Chán Tu Luyện, Làm Lão Sư

Chương 3:




Tiểu Lâm tròn mắt lắng nghe, cố gắng ghi nhớ rồi nhìn Tử Phong gật đầu.

“Được rồi nói sơ qua vậy thôi, đầu tiên phải cải tạo căn cơ cho ngươi đã” – Tử Phong lấy ra một viên đan dược ném cho Tiểu Lâm, nếu Đan dược đại sư nào ở đây sẽ khiếp sợ, khóc thét vì đây là Tiên Thiên Tạo Hóa Đan, đan dược thất truyền hơn nữa cực kì khó luyện, nguyên liệu lại quý hiếm. Công dụng của nó là cải tạo thể chất, tạo ra đúng như tên gọi Tiên thiên đạo thể. Thứ thể chất tu tiên đáng sợ nhất vì nó phù hợp với tất cả các loại tu luyện, dù cho chỉ cần hít thở xuông cũng khiến người có thể chất này đột phá đến Kim đan kỳ. Đan dược truyền thuyết như vậy mà Tử Phong ném cho Tiểu Lâm như ném đậu phộng. Đan dược này đêm qua hắn vừa lên vạn giới kiếm nguyên liệu rồi sáng nay luyện ra. Nói về luyện đan thỳ cũng có kiếp hắn vừa tu luyện vừa luyện đan, cuối cùng thành tựu Cửu Chuyển Đan Thánh được cả vạn giới ngưỡng mộ vì thế luyện ra viên đan dược mà chỉ may ra Thiên Kiểu của các giới chủ trên Vạn giới mới may ra được sử dụng.

Tiểu Lâm không biết gì, nhưng biết vật mà sư phụ cho sẽ không phải là đồ đểu, nêu ngoan ngoãn nuốt vào. Nuốt xong mới nghe Tử Phong nói nhẹ nhàng “Ăn đan dược vào, cải tạo thế chất sẽ khiến cơ thể ngươi đau đớn tột cùng, chết đi sống lại, nếu không chịu được thỳ coi như bỏ đi về nhà làm nông đi, còn nếu chịu được đến cuối thỳ sau này có khả năng đuổi kịp ta”

Bất ngờ với lời sư phụ nói, đang định hỏi thỳ cả cơ thể tiểu Lâm nóng lên, như thiêu đốt, lúc thỳ như vạn kim xâu xé, lúc thỳ như dao cắt từng mảng thịt. Hắn cắn chật môi, gân xanh nôi lên trên trán, bắp tay, bắp chân. Từng hạt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên mặt. Vậy mà hắn nghe lời Tử Phong cố gắng nén chịu, hơn nữa lại không kêu một lời. Tử Phong cũng bất ngờ vì lần đầu hắn dùng viên đan dược này cũng kêu khóc thảm thiết mất một lúc, bây giờ nhớ lại tự dưng thấy hơi đỏ mặt.

Không biết qua bao lâu, khi hầu như thằng nhóc đã mất hết tri giác, nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng, răng cắn chặt, hay tay nắm chặt chảy cả máu, cả người nó co rúm vào. Tử Phong chống cằm nhìn thằng nhóc, mặt không biểu cảm, ít nhất hắn cũng cảm thấy khá hân thưởng cho tên nhóc quật cường này. Bây giờ cả người thằng nhóc các tạp chất đen hôi đã bị đào thải ra hết bên ngoài, trở thành một người bùn, nhẹ nhàng hất tay một cái các tạp chất biến mất hết như chưa hề có. Thằng nhóc đã bất tỉnh ngay sau giây phút tẩy tủy cuối cùng, làn da nó bây giờ trắng bóc như trẻ sơ sinh, lại có vẻ dẻo dai kinh người. Tử Phong hất tay thêm một cái thằng nhóc biến mất rồi hiện ra trên giường, đắp chăn cho nó xong Tử Phong tiếp tục ngả người trên ghế tựa, hắn khá thích tên đồ đệ này, sự kiên định của nó còn vượt qua cả hắn lúc ham mê tu luyện.

Sáng hôm sau thằng nhóc tỉnh dậy, ngạc nhiên vui mừng múa máy tay chân vì thay đổi trong cơ thể, nó cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh. Nhưng đáp lại nó là một cái cốc đầu đau điếng.

“Nếu cảm thấy có tý thành tựu như thế đã vui mừng, thỳ coi như xong người về nhà đê, học trò của ta phải có tý phong thái chứ”

Thằng nhóc yên lặng cúi đầu nghe Tử Phong giảng dạy. Nói một hồi hắn lại giảng lại cho thằng nhóc về hệ thống tu luyện. Lần này vì được cải tạo tư chất, nhưng gì hắn nói thằng nhóc nhớ như in trong đầu ngay lập tức. Gật gật đầu, hắn tiếp

“Bây giờ ta có hai sự lựa chọn cho ngươi, một là người tu luyện theo cách thông thường của người ta sau cùng cũng có thể thành tựu một Đại Thánh, hoặc may mắn lắm sẽ thành Thiên thánh. Hoặc là ngươi tu luyện theo một cách ta mới nghĩ ra, tu luyện vất vả gấp vạn lần bình thường, ta không biết ngươi sẽ thành tựu gì, cũng chả biết liệu trong lúc tu luyện ngươi có bạo thể mà chết hay không, nhưng theo suy nghĩ của ta nếu ngươi tu luyện theo hướng này mà thành công thỳ có thể ngay từ thời điểm ngươi Trúc Cơ cũng có thể một tát chết một tên Độ Kiếp kỳ, thế nào ngươi chọn cái gì ?”

“Sư phụ con chọn cách của người” – Suy nghĩ mốt lát, thằng bé kiên định nhìn Tử Phong, nó hoàn toàn tin tưởng Tử Phong, phải nói là nó có một niềm tin mù quáng với hắn, bất cứ cái gì hắn nói, lằm bảo thằng nhóc đều răm rắp nghe theo.

“Được rồi, tốt lắm, ta nghĩ ngươi sẽ không hối hận vì quyết định này đâu. Đầu tiên ta sẽ dạy ngươi luyện khí, nếu tu luyện theo cách thông thường sẽ có mười cảnh giới như ta đã nói, nhưng đi theo cách đặc biệt này sẽ có mười hai cảnh giới. Lắng nghe khẩu quyết luyện khí: ….”

Sau khi truyền khẩu quyết, để cho tiểu Lâm ghi nhớ xong, hắn giảng dạy

“Luyện khí là bước chân đầu tiên của người phàm tới con đường tu luyện, nó chỉ đơn giản là cách hít thở, điều khiển hơi thở, nắm giữ hơi thở, lợi dụng hơi thở,… Con người bất cứ làm gì đều gắn liền với hít thở. Đặc biệt ở chỗ từ xa xưa con người đã khám phá ra cách kết hợp hít thở cho từng công việc. Khi kết hợp với hít thở họ phát hiện ra rằng có thể tăng hiệu suất mong muốn lên rất nhiều, một kiếm sĩ nếu chỉ chém một tảng thịt bò một cách thông thường thỳ rất khó, nhưng đối với một tông sư kiếm đạo hắn sẽ kết hợp với hít thở và dễ dàng chém đôi tảng thịt một cách dễ dàng, vết chém lại hoàn hảo đẹp mắt. Nếu tập luyện rèn luyện cơ bắp sẽ có một cách hít thở, chạy bộ một cách hít thở, thiền một cách hít thở, ngủ một cách hít thở,… tuy phần nhiều là ở bản năng nhưng con người cũng đã có một chút tư duy để thay đổi cách hít thở theo từng công việc, sao cho đạt được hiệu quả tốt nhất. Những người phát hiện và biết tập luyện hít thở đối với ngành nghề của mình đều là những bậc tông sư, lâu năm trong nghề, dần dần mài dũa hơi thở với công việc của mình, đến một trình độ khi họ nắm giữ được thỳ được gọi là một loại cảnh giới mới, khi họ làm công việc của mình sinh ra nghệ thuật, vì thế nên người lớn tuổi lâu năm trong nghề luôn làm ra các tác phẩm đẹp mắt hơn người trẻ nhanh hơn người trẻ, không phải vì họ quen tay, mà là đó gọi là sự hòa hợp hơi thở với hành động của họ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.