Chân Mệnh Thiên Tử Chuyển Thế

Chương 47: Manh mối




“Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tỷ có nhớ cô nương lần trước tỷ theo dõi ở Thiên Vũ môn không?”
Phong Vân nghe xong sắc mặt liền trầm xuống:
"Nhớ!"Đan Dương?
"Cô ta đang ở trước cổng tông môn rồi. Giờ chúng ta làm sao đuổi đi đây?"Nếu không ngoài dự đoán, dù tỷ ấy không nói nhưng kẻ làm tỷ ấy bị thương lần đó rất có thể là cô ta.
Y đột nhiên mỉm cười:
“Trốn chạy không phải phong thái của bậc quân tử, mà ta đây chính là bậc quân tử!”
Hắn nghe vậy thì xoa xoa thái dương:
"…"Lần trước bị thương đến thổ huyết rồi, giờ còn muốn làm gì nữa.
“Người đâu! Chuẩn bị tiếp khách!”
Mấy tên đồ sư nghe y nói thì liền bắt tay vào việc thực hiện nghi thức đón tiếp đặc biệt của Thanh Vũ.
____
“Không biết cô nương ngoài kia hôm nay tới Thanh Vũ ta có việc gì cần giúp đỡ sao?”
Đan Dương ở bên ngoài đang rất ngạc nhiên về phong cách này, vừa nghe thấy giọng y thì càng bất ngờ hơn:
“__Ta nghe nói đại sư có thể tiên đoán vận mệnh nên tới muốn nhờ người xem xét dùm.” Là một cô nương sao, hình như giọng nói này đã từng nghe ở đâu đấy rồi.

Phong Vân mỉm cười ngắt trái nho trên đĩa ném vào miệng:
“Vậy cô nương muốn ta xem chuyện gì?”
"…"Thẳng thắn như vậy sao…
Đan Dương ngụ ý đưa mắt với thị nữ bên cạnh, tiểu nữ kia liền lấy ra mấy lượng vàng tới đặt trước cửa môn:
“Số tiền ít ỏi này xem như chút quà mọn, mong người giúp chủ tử ta xem xét.”
“…”
Thời Hiên gật đầu, tiểu Nguyệt bên cạnh liền nhận lấy số tiền đó.
“Cô ta bố thí bao nhiêu thế!”
Y quay sang hỏi nhỏ Thời Hiên.
“Vị này cũng phóng khoáng thật, là vàng.”
“ồ!”
Đan Dương bên ngoài đã nóng lòng bắt đầu đặt câu hỏi:
“Xin nhờ đại sư xem giúp. Ta có một muội muội mất tích đã lâu, không biết đại sư có biết muội ấy giờ đang ở đâu không?”
“__Muội muội à?” Xem ra là vì muốn có tung tích của ta mà bỏ nhiều tiền như vậy. Cũng đúng, hoàng vương mà, sao thiếu chút tiền mọn này.
“Vâng!”
“Cô ấy sống rất tốt!”
Đan Dương ngạc nhiên gấp gáp hỏi cô:
“Vậy người có biết cô ấy ở đâu không?”
“Không biết cô nương muốn tìm người làm gì? Đã lâu vậy không gặp, chắc phải có sự tình trắc ẩn chăng?” Phong Vân khẽ cười, ý nói ra lại càng làm người ta dao động không thôi:“Liên quan tới hoàng vị? Thiên Sơn quốc?”
Đan Dương nghe vậy thì sửng sốt, người ta thật sự có thể thần thông quảng đại tới mức nhìn thấy cả tương lai lẫn quá khứ sao?
“Ta chỉ mong người giúp ta xem xem muội ấy bây giờ có sống tốt không…”
Đôi mắt cô rũ xuống có chút hiu hắt buồn, có vẻ như cô sợ điều gì đó liền như muốn chuẩn bị rời đi:
“Đại sư…”
“Nếu ta nói cô ấy đã từng đến đây!”
“!!!”
“Thì sao?”

"Thật sao?"Đan Dương quay lại:“Sau đó muội ấy đi đâu?”
Phong Vân có vẻ như đã đạt được mục đích gì đó khẽ cười:
“Ta không biết nữa… Nhưng mà cô nương đó có thể sẽ quay lại đây lần nữa.“Y đột nhiên thở dài:” Haiz! Thật đáng tiếc, một cô nương xinh đẹp như vậy lại bị người ta thất hứa, lại còn bị cả dòng tộc bỏ rơi…”
“__Tiểu nữ có thể xin người một thỉnh cầu được không?”
“Mời cô nương cứ nói.”
“__Nếu như, nếu muội ấy quay lại, đại sư có thể chuyển lời của ta tới muội ấy không?”
“…”
“Nói với muội ấy đừng quay về Thiên Sơn nữa, ta chỉ muốn tốt cho muội…”
"…Được, ta sẽ giúp cô!"Có lẽ ta đoán đúng, tìm ta là sợ ta gây chiến giành ngôi…
____
Thời Hiên ở bên cạnh nghe cả cuộc trò chuyện này liền hiểu ra ý cô, hắn cũng không ngốc, đương nhiên hắn cũng nhận thức được người bên ngoài chính là công chúa Thiên Sơn quốc- tỷ tỷ của sư phụ hắn. Thoáng chốc Thời Hiên lại có chút lo lắng:
“Tỷ không sợ bị phát hiện sao?“Hắn ngụ ý nhắc nhở y:” Tỷ nói vậy nhỡ vị đó lẩn trốn ở đây đợi người rồi phát hiện ra tỷ sao?”
“Ngươi không hiểu đâu. Ta dạy ngươi nhiều như vậy cũng chẳng thêm được tí khôn nào thế? Giữ kẻ thù bên cạnh thì chẳng phải mất công nơm nớp lo sợ người ta tấn công sao, với lại ta nghĩ tỷ ấy cũng không ngốc mà đợi ta làm hòa đâu.”
Hai người làm xong chuyện liền trở về sảnh tông môn, vừa đi hắn lại lẩm bẩm:
“Chuyện ngôi vương lúc nào cũng là cuộc chiến đẫm máu của hoàng tộc,thật sự rất ác liệt, nếu tỷ trả thù xong thì sẽ còn quay về Thiên Sơn sao?”
Bạch Phong Vân đột nhiên bật cười:
"Nhóc con à, ta đã bảo đảm với các ngươi, sao có thể bỏ lại các đồ đệ ngoan của ta chứ."Còn dám đe dọa ta? Đệ còn non lắm…nhưng mà ta thật sự không thể không trở về.
“Vậy thì bọn ta sẽ phải cố gắng nhiều rồi. Nếu vì bọn ta mà tỷ không được ngồi trên ngai vàng quý giá vậy thì chúng ta sẽ nỗ lực để khiến tỷ trở thành vị trưởng lão vĩ đại nhất trong bảy tông môn.”
“Được, được ta tin chúng ta sẽ làm được. Thần giới này, chuẩn bị tinh thần chào đón tông môn thứ bảy đi!”


"…"Hoàng vương vậy mà đã mất mấy năm rồi, nếu không nhờ Đan Dương ta cũng không biết chuyện quan trọng thế này. Có điều ông ta chết tự nhiên sao, hay là có người hãm hại, kẻ tình nghi nhất bây giờ chỉ có thể là Đan Dương nhưng mà kẻ làm vua đâu thể rảnh rỗi dạo chơi tới tận Thổ quốc thế này. Vậy lẽ nào còn có người khác đứng trên ngai vàng?
Bạch Phong Vân vò đầu bứt tai mãi, y ngồi cả buổi trong phòng nghĩ về mấy chuyện của Thiên Sơn quốc, càng nghĩ lại càng rối rắm, lại còn luận ra một đống sự việc kì lạ…
“Rốt cuộc bây giờ ta phải làm gì đây!”
“Sư phụ?”
Bỗng một tiếc gõ cửa khiến y hoàn hồn lại.
“Người vẫn chưa ngủ sao?”
Dương Mộc?
“Ch…chưa. Ngươi có việc gì tìm ta sao?”
Phong Vân nhảy xuống giường chỉnh trang lại rồi ra mở cửa:
“Minh…Dương Mộc? Ngươi…”
“Ta có làm ít điểm tâm, người có muốn ăn một chút không?”
Quả nhiên là hắn, y ngơ người ra mấy giây mới lắp bắp trả lời:
“Được…à ừ ngươi vào trong đi…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.