Chân Ma

Chương 5: Luyện




Trần Vũ té lăn xuống đất, hai tay của nó sưng tấy lên. Nó không thể nào cầm nỗi đao nữa, nó ước gì bây giờ nó chết quách cho xong. Nhưng mà không được, nó không chết được. Trần Vũ lại lò mò bò dậy hai tay nó run rẩy nâng thanh đao dài gần bằng nó ra trước ngực bằng hai tay.
“Đao pháp khi tung ra phải mang tính trí mạng. Từng đường đao chém ra phải có mục đích, phải có tính sát thương. Muốn được như thế thì phải luyện tập, tập tới khi nào làm chủ được hoàn toàn thanh đao thì thôi” Vương Chột ngồi xếp bằng trên đất nghiêm khắc nói.
Huấn luyện một đứa trẻ như Trần Vũ rất khó, nó chưa có một mục đích cụ thể nào trong đời cả. Khi cầm đao lên được một lúc Trần Vũ lại muốn bỏ đao xuống, nó không có một thứ gì đó đốc thúc nó cố gắng hết.
Vương Chột thở dài, Trần Vũ không phải là thiên tài võ thuật bản thân Vương Chột sinh ra cũng như thế. Cho nên hắn hiểu rất rõ những người như bọn hắn muốn thành công thì phải luyện tập hơn người khác rất nhiều lần.
Trần Vũ lại quỵ xuống đất, bây giờ thì nó thật sự muốm bỏ cuộc rồi. Nó thở hồng hộc trong khi hai tay chống xuống đất, Trần Vũ bắt đầu nôn nó có cảm giác ruột gan của nó đã chạy lên tới tận cổ họng mất rồi.
Vương Chột đi tới nhặt Phá Phong dưới đất lên mà lắc đầu thở dài.
Gã bắt đầu chém về phía trước. Dáng đứng của hắn thẳng tắp, hai tay vuông góc với vai, ánh mắt của Vương Chột mang theo một vẻ chai lỳ rất kiên cường. Vương Chột chả nói gì cả, lúc xưa hắn cũng từng thảm hại như thế chính bản thân Vương Chột không biết mình đã vượt qua giai đoạn kinh khủng đó như thế nào nữa. Trong ký ức của hắn, chỉ có tập luyện không ngừng nghĩ mới có thể giúp hắn báo thù và đó dường như là động lực duy nhất của hắn.
“Đứng lên đi. Nếu ngươi có thể làm ta bị thương thì ta sẽ không bao giờ ép ngươi phải luyện võ nữa” Vương Chột cắm Phá Phong trước mặt Trần Vũ lạnh lùng nói, gã khoác hai tay sau lưng. Ánh mắt của gã không khác gì một mũi tên cắm chặt vào cơ thể bé bỏng của Trần Vũ.
Trần Vũ vừa nôn xong, nó thấy cổ họng mình nhờn nhợn nếu không có câu nói của Vương Chột thì có lẽ nó vẫn còn đang gục xuống đất mà nôn. Và giờ tự nhiên nó cảm thấy mình hết mệt rồi, Trần Vũ thấy mình khoẻ hơn hẳn vì nó nghe thấy Vương Chột bảo sẽ không ép nó luyện võ nữa.
Trong thâm tâm của Trần Vũ nó muốn luyện võ, nó không ý thức được rõ việc luyện võ sẽ mang lại gì cho cuộc đời của nó chỉ là nó nghĩ luyện võ sẽ bảo vệ nó khỏi nguy hiểm nhưng đồng thời nó không hề muốn chịu cảm giác đau đớn và mệt mỏi như thế này. Nó không muốn ngày nào cũng lặp đi lặp lại những động tác chán phèo mà đêm nào cũng khiến cho bắp tay và bắp chân của nó tê rần.
Nó muốn dừng lại, đúng rồi nó không muốn đau đớn nữa.
Nó muốn quay về sống cuộc sống sung sướng.
Trần Vũ gào lên một tiếng thật to rồi nhảy xổ vào Vương Chột. Nó lao tới nhanh như một con chó săn, hai mắt nó đỏ gay và chảy ra hai dòng nước mắt tức giận, nó muốn cào cấu Vương Chột, nó muốn dừng mọi đau đớn này lại ngay lập tức.
Nhưng Trần Vũ chẳng thể làm được gì đã bị Vương Chột đá văng ra ngoài, bụng của nó bị thúc liền mấy cú trời giáng. Trần Vũ nôn ra một mớ thức ăn từ ngày hôm qua pha lẫn trong đó có cả một ít máu tươi. Trần Vũ đau lắm, nó cảm thấy tức giận và căm hận Vương Chột hai người không có thân thích gì cả lấy quyền gì ông ta lại làm thế này với nó.
Trần Vũ vừa khóc vừa bò tới phía trước, nó nắm cát quăng vào trong con mắt còn sáng của Vương Chột. Khi thấy Vương Chột đưa tay lên đỡ, Trần Vũ nhe răng lao tới toan cắn vào trong bắp chân của Vương Chột nhưng một lần nữa nó lại bị đánh ra xa, Vương Chột ghì chặt hai tay của Trần Vũ trên đất rồi đánh vào mặt nó mấy cái làm cho hai mắt nó sưng phù.
Trần Vũ nước mắt nước mũi tèm lem, máu tươi nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt trắng tươi của nó.
]
Trần Vũ nghiến răng căm hận, nó thấy Vương Chột chả khác gì những người đã giết gia đình của nó cả cũng chẳng khác gì lão già toan ăn thịt nó cả. Nó hận hết tất cả những người đó, hận Vương Chột và bất kỳ ai có ý định tổn tương nó.
Trần Vũ bị ném ra xa, nó càng ngày càng tức giận. Tay nó báu vào đất thật mạnh khiến cho mấy móng tay bật ra đầy máu. Nó không hiểu sao nó lại tức giận tới vậy, nó muốn giải phóng hết mọi uất ức của nó lên người Vương Chột hay nói cách khác Trần Vũ muốn Vương Chột phải đau đớn.
Trần Vũ liếc mắt thấy Phá Phong đang cắm trên mặt đất, đúng rồi nếu có vũ khí thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Phải bình tĩnh, đúng rồi Vương Chột dặn là phải bình tĩnh mới tìm được kế sách đối địch, Trần Vũ điều hoà nhịp thở của mình hòng lấy lại sự bình tĩnh, mắt nó dù đã mờ đi rất nhiều vì mệt nhưng Trần Vũ vẫn kịp xác định những chỗ trọng yếu mà nó cần phải nhắm vào.
Con mắt chột của Vương Chột chính là nơi mà nó sẽ tấn công.
Trần Vũ rút Phá Phong lên, hai tay nó cầm chặt chuôi đao đưa về phía trước. Chân trụ của nó lấy đà đưa về phía trước, chân sau tạo lực để nhanh chóng tiến về phía trước.
Nó biết cơ hội của nó không cao, chỉ cần Vương Chột né được thì rất có thể ông ta sẽ giết nó luôn. Nhưng nếu nó không làm thì Trần Vũ không biết phải làm gì nữa.
Phải bình tĩnh.
Trần Vũ nâng đao trước ngực, đao vẫn nặng lắm nhưng Trần Vũ có cảm giác rất xuôi sẽ, Trần Vũ bước hai bước về phía trước khi không thấy Vương Chột né đòn thì nó quyết định tấn công nhanh. Một đường đao mạnh và nhanh chặt thẳng vào ngực bên phải của Vương Chột.
Nó có cảm giác như nó quá chậm nếu so với tốc độ của Vương Chột. Nó nhận thấy Vương Chột chỉ cần đi lùi lại một bước là có thể dễ dàng né đi đường đao của nó rồi, với cái sức Trần Vũ nó không đủ khả năng để thu đao về nên chỉ có thể theo đà lao về phía trước.
Trần Vũ thấy cơ thể mình tê rần. Hai bàn tay nó nhức như thể bị ai đó lấy kim châm vào, hai bắp chân của nó đau đớn như thể có con gì đang cực quậy bên trong.
Trần Vũ ngã quỵ xuống đất. Nó chém trúng rồi.
Vương Chột đạp thẳng vào lồng ngực nó một cái thật mạnh rồi tiếp tục dằn nó một trận thừa sống thiếu chết. Trần Vũ thấy mọi thứ trở nên mơ hồ hẳn, nó có cảm giác là nó đã chém trúng rồi cơ mà, sao Vương Chột vẫn không hề hấn gì.
“Ta chưa bao giờ tin rằng việc dạy dỗ con cái bằng đòn roi sẽ có kết quả. Nó chỉ để lại những gì tồi tệ trong đầu đứa nhỏ thôi. Nhưng mà Vũ à, ta không muốn con phải chịu những thứ ta đã trải qua, ta không muốn sau này con trách ta vì đã không cho con đủ bản lĩnh để chống lại những bi kịch trong cuộc đời con”
Trần Vũ kéo nhẹ vai áo mình xuống rồi cởi phăng chiếc áo vải mỏng tanh. Vết vương của Trần Vũ gây ra không quá sâu nhưng cũng làm chảy rất nhiều máu nhìn thấy những cảnh đó tự nhiên Trần Vũ lại thấy hai khoé mắt mình cay cay.
Nó thấy hối hận quá, nó bị cái quái quỷ gì điều khiển thế này?
Tại sao nó lại dám làm thế với người đã cứu mạng và cưu mang nó, cái suy nghĩ ích kỷ nào đã biến nó thành một con quái vật chả khác gì những người kia. Nhưng cái làm nó bật khóc không chỉ vì vết thương đó mà còn là những vết sẹo chi chít quấn quanh cơ thể Vương Chột, có cảm giác như những vết sẹo chằn chịt đó còn nhiều hơn cả quần áo trên người của gã nữa.
Nó sợ quá, lo quá, buồn quá.
“Không được phép yếu đuối, đó không phải là lựa chọn của con mà đó chính là yêu cầu để con sống trên đời này. Tuyệt đối không trở thành kẻ yếu đuối trong bất kỳ trường hợp nào cả. Còn không con sẽ phải trả giá bằng những bài học mà cả đời này con sẽ không thể nào quên được”
“Những cái đó sẽ ám ảnh con cả đời”
“Những thứ đó sẽ giết con một lần trước khi con ngủ và giết con lần nữa khi con tỉnh dậy”
“Những thứ đó sẽ khiến con biến đời mình trở thành một mớ hỗn độn”
Vương Chột vừa gằn giọng vừa nói, Trần Vũ không dám mở mắt ra. Nó không dám đối diện với đôi mắt sắt đá nhưng lúc nào cũng buồn bã của Vương Chột. Nó không chấp nhận được những sự thật đó, về những thứ sẽ diễn ra trong cái đời con người ngắn ngủi của nó.
“Mình không có nhiều cơ hội để lựa chọn sai trong cuộc đời đâu Vũ à. Bây giờ không cố gắng thì có khi ngày mai hai chúng ta đều chết. Ta không hy vọng con hiểu đâu, cái ta yêu cầu ở con chỉ đơn giản mà thôi. Nếu con cảm thấy bản thân mình uất ức thì cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn để trả thù ta, đơn giản thôi phải không?”
Trần Vũ lòm còm bò dậy, nó không ngẩng đầu lên mà chỉ lặng lẽ gật đầu. Vương Chột lại xoa đầu Trần Vũ, gã hy vọng cuộc đời của đứa nhỏ này sẽ không như hắn.
Hắn đã chọn đứa nhỏ này để sống tiếp những gì mà mình dang dở. Vương Chột không nhìn được tương lai rồi đất nước này sẽ đi về đâu cũng không rõ mình sẽ chết như thế nào. Nhưng Vương Chột tin tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ làm được những gì Vương Chột chưa làm được.
“Không có đao khách nào lại để đao của mình làm bị thương. Một là không làm đao khách nữa hai là không dùng thanh đao đó nữa. Vì con đã dùng Phá Phong làm bị thương ta, cho nên từ bây giờ Phá Phong chính là chiến hữu của con. Sẽ bảo vệ cho con, đồng thời con cũng sẽ bảo vệ cho nó, tạo ra một linh hồn cho nó”
Trần Vũ gật đầu, nó nhìn thấy trong lưỡi đao sắc nhọn của Phá Phong ánh lên khuôn mặt đầm đìa máu và nước mắt của nó.
Trong đó có một đôi mắt sáng như sao trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.