Chàng Khờ

Chương 146: Ngô Bách Tuế đối đầu Ngô Thiên




Giọng nói của Ngô Thiên vô cùng lạnh lùng u ám, nghe mà thấy rét lạnh.
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế dừng bước, anh quay người nhìn Ngô Thiên, nói với vẻ không vui: “Tôi đã đưa anh Huyết Long Đao rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Ngô Thiên lạnh mặt, nghiêm giọng đáp: “Mày đã đưa tao Huyết Long Đao, tao cũng đưa mày Hoàn Hồn Đan, cuộc trao đổi này không có vấn đề gì. Nhưng hôm nay mày tùy tiện xông vào gia tộc, bất kính với tao, nếu tao để mặc cho mày rời đi như vậy thì mặt mũi tao biết giấu đi đâu?”
Giờ đây Ngô Thiên là kẻ có địa vị tối cao tại nhà họ Ngô, bất cứ ai cũng không được xúc phạm đến uy phong của hắn. Hôm nay Ngô Bách Tuế đã xúc phạm hắn một cách công khai tại cổng trang viên, kêu thẳng tên hắn, ăn nói vô cùng bất kính với hắn, hoàn toàn không coi một gia chủ như hắn ra gì, hiển nhiên chuyện này đã chạm vào danh dự của Ngô Thiên, Ngô Thiên sao có thể dễ dàng buông tha cho Ngô Bách Tuế.
“Anh muốn thế nào?” Ngô Bách Tuế nhìn Ngô Thiên chằm chằm, trầm giọng đặt câu hỏi.
Ngô Thiên lạnh giọng: “Mày hãy để cái mạng của mình lại.”
Ngô Thiên nắm giữ Huyết Long Đao, khí thế ngút trời, hiện giờ hắn chính là một vị vua chúa nghịch thiên.
“Giờ tôi đang cần trở về cứu người gấp, nếu anh muốn giết tôi thì có thể chờ tôi cứu người xong đã.” Ngô Bách Tuế vốn đã có thù không đội trời chung với Ngô Thiên, mối quan hệ giữa anh và Ngô Thiên là quan hệ anh chết tôi sống, nhưng trước khi cứu được Hạ Mạt Hàn, anh không thể để mình gặp nguy hiểm, anh buộc phải cứu Hạ Mạt Hàn trước.
Ngô Thiên từ chối không chút do dự: “Không, hôm nay mày đã quá kiêu ngạo, xâm phạm tới uy nghiêm của tao, tao không thể để mày bỏ đi như vậy.”
Ngô Bách Tuế biết Ngô Thiên đã quyết ý, mình có nói thêm cũng vô dụng, anh cũng sẽ không nhiều lời thêm. Anh bèn coi như không thấy Ngô Thiên, quay người lao thẳng ra khỏi cửa.
Rời khỏi phòng sắt, Ngô Bách Tuế bèn tức khắc chạy ra ngoài trang viên, nhưng mới chạy được hơn mười mét thì chợt vài luồng chân khí mạnh mẽ đã xông về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế lập tức ngừng chân, ổn định cơ thể. Cùng lúc đó, anh phóng ra một luồng chân khí phòng thân mạnh mẽ, chặn đứng đòn tấn công của những luồng chân khí kia.
Ngay sau đó, Diệp Hồng Trúc đã dẫn hàng trăm người bao vây Ngô Bách Tuế.
Nhà họ Ngô được coi là gia tộc bậc nhất trong nước, trong gia tộc có rất nhiều Tông sư, thậm chí còn có vài kẻ là Đại Tông sư thuộc hàng trăm người có một.
Để tiêu diệt Ngô Bách Tuế, tất cả các cao thủ của nhà họ Ngô đều đã được điều động, có tới cả năm vị Đại Tông sư, trừ chỉ huy trưởng hộ vệ Từ Dương ra còn có bốn Đại Tông sư khác cũng chạy tới nơi.
“Anh định chạy đi đâu?” Diệp Hồng Trúc chống hông, ngang ngược cất giọng với Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế lạnh lùng nhìn Diệp Hồng Trúc: “Tránh ra.”
“Ngô Bách Tuế, không có sự cho phép của tao, mày nghĩ mình có thể rời đi không?” Lúc này Ngô Thiên đã bước khỏi phòng sắt, lạnh nhạt cất lời với Ngô Bách Tuế.
Giờ Ngô Thiên không cầm Huyết Long Đao trên tay, hắn đã tay không bước ra.
Ngô Bách Tuế khá tự tin với sức mạnh của mình, trước giờ anh luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, rất ít kẻ có thể lọt nổi vào mắt xanh của anh.
Nhưng anh lại vô cùng để tâm tới nhà họ Ngô – gia tộc của mình. Là người nhà họ Ngô, đương nhiên anh biết rõ nội tình nhà họ Ngô, nếu Ngô Thiên thật sự muốn xử lý anh thì giờ quả thật anh sẽ lành ít dữ nhiều.
Trước khi tới đây Ngô Bách Tuế đã biết mình mạo hiểm tới trang viên nhà họ Ngô sẽ gặp phải nguy hiểm nhất định, nhưng lòng anh vẫn mong chờ sự may mắn, anh nghĩ có thể Ngô Thiên sẽ vì Long Huyết Đao mà buông tha cho mình. Nhưng anh đã sai rồi, vừa có được Long Huyết Đao, Ngô Thiên đã lập tức trở mặt.
“Ngô Thiên, tôi mong anh hiểu dù tôi không ra khỏi đây được thì tôi cũng có thể phá hủy nơi này, khiến nó phải trời long đất lở.” Lúc thốt những lời này, Ngô Bách Tuế tỏa ra luồng khí thế mạnh mẽ kinh người, sâu không lường nổi mà trước đây chưa từng có.
Những kẻ bao vây xung quanh Ngô Bách Tuế đều cảm nhận được cảm giác chen ép này, đến cả các Đại Tông sư nhà họ Ngô cũng phải nhíu mày.
“E rằng cậu không có bản lĩnh ấy đâu.” Đại quản gia Vệ Hải chợt bước lại, cất tiếng vô cùng oai phong.
Trừ Ngô Thiên ra thì kẻ Ngô Bách Tuế phải dè chừng nhất tại nhà họ Ngô chính là Vệ Hải.
Đến Ngô Bách Tuế cũng không ước lượng được sức mạnh của Vệ Hải. Từ cái hồi Ngô Bách Tuế còn rất nhỏ, Vệ Hải đã mang sức mạnh khủng khiếp, đây cũng là lý do tại sao Vệ Hải lại mang địa vị cao tới độ không thể với tới nổi tại nhà họ Ngô.
Sau khi Ngô Bách Tuế trúng độc, chuyện Ngô Thiên thành công làm phản, ép Ngô Thanh Đế phải rời khỏi ghế gia chủ, Vệ Hải cũng đóng một vai trò rất lớn, không thể không kể tới.
Trước đó Vệ Hải là đại quản gia của nhà họ Ngô, ông ta cũng chính là quản gia riêng của gia chủ Ngô Thanh Đế, thân phận, địa vị của ông ta rất cao sang, theo lý mà nói, ông ta chỉ nghe theo lời của một mình gia chủ, đáng ra phải vô cùng trung thành với gia chủ, nhưng ông ta lại phản bội Ngô Thanh Đế, giúp đỡ Ngô Thiên. Ngô Bách Tuế thật sự không hiểu rốt cuộc Ngô Thiên đã dùng thứ gì để mua chuộc Vệ Hải, khiến Vệ Hải nghe theo mệnh lệnh của mình.
Giờ phút này đây, thấy Vệ Hải xuất hiện, nét mặt Ngô Bách Tuế cũng phải thay đổi.
“Ngô Thiên, anh thật sự đã phí rất nhiều công sức để xử lý tôi.” Thấy nhà họ Ngô gần như đã huy động hết lực lượng, Ngô Bách Tuế không khỏi đưa mắt nhìn Ngô Thiên, trầm giọng cất tiếng.
Ngô Thiên lạnh nhạt nhìn Ngô Bách Tuế, khinh thường cất lời: “Mày đừng coi trọng bản thân quá, để xử lý mày thì đâu cần nhiều người tới vậy, chỉ cần một mình tao là đủ.”
Ngô Thiên rất tự tin, hắn hoàn toàn không coi Ngô Bách Tuế ra gì, hắn biết Ngô Bách Tuế rất mạnh, nhưng hắn còn tự tin vào bản thân mình hơn.
Ngô Bách Tuế trầm giọng: “Nếu đã vậy thì sao anh phải gọi nhiều người tới bao vây tôi như thế.”
Ngô Thiên đáp lại với vẻ ngông cuồng: “Mày là thiên tài tuyệt thế, là kẻ xuất chúng trong lòng vô số người, hôm nay, tao muốn để tất cả mọi người biết tao mạnh hơn mày, cái ghế gia chủ của tao là danh chính ngôn thuận.”
Ngô Thiên đã làm phản để ngồi lên cái ghế tối cao gia chủ nhà họ Ngô, dù sau khi quản lý nhà họ Ngô, hắn đã cương quyết đàn áp tất cả thành viên nhà họ Ngô, nhưng hắn cũng biết rõ, trong lòng rất nhiều người, Ngô Bách Tuế mới chính là người thừa kế thật sự của gia tộc. Nếu không phải ban đầu Ngô Bách Tuế chết bất đắc kỳ tử thì Ngô Thiên đã không thể tạo phản thành công, cũng có nghĩa vị trí gia chủ vốn phải thuộc về Ngô Bách Tuế mới phải.
Từ ngày còn nhỏ, Ngô Bách Tuế luôn tỏa sáng rực rỡ, khiến Ngô Thiên trở nên tối tăm ảm đạm, luôn phải làm nền cho anh. Vì vậy, Ngô Thiên luôn không cam lòng, luôn không phục, điều hắn khao khát nhất chính là vượt qua Ngô Bách Tuế, nghiền nát Ngô Bách Tuế.
Ngô Thiên hắn không chỉ đạt tới đỉnh cao ở các lĩnh vực khác, không hề thua kém Ngô Bách Tuế, mà trên phương diện võ thuật, hắn cũng đã chạm tới trình độ tột đỉnh, xét về mặt võ thuật hắn càng không yếu thế trước Ngô Bách Tuế.
Hiện giờ, hắn muốn để tất cả thành viên nhà họ Ngô được chứng kiến hắn có thể đánh bại hoàn toàn Ngô Bách Tuế trên phương diện võ thuật.
Ngô Bách Tuế biết Ngô Thiên luôn muốn vượt mặt mình, nhưng anh lại không có ý nghĩ này, vậy nên anh thẳng thừng cất giọng lạnh lùng: “Tôi không có hứng thú so bì với anh.”
Gương mặt Ngô Thiên đầy vẻ nghiêm nghị, hắn lạnh giọng: “Không phải mày muốn rời khỏi đây sao? Vậy đánh nhau với tao đi, nếu mày thắng được tao, tao sẽ thả cho mày đi, nhưng nếu mày thua thì mày phải để tao xử lý mày.”
Ngô Thiên là gia chủ nhà họ Ngô, hắn nói ra lời này trước mặt vô số thành viên nhà họ Ngô thì đương nhiên cũng không thể làm chuyện lật lọng. Hắn cũng có sự tự tin tuyệt đối rằng mình có thể đánh bại Ngô Bách Tuế. Đến lúc ấy, hắn sẽ không chỉ chứng minh được mình mạnh hơn Ngô Bách Tuế trước mặt mọi người, mà uy tín của hắn tại nhà họ Ngô cũng sẽ được tăng cao. Dù hắn có muốn giết chết tên bại trận Ngô Bách Tuế thì cũng chẳng ai dám nói gì.
Ngô Bách Tuế nghe vậy mà gần như không buồn cân nhắc, anh thẳng thắn trả lời ngay: “Được.”
Ngô Bách Tuế không có tâm trạng để đấu võ với Ngô Thiên, nhưng anh biết rõ, đây chính là cơ hội sống sót duy nhất của anh. Nếu không thì một mình anh đối phó với vô số cao thủ nhà họ Ngô sẽ lại càng khó hơn.
Thấy Ngô Bách Tuế đã đồng ý, cảm xúc của đám người nhà họ Ngô có mặt tại đó đều dâng trào, dù có nói gì đi chăng nữa thì Ngô Bách Tuế cũng từng là người nổi bật nhất nhà họ Ngô, sức mạnh của anh không cần phải nghi ngờ, hơn nữa trước đó anh còn đánh bại Từ Dương ngoài cổng, chuyện này càng chứng minh được sức mạnh siêu phàm của anh.
Còn Ngô Thiên thì là chúa trời của nhà họ Ngô, là vị vua duy nhất của nhà họ Ngô. Hắn có địa vị cao quý, dường như thực lực của hắn cũng rất mạnh mẽ. Chuyện Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế đấu võ đương nhiên sẽ khiến mọi người bị thu hút.
Hai anh em họ, hai truyền thuyết của nhà họ Ngô sẽ tỷ thí công bằng trước mặt mọi người, chuyện này đúng là khiến người ta phải xúc động, phải mong chờ.
Nhưng Diệp Hồng Trúc lại không vui mừng nổi, nghe Ngô Thiên nói vậy, cô ta lập tức tiến lại bên hắn, thì thầm vào tai chồng mình: “Mình à, chỉ huy Từ cũng đã thua trận trước Ngô Bách Tuế đấy, anh đừng xem thường anh ta!”
Ngô Thiên trừng mắt với Diệp Hồng Trúc, hắn lạnh lùng nói: “Em nghĩ anh không thắng được hắn sao?”
Giọng điệu của Ngô Thiên rất lạnh lùng, lạnh tới thấu xương, Diệp Hồng Trúc nghe mà lòng dạ lạnh ngắt, cô ta vội bảo: “Ý em là, em chỉ cảm thấy anh không cần phải cho anh ta cơ hội này.”
Ngô Thiên không để ý tới Diệp Hồng Trúc nữa, gương mặt hắn lạnh băng. Chợt, Ngô Thiên lớn tiếng thốt với toàn thể mọi người: “Tránh ra cho tôi.”
Nghe vậy, các cao thủ nhà họ Ngô đang bao vây Ngô Bách Tuế lập tức tản ra, lùi lại thật xa.
Diệp Hồng Trúc cũng ngoan ngoãn lùi sang một bên.
Khoảng không gian rộng lớn chỉ còn lại mình Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế đứng đối diện nhau.
“Nào, tới đánh bại tao đi.” Ngô Thiên ngạo mạn nhìn Ngô Bách Tuế bằng nửa con mắt, hắn ngông cuồng cất lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.