Chàng Khờ

Chương 142: Ngô Bách Tuế trở về nhà họ Ngô




Tài xế taxi là người bản địa, anh ta rất quen thuộc với Yến Kinh thế nên đương nhiên anh ta biết ý nghĩa của trang viên nhà họ Ngô là gì. Nhà họ Ngô là gia tộc đứng đầu cả nước, trang viên nhà họ Ngô chính là đại bản doanh của nhà họ Ngô.
Nghe Nhất Bạch Sơn Tịch nói muốn tới trang viên nhà họ Ngô thì tài xế taxi không khỏi để ý và quan sát anh, anh ta vừa khỏi động xe vừa nhìn đánh giá Nhất Bạch Sơn Tịch qua gương chiếu hậu.
Bấy giờ, Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn đang mặc áo gió, đeo khẩu trang, trông vô cùng thần bí.
“Trang viên nhà họ Ngô cấm du khách tới gần đấy, cậu có tới cũng không được ngắm nhìn gì đâu.” Tài xế taxi theo bản năng cho rằng Nhất Bạch Sơn Tịch tuyệt đối không thể nào là người nhà họ Ngô, nếu không, anh xuống máy bay cũng không đến nỗi phải bắt taxi để về trang viên nhà họ Ngô. Mà trang viên nhà họ Ngô thì không mở cửa cho người ngoài, tài xế taxi sợ Nhất Bạch Sơn Tịch tốn công vô ích nên lên tiếng nhắc nhở.
Nhất Bạch Sơn Tịch không trả lời lại tài xế, ánh mắt anh không hề thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài cửa xe, từng cảnh vật của đường xá Yến Kinh chạy xẹt qua mắt anh.
Yến Kinh là nơi Nhất Bạch Sơn Tịch sinh ra và lớn lên. Theo lí mà nói thì từng con đường từng tòa nhà, từng ngọn cây bờ cỏ ở đây đều phải cho anh cảm giác quen thuộc mới đúng, nhưng vì tính cách anh thận trọng, từ sau khi anh trở thành người kế thừa của nhà họ Ngô, tự nhốt mình trong phòng sắt, cắt đứt liên hệ với cuộc sống bên ngoài, thế nên ấn tượng của anh với Yến Kinh đã dừng ở rất nhiều năm trước rồi.
Dường như diện mạo của Yến Kinh bây giờ rực rỡ hẳn lên, thành phố phồn hoa hơn, đường phố rộng rãi hơn, nhà cao tầng chót vót, người xe như nước.
Nhìn sự thay đổi của Yến Kinh, trong lòng Nhất Bạch Sơn Tịch cũng sinh ra cảm giác bùi ngùi, anh biết thế giới này đang thay đổi, chính anh cũng đang thay đổi. Trước kia điều anh quan tâm nhất chính là cái mạng của mình, để có thể sống lâu trăm tuổi, anh vô cùng thận trọng, bỏ qua rất nhiều thứ, tự trói buộc mình vào một loại gông cùm nào đó.
Nhưng bây giờ, anh bắt đầu hiểu rõ rằng có đôi lúc, có những chuyện bạn có thận trọng đến đâu cũng phí công, có vài mối nguy hiểm bạn có chạy trốn cũng không giải quyết được. Nếu để giữ lại mạng sống mà làm một con rùa rụt đầu, thì sống trên thế giới này còn ý nghĩa gì nữa đâu.
Đối với Nhất Bạch Sơn Tịch mà nói, anh hôm nay đã có suy nghĩ muốn bảo vệ người khác rồi. Người này chính là Hạ Mạt Hàn.
Vì Hạ Mạt Hàn, anh không còn lấy thận trọng làm đầu nữa, không đặt sự an toàn tính mạng của bản thân lên hàng đầu nữa, anh học được cách mạo hiểm.
Xe cộ trên đường phố Yến Kinh rất nhiều, hay tắc đường, vốn chỉ cần nửa tiếng để tới trang viên nhà họ Ngô mà taxi phải mất đến cả tiếng đồng hồ.
Mười giờ sáng, cuối cùng taxi cũng gần đến trang viên nhà họ Ngô nhưng tài xế taxi không dám lái vào, anh ta dừng xe ở một chỗ cách trang viên nhà họ Ngô rất xa rồi nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tiên sinh, ngại quá, xe chỉ có thể dừng ở đây thôi, không thể lái vào thêm nữa!”
Nhất Bạch Sơn Tịch trả tiền xong thì xuống xe, đi về phía trang viên nhà họ Ngô.
Trang viên nhà họ Ngô là một trang viên vô cùng rộng lớn, trong đó có non có nước, cây cối hoa cỏ, đình đài lầu các, đủ loại kiến trúc, có đủ mọi thứ. Mỗi tòa kiến trúc, thiết kế của mỗi chỗ đều hệt như được bàn tay điêu luyện điêu khắc nên, hết mức tinh xảo, tràn đầy khí chất. Nói nó là phiên bản hoàng cung hiện đại cũng không ngoa.
Là gia tộc đứng đầu, đương nhiên nhà họ Ngô chú trọng đến vấn đề an toàn phòng hộ, thế nên cả trang viên nhà họ Ngô đều được bố trí phòng ngự vô cùng hoàn thiện, ngoài thủ vệ bốt canh phòng nghiêm ngặt trông coi, tuần tra thận trọng không chút sơ hở, trong trang viên còn bày bố đủ loại thiết bị phòng hộ kĩ thuật cao, cho dù là một con muỗi bay vào trang viên cũng bị nhìn thấy rõ mồn một, nếu một người muốn thừa nước đục thả câu, lẻn vào trong trang viên nhà họ Ngô thì tuyệt đối là si tâm vọng tưởng. Dù là ai, dù dùng cách nào, một khi bước vào trong trang viên thì chắc chắn 100% sẽ bị phát hiện.
Nhất Bạch Sơn Tịch hiểu rất rõ tình hình bên trong trang viên nhà họ Ngô, thế nên anh không hề định lén lút lẻn vào, anh đường đường chính chính đi về phía cổng lớn của trang viên.
Nhà họ Ngô bây giờ đã hoàn toàn thay da đổi thịt rồi.
Theo tin tức Cổ Tử Ngôn nhận được, sau khi Ngô Thiên tiếp quản nhà họ Ngô thì tiếng hành một đợt thay “máu” lớn, tất cả người nhà họ Ngô, hoặc là phục tùng Ngô Thiên, hoặc là bị cô lập, không thì là bị giết. Nói tóm lại bây giờ, trên dưới nhà họ Ngô, ai nấy cũng chỉ nghe lệnh của một mình Ngô Thiên, hắn là chủ nhân duy nhất của nhà họ Ngô.
Bố của Nhất Bạch Sơn Tịch là Ngô Thanh Đế luôn túc trực bên linh cữu Liễu Khuynh Thành, ông đã chẳng còn chút quyền thế nào nữa, cũng xem như là ông đã bị Ngô Thiên giam lỏng rồi.
Cổ Tử Ngôn trải qua đủ mọi khó khăn, cuối cùng cũng đã liên lạc được với Ngô Thanh Đế, anh ta truyền đạt lại ý muốn cứu bố của Ngô Bách Tuế cho Ngô Thanh Đế. Ngô Thanh Đế nghe xong thì nói với Cổ Tử Ngôn, bảo Ngô Bách Tuế từ bỏ suy nghĩ đó đi, ông sẽ tiếp tục ở lại nhà họ Ngô, tiếp tục túc trực bên linh cữu, đồng thời ông hi vọng Ngô Bách Tuế có thể sống yên ổn bên ngoài, đừng đấu tranh với Ngô Thiên nữa.
Vì Ngô Thanh Đế biết Ngô Bách Tuế đấu không lại Ngô Thiên cực kì hưng thịnh lúc bấy giờ.
Ngô Bách Tuế nhận được báo cáo của Cổ Tử Ngôn thì đương nhiên anh hiểu được, Ngô Thiên bây giờ thâm sâu khó lường, nhà họ Ngô bây giờ đối với Nhất Bạch Sơn Tịch mà nói có lẽ là một động ma, nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch không thể sợ, cũng sẽ không chùn bước.
Với trái tim kiên định, Nhất Bạch Sơn Tịch tới trước cổng lớn trang viên nhà họ Ngô.
Cả trang viên rất rộng lớn, cửa lớn cũng khổng lồ hùng vĩ, có khí thế không cho người khác xâm phạm, cổng lớn không chỉ có thủ vệ đứng gác mà còn có tuần tra đi lại gần đó.
Vừa nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch lại gần thì lập tức có một hộ vệ tuần tra cản anh lại, đồng thời lạnh giọng quát: “Ai đó?”
Nhất Bạch Sơn Tịch thản nhiên trả lời: “Tôi tới tìm Ngô Thiên.”
Hoàn Hồn Đan là linh đan, vô cùng trân quý, đan dược này ở nhà họ Ngô chỉ có gia chủ mới có quyền sắp xếp, Nhất Bạch Sơn Tịch muốn lấy được Hoàn Hồn Đan, chẳng còn cách nào khác ngoài tìm Ngô Thiên.
Hộ vệ tuần tra vừa nghe Nhất Bạch Sơn Tịch nói vậy thì sắc mặt thay đổi, phải biết rằng, Ngô Thiên là gia chủ của nhà họ Ngô, người nhà họ Ngô từ trên đến dưới đều tuyệt đối kính nể Ngô Thiên đến tột độ, ai lại dám kêu thẳng tên gia chủ ra chứ. Bây giờ, đột nhiên có một người nhảy ra gọi thẳng tên Ngô Thiên mà không một chút khách sáo nào, thật sự là đã phạm phải đại kị của nhà họ Ngô.
Nhưng hộ vệ tuần tra không biết Nhất Bạch Sơn Tịch là ai nên cũng không tùy tiện mạo phạm đến anh.
Lúc này, đội trưởng Tôn Tấn dẫn đầu đội hộ vệ tuần tra đứng ra, hắn trầm giọng hỏi Nhất Bạch Sơn Tịch: “Xinh hỏi cậu có hẹn trước không?”
Nhất Bạch Sơn Tịch thản nhiên trả lời: “Không.”
Sắc mặt Tôn Tấn thay đổi, không vui nói: “Không có hẹn trước, cậu dựa vào đâu mà đòi gặp gia chủ của chúng tôi.”
Nhất Bạch Sơn Tịch điềm nhiên đáp: “Tốt nhất là anh nên đi thông báo một tiếng đi.”
Giọng điệu của Nhất Bạch Sơn Tịch rất bình thản nhưng lại mang theo uy nghiêm khiến người khác không thể chạm vào.
Trang viên nhà họ Ngô là một nơi thần thánh, cũng là cấm địa đối với người thường, người thường đều không dám tới gần, nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch không những xông thẳng vào địa giới trang viên nhà họ Ngô mà còn kiêu ngạo ngang ngược tới mức này. Điều này khiến Tôn Tấn không nhịn được, hắn lập tức lạnh mặt xuống quát Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tôi khuyên cậu lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không thì tôi không khách sáo đâu.”
Nhất Bạch Sơn Tịch chẳng hề có ý muốn đi, anh đứng nguyên tại chỗ, sừng sững không động đậy.
Ánh mắt Tôn Tấn lay động, nghiêm giọng quát: “Cậu tìm đường chết.”
Nói xong thì Tôn Tấn vung quyền đấm Nhất Bạch Sơn Tịch.
“A!” Nắm đấm của Tôn Tấn đánh trúng ngực của Nhất Bạch Sơn Tịch, hắn đột nhiên thốt lên tiếng kêu thảm. Nắm đấm của hắn không những không làm Nhất Bạch Sơn Tịch bị thương chút nào, thậm chí khiến chính tay hắn bị gãy xương.
Tôn Tấn có thể làm được đội trưởng đội hộ vệ tuần tra của nhà họ Ngô thì bản lĩnh tuyệt đối không tệ, nhưng vừa gặp phải Nhất Bạch Sơn Tịch thì hắn chả là cái đinh gì cả. Tay của Tôn Tấn rất đau, trong lòng càng kinh hãi hơn, đồng thời hắn cũng ý thức được rõ ràng rằng Nhất Bạch Sơn Tịch chẳng phải người đơn giản.
Hắn ngay lập tức lấy bộ đàm ra vội vã hét: “Báo, ngoài cổng lớn có người gây rối.”
Chẳng bao lâu sau, cổng lớn của trang viên được mở ra, một đám người bước từ trong trang viên ra, bọn họ khác với hộ vệ tuần tra, đám người này nhìn khí thế đã thấy phi phàm, uy nghiêm ngang ngược.
Người dẫn đầu hơn bốn mươi tuổi, thân hình trung bình, khí thế mạnh mẽ, hắn ta là chỉ huy phó đội hộ vệ nhà họ Ngô – Ngô Bằng Trình.
Chức trách chủ yếu của Ngô Bằng Trình chính là canh giữ cổng lớn nhà họ Ngô, tuy nói hắn ta chỉ là một kẻ trông cổng lớn nhưng địa vị của hắn ta lại không tầm thường. Hắn ta hệt như Tứ Đại Thiên Vương trấn giữ cổng Thiên Môn vậy, là một nhân vật rất quan trọng ở nhà họ Ngô.
Ngô Bằng Trình vừa ra thì Tôn Tấn lập tức bước lên chỉ vào mặt Nhất Bạch Sơn Tịch nói: “Chỉ huy phó Ngô, chính là người này. Hình như cậu ta rất mạnh, vừa nãy tôi đấm một quyền vào người cậu ta, tay tôi gãy xương luôn.”
Ngô Bằng Trình biết rõ thực lực của Tôn Tấn, nghe Tôn Tấn nói vậy thì hắn ta hơi cau mày, sau đó nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch.
“Ai cho cậu lá gan dám gây sự ở nhà họ Ngô?” Ngô Bằng Trình nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch bằng ánh mắt sắc bén, nghiêm giọng hỏi.
Ánh mắt Nhất Bạch Sơn Tịch cũng nhìn về phía Ngô Bằng Trình rồi thản nhiên đáp: “Tôi muốn gặp Ngô Thiên.”
Thực lực của Ngô Bằng Trình khá mạnh, mắt nhìn người cũng không tệ, hắn ta có thể nhìn ra Nhất Bạch Sơn Tịch rất không đơn giản. Thế nên, hắn ta tự chừa một đường lui, giữ thái độ bình tĩnh, nghiêm mặt nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Tháo khẩu trang ra đi, cho tôi nhìn thử cậu là ai.”
Giọng nói của Ngô Bằng Trình không cho phép người ta từ chối.
Nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch không có phản ứng gì, anh đứng nguyên tại chỗ nhìn Ngô Bằng Trình rồi lạnh lùng đáp: “Anh không cần biết tôi là ai, anh cứ dẫn tôi đến gặp Ngô Thiên là được.”
Có thể xem tính tình Ngô Bằng Trình khá là trầm ổn nhưng thái độ của Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn khiến hắn ta tức giận. Hắn bực bội nghiêm giọng nói: “Cậu tưởng ai muốn gặp gia chủ nhà họ Ngô đều gặp được à? Cậu muốn tìm đường chết sao?”
Nhất Bạch Sơn Tịch nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện rất quan trọng, tôi nhất định phải gặp được hắn.”
Ngô Bằng Trình không còn chút nhẫn nại nào, hắn ta không phí lời nữa, lập tức lạnh giọng ra lệnh: “Bắt cậu ta lại.”
Nghe vậy, mười mấy người đi theo sau lưng Ngô Bằng Trình đột nhiên bắt tay hành động, bọn họ hệt như một đám thú dữ điên cuồng xông ra, bổ nhào về phía Nhất Bạch Sơn Tịch.
Toàn bộ đám người này đều là hộ vệ cao cấp của nhà họ Ngô, thực lực ai cũng hàng đầu.
Bọn họ vừa hành động, trời cũng như đổi sắc, khí thế cuồn cuộn, hung tàn bức người.
Nhất Bạch Sơn Tịch thấy thế cũng chẳng khách sáo, anh vung thẳng tay.
Đột nhiên, một luồng chân khí mạnh mẽ được đánh ra.
Ầm!
Mười mấy hộ vệ cao cấp của nhà họ Ngô đột nhiên nhu bị lốc xoáy quét đi, toàn bộ bị ném xuống đất.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Ngô Bằng Trình cũng kinh ngạc, hắn ta nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch rồi lẩm bẩm: “Vậy mà cậu lại là Đại tông sư.”
Đại tông sư là người vạn người tôn sùng, cho dù gia tộc đứng đầu như nhà họ Ngô thì cũng không sở hữu nhiều Đại tông sư. Người có thực lực Đại tông sư thông thường đều có quyền thế trấn giữ một cõi.
Tuy Ngô Bằng Trình là chỉ huy phó đội hộ vệ nhà họ Ngô nhưng hắn ta cũng chỉ mới tới bậc Tông sư, trước mặt Đại tông sư đương nhiên hắn ta nhỏ nhoi như hạt cát.
“Có thể cho tôi gặp Ngô Thiên được chưa?” Giọng nói lạnh lùng của Nhất Bạch Sơn Tịch nhẹ nhàng vang lên.
Ngô Bằng Trình nén sự kinh ngạc xuống, điều chỉnh lại cảm xúc rồi sau đó nghiêm túc nói với Nhất Bạch Sơn Tịch: “Gia chủ đang bế quan, không gặp ai cả, cho dù cậu có là Đại tông sư cũng không ích gì.”
Nhất Bạch Sơn Tịch hỏi ngược lại Ngô Bằng Trình: “Nếu tôi nhất định phải gặp được hắn thì sao?”
Ngô Bằng Trình nghe ra được sự uy hiếp trong lời nói của Nhất Bạch Sơn Tịch, có thế bùng nổ âm ỉ, nhưng hắn ta không hề sợ, sắc mặt hắn ta lại càng ác liệt hơn. Hắn ta tức giận quát Nhất Bạch Sơn Tịch: “Ở đây là nhà họ Ngô, cho dù cậu có là Đại tông sư thì cũng đừng hòng hống hách ra oai ở đây. Cậu cảm thấy nhà họ Ngô chúng tôi không có Đại tông sư à?”
Rất rõ ràng, cho dù người đến có là Đại tông sư thì Ngô Bằng Trình cũng không hề nể mặt, tuyệt đối không châm chước.
Nhất Bạch Sơn Tịch nghe lời nói của Ngô Bằng Trình thì mất hết kiên nhẫn. Anh cũng không phí thời gian thêm nữa, anh giơ tay tháo khẩu trang ra rồi hùng hồn nói với Ngô Bằng Trình: “Tôi là Ngô Bách Tuế, tôi về rồi, bảo Ngô Thiên lăn ra đây gặp tôi.”
———————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.