinh bất chợt đẩy một nhát.
Lập tức, quả cầu lửa chân khí mang theo uy lực xé trời lao tới Nhất Bạch Sơn Tịch.
“Không...”
Nhất Bạch Sơn Tịch thấy quả cầu lửa ngùn ngụt lao đến, hắn như đang bị tử thần thình lình vồ lấy, hai mắt không khỏi trợn tròn, miệng kêu lên thành tiếng.
Đồng thời, hắn khẩn trương tập trung chân khí trong cơ thể, tạo nên một lớp chân khí phòng thân.
Nhưng Chúc Vĩnh Sinh sau khi đột phá trở nên kinh khủng xiết bao, quả cầu mà ông ta bắn ra xuyên thẳng qua lớp chân khí phòng thân của Nhất Bạch Sơn Tịch, đâm sầm vào ngực của Nhất Bạch Sơn Tịch.
Rầm!
Trong nháy mắt, lồng ngực Nhất Bạch Sơn Tịch bị quả cầu lửa lao xuyên qua, để lại một lỗ thủng lớn.
Toàn bộ người xem thất kinh.
Trong ánh mắt hoảng hồn của mọi người, cơ thể Nhất Bạch Sơn Tịch cứng đờ, ngã ra sau, đập thẳng xuống đất.
Nhất Bạch Sơn Tịch, đã chết.
Chết không nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.