Bức tranh “Người đẹp áo lam” mà Nhất Bạch Sơn Tịch vừa vẽ ra đúng là chẳng khác gì bức tranh Ngô Bách Tuế đã vẽ ở nhà triển lãm.
Đừng nói người khác, ngay đến Ngô Bách Tuế cũng kinh ngạc, một bức tranh dỏm mà có thể vẽ giống đến nỗi lẫn lộn thật giả đúng là hiếm thấy. Quan trọng hơn là thủ pháp và thời gian vẽ tranh của đối phương đều vô cùng giống mình, điều này thật sự khiến Ngô Bách Tuế giật mình. Anh bất chợt nghĩ tới Ngô Thiên, trên thế giới này chỉ có Ngô Thiên mới có thể sánh với mình về năng lực hội họa.
Nhưng sao Ngô Thiên có thể giả mạo Nhất Bạch Sơn Tịch để kết hôn với Hạ Mạt Hàn được chứ? Lẽ nào chỉ đơn giản là trả thù mình thôi sao? Điều này hoàn toàn vô lý, Ngô Thiên tận tay vứt mình vào cấm địa của nhà họ Ngô, thế nên trong mắt Ngô Thiên mình đã chết rồi mới phải, sao hắn phải rầy rà thêm thế này để trả thù mình được.
Ngô Bách Tuế cảm thấy Nhất Bạch Sơn Tịch này sẽ không phải là Ngô Thiên. Nhưng ngoài Ngô Thiên ra thì còn ai có năng lực thế này?
Trong đầu Ngô Bách Tuế có một mớ hoài nghi nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh. Anh biết, kẻ địch trước mắt mình rất không tầm thường, anh buộc phải xem trọng mới được.
Sau khi cầm bút lên, Ngô Bách Tuế u ám nói với Nhất Bạch Sơn Tịch đang ngồi trước bàn: “Tránh ra chút.”
Nhất Bạch Sơn Tịch không phí lời, lập tức lịch thiệp nhường chỗ.
“Anh còn chưa buông sao?” Đã thế này rồi mà Ngô Bách Tuế vẫn tiếp tục gây chuyện, Hạ Mạt Hàn thật sự thấy bực bội, cô thật sự không biết phải làm sao Ngô Bách Tuế mới chịu từ bỏ.
Đám đông dưới sân khấu cũng tỏ vẻ bất lực, họ lũ lượt nói: “Thằng khờ chung quy vẫn là thằng khờ, mặt dày mày dạn.”
“Chứ còn gì nữa, anh ta mà cũng muốn vẽ, anh ta có thể vẽ ra thứ gì chứ?”
“Cứ xem đi, xem thằng ngốc này muốn dây dưa thế nào.”
Ngô Bách Tuế không hề để ý tới những lời nói này, anh lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế trước bàn rồi sau đó nhìn Hạ Mạt Hàn, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Anh có thể vẽ lại một bức mới cho em không?”
Hạ Mạt Hàn ngây người, hơi không dám tin: “Anh vẽ tôi sao?”
Ngô Bách Tuế gật đầu, chân thành nói: “Đúng, bức tranh “Người đẹp áo lam” đã truyền ra ngoài rồi, có người thật sự muốn mô phỏng thì cũng có thể mô phỏng được, tên Nhất Bạch Sơn Tịch dỏm này chính là đang mô phỏng theo anh. Thế nên anh muốn vẽ lại một bức mới cho em để chứng minh chính mình.”
Hạ Mạt Hàn lúc bấy giờ đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng, mặt cô được trang điểm tinh tế, Hạ Mạt Hàn thế này có nét đẹp như sen vươn lên khỏi bùn lầy, vô cùng thích hợp làm mẫu vẽ cho Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế nói có lớp có lang, nhưng Hạ Mạt Hàn lại không nghe, cô hơi nhíu mày, lên giọng bất mãn với anh: “Anh cứ thế này có ý nghĩa gì không? Anh có thể tỉnh táo lại một chút không?”
Những người khác cũng đồng loạt oán thán, họ cảm thấy Ngô Bách Tuế thật lãng phí thời gian, làm càn vô lí.
“Bây giờ anh rất tỉnh táo, em đứng đó đừng động đậy, anh vẽ vài phút là xong thôi.” Ngô Bách Tuế nói tràn đầy tự tin.
Hạ Mạt Hàn không tin Ngô Bách Tuế nữa, nhưng cô cũng không muốn lãng phí thời gian giằng co với Ngô Bách Tuế thế này mãi. Thế nên cô dứt khoát đứng trước mặt anh rồi nói một cách gãy gọn: “Được, anh vẽ đi!”
Hạ Mạt Hàn mặc váy cưới thật sự rất đẹp, Ngô Bách Tuế nhìn kĩ Hạ Mạt Hàn mấy lần, một hình ảnh tuyệt đẹp đã hiện ra ngay trong đầu anh.
Anh cầm bút lên, lúc đang định vẽ thì…
Bạch bạch bạch!
Đột nhiên, tiếng động cơ gầm rú động trời như tiếng sấm vang lên trên không.
Dường như cả cái biệt thự đều bị chấn động vậy, tất cả những người có mặt ở đây đều hoảng hốt, họ lập tức ngẩng đầu lên nhìn trên trời.
Chỉ nhìn thấy một chiếc trực thăng đang phành phạch bay tới, nó bay vòng trên bầu trời của biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên.
“Trực thăng từ đâu đến vậy?”
“Không biết nữa, lẽ nào có nhân vật lớn nào đến tham gia hôn lễ của Nhất Bạch Sơn Tịch sao?”
“Chắc vậy đấy, dù sao thân phận của Nhất Bạch Sơn Tịch cao quý quá mà, có nhân vật lớn đến dự cũng là điều dễ hiểu.”
Kinh tế tỉnh Giang Đông phát triển khá tốt, nơi này không ít người giàu có, đủ loại siêu xe nhìn mãi rồi nên mọi người cũng chẳng thấy lạ nữa, người thật sự người dùng máy bay tư nhân thì lại vô cùng hiếm gặp. Ngay đến Lý Xương Thịnh là người giàu nhất Giang Đông mà cũng chẳng có máy bay tư nhân. Thế nên giờ phút này, trên bầu trời biệt thự xuất hiện một chiếc trực thăng đã khơi lên lòng tò mò của khá nhiều người.
Vốn dĩ sự chú ý của Hạ Mạt Hàn đều tập trung lên người Ngô Bách Tuế, nhưng bây giờ cô cũng kinh ngạc vì chiếc trực thăng đột nhiên xuất hiện này, cô không khỏi hỏi Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tam thiếu gia, là ai đến ạ?”
Nhất Bạch Sơn Tịch lắc đầu: “Anh cũng không biết.”
Chiếc trực thăng bay vòng phía trên biệt thự một lúc rồi cuối cùng cũng dừng lại trên hiện trường hôn lễ.
Hiện trường hôn lễ là một vườn hoa lớn, không gian rất rộng, nhưng hôm nay, vườn hoa này người chật như nêm, đã không còn chỗ để trực thăng đáp xuống nữa.
Mà chiếc trực thăng này cũng không có ý định hạ cánh, nó cứ dừng trên cao một trăm mét, không lên cũng không xuống, không bay đi cũng không hạ cánh.
Ngay lúc mọi người cảm thấy quái lạ thì đột nhiên cabin trực thăng được mở ra, trong chớp mắt có một người chợt nhảy từ trên máy bay xuống.
Bóng người này hệt như sao băng vậy, bay xẹt qua cả trăm mét không gian, cuối cùng cũng đáp mạnh xuống đất.
Ầm!
Một tiếng vang cực lớn, mặt đất của cả vườn hoa như rung một cái, bụi bay lên mù mịt, trong lớp bụi này dần dần lộ ra một bóng người.
Người này chắp hai tay ra sau, đứng thẳng tắp giữa lớp bụi, chẳng động đậy gì hệt như một bức tượng điêu khắc.
Đến khi bụi dần dần lắng xuống mọi người mới phát hiện mặt đá cẩm thạch dưới chân người này đã bị bể khoét thành một cái hố lớn, mặt đất dưới chân hắn nứt toát rồi loang rộng ra như mạng nhện từ chỗ hắn đứng.
Cảnh này thật sự thần kì.
Toàn hiện trường chấn động.
“Ôi trời, chuyện gì thế này? Người này nhảy từ trên máy bay xuống sao?”
“Nếu mắt tôi không bị mờ thì đúng là thế đấy.”
“Độ cao của chiếc trực thăng này chắc cũng phải vài chục đến cả trăm mét, hắn nhảy từ trên cao như thế xuống mà vẫn đứng vững vàng á?”
“Vừa nãy, lúc hắn đáp đất tôi cảm thấy cứ như động đất ấy, hắn tạo ra chấn động lớn như thế mà cứ như người không việc gì ấy, rốt cuộc có phải là người không thế?”
Tiếng cảm thán kinh ngạc của đám đông không dứt, lan ra như sóng trào, trong tiếng bàn luận xôn xao, bụi bay mù mịt cũng đã hoàn toàn tan hết, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy được dáng vẻ người đến.
Người nhảy từ trên trời xuống này áng chừng tầm năm mươi mấy tuổi, mặt mũi bình thường không có gì kì lạ, chỉ mặc một bộ áo quần vải thô, nhưng cảm giác ông ta mang lại cho người khác lại rất khác thường, dường như thế ngoại cao nhân trên mình mang đầy cốt cách của thần tiên, khí thế toát ra trên người ông ta vô cùng mạnh mẽ khiến người khác chỉ nhìn thôi đã sợ hãi.
“Hôm nay tôi tới đây muốn giết hai người, Nhất Bạch Sơn Tịch và Hạ Mạt Hàn.” Người đàn ông mặc đồ vải thô đột nhiên nói, giọng nói vô cùng mạnh mẽ và uy nghiêm.
Nghe vậy thì tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, không khí cũng lập tức thay đổi, tinh thần họ đều căng thẳng, câm như hến.
Bây giờ mọi người mới biết thì ra vị cao nhân thần kì này không phải tới tham gia hôn lễ mà là tới tính sổ với cô dâu chú rể. Ông ta muốn giết Nhất Bạch Sơn Tịch và Hạ Mạt Hàn, nói không chừng buổi hôn lễ này sẽ biến thành tang lễ của cô dâu chú rể mất.
Tâm trạng tất cả những người có mặt không khỏi lo lắng, để tránh phải chịu vạ lây, họ đều im hơi lặng tiếng lùi ra xa.
Nhất Bạch Sơn Tịch đứng trên sân khấu thì không bị dọa, hắn vẫn thong dong, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc đồ vải thô kia rồi hỏi: “Ông là ai?”
Người đàn ông kia thản nhiên trả lời ba chữ: “Chúc Vĩnh Sinh.”
Chỉ ba chữ đơn giả mà khiến hiện trường vừa yên lặng bỗng ồn ào hẳn lên trong phút chốc.
Ba anh em nhà họ Chúc gồm lão đại Chúc Vĩnh Tôn, lão nhị Chúc Vĩnh Thọ, lão tam Chúc Vĩnh Sinh.
Người nổi tiếng nhất trong ba người họ chính là Chúc Vĩnh Thọ, vì lão ta là gia chủ nhà họ Chúc, tất cả mọi việc lớn bé trong nhà họ Chúc đều do lão ta quản lí. Thêm nữa lão ta là nhà từ thiện nổi tiếng của tỉnh Giang Đông, đã từng làm vô số việc từ thiện, số lần xuất hiện ở nơi công cộng cũng rất nhiều, thế nên người Giang Đông ai cũng biết Chúc Vĩnh Thọ.
Lão đại Chúc Vĩnh Tôn thì khiêm tốn hơn nhiều, ông ta không quản lí những việc trong gia tộc, chỉ si mê luyện võ công, nhưng ông ta cũng rất nổi tiếng vì là cao thủ siêu cấp, mọi người đều biết ông ta rất giỏi.
Còn với lão tam Chúc Vĩnh Sinh này thì mọi người hoàn toàn thấy xa lạ, có thể nói là chưa ai từng gặp mặt Chúc Vĩnh Sinh, cũng không ai biết tin tức gì liên quan tới ông ta, ông ta là người thần bí nhất của nhà họ Chúc. Thậm chí rất nhiều người đều tưởng rằng nhà họ Chúc chỉ có hai anh em Chúc Vĩnh Tôn và Chúc Vĩnh Thọ thôi, còn lão tam Chúc Vĩnh Sinh thì hoàn toàn không hề tồn tại.
Nhưng bây giờ, Chúc Vĩnh Sinh ngang nhiên xuất hiện rồi, lúc này mọi người mới biết lão tam nhà họ Chúc thật sự có tồn tại.
Người Giang Đông đều biết rõ ân oán giữa Nhất Bạch Sơn Tịch và nhà họ Chúc, trước tiên là Nhất Bạch Sơn Tịch giết Chúc Vĩnh Tôn và Chúc Nguyên Bá ở sân vận động Hải Châu, sau đó lại giết Chúc Vĩnh Thọ ở biệt thự nhà họ Hạ. Chuyện này chẳng còn là bí mật gì nữa, cho nên bây giờ mọi người đều biết vì sao Chúc Vĩnh Sinh vừa tới là đã đòi giết Nhất Bạch Sơn Tịch và Hạ Mạt Hàn.
Rất rõ ràng, Chúc Vĩnh Sinh tới để báo thù cho hai người anh và cháu trai của mình.
“Cậu chính là Nhất Bạch Sơn Tịch nhỉ?” Chúc Vĩnh Sinh trả lời câu hỏi của Nhất Bạch Sơn Tịch xong thì lên tiếng hỏi hắn.
Nhất Bạch Sơn Tịch là chú rể của ngày hôm nay, lại đeo khẩu trang và đội mũ, Chúc Vĩnh Sinh vừa nhìn là đã chắc chắn hắn là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Đối với câu hỏi của Chúc Vĩnh Sinh, Nhất Bạch Sơn Tịch cũng không giấu diếm, hắn thừa nhận rất thản nhiên: “Không sai, chính là tôi.”
Chúc Vĩnh Sinh nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch rồi lạnh lùng nói: “Cậu tự sát hay đợi tôi ra tay.” Giọng điệu của Chúc Vĩnh Sinh rất lạnh lùng, chẳng có chút cảm xúc nào trong đó, dường như ông ta là một người máy vậy.
Nhất Bạch Sơn Tịch nghe vậy thì hừ lạnh rồi bình thản nói: “Muốn tôi chết? E rằng ông vẫn chưa có bản lĩnh đó.”
Hắn vừa dứt lời thì Chúc Vĩnh Sinh hệt như một pho tượng kia lại chợt lắc người.
Chỉ trong tích tắc, một bóng hình vụt qua, hệt như tia chớp, mạnh mẽ lao về phía Nhất Bạch Sơn Tịch trên sân khấu.
Ầm!
Một tiếng động vang lên, Nhất Bạch Sơn Tịch đứng trên sân khấu chợt bay ngược ra sau đập mạnh xuống đất.
Chúc Vĩnh Sinh liền xuất hiện trên sân khấu, đứng thẳng tắp đầy ngạo nghễ.