Chân Lộ

Chương 56: Sức mạnh của Vô Thường




Bên kia, đằng sau Quan Vũ và Mị Ảnh Lam một đoạn, Phượng Tiên Nhã lùi về sau chợt nghe Quan Vũ quát cũng liền thông suốt nhận ra bản thân sẽ không thể nào trốn được trừ phi thoát ra ngoài.
Khẽ mím môi hồng nhuận ẩn sau khăn che nửa dung nhan, Phượng Tiên Nhã liền điều động lực lượng Tâm Đan, hư ảnh một đóa hoa mẫu đơn to lớn cao cỡ 2m có chín cánh hoa với mỗi cánh là một màu sắc hiện lên sau lưng Phượng Tiên Nhã.
Tiên Nhã khẽ đạp chân nhảy lùi về hư ảnh, xuyên qua hư ảnh mẫu đơn, cả thân thể nàng từ quần áo vàng nhạt được thay vào là bộ váy hoa cửu sắc hình mẫu đơn, trên đỉnh đầu nàng nở rộ một đóa cửu sắc mẫu đơn nhỏ, hai mắt cũng kỳ dị có cửu sắc mẫu đơn xoay chuyển bên trong. Xung quanh phạm vi 2m của nàng chợt hình thành nên một lực lượng kỳ dị, khó tả.
Lúc này chỉ cần là tu luyện giả dù có tu vi cao hay thấp, tất cả nhìn thấy Phượng Tiên Nhã đều phải ngỡ ngàng trước sắc đẹp mê hoặc chúng sinh của nàng.
“Không biết hắn nhìn ta, có thấy ta xinh đẹp không?”
Bất chợt hiện lên một câu hỏi kì quặc trong đầu ngay giữa trận chiến lớn, Phượng Tiên Nhã má hồng xoay người nhìn Vô Thường, có lẽ đây là lần cuối nàng có thể nhìn thấy hắn. Bất quá nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại mong chờ hắn nhìn nàng cùng với nụ cười hiền lành mà hắn đã từng nhìn nàng.
Ba con người đều cùng lúc tập trung nhìn về thân ảnh Vô Thường.
Bước đi ở phía trước, dưới ba ánh mắt có cảm xúc khác nhau của ba người Quan Vũ. Vô Thường dường như chẳng biết điều gì, cũng chẳng quan tâm thứ gì động tĩnh hai bên, hắn vẫn cứ thế bước đi, bước đi một cách như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
32m, 33m rồi 34m…
Quan Vũ, Mị Ảnh Lam, Phượng Tiên Nhã nhìn thấy Vô Thường hành động đều thấy khó hiểu vô cùng, tên này chẳng lẽ bị điếc hay mù, hay là quá tự tin vì mục tiêu chính của hai con quái thú là bọn họ, không phải hắn, đoán rằng bọn quái thú sẽ tha cho hắn rời đi?
-Thường huynh, quái thú…
Quan Vũ dùng lực hét lên, có ý tốt nhắc nhở Vô Thường để hắn tỉnh người, thì cũng tại thời điểm này, khi hai con quái thú chưa rõ hình dạng như hai cơn bão cát di chuyển vào phạm vi 200m, chúng bỗng dưng rú lên một cách vang vọng.
-Gáo… GRÁO…
-GÉO…
Âm thanh của bọn chúng khiến người nghe không thể hiểu có ý nghĩa gì, nhưng từ âm điệu chúng thốt ra, từ ngữ giọng chúng gào thét, ai cũng có thể cảm nhận được một sự đau đớn, một sự suy nhược khó tả của chúng.
Ở phía xa hai bên, hai con quái thú tốc độ giảm dần, tiếng kêu gào cũng càng lúc càng lớn hơn.
-GAO Ồ….
-Hả, chúng bị gì?
Ba người Quan Vũ vừa hiện lên một câu hỏi rất lớn về hai con quái thú rằng “vì sao tốc độ chúng đã tự dưng giảm xuống, lại còn liên tục kêu gào?”, thì cũng chính lúc này họ lại cảm nhận thấy được sinh mệnh lực, sức mạnh lực vốn dĩ dồi dào, to lớn của hai con quái thú vậy mà đang nhanh chóng giảm đi, yếu đi một cách hết sức lạ lẫm, nó đã không còn giống với một vị Linh Sư cảnh khủng bố mà đang rơi xuống tiếp cận Linh Nhân cảnh.
Bất giác đôi mắt họ phân chia dõi theo hai bão cát đang dần dần trở thành một ít bụi đá bay loạn.
-Ồ GAO…
Dường như dã không chịu nổi đau đớn, hai con quái thú dừng hẳn việc di chuyển khi chỉ còn cách ba người Quan Vũ 100m, chúng vươn thẳng mình rời khỏi mặt đất mà gào thét, làm lộ ra hình dạng vô cùng ghê rợn, to lớn khủng khiếp của chúng.
Đây rõ ràng là hai con quái thú mang hình dạng tổng thể là rết khổng lồ, mỗi con đều to cỡ 5m, dài ước tính là 100m, thân có các chân nhỏ sắc bén như kiếm dùng để dào bới, di chuyển trong đất, trên thân lại mọc ra vô số sợi dây thịt to chừng 20cm, dài chừng 5m, nó liên tục vùng vẫy lên xuống trông vô cùng gớm giếc và kinh tởm. Đặc biệt, khuôn mặt của hai con rết này đều vô cùng giống chó sói, có mũi nhọn, răng sắc bén, mắt to kinh dị nhưng lại không hề có tai. (mặt chó mình rết lại có xúc tua)
Hai con quái thú này quả thật có hình dạng kinh tởm, và chúng sẽ còn kinh tởm hơn nữa nếu như nước dãi chảy từ miệng chúng, chất dịch nhờn trong suốt đặc sệt nằm trên các xúc tua của chúng không bị lửa tím đốt đi, cả cơ thể của chúng không bị bao trùm trong một ngọn lửa tím đầy diễm lệ mà không ngừng vùng vẫy, kêu gào.
-Lửa tím?!!!
Nhìn hai “ngọn đuốc” màu lửa tím đang vặn vẹo, ba người Quan Vũ kinh ngạc bật thốt, sau đó ánh họ mắt vô thức lần nữa nhìn về hướng Vô Thường.
Đúng lúc này, Vô Thường sau khi đã kéo sức mạnh, sinh mệnh của hai con quái thú xuống Linh Nhân cảnh viên mãn, hắn cũng chợt nắm chặt lòng bàn tay phải lại như bóp đồ vật, cơ thể cũng đồng thời xoay lại nói lớn với ba người Mị Ảnh Lam trong vẻ mặt vui cười.
-Đi thôi, còn ngẩn người ra đó làm gì, bộ tính không định kiếm sinh khí về cho Nhân Giới?
Lời Vô Thường vừa dứt vang đến tai ba người, ngọn lửa tím cũng vừa dập tắt, sinh mệnh của hai con quái thú cũng vừa bị chấm dứt, chúng thân hình đứng thẳng, một ngọn gió nhẹ thổi qua, thổi chúng hóa thành tro bụi bay theo làn gió.
Quan Vũ thân đầy lôi điện, Mị Ảnh Lam bước chân đầy hoa nở, Phượng Tiên Nhã đẹp lung linh tựa tiên nữ hạ thế, tất cả nhìn sự tình vừa xảy ra đều đơ mặt, cơ thể ngây ra thành tượng gỗ đứng một chỗ.
Rung động!
Khiếp sợ!
Tâm trạng của ba người Phượng Tiên Nhã lúc này chỉ có thể dùng đúng bốn từ như thế để diễn tả, bởi lẽ Vô Tường hiện tại trong mắt họ là quá mức kinh người.
Hàng đống câu hỏi liên tục xoay quanh trong đầu họ.
Hai con quái thú đó đồng cấp với Linh Sư cảnh, vậy thì chí ít thân thể chúng đều phải vô cùng kinh khủng, hoàn toàn có sức kháng hầu hết sát thương đến từ linh lực nhỏ yếu của Linh Nhân cảnh, vậy tại sao chúng lại bị lửa của một Linh Nhân cảnh đốt thành tro?
Hắn đã ra tay như thế nào, vì sao không ai trong ba người cảm nhận được?
Hắn đã đứng tại chỗ để thi triển sức mạnh (thần thông, công pháp, ý cảnh,...) đến nơi cách xa mình hơn 150m trong lặng lẽ?
Hắn quả thật chỉ có thiên phú 98 sợi xích, Hỏa Diễm Tâm Đan màu tím kia chỉ là ngọn lửa bình thường?
Thần thái ung dung, dáng đi vững vàng, mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa, không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, mọi thứ đều đã cho thấy hắn là một kẻ mạnh, nhưng mà hắn mạnh ở mức nào?
Tất cả mọi thứ đều dường như đã vượt quá lẽ thường, Vô Thường nên là Linh Sư cảnh chứ không phải Linh Nhân cảnh. Thế nhưng nếu là như vậy thì lựa chọn của “Nhân Giới” đã sai?
Nếu Nhân Giới có thể sai thì sao không đưa thẳng Linh Sư cảnh hay Thánh Cảnh vào vòng 1, đâu cần phải tuân theo luật lệ vòng 1 chỉ toàn Linh Nhân cảnh?
Không biết, không hiểu, không rõ, không thể. Vô Thường đã biến thành một hố đen quá lớn trong mắt ba người Quan Vũ, Mị Ảnh Lam, Phượng Tiên Nhã.
Quan Vũ nhìn thân ảnh phía trước cười hiền mà ngớ người. Vô Thường, một người mà hắn cho là thân thiện, dễ gần, tốt tính ngay từ đầu khi vừa gặp mặt, chỉ trải qua hơn hai giờ đồng hồ đã hóa thành một người hoàn toàn khác, một người có thể biến thành đủ loại người, gian ác, gian xảo, hiền lành, lạnh nhạt, vô tình, ấm áp,… một người mà hắn cho là chỉ mạnh ngang hắn nay phút chốc lại giống như cao nhân ẩn sĩ, sức mạnh kinh người, ra tay không ai có thể cảm ứng, tựa như “ta chỉ cần động ý niệm, tất cả đều phải chết”, vô cùng kinh khủng.
Quan Vũ lúc này mà là nữ nhân, chắc chắn tim “nàng” đã nhảy ra khỏi l-ng ngực, đôi mắt ướt át say tình với Vô Thường, một nam nhân vừa mạnh lại vừa thần bí trong mắt “nàng”.
Quan Vũ mà còn như vậy thì dĩ nhiên Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã lại lún sâu hơn, mê mẩn hơn đối với Vô Thường.
Với Mị Ảnh Lam, nàng ngây người nhìn Vô Thường với một đôi mắt hết sức “điên cuồng” được ẩn giấu đằng sau mái tóc đen huyền, cơ thể nàng rạo rực lên khó tả, trong đầu luôn luôn hiện lên một câu “hắn là của ta, hắn là của ta, hắn là của ta” dường như đã thành tiếng gào thét vang vọng, bất quá bề ngoài thì nàng vẫn cố gắng duy trì hình tượng là một thiếu nữ ngây thơ, rụt rè, hiền lành.
Còn với Phượng Tiên Nhã, nàng ngớ người nhìn Vô Thường, cảm xúc trong lòng lại vô cùng ngổn ngang, hỗn độn. Nàng có lẽ đã yêu, yêu một tên nam nhân vừa thần bí, mạnh mẽ lại có sức hút vừa kì lạ, vừa ấm áp đối với nàng, thế nhưng nàng lại cũng đau, cũng buồn, cũng đầy nỗi tiếc thương khi mà nàng nay vốn đã là “một đóa hoa mẫu đơn trong l-ng”, sự tự do của nàng đã bị lấy đi mất, nàng kể từ ngày đó đã không còn là Phượng Tiên Nhã, là chính nàng nữa. Đối với người nam nhân này, nàng không có cơ hội và cũng không thể thổ lộ với hắn, điều duy nhất nàng có thể làm là chôn chặc hình bóng hắn ở trong tim cho đến trọn đời.
Lúc này, trên khóe mắt của Phượng Tiên Nhã lặng lẽ lăn xuống một giọt lệ châu trong vắt khiến nàng cũng nhanh chóng đưa tay lau đi. Thế nhưng dù vậy, khung cảnh ấy không thể qua được mắt Vô Thường.
Vô Thường đang làm vẻ mặt vui tươi bỗng xoay người, tiếp tục bước đi về phía trước, bàn tay trái lần nữa vuốt tóc qua đầu mà trầm tư.
“Khóc? Ta mạnh đến nỗi khiến tiểu nữ tử lông chưa mọc đủ đó phát khóc?”
Vô Thường đúng là thấy Phượng Tiên Nhã khóc, bất quá thì hình dáng xinh đẹp của Tiên Nhã vẫn đang che khăn, hắn không nhìn rõ được biểu cảm khuôn mặt của nàng, hắn chỉ vội suy đoán là lúc quái thú hết sức mạnh mẽ chạy đến, Phượng Tiên Nhã tuy bề ngoài dáng vẻ thiếu nữ chân chính nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé 11 tuổi mà thôi, nhân sinh chắc chưa trải đủ nên đã rất sợ hãi, giờ được hắn cứu liền vui mừng đến phát khóc.
Còn tình cảm khó hiểu mà Phượng Tiên Nhã giành cho hắn, hắn đã cảm nhận được từ trước, nhưng nếu nàng ta vẫn chưa thể hiện ra được điều gì đó có sức hấp dẫn với hắn, kết quả sẽ bị hắn lãng quên rất nhanh.
Mị Lam Ảnh có đôi mắt hấp dẫn Vô Thường, còn Phượng Tiên Nhã? Có lẽ nếu Vô Thường là tu luyện giả bình thường thì mọi chuyện đã khác, nhưng đời không phải một giấc mơ, sự thật đau đớn hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.