Chàng Khờ

Chương 120: Nhất Bạch Sơn Tịch tỏa sáng




Máu nhuộm đỏ sân vận động, sự hoảng sợ bao trùm cả một góc trời.
Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đã bị dọa sợ đến nỗi nước mắt đẫm cả mặt, lòng run rẩy không ngừng, nhưng còn sót lại chút lí trí chống đỡ khát vọng được sống của bọn họ. Nhân lúc Chúc Nguyên Bá đang giết những người khác thì hai người cẩn thận từng chút một, lén lén lút lút dìu Hạ Khánh Chi trốn ra góc khuất bên dưới mép sân khấu. Nhưng dù có như vậy thì cơ thể và trái tim họ cũng không ngừng run rẩy, Chúc Nguyên Bá phát điên thật sự quá khủng bố. Hiện trường trước mặt thật quá đáng sợ, bọn họ vừa sợ vừa hoảng loạn, sự sợ hãi bùng lên nuốt chửng trái tim họ.
Chúc Nguyên Bá hoàn toàn đã giết người đến đỏ mắt, tóm được ai thì giết ngay.
Đoàn người hoảng hốt bỏ chạy cũng càng lúc càng hoảng loạn và sợ hãi hơn, tất cả bọn họ đều như đứng trước ngày tận thế, đợi sự hủy diệt đến với mình.
Nhưng, ngay lúc này, trong sân vận động hỗn loạn kinh khủng này lại đột nhiên vang lên tiếng đàn du dương.
Tiếng đàn này có ma lực khiến người ta phải trầm luân vào nó, vừa đẹp đẽ vừa linh động, vừa trấn hồn vừa đoạt hồn. Nghe như nó phát ra từ chân trời xa tít tắp, dằng dặc triền miên, nghe không thật chút nào, lại vừa như gần trong gang tấc, rõ ràng thấu triệt, lượn lờ bên tai. Nó không những êm tai mà còn vô cùng có lực, có thể đánh thẳng vào thâm tâm của bạn, gột rửa linh hồn bạn khiến bạn như cảm thấy mình đang đứng ở một thế giới thần tiên xa mù khơi, cảm giác dễ chịu yên lòng, mọi cảm xúc và tri giác của bạn đều như nhẹ nhàng trôi theo dòng nước, được xoa dịu vỗ về bởi âm thanh của sự tĩnh lặng.
Người nóng nảy thế nào cũng đều bị tiếng đàn này vỗ về, trở về với trạng thái bình tĩnh ôn hòa.
Sau khi tiếng đàn vang lên, tên ác ma Chúc Nguyên Bá khiến tất cả mọi người khiếp sợ kia đột nhiên dừng giết chóc, bước chân của hắn ta khựng lại, cả người cứng đờ, khuôn mặt dữ tợn cũng dần dần trở nên ôn hòa, đến cả màu đỏ khát máu trong mắt hắn ta cũng dần dần nhạt đi. Dường như hắn ta quên hết tất cả, chỉ đắm chìm trong tiếng đàn mê hoặc này.
Những người khác đang hoảng loạn kêu gào khóc lóc chạy trốn cũng dần dần đứng lại, ngừng kêu gào, cảm xúc bọn họ được vỗ về, tim họ cũng được cảm hóa, linh hồn họ bị tiếng đàn thu hút, không thể nào thoát ra.
Ngay đến những người bị thương nặng rên rỉ thảm thiết trên mặt đất cũng đồng loạt ngừng tiếng rên. Tiếng đàn du dương hệt như linh đơn diệu dược, chầm chậm vuốt ve vết thương của bọn họ, khiến bọn họ đều thấy toàn thân không còn đau nữa, sự sợ hãi bao trùm con tim cũng dần trở nên bình tĩnh lại, dần dần chìm đắm vào tiếng đàn.
Một khúc nhạc bình định chúng sinh.
Sân vận động hỗn loạn náo động chợt trở lại vẻ tĩnh lặng, chỉ còn vang vọng tiếng đàn du dương.
Qua một lúc, đám người bình tĩnh lại bắt đầu khôi phục lại khả năng suy nghĩ, tiếng xì xào bàn luận dần vang lên:
“Tiếng đàn ở đâu vang đến thế nhỉ, hay quá đi mất!”
“Hình như là tiếng đàn dương cầm, nhưng tiếng đàn này không giống tiếng đàn bình thường lắm, cảm giác thật đặc biệt!”
“Chuẩn, tiếng đàn này nghe thật dễ chịu, thật là hưởng thụ, thấy như mình đang tắm vậy, chẳng còn phiền não gì.”
“Đúng vậy, mọi người nhìn đi, ngay đến Chúc Nguyên Bá đang phát điên cũng bình tĩnh lại rồi. Thật sự thần kì quá đi mất!”
“Ừm, đúng đó, bây giờ tôi chẳng còn cảm giác sợ hãi gì nữa.”
“Xem ra, đây tuyệt đối không phải là khúc nhạc dương cầm bình thường.”
Mọi người vừa bàn luận vừa nhìn xung quanh để tìm được nơi phát ra tiếng đàn. Nhưng họ nhìn cả sân vận động cũng chẳng có phát hiện gì, rốt cuộc là ai đang đánh đàn thế nhỉ?
Trong phòng điều khiển của sân vận động, mọi công nhân viên làm việc cũng nghe được tiếng đàn du dương này, trong đó có một vị lãnh đạo là người đầu tiên bừng tỉnh lại, ông ta nghiêm giọng ra lệnh cho một nhân viên đứng bên cạnh: “Xem camera thử tiếng đàn này phát ra từ đâu!”
Nhân viên nhận lệnh xong thì lập tức điều khiển camera, nhanh chóng dò tìm. Vài giây sau, anh ta hơi phấn khởi cao giọng hô lên: “Tìm được rồi, ở phòng biểu diễn.”
Người chỉ đạo nói ngay không cần suy nghĩ: “Được, phát cảnh trong phòng biểu diễn lên màn hình lớn, còn nữa, điều chỉnh âm thanh to lên.”
Một giây sau, trên màn hình cực lớn ở sân vận động bỗng nhiên xuất hiện cảnh quay trong phòng biểu diễn.
Bất chợt, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trên màn hình lớn thu hút, chỉ nhìn thấy một chàng trai mặc áo khoác gió màu đen, đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang đang ngồi trước cây đàn dương cầm lớn trong phòng biểu diễn, đôi tay anh vừa thon dài vừa linh động lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng. Anh đánh đàn lúc nhanh lúc chậm, tiếng đàn phát ra chốc thì như tuấn mã lao nhanh, mênh mông có lực, chốc thì như suối chảy róc rách, dịu dàng trầm bổng khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Vì tiếng đàn quá sức mê hoặc nên mọi người đều cảm thấy người đánh đàn cũng mang theo cả sắc màu thần bí hệt như thần tiên khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn không thể với tới, anh thoát ly trần tục, đứng ngoài cõi phàm, đánh một khúc đàn ảo diệu để cứu rỗi người đời.
Dường như người anh phát ánh sáng lung linh về bốn phía.
Hạ Mạt Hàn trốn bên cạnh sân khấu, lúc nhìn thấy người trên màn hình lớn thì đột nhiên nhịp tim đập nhanh, ánh mắt sáng rực, cô không hề che giấu sự kích động của mình, buột miệng nói: “Nhất Bạch Sơn Tịch, sao lại là anh ấy?”
Hoàng Quý Lan nghe Hạ Mạt Hàn nói thì chợt chấn động tinh thần, bà ta lập tức hỏi: “Đây chính là Nhất Bạch Sơn Tịch, Tam thiếu gia luôn giúp đỡ chúng ta đó sao?”
Đối với Hoàng Quý Lan mà nói thì Nhất Bạch Sơn Tịch chính là một nhân vật lớn chẳng thể nào với tới. Bà ta cũng biết người như thế này sẽ chẳng thể nào để ý tới con gái của mình, nhưng sáng nay nhìn thấy Kha Tôn Hà lại một lần nữa xuất hiện để cứu hai mẹ con mình thì Hoàng Quý Lan lại càng nhen nhóm hi vọng, cảm thấy Tam thiếu gia đối xử với Hạ Mạt Hàn rất khác. Bây giờ, Tam thiếu gia lại đích thân xuất hiện ở đây, đương nhiên Hoàng Quý Lan kích động rồi. Quan trọng là cao thủ võ học Kha Tôn Hà mà Tam thiếu gia phái tới cũng đấu không lại Chúc Nguyên Bá, bây giờ Tam thiếu gia lại đích thân ra tay, chỉ đàn một khúc mà đã khiến Chúc Nguyên Bá yên lặng lại, điều này càng khiến Hoàng Quý Lan cảm thấy Tam thiếu gia chính là thần tiên!
“Vâng, chính là anh ấy.” Hạ Mạt Hàn trả lời.
Hoàng Quý Lan gật đầu thật mạnh, nuốt nước mắt nói: “Chắc chắn là Tam thiếu gia tới cứu chúng ta đấy.” Vừa nãy, Hoàng Quý Lan thật sự sợ muốn chết, bà ta sợ cả nhà ba người mình sẽ bị tên điên Chúc Nguyên Bá này giết, bà ta cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc nhất. Nhưng bây giờ, Tam thiếu gia đến rồi, Hoàng Quý Lan thật sự cảm thấy mình được cứu rồi, bà ta gửi gắm hết hi vọng lên người Tam thiếu gia.
Trong lòng Hạ Mạt Hàn cũng kích động khôn nguôi, nhưng cô vừa đắn đo vừa lo lắng, khúc nhạc dương cầm này có thể khống chế được Chúc Nguyên Bá nhất thời, nhưng có thể khống chế được hắn ta cả đời không? Còn Tam thiếu gia, anh ấy thật sự tới cứu mình sao? Anh ấy có thể đối phó lại Chúc Nguyên Bá không?
Những người khác nhìn thấy màn hình lớn thì cũng không kìm được xì xào bàn tán: “Người đánh dương cầm đây sao? Nhưng cậu ấy là ai thế? Sao lại đeo khẩu trang?”
“Tôi đã từng gặp anh ấy, anh ấy chính là họa sĩ thiên tài trác tuyệt vẽ ra bức tranh “Người đẹp áo lam”- Nhất Bạch Sơn Tịch.”
“A, anh ấy chính là Nhất Bạch Sơn Tịch sao? Anh ấy là họa sĩ mà? Sao đánh đàn dương cầm cũng hay đến mức này chứ?”
“Đúng vậy, không hổ danh là thiên tài, vẽ tranh thì trác tuyệt, đánh đàn cũng mang theo màu sắc huyền diệu đến thế này.”
Danh tiếng của Nhất Bạch Sơn Tịch dần dần được truyền rộng khắp sân vận động, chẳng bao lâu thì tất cả mọi người đã biết người đánh ra khúc đàn thần này chính là họa sĩ thiên tài Nhất Bạch Sơn Tịch.
Vừa nãy, Trần Vũ Hàm còn bị dọa đến ỉu xìu như hoa lê trong mưa, đến bây giờ đương nhiên cũng nhận ra Nhất Bạch Sơn Tịch. Cô ta nhìn lên màn hình lớn với ánh mắt vô vàn xúc động, nắm chặt tay Du Chí Viễn rồi phấn khích nói: “Thần tượng, thần tượng Nhất Bạch Sơn Tịch của em cũng đến rồi này. Không ngờ người đánh khúc dương cầm này lại là anh ấy. Ôi trời ơi, rốt cuộc anh ấy thần tiên đến cỡ nào vậy chứ!”
Du Chí Viễn không để bụng chuyện vị hôn thê của mình mê người đàn ông khác, vì ông ta cũng bị Nhất Bạch Sơn Tịch kinh động. Sức mạnh của tiếng đàn này thật sự rất ghê gớm, Du Chí Viễn không hiểu đàn dương cầm, nhưng lại biết được khúc đàn dương cầm này khống chế được Chúc Nguyên Bá, khiến tâm trạng của tất cả mọi người ở đây bình tĩnh lại. Vì thế, ông ta cũng càng sùng bái vị đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch này hơn.
Tiếng đàn vẫn du dương, trong lòng mọi người ở sân vận động bớt nóng nảy, sự sợ hãi cũng tan biến, chỉ còn duy nhất sự kinh ngạc đồng thời là cảm giác hưởng thụ. Khúc nhạc này nghe như thanh âm của tự nhiên, khiến người ta trầm mê.
Hiện trường không còn sự bất an cũng chẳng còn náo loạn, chỉ còn lại sự yên tĩnh và an lành bao trùm.
Không biết qua bao lâu, tiếng đàn ngưng hẳn, trước khi giai điệu cuối cùng biến mất, trên gương mặt mỗi người đều biểu hiện cảm xúc nghe chưa đã.
Còn Nhất Bạch Sơn Tịch trên màn hình lớn thì đứng dậy, dường như anh muốn rời khỏi phòng biểu diễn.
“Nhanh lên, quay hết mọi ống kính về phía cậu ấy, phát trực tiếp mọi hành động của cậu ấy lên màn hình lớn của sân vận động.” Lãnh đạo ở phòng điều khiển vừa thấy Nhất Bạch Sơn Tịch đứng lên thì lập tức ra lệnh.
Nhân viên nhận lệnh xong thì vội vàng nhanh chóng điểu khiển tất cả những camera có thể dùng được và camera ngầm đồng loạt quay Nhất Bạch Sơn Tịch để phát trực tiếp trên màn hình lớn của sân vận động.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, họ nhìn thấy Nhất Bạch Sơn Tịch một mình đi vào một lối đi.
Xuyên qua lối đi đó, cuối cùng Nhất Bạch Sơn Tịch cũng xuất hiện trong đại sảnh của sân vận động.
Mọi người ở đại sảnh của sân vận động thấy Nhất Bạch Sơn Tịch xuất hiện trong tầm mắt của mình thì đồng loạt vui mừng khôn nguôi.
Mắt ai ai cũng sáng rỡ, ánh mắt long lanh nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch chăm chú. Trong đó có một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm bước nhanh tới trước mặt Nhất Bạch Sơn Tịch, kích động lên tiếng nói: “Đại sư, xin hỏi khúc nhạc cậu vừa đánh có phải tên là “An hồn tịnh tâm” không?”
Người đàn ông trung niên này tên là Hồ Nhuận Quốc, là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng nhất Giang Đông. Ông ta xuất thân từ thế gia dương cầm, từ nhỏ đã được hun đúc, rất hứng thú với đàn dương cầm, hơn nữa ông ta thiên tài di bẩm, vô cùng mẫn cảm với các khúc đàn dương cẩm, lại thêm việc dày công luyện tập nên ông ta đạt được vô số giải thưởng trong lĩnh vực đàn dương cầm, thậm chí được người ta gọi là thiên tài đàn dương cầm. Một vị thiên tài thế này, có cốt cách và sự kiêu ngạo của mình, có thể nói về mặt đàn dương cầm thì ông ta chưa từng bái phục ai, nhưng ngay bây giờ, dường như ông ta hoàn toàn khuất phục trước Nhất Bạch Sơn Tịch, ông ta không còn thanh cao nữa, chỉ còn lại sự bái phục và tôn sùng Nhất Bạch Sơn Tịch.
Nhất Bạch Sơn Tịch dừng bước chân lại rồi thờ ơ nhìn Hồ Nhuận Quốc trả lời: “Đúng.”
Hồ Nhuận Quốc nghe xong thì mắt đỏ cả lên, ông ta nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch chăm chú rồi vô cùng phấn khích nói: “Không ngờ lúc còn sống, tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy có người đánh được khúc “An hồn tịnh tâm” này, đại sư, xin hỏi hỏi khúc này là do cậu sáng tác sao?”
Nhất Bạch Sơn Tịch thản nhiên trả lời: “Đúng.”
Nghe cuộc đối thoại của Hồ Nhuận Quốc và Nhất Bạch Sơn Tịch, những người trong ngành có mặt ở hiện trường cũng lập tức cao giọng nói: “Thì ra đây chính là khúc “An hồn tịnh tâm” có thể khiến người mất ngủ nặng an giấc nồng, khiến những phần tử nóng nảy trong chớp mắt trở lại bình tĩnh trong truyền thuyết sao?”
“Trước đây tôi chỉ từng nghe có sự tồn tại của khúc “An hồn tịnh tâm” này nhưng chưa từng được nghe nó bao giờ. Lúc đó tôi vẫn không tin một khúc nhạc có thể khiến người ta trở nên bình tĩnh hòa nhã, bây giờ thì tôi hoàn toàn tin rồi.”
“Đúng thế, khúc nhạc này thật sự thần kì quá.”
“Nghe nói, khúc “An hồn tịnh tâm” có thể xếp vào hàng năm khúc nhạc kinh điển nhất thế giới đấy!”
“Chuẩn rồi, nhưng không rõ người sáng tác là ai. Không ai biết người nào đã sáng tác ra khúc nhạc dương cầm này, nghệ sĩ đàn dương cầm giỏi nhất thế giới cũng không đàn ra được hiệu quả của khúc nhạc này. Thế nên khúc đàn này không được lưu truyền rộng rãi, thật không ngờ người sáng tác ra khúc nhạc thần này lại là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
“Trời ạ, Nhất Bạch Sơn Tịch này ngầu quá rồi, vẽ tranh cũng thuộc hàng đầu, còn có thể sáng tác và diễn tấu ra khúc nhạc thần như thế này nữa.”
Những người trong sân vận động lại hoạt bát trở lại, mọi người đều đang bàn tán về thiên tài Nhất Bạch Sơn Tịch như một vị thần này.
Hạ Tử Nhiên từng sùng bái Nhất Bạch Sơn Tịch nhất, lúc này đang đứng trong đám đông, ánh mắt chớp chớp nhìn Nhất Bạch Sơn Tịch. Cô ta càng yêu thần tượng này thêm rồi, nhưng nhớ lại sự sỉ nhục Nhất Bạch Sơn Tịch dành cho mình ngày hôm đó, tim cô ta lại đau đớn âm ỉ.
Còn nhịp tim Hạ Mạt Hàn đã đập nhanh đến mức không thể nhanh hơn được nữa. So với người khác thì Hạ Mạt Hàn hiểu Nhất Bạch Sơn Tịch hơn một chút, cô biết Nhất Bạch Sơn Tịch là họa sĩ thiên tài, cô còn biết Nhất Bạch Sơn Tịch có thân thế phi phàm, nhưng trước đó cô không hề biết Nhất Bạch Sơn Tịch lại là thiên tài âm nhạc ở cảnh giới cao siêu thế này. Tam thiếu gia này hoàn toàn là một kho báu!
“Đại sư, tôi muốn bái cậu làm thầy, cậu có thể nhận tôi làm đồ đệ không?” Bụp một tiếng, thiên tài đàn dương cầm Hồ Nhuận Quốc quỳ gối trước Nhất Bạch Sơn Tịch trước mặt đám đông.
Người Hồ Nhuận Quốc sùng bái nhất cuộc đời này chính là người sáng tác ra khúc “An hồn tịnh tâm”, ông ta không đàn ra được tinh túy của khúc nhạc này, đó cũng là điều tiếc nuối nhất đời của ông ta. Bây giờ, người sáng tác khúc đàn đang đứng trước mặt ông ta, ông ta cũng tự mình cảm nhận được sức mạnh của khúc “An hồn tịnh tâm” thần kì này rồi. Thế nên, bây giờ ông ta mặc kệ thân phận, vứt hết tất cả, chỉ khát vọng bái Nhất Bạch Sơn Tịch làm thầy.
Nhất Bạch Sơn Tịch cúi đầu nhìn Hồ Nhuận Quốc rồi nghiêm túc nói: “Đứng lên đi, tôi không nhận đồ đệ.”
Nói xong thì anh nhẹ lướt qua Hồ Nhuận Quốc, đi thẳng tới chỗ tên quỷ gian ác Chúc Nguyên Bá…
———————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.