Chàng Khờ

Chương 131: Nhất Bạch Sơn Tịch xuất hiện đầy ngạo nghễ




Giết hết, không chừa một ai.
Giọng nói của Giang Hà vốn vô tình, lời nói càng thêm quyết tuyệt, tuyên án tử hình cho tất cả thành viên nhà họ Hạ.
Nghe vậy, hơn ba mươi học viên của nhóm ám sát lập tức hóa thân thành quỷ đòi mạng, mang theo sát khí khát máu đi về phía đám đông nhà họ Hạ.
Sát khí khủng khiếp chỉ trong thoáng chốc đã bao trùm sảnh lớn của biệt thự.
Người nhà họ Hạ trong biệt thự bỗng chốc cảm nhận được nỗi sợ sâu sắc nhất, hơi thở của Tử thần như sợi dây thừng đòi mạng, bóp nghẹt linh hồn của mọi người. Toàn bộ thành viên của nhà họ Hạ rơi xuống vực sâu địa ngục, có người không kìm nén được mà bật khóc tức tưởi, có người ngã bệt xuống đất, run như cầy sấy, có người luống cuống định co giò chạy thẳng.
Cả đại sảnh nhốn nháo lên.
Mấy người nhà họ Hạ định trốn chạy nhưng chưa chạy tới cửa là đã bị ám khí giết chết, máu văng tung tóe.
Trong thoáng chốc, ở đại sảnh có thêm vài cỗ thi thể, không khác gì thảm kịch giữa nhân gian.
Nỗi khiếp sợ của người nhà họ Hạ càng tăng cao.
Hạ Mạt Hàn tận mắt thấy người thân bị chém giết, máu chảy thành sông, trái tim cô run lên bần bật. Tuy rằng cô không có thiện cảm với người nhà họ Hạ, nhưng dù gì họ vẫn là người thân của cô, là từng mạng người sống sờ sờ ra đó. Dù họ sai đến mức nào cũng không đáng tội chết, càng không nên chết thảm như bây giờ. Hạ Mạt Hàn thật sự không thể nào trơ mắt nhìn tất cả thành viên nhà họ Hạ mất mạng như thế được.
Không chịu đựng nổi nữa, trong một thoáng chốc, cô ngó lơ cảm giác khiếp sợ, quên cả sợ hãi, chỉ có ý nghĩ ngăn cản mọi thứ sục sôi trong lòng.
Vì thế, cô đứng dậy, không màng mọi thứ, dồn hết sức lực mà hét lên thật to: “Dừng hết lại cho tôi!”
Tiếng hét này như xé cổ họng, vang vọng khắp sảnh lớn, chấn động màng nhĩ của mọi người.
Đám học viên của nhóm ám sát đang đại khai sát giới, nghe thấy câu này, bỗng chốc dừng động tác, quay đầu nhìn về phía Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn không hề chần chừ, lập tức bước lên phía trước, đối mặt với Giang Hà, nghiêm túc mở lời: “Giữa tôi và Nhất Bạch Sơn Tịch có mối quan hệ không tầm thường, nếu các người giết nhà họ Hạ, Nhất Bạch Sơn Tịch chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu.”
Đến khoảnh khắc ấy, Hạ Mạt Hàn không còn cách nào khác, chỉ còn cách lôi Nhất Bạch Sơn Tịch ra, hi vọng có thể lợi dụng tên tuổi của anh để trấn áp đám đao phủ đáng sợ này. Trong mắt Hạ Mạt Hàn, Nhất Bạch Sơn Tịch là thần thánh, là sự tồn tại không gì không thể. Bây giờ cô chỉ mong đám đao phủ này cũng biết đến Nhất Bạch Sơn Tịch, từ đó nảy sinh lòng kiêng kỵ, không đuổi cùng giết tận với nhà họ Hạ nữa.
Ánh mắt Giang Hà thản nhiên nhìn Hạ Mạt Hàn, chậm rãi hỏi: “Cô là Hạ Mạt Hàn nhỉ?”
Hạ Mạt Hàn thấy nhân vật như thế này biết cả họ tên mình nên không khỏi sững người, nhưng trong chốc lát đã khôi phục được vẻ trấn tĩnh. Cô cố tỏ ra mình vô cùng tự tin, nhìn thẳng vào Giang Hà và đáp rất kiên định: “Đúng vậy!”
Nghe vậy, Giang Hà nheo nheo mắt, thẳng thừng đáp: “Cô vừa mới nói rằng quan hệ của cô và Nhất Bạch Sơn Tịch không hề tầm thường?”
Nghe đến đây, các thành viên nhà họ Hạ vốn đang hoảng loạn và tuyệt vọng bỗng nhìn thấy một tia hi vọng. Theo ý của Giang Hà, hình như hắn thật sự quan tâm tới Nhất Bạch Sơn Tịch, danh tiếng của Nhất Bạch Sơn Tịch kia liệu có hù dọa được đám người này không?
Bất kể thế nào, anh vẫn là hi vọng cuối cùng của nhà họ Hạ, vì thế, đám đông đồng loạt hướng ánh mắt về phía Hạ Mạt Hàn, mong mỏi cô có thể cứu mọi người ra khỏi địa ngục.
Hạ Mạt Hàn gật đầu không hề do dự: “Không sai, nếu hôm nay tôi có mệnh hệ gì, anh ấy chắc chắn sẽ báo thù cho tôi.”
Tuy Hạ Mạt Hàn nói câu này rất tự tin, nhưng trên thực tế, cô vô cùng chột dạ, thế nhưng, cô tuyệt đối không hề lộ ra sơ hở, nhất định phải để đối phương nghĩ rằng quan hệ của bản thân và Nhất Bạch Sơn Tịch không hề hời hợt.
Nghe Hạ Mạt Hàn nói xong, Giang Hà không khỏi cười gằn, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Theo như tôi được biết, hôm nay ở sân vận động, hình như cậu ta cũng không quan tâm đến tính mạng của cô lắm. Cô cảm thấy cậu ta có chịu đánh đổi cả tính mạng của mình vì cô không?”
Hạ Mạt Hàn nghe vậy mà lòng dạ chợt thót lại, cô hiểu được ý của hắn. Chắc hẳn hắn biết rõ mười mươi chuyện xảy ra ở sân vận động, cũng có nghĩa là hắn biết Nhất Bạch Sơn Tịch lợi hại cỡ nào. Thế nhưng, dường như hắn hoàn toàn không sợ Nhất Bạch Sơn Tịch, điều này khiến Hạ Mạt Hàn khá hoảng, cô không kìm nén được nên mới hỏi: “Câu này của ông có ý gì?”
Giang Hà trả lời với vẻ lơ đễnh: “Tôi không cần quan tâm cậu ta có bản lĩnh tới cỡ nào, nhưng nếu cậu ta dám ra tay với học viện U Minh, anh ta chẳng khác nào kẻ lấy trứng chọi đá, chỉ còn lại một con đường chết.”
Quả nhiên, Giang Hà không hề để tâm tới Nhất Bạch Sơn Tịch, lòng tự tin của Hạ Mạt Hàn thoáng chốc giảm đi rất nhiều, nhưng cô thật sự hết cách rồi, chỉ có thể bất chấp đến cùng: “Các ông chưa từng tận mắt nhìn thấy thực lực của Nhất Bạch Sơn Tịch thôi! Tôi dám khẳng định, nếu anh ấy ở đây, người chết sẽ là các ông.”
Câu nói này hoàn toàn do Hạ Mạt Hàn chém gió mà ra, tuy rằng cô nghĩ khả năng võ công của Nhất Bạch Sơn Tịch đỉnh đến mức trái với đạo trời, nhưng nghe nói học viện U Minh là thứ gì đó rất thần kỳ. Hạ Mạt Hàn không biết võ công, cho nên cô không rõ Nhất Bạch Sơn Tịch có thể đối đầu cùng học viện U Minh hay không. Chẳng qua Nhất Bạch Sơn Tịch hiện giờ là chỗ dựa duy nhất của cô, cô đành làm cáo mượn oai hùm vậy.
Giang Hà bĩu môi và đáp: “Vậy cơ hả? Vậy tôi cho cô một cơ hội, cô có thể gọi cậu ta tới đây.”
Hạ Mạt Hàn nghe được câu này mà bỗng chốc á khẩu, cùng lắm thì cô chỉ có thể lợi dụng Nhất Bạch Sơn Tịch để hù dọa đám người này bằng lời nói thôi, chứ nếu bắt cô làm thật, phải gọi Nhất Bạch Sơn Tịch tới đây, chuyện này căn bản không thể nào thực hiện được. Trước hết, cô không hề chắc chắn được là Nhất Bạch Sơn Tịch có giúp mình không, kế đó, quan trọng hơn cả, cô không hề có phương thức liên lạc với Nhất Bạch Sơn Tịch.
“Tiểu Mạt, mau lên, mau liên hệ với đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch!” Nghe Giang Hà nói vậy, Hoàng Quý Lan nhìn thấy chút hi vọng le lói, vội vàng hô lên với Hạ Mạt Hàn.
“Mạt Hàn, mau gọi Nhất Bạch Sơn Tịch tới giúp chúng ta đi!” Đám đông nhà họ Hạ cũng vội vã hô hào với Hạ Mạt Hàn.
Hôm nay ở sân vận động Hải Châu, người nhà họ Hạ đã tận mắt chứng kiến thực lực khủng khiếp của Nhất Bạch Sơn Tịch, cho nên họ nhận định rằng, chỉ cần Nhất Bạch Sơn Tịch đến, họ sẽ có cơ hội sống sót, nếu không thì cái chết đã cầm chắc trong tay rồi!
Hạ Mạt Hàn thấy tất cả mọi người đều gửi gắm kỳ vọng vào mình thì càng thêm sốt ruột, đi đến bước này là đã không còn con đường nào để quay lại rồi. Thế nhưng bây giờ cô phải gọi Nhất Bạch Sơn Tịch ở đâu?
Trong lúc bất đắc dĩ, Hạ Mạt Hàn đành bất chấp mọi thứ, gào lên: “Nhất Bạch Sơn Tịch, chẳng phải anh đã nói, tôi có mong ước gì, anh đều thực hiện được hay sao? Bây giờ tôi không muốn thấy mặt anh nữa, tôi đổi mong ước khác, tôi muốn anh cứu gia tộc của tôi, có được không?”
Hạ Mạt Hàn bị dồn vào đường cùng, cô tự đào hố thì dù quỳ xuống cũng phải lấp gọn, cô đành đánh cược một phen, nhắm mắt nhắm mũi hô đại một tiếng. Giờ khắc này đây, cô giống như một thiếu nữ vô tri đang cầu cứu thần linh trên trời.
“Được!”
Nào ai ngờ rằng, Hạ Mạt Hàn vừa dứt lời, đã có một âm thanh lạnh lùng khác vang lên.
Đây là lời hồi đáp cho câu hỏi của Hạ Mạt Hàn, lời hồi đáp này vừa nằm ngoài ý muốn vừa quá đỗi thần kỳ khiến trái tim của người nhà họ Hạ bỗng chốc nhảy nhót vì vui sướng. Họ nhìn tới nơi phát ra âm thanh với niềm hi vọng nồng cháy và cảm giác khó tin.
Họ thấy Nhất Bạch Sơn Tịch mặc áo gió màu đen, đeo khẩu trang và đội mũ đột nhiên tung người từ tầng hai của căn biệt thự, vững vàng đáp xuống giữa người nhà họ Hạ và học viên của nhóm ám sát.
Nhất Bạch Sơn Tịch chỉ có một mình, trong mắt người nhà họ Hạ, một mình anh giống như thiên quân vạn mã, ngăn cản đám đao phủ đáng sợ kia. Có anh đứng ở đây, nỗi lòng bất an và khiếp hãi của đám đông như bỗng được cảm giác an toàn bao trùm; trong đôi mắt tuyệt vọng của họ cũng lấp lánh thứ ánh sáng xán lạn như tinh tú. Đối với họ mà nói, Nhất Bạch Sơn Tinh là thần tiên, là sự tồn tại vô địch. Cho dù ban nãy Giang Hà đã tỏ rõ thái độ rằng học viện U Minh không sợ Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng người nhà họ Hà vẫn tin tưởng anh. Suy cho cùng thì Nhất Bạch Sơn Tịch là niềm hi vọng duy nhất của họ, họ chỉ có thể kiên định trông chờ vào nó.
Lúc này đây, không ai có thể kích động hơn Hạ Mạt Hàn. Hai mắt của cô sắp ướt sũng rồi, khung cảnh Nhất Bạch Sơn Tịch xuất hiện trong tiếng gọi của mình cứ như một giấc mơ vậy. Người đàn ông này như anh hùng cái thế, xuất hiện rất kịp lúc vào thời điểm cô cần nhất, khiến cô cảm nhận được tình cảnh như kỳ tích và niềm vui bất ngờ không thể miêu tả bằng từ ngữ.
Chỉ có người bị thương nặng như Hạ Khánh Chi mới không cảm thấy may mắn khi Nhất Bạch Sơn Tịch đến, bởi vì hơn ai hết, ông ấy biết rõ học viện U Minh như thế nào, đám sư huynh đệ của mình mạnh mẽ đến mức nào. Cho dù đã tận mắt chứng kiến biểu hiện của Nhất Bạch Sơn Tịch nhưng ông cũng không cho rằng anh có thể đối chọi được với đám người của Giang Hà. Ông cảm thấy hôm nay Nhất Bạch Sơn Tịch đến đây có lẽ cũng chỉ chịu liên lụy oan thôi.
Giang Hà vẫn luôn giữ thái độ hờ hững, nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch đột nhiên xuất hiện, sắc mặt cũng có chút thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Nhất Bạch Sơn Tịch, thản nhiên hỏi: “Cậu chính là Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Nhất Bạch Sơn Tịch bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”
Giang Hà nghe vậy, thần thái khôi phục vẻ lẫm liệt vốn có, hắn lạnh giọng nói với anh: “Cậu thật sự dám tới đây làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Giang Hà cũng biết rõ mười mươi việc Nhất Bạch Sơn Tịch thể hiện sức mạnh đáng kinh ngạc tại sân vận động, hắn biết Nhất Bạch Sơn Tịch rất đỉnh, thế nhưng hắn không ngờ anh lại huênh hoang đến mức chủ động tìm tới tận nơi.
Nhất Bạch Sơn Tịch điềm nhiên đáp: “Học viện U Minh khua chiêng gõ trống như vậy chẳng phải vì muốn đối phó với tôi à?”
Dường như Nhất Bạch Sơn Tịch đã nhìn thấu mọi việc, nhưng anh vẫn bình tĩnh, ung dung và tràn ngập tự tin, như thể học viện U Minh có mạnh đến mấy cũng không khiến anh phải kiêng kỵ.
Giang Hà thấy khó chịu với giọng điệu của Nhất Bạch Sơn Tịch, hắn có cảm giác bị khinh thường, biểu cảm cũng dần trở nên u ám. Giọng nói trầm trầm đục đục của hắn lạnh lùng cất lên: “Chuyện này thì cậu sai rồi, cậu đáng chết thật nhưng người nhà họ Hạ cũng không thể giữ lại. Các người, đều đáng chết!”
Trong lúc nói chuyện, sát khí trên người Giang Hà như ẩn như hiện.
Nhà họ Hạ nghe đối thoại của Nhất Bạch Sơn Tịch và Giang Hà chỉ cảm thấy giật mình, đầu óc không khỏi nghi ngờ, tình huống gì đây? Nhất Bạch Sơn Tịch cũng có ân oán với học viện U Minh? Thậm chí hôm nay người của học viện U Minh chạy tới điên cuồng chém giết nhà họ Hạ cũng vì muốn đối phó với Nhất Bạch Sơn Tịch?
Đám đông nhà họ Hạ đã trở nên hỗn loạn, trước đó họ tưởng rằng học viện U Minh cố tình đối phó với nhà họ Hạ vì Hạ Khánh Chi không làm tròn chức trách, nhưng bây giờ xem ra nguyên nhân thật sự không đơn giản như họ nghĩ. Mục tiêu tiêu diệt của học viện U Minh có hai bên, một bên là Nhất Bạch Sơn Tịch, một bên là nhà họ Hạ. Cảm giác như nhà họ Hạ và Nhất Bạch Sơn Tịch đã lên chung một chiếc thuyền, có nạn cùng chịu.
Bất kể nguyên nhân thế nào, nhà họ Hạ muốn sống tiếp thì chỉ có thể dựa vào Nhất Bạch Sơn Tịch, nếu Nhất Bạch Sơn Tịch có mệnh hệ gì, vậy thì nhà họ Hạ càng không có cơ hội sống.
Nhất Bạch Sơn Tịch hoàn toàn không chấn động vì những lời Giang Hà nói, ánh mắt anh chẳng hề thay đổi. Anh lạnh lùng đảo mắt qua đám người của Giang Hà rồi cất giọng kiêu ngạo: “Chỉ dựa vào đám người này mà muốn giết tôi, không đủ đâu!”
Một câu nói đơn giản và rõ nghĩa, hết sức tự tin, khí thế phi phàm!
Câu nói này cũng tỏ rõ thái độ khinh thường và sỉ nhục học viện U Minh.
Người của học viện U Minh làm sao chịu nổi, Nhất Bạch Sơn Tịch vừa dứt lời, đã có một tên trọc đầu trong đám học viên nhóm ám sát cầm đao hùng hùng hổ hổ đứng ra, trợn mắt nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch, phẫn nộ mắng: “Tao muốn xem xem bản lĩnh của mày ghê gớm tới độ nào!”
Dứt lời, tên trọc đầu nhấc lưỡi đao đầy máu lên xông đến, khi tới trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, tên này bỗng chốc bay vọt lên trời, tay cầm thanh đao chém “rầm” một tiếng về phần đầu của Nhất Bạch Sơn Tịch.
Đao này có khí thế hung mãnh, lấy mạng của người khác.
Bầu không khí ngưng đọng như bị thanh đao chém toạc ra, sát khí đáng sợ thoáng chốc bao trùm lên tất cả mọi người có mặt ở đó.
Đám đông nhà họ Hạ đứng sau lưng Nhất Bạch Sơn Tịch sợ vỡ cả mật vì lưỡi đao đột nhiên lao tới, ai nấy chỉ cảm thấy hô hấp ngưng lại, nỗi sợ túa ra.
Thế mà Nhất Bạch Sơn Tịch vẫn bình thản như ban đầu, khi lưỡi đao sắp chạm tới anh, Nhất Bạch Sơn Tịch đột ngột giơ tay phải, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lấy lưỡi đao nhơ nhớp máu. Ngay sau đó, tay phải của anh đột nhiên dồn sức.
Một luồng khí mạnh mẽ bỗng chốc bộc phát từ Nhất Bạch Sơn Tịch, hai ngón tay của anh dường như được truyền thêm nguồn năng lượng vô hạn, chỉ khẽ nhúc nhích mà thanh đao của tên đầu trọc đã gãy nát.
Mặt mũi tên này biến sắc, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh hoàng, nhưng không đợi gã hoàn hồn, tay phải của Nhất Bạch Sơn Tịch đã siết thành nắm đấm, tung một cú đấm vào lồng ngực của tên đầu trọc.
Nắm đấm này quá mạnh mẽ, như hủy diệt cả đất trời.
Uỳnh!
Thân thể vạm vỡ của tên đầu trọc bắn ngược ra ngoài, sau cùng nặng nề nện xuống nền đất, miệng gã phun máu tươi, hai mắt mở trừng trừng, gáy chạm đất, phát ra một âm thanh cực kỳ vang vọng.
Cứ thế, tên trọc đầu mất mạng.
Nhất Bạch Sơn Tịch chỉ dùng một nắm đấm đã lấy mạng tên trọc đầu.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Người nhà họ Hạ vừa kinh hãi vừa thấy lòng dạ dậy sóng, khả năng đỉnh cao của Nhất Bạch Sơn Tịch một lần nữa khiến họ kinh ngạc, cũng khiến họ nhìn thấy thêm nhiều hi vọng nữa.
Còn Hạ Mạt Hàn bất giác thấy trái tim đập nhanh hơn, cảm xúc thay đổi đột ngột. Nhất Bạch Sơn Tịch luôn mang cho cô cảm giác chấn động, có cảm giác người đàn ông này như lòng biển sâu, vô cùng vô tận, không dò thấy đáy, khiến cô không thể nhìn thấu được, nhưng lại tạo ra sức hấp dẫn chí mạng với cô.
Hạ Khánh Chi là người kinh ngạc nhất, ông ta biết rõ tên trọc đầu mạnh tới mức nào, đây không phải học viên bình thường của nhóm ám sát đâu. Tên này là Lưu Mãnh, hay được gọi là Mãnh đầu trọc, tính tình nóng nảy có tiếng trong nhóm ám sát, đồng thời cũng là Tông sư dày dạn kinh nghiệm. Từ mười năm trước, Lưu Mãnh đã vọt lên hàng ngũ Tông sư nhờ thiên phú của bản thân, mà mười năm nay, Lưu Mãnh chưa từng bỏ bê việc luyện tập, gã vẫn luôn tiến bộ, đến hiện giờ, thực lực của gã đã đạt tới đỉnh cao.
Thế nhưng, một vị Tông sư xếp hạng đầu của nhóm ám sát lại bị Nhất Bạch Sơn Tịch dễ dàng giết chết trong chớp mắt, vậy thì thực lực của Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Hạ Khánh Chi hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Nhất Bạch Sơn Tịch, trong lòng ông ấy cuối cùng cũng nhen nhóm chút hi vọng.
Các học viên khác của nhóm ám sát cũng rất kinh hãi, thực lực mà Nhất Bạch Sơn Tịch thể hiện ra hiển nhiên đã vượt quá tầm dự đoán của họ.
“Chúng ta cùng nhau xông lên.” Cơn chấn động qua đi, học viên nhóm ám sát nhanh chóng hoàn hồn, một người trong số đó hô lên.
Đối diện với Nhất Bạch Sơn Tịch và thực lực quá biến thái của anh, nhóm ám sát hợp sức lại để tấn công mới đảm bảo.
Thế nhưng, đúng lúc này, Giang Hà chợt giơ tay lên, ngăn cản hành vi tấn công hội đồng của học viên nhóm ám sát. Mặt mũi hắn lạnh tanh, gằn giọng dặn dò: “Để tôi đối phó với Nhất Bạch Sơn Tịch, các cậu giết hết người nhà họ Hạ đi.”
———————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.