Chán Tu Luyện, Làm Lão Sư

Chương 11:




Nàng cầm chiếc roi trúc, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thụy đang sợ hãi nhìn nàng đúng hơn là sợ hãi nhìn về cái roi trúc, thật sự nếu không phải chính mắt thấy Tử Phong đi nhặt bậy một cây dưới đất lên thỳ hắn đã nghĩ đây là thứ thần khí tạo ra được hành hạ người.

Tiểu Vũ mắt hiện hơi nước, "Chính vì ngươi mà sư phụ ta phải chết, vì người mà bây giờ ta không có nhà để về, vì ngươi mà ta bị đồng môn phản bội, vứt bỏ tất cả mà vì ngươi". Nàng giận dữ quất tới, vừa quất vừa niệm khẩu quyết. Một cảm giác kì lạ chợt kéo đến, trong khoảnh khắc nàng thấy như thế giới xung quanh bỗng chậm lại, nàng thấy được rõ dòng chảy của linh khí xung quanh. Theo khẩu quyết, linh khí như chảy về phía nàng, bao bọc cánh tay phải cầm roi, rồi bao bọc lấy thân trúc, nàng đang giơ cao thanh trúc lên trời theo đà đánh xuống nên lúc này nàng thấy như là nàng cầm một cây trúc to khổng lồ, kéo dài nối tận trời xanh. Một cú đánh xuống.

Vút... Chát....aaaaaaa....đừng đánh ta ta với...

Nàng ngơ ngác, cảm nhận vừa rồi trong thoáng chốc quá kì diệu.

"Này này đánh thỳ phải liên tục chứ đừng có dừng lại" Tử Phong liếc mắt nhắc nhở, hắn đang ngồi xổm chỉnh chỉnh cái cây non đặt trong liêu đất. Cũng chả biết là thứ cây gì khiến hắn chăm chút đến vậy.

Nhìn về người kỳ lạ này, mím môi rồi quay lại với Tiêu Thụy. Nàng muốn trả thù. Thế là trong khu vườn lại vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết.

Từ sáng đến trời nhập nhèm tối, Tử Phong đang ngồi trong bếp nấu cơm cũng phải trợn mắt nhìn khung cảnh ngoài sân.

Cái gì mà "Yểu điệu thục nữ chứ, cái gì mà con gái thường nữ tính, hiền lành chứ, cái gì mà thần tiên tỷ tỷ dịu dàng nết na cơ chứ, tên nào mở mồm nói với ta là con gái xinh đẹp vừa nhìn đã muốn bảo vệ ra đây ta cho nhìn cảnh này xem ngươi có ám ảnh không dám cưới vợ không".

Bây giờ tiểu Vũ không còn là tiểu Vũ của lúc đầu nữa. Nàng học theo Tử Phong cũng sắn một tay áo lên, hung hăng vụt, vừa vụt mồm vừa thả ra những ngôn ngữ xâu xa, mang đậm bản sắc dân tộc. Tử Phong phải công nhân nữ nhân này quá có tố chất, nhất tâm nhị dụng quá đỉnh cao, vừa chửi mắng vừa niệm khẩu quyết, mà không hề sai sót, không cần ngừng nghỷ ngắt nhịp, khẩu quyết kết hợp với chửi mắng ui sao mà hài hoà hợp lý. Nàng đạp một chân lên người Tiêu Thụy để cố định không cho hắn lăn lộn linh tinh, một tay chống hông, một tay vụt liên hồi, mồm luôn miệng chửi rủa. Làm gì có tý nào liên quan đến tiểu nha đầu lạnh lùng như băng tuyết nữ thần lúc đầu, nào có như tiểu nha đầu hoảng sợ, rụt rè khi bị Tử Phong trách mắng, làm gì có đỏ mặt như bị hắn trêu trọc xấu hổ phát khóc.

Nàng đánh từ sáng đến gần tối cũng có thấy mặt nàng đỏ lên vì mệt tý nào đâu. Đầu tóc gọc gàng lúc sáng cũng được búi cao về phía sau như mấy đại tẩu hai con.

Liếc nhìn lên trời cao, nơi mặt trời đã sợ không dám nhìn nữa mà phải lặn mất tiêu, các vì sao cũng bất lực kéo mây che đi vì không muốn nhìn nữa. Hắn cảm thấy không ngờ rằng Khẩu pháp đánh người của hắn lại có người học được mà còn phát huy vượt qua cả hắn cơ chứ. Nhìn nàng cũng thấy càng đánh càng hăng càng phấn khích vậy cơ mà.

Hắn tiến lại gần "Ừm...cái này...nha đầu à"

"Cái gì ....???" Đang hăng say bị người cắt ngang, tiểu Vũ hung ác quay sang hét lên.

Tử Phong muốn khóc..."à... Ta thấy thôi thỳ hôm nay đánh cũng đủ rồi, nên chú ý sức khoẻ, ngươi nghỷ tay vào ăn cơm, rồi nghỉ ngơi lấy sức mai đánh tiếp được không"

Sau khi hét lên cũng bình tĩnh lại, nàng giật mình ngơ ngác nhìn về Tử Phong, lại nhìn lên bầu trời đã tối thui, nhìn xuống Tiêu Thụy đã sùi bọt mép. Nhìn lại trang phục, đầu tóc, nhìn lại tư thế của mình. Nàng nhớ lại, bất chợt từ cổ cho đến khuôn mặt trắng xinh đỏ lên như quả cà chua. Nàng thật sự không ngờ mình lại trầm luân trong việc đánh người. Nàng muốn đào cái hố mà chui xuống. Nhìn bộ dáng khép lép của vị tiền bối kia, nàng muốn khóc.

Nhận ra sự lúng túng, bối rối của cô bé Tử Phong bật cười.

"Thôi được rồi, kệ hắn nằm đấy, nghỷ tay vào ăn cơm thôi"

Nghe giọng nói ấm áp, bóng người tiêu điều phía trước nàng nở nụ cười, liền đi theo Tử Phong vào nhà, đặt cây roi ở cạnh cửa rồi chạy ra bờ ao rửa tay chân.

Lúc này đây, tại không gian này nàng như trở lại thành phàm nhân, quên hết tu vi, quên hết thuật pháp.

Ngồi vào bàn ăn, hai món rau một luộc một xào, một món thịt rang, một bát canh. Nàng bỗng bật khóc như một đứa trẻ. Tử Phong cũng kệ nàng, hắn biết khi đã quá đau thương thỳ phải có chỗ phát tiết, giải toả ra, cố nhẫn nhịn trong lòng cũng chỉ làm tổn thương bản thân.

Khóc xong một lúc, nàng nhìn thẳng Tử Phong "Ta không có nhà để về, cho ta ở lại đây được không, ta làm nha hoàn, giúp việc cho ngài cũng được"

Hắn mỉm cười "Biết nấu ăn sao ?" - Nàng gật đầu lập tức mong chờ nhìn hắn. "Cũng không phải tiên khu, tuyệt địa gì cả muốn ở lại thỳ cứ ở lại mà thôi, muốn đến thỳ đến muốn đi thỳ đi, cũng chả liên quan đến ta".

Nàng vui mừng nở nụ cười khiến cho cảnh đêm như sáng lên, nụ cười xinh đẹp, nước da trắng nõn, đôi môi chúm chím đỏ hồng. Thật sự như một tiên nữ giáng trần. Nàng vui mừng gật đầu rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn. Hắn cũng cầm đũa bắt đầu ăn. Cứ im lặng như vậy cho đến hết bữa, không ai nói gì nhưng lại không hề buồn chán. Ăn xong tiểu Vũ nhanh nhẹn thu dọn bát đũa mang đi rửa. Hắn cũng coi như là chuyện đương nhiên, đứng dậy đi pha lấy ấm trà rồi ra vườn ngồi.

Bây giờ khu vườn đã khôi phục như ban đầu, tên mặt trắng được hắn treo vào rừng trúc sau nhà, đỡ phá hoại khung cảnh. Trời đêm trăng sáng, bầu trời quang đãng không còn gợn mây, các vì sao lấp lánh trên cao. Hắn thích cảnh sắc trần gian thế này, hút một hơi thuốc, nhấp một hớp trà nóng. Tiểu Vũ đã rửa xong bát đũa, nàng ngoan ngoãn đứng cạnh hắn, nàng đã nhận làm nha hoàn cho hắn nên nàng cũng rất biết cách ra dáng nha hoàn. Hắn hất hất tay chỉ vào cái ghế, nàng cũng nghe lời ngồi xuống. Cả hai cứ im lặng vậy, hắn thỳ thích yên tĩnh, cảm thụ thiên nhiên. Nàng thỳ có vô số câu hỏi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn.

"Muốn hỏi thỳ cứ hỏi, ta có cấm ngươi nói gì đâu"

"Ừm...ta tên tiểu Vũ thỳ ngài cũng biết rồi, chuyện của ta thỳ ngài cũng đoán được rồi, nên ta cũng không có gì để kể hết, nhưng ta chưa biết gì về ngài" - nói đến cuối thỳ thanh âm nàng lý nhí như hết hơi, ngước đôi mắt mong chờ về phía hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.