*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, từ bên ngoài cửa phòng của Bách Thế bỗng chợt xuất hiện một lão giả, tay mang theo một cuộn chỉ lệnh do Tông chủ phê duyệt đi vào phòng nhìn Bách Thế hỏi.
Bách Thế quay cái bản mặt ngơ ngác, đầy bánh trong mồm đáp.
- Vâng. Sư huynh tìm ta có việc gì chăng?
- Ta theo lệnh của Tông chủ đến để bàn giao một vài thứ, cũng như quyền và nghĩa vụ của một trưởng lão trong Tông cho ngươi.
- Vâng, mời sư huynh ngồi.
Bách Thế khẽ đứng dậy, tận tay đưa ra một cái ghế mời lão ngồi. Lão giả không khách khí đặt mông ngồi xuống.
- Sư huynh có muốn ăn vài cái bánh lót bụng không, ta mời?
- Ta không có hứng. Ta cũng nói thẳng vào vấn đề chính để không mất thời gian.
Lão giả lấy ra một cái lệnh bài thân phận của Bát Huyền Tông có khắc hai từ “Bách Thế” đưa cho Bách Thế, nghiêm nghị nói.
- Hội đồng các vị cao tầng Bát Huyền Tông đã tán thành ngươi trở thành trưởng lão. Đây là lệnh bài hoạt động của ngươi sau này.
Bách Thế đúng là đã trở thành trưởng lão của Bát Huyền Tông từ hơn một tháng trước nhưng đó chỉ là chức vị tạm thời do Lâm Chấn Hải tự ý phê duyệt, còn muốn trở thành trưởng lão chính thức thì hắn cần có sự phê chuẩn hợp pháp của hội đồng cao tầng trong tông.
Tông chủ đúng là người đứng đầu tông và thường quyết định mọi thứ trong tông nhưng đối với một vài trường hợp hệ trọng, hội đồng các vị Tướng cảnh mới là con án định đoạt. Đều là Tướng cảnh, đều là người có gốc rễ từ các vị lão tổ lập tông ngày xưa, vậy nên Tông chủ có lẽ là người mạnh nhất nhưng không phải cái gì cũng quyết định được.
Bây giờ, có lẽ chỉ là sau cuộc họp trưa nay vừa diễn ra, Bách Thế đã chính thức trở thành trưởng lão của Bát Huyền Tông.
Lão giả đợi Bách Thế cầm lấy lệnh bài thân phận lại tiếp tục nói.
- Khi trở thành trưởng lão, ngươi phải lựa chọn một trong ba chức nghiệp sau để phục vụ cho tông.
- Một, trở thành trưởng lão hỗ trợ. Tức là trưởng lão thiên về luyện đan được, chế khí, trận văn, các chức vị khác có liên quan. Mỗi tháng nhận lãnh lương tương ứng với cống hiến.
- Hai, trở thành trưởng lão chuyên về đào tạo đệ tử. Chức nghiệp này đòi hỏi ngươi phải thu ít nhất hai đệ tử trong vòng ba tháng để đào tạo. Mỗi tháng lãnh lương tương ứng với thành quả đệ tử đạt được.
- Ba, trở thành trưởng lão chuyên làm nhiệm vụ. Chức nghiệp này cũng tương tự như đệ tử, đi đến Nhiệm Vụ Đường dành cho trưởng lão để nhận nhiệm vụ. Mỗi năm ít nhất phải nhận và hoàn thành ba nhiệm vụ. Lương lộc là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
- Giữa ba chức nghiệp đó, ngươi chọn chức nghiệp nào?
Bách Thế khẽ trầm ngâm một chút rồi hỏi lão giả.
- Sư huynh, theo huynh thấy thì chức nghiệp nào mà có nhiều thời gian rãnh nhất? Ta chỉ khoái chơi thôi chứ không khoái làm đâu.
Lão giả lườm hắn một cái thật sâu kiểu như là chửi “mẹ thằng ham ăn nhát làm”, sau đó nói.
- Chức nghiệp hỗ trợ tất nhiên là rãnh nhất. Quy định chỉ yêu cầu mỗi tháng ngươi phải cống hiến ít nhất một thành phẩm cho tông nên ngươi chỉ cần tạo ra một thứ gì đó tựa như đan dược dùng cho Linh Nhân cảnh rồi đem nộp lên là được. Không những thế, ngươi đem nộp 12 thành phẩm rồi báo là nộp cho một năm thì cả năm ngươi đều rãnh.
Nghe vậy, Bách Thế liền tròn mắt long lanh kêu.
- Quoa, ta thích điều đó.
- Nhưng mà ta nói trước để ngươi biết, nếu làm vậy thì ngươi sẽ không hề có một đồng lương nào hết. Và khi trong tông có thêm trưởng lão mà hết đất ở, những trưởng lão vô dụng sẽ bị cướp lại đất, phải đến sống cùng các vị đệ tử nhỏ yếu. Do vậy ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ lựa chọn của mình.
- Không sao, không sao. Ta đã quyết định rồi, ta sẽ chọn chức nghiệp hỗ trợ, Luyện Đan Sư thưa sư huynh.
- Được, vậy ta sẽ về báo cáo điều này lại cho Trưởng Lão Đường để ghi chép.
- Cảm tạ sư huynh a, he he.
- Hừ, đừng vui mừng quá sớm.
Nói rồi, lão giả lấy cuộn giấy trên tay đưa cho Bách Thế.
- Đây là nhiệm vụ mà Tông chủ bảo ta đích thân giao cho ngươi. Hãy tự mà đọc lấy nội dung bên trong.
Bách Thế có chút khó hiểu, kinh ngạc kêu lên.
- Ể, sư huynh có lầm không vậy. Ta đã vào chức nghiệp Luyện Đan Sư thì nhiệm vụ chỉ là luyện đàn, luyện đán, luyện đản, luyện đan thôi chứ tại sao lại còn có nhiệm vụ bổ sung a, tính chơi ta chắc?
Lão giả nhăn mặt giải thích.
- Luyện đan là nhiệm vụ sau này của ngươi. Còn nhiệm vụ này chính là món nợ ngươi ăn, ngươi ở miễn phí trong Tông hơn một tháng qua. Ngươi rõ chưa?
- Đệchhhhh!
Nhận cuộn giấy mà lòng Bạch Thế đau nhói không thôi. Lúc này hắn cũng chỉ cầu mong là nhiệm vụ dễ dễ một chút, không thì… khốn vãi cả nạn, ngày tháng rãnh háng của hắn cứ thế sẽ biến mất.
- Những thứ ta cần đưa cho ngươi đều đã dưa ngươi hết rồi. Ta trở về đây.
- Vâng, cảm tạ sư huynh.
Đợi đến khi lão giả khuất bóng bên ngoài sân, Bách Thế cũng lập tức mở chỉ, nhìn xem nội dung bên trong cuộn giấy nhiệm vụ.
“Tám ngày sau tại Hà Nam quốc cách Bát Huyền Tông 5200 dặm đường theo hướng tây bắc sẽ diễn ra một cuộc chiêu thu đệ tử của tông ở tại kinh thành Hà Nam quốc. Ta, Lâm Chấn Hải bổ nhiệm ngươi, Bách Thế trưởng lão trở thành giám khảo điều hành của cuộc tuyển chọn.
Với chức vị giám khảo điều hành ngươi toàn quyền quyết định những hạt giống nào có thể được lựa chọn đi đến tông môn tham gia sát hạch đệ tử. Tuy nhiên nếu hạt giống ngươi không đạt chất lượng, ngươi sẽ phải chịu toán bộ trách nhiệm toàn bộ trước hội đồng.
Hiện tại thì hai trưởng lão phụ tá của ngươi đã lên đường đến Hà Nam quốc chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn vào nửa tháng trước. Ngươi khi nhận lệnh thì cũng mau lên đường. Chậm trễ cuộc tuyển chọn, ngươi tất chịu phạt.
Số lượng hạt giống giới hạn: 10 người.
Cách thức tổ chức thì tùy ngươi.
Ngày đưa người về tông: ba ngày sau khi tuyển được hạt giống.
Hạt giống tốt tất có thưởng.
Tông chủ chi bút: Lâm Chấn Hải (đóng dấu mộc)”.
- Nhiệm vụ này cũng không tệ lắm. Được đi chơi, được ngắm gái, còn được ra vẻ ta đại ca, nói thằng nào đậu là thằng đó đậu mà éo thằng nào dám cãi.
- Quoa, ta thích điều đó.
Cuộn tờ giấy bỏ vào trong giới nhẫn làm bằng chứng, Bách Thế ăn nốt vài cái bánh cuối cùng do tự tay Lâm Mỹ Huyền làm với nguyên liệu đặc thù có bao gồm Triết Tâm Thảo, một loại thảo dược khiến nam giới như được hồi xuân, trở nên thích thú với những cô gái trẻ, đẹp.
- Bịch.
Hắn húp xong một ngụm trà lạnh lẽo liền leo lên giường nằm chổng vó, lưỡi le ra tựa như người trúng độc sắp chết mà chìm vào giấc ngủ yên bình.
Tối đêm đó.
Bên ngoài căn phòng tối đen như mực của Bách Thế, bốn bóng người to gan lớn mật đột nhập vào phạm vi lãnh thổ của hắn. Bất quá họ chỉ dám dừng lại ở phạm vi ngoài rìa lãnh thổ rồi ngồi xuống… hóa ra là để trộm tu luyện, mượn nhờ linh khí nồng đậm của khu vực trưởng lão để đề thăng linh lực.
- Thiên… Thiên ca, huynh có chắc… chắc là không bị phát hiện không đó?
- Xì… im đi, trưởng lão nghe thấy bây giờ.
- Nhỏ tiếng chút. Chúng ta phải liều thôi, một tháng nữa là sát hạch đệ tử đến rồi, không vào được đệ tử nội môn thì chứng ta sẽ bị đuổi khỏi tông đó.
- Tách ra đi, ngồi gần nhau quá linh khí sẽ bị giảm hiệu quả.
- Thiên ca, lỡ trưởng lão phát hiện thì sao? Chúng ta sẽ chết đó.
- Xời, các ngươi yên tâm đi. Khu này là khu của Bách Thế trưởng lão, mà vị trưởng lão này lại được người ta đồn là kẻ ngu, óc lợn, lười biếng, ngủ nhiều. Lão giờ hẳn là đã ngủ như chết rồi nên cứ thoải mái.
- …
“Đêck cái bọn trẻ ranh. Nhớ mặt bố”
Nằm trong nhà chỉ cách chừng 200m đường nên Bách Thế dĩ nhiên là nghe được những lời mắng chửi này của bọn trẻ. Bất quá thì hắn cũng kệ, thời nay có gan có quà, chúng biết lợi dụng tình thế chạy đến lén tu luyện thì xem như chúng giỏi. Hắn người già không chấp nhất bọn trẻ con.
Ngủ nhưng thật chất lại không ngủ mới là việc chính đạo hắn cần làm.
- Chúa tể của ta, ngài có điều gì cần dặn dò.
Từ một tấm phù lục trên tay Bách Thế, giọng nói không phải của Nhất vọng nhỏ ra.
Bách Thế hoàn toàn thay đổi sắc mặt, từ cà chớn, giỡn giỡn trở nên đạm mạc một mặt, nói.
- Báo cáo đi, đã xây dựng phòng nghiên cứu của ta thế nào rồi?
- Thưa chúa tể, tiến độ đã gần xong.
- Vậy còn chuyện đào mộ cường giả?
- Vẫn đang tiến hành, tuy nhiên không được thành công lắm vì đụng phải vài tên cường giả thủ mộ.
- …
- …
- Tìm tiểu bối có thiên phú mạnh nhất trong gia tộc của ngươi đi đến Hà Nam quốc, tham gia cuộc khảo hạch Bát Huyền Tông ở kinh thành. Ta sẽ đào tạo cho ngươi một trụ cột cường giả.
- Lão phu cảm ơn chúa tể.
- Mật mã nhận biết để hai người gặp nhau là hành động giơ ba ngón tay giữa của bàn tay phải.
- Thuộc hạ đã rõ, thưa chúa tể.
…
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Bách Thế ngay lập tức rời khỏi phòng đi đến Nam Hà quốc vì thời gian cũng không còn nhiều. Tính toán tốc độ của “Hỏa Ảnh” đi đến cũng phải mất 4, 5 ngày nên đi lúc bây giờ là đúng nhất.
Rời khỏi phạm vi Bát Huyền Tông trong lặng lẽ, đứng bên ngoài trận pháp phòng hộ, Bách Thế vội lấy từ trong giới nhẫn ra “Hỏa Ảnh”, tọa kỹ siêu cấp hiện đại của hắn ở thời điểm hiện thời.
Đặt dưới đất, đây là một dụng cụ mà nếu nói theo kiến thức của Thế giới Pháp thuật hiện đại là một chiếc moto phân khối lớn tuyệt đỉnh, dáng vẻ cực kỳ oai phong, vĩ ngạn như trong hình.
Với kiến thức của bản thân, sự kì diệu của sức mạnh linh lực và nguồn nhiên liệu đáng ngạc nhiên, thật không khó để Bách Thế có thể làm ra được một chiếc moto đắt giá hàng tỷ tiền và tốt hơn vô số lần so với ở Thế giới pháp thuật bằng cách thay thế nguyên liệu đốt cháy, động cơ, đường óng dẫn, mã lực, công suất, vận tốc cực hạn đạt được,...
Không chỉ có thế, tại trên Hỏa Ảnh vẫn còn rất nhiều bí mật chưa đến lúc Bách Thế phải thể hiện. Một từ “Hỏa” trong “Hỏa Ảnh” cũng không phải chỉ để đặt cho có.
Tất nhiên, Hỏa Ảnh cũng sẽ luôn được Bách Thế nâng cấp qua từng ngày khi có được vật liệu cấu thành tốt hơn cái đang có.
- Ngày trước ta mới đi một trận dài, nguyên liệu chắc đã hết.
Bách Thế mở lỗ nguyên liệu của xe, từ trong giới nhẫn móc ra hàng chục cây dược liệu, linh thảo đa phần đều là cấp bậc dùng cho Linh Nhân cảnh là bỏ vào lỗ, gần như lắp đầy khong gian bên trong rồi đóng lỗ nguyên liệu lại. Hắn ngồi lên xe, nổ máy.
- Brừm… brừm…
Một cơ chế kỳ lạ trong xe khiến tất cả linh dược hắn bỏ vào đều hóa thành dược lực, trở thành nguyên liệu cháy để chiếc xe khởi động.
- Ok, let’s go!
Thay cặp kính trong suốt thành cặp kính đen, Bách Thế cũng chẳng cần đội nón bảo hiểm, cứ thế gạt chân chống lên rồi vặn tay ga.
- VÈO!
Như một tia sáng, Bách Thế cưỡi Hỏa Ảnh bay vút lên bầu trời, hướng về phía tây bắc, nơi Nam Hà quốc dựng lãnh thổ chạy nhanh.
Tất nhiên rồi, Hỏa Ảnh là một chiếc moto có thể chạy trên không trung bởi chất liệu của nó có phần tương tự như chất liệu đã cấu thành nên thuyền bay (phi chu) hay những bảo vật có thể bay khác. Chứ nếu chạy dưới đất thì hắn cần phải cho người chia núi, xẻo cây, xây đường để không gặp phải chướng ngại vật.
…
Năm ngày chớp mắt đã qua.
Nam Hà quốc là một quốc gia nếu đem tính với Bát Huyền Tông thì được gọi là nhỏ, vua của Nam Hà quốc chỉ có tu vi Tông cảnh chưa phần tầng, rất dễ bị người có tu vi cao hơn vào chiếm ngôi đế. Nhưng nhờ Nam Hà quốc là một trong số ít quốc gia phụ thuộc Bát Huyền Tông nên cũng ai dám cả gan hoành hành bá đạo.
Giữa tháng hai ở Nam Hà quốc lại là một lần nữa diễn ra cuộc tuyển chọn nhân tài ba năm một lần của Bát Huyền Tông tại kinh thành. Vì lẽ đó trong những ngày này, kinh thành Nam Hà quốc đặc biệt tràn ngập những vị thiếu niên, thiếu nữ thiên tài đến từ đại tộc, quan chức bên ngoài cũng như từ bên trong hoàng cung, nội thất ra ngoài giao lưu rộng rãi, bắt mặt làm quen.
Trong kinh thành lúc bấy giờ, người… không hề đông, ngược lại còn khá thoáng đảng, mát mẻ, vắng người. Cực kỳ rất thích hợp cho việc vui chơi, làm thơ đó đây của các quý công tử, tiểu thư thuộc tầng lớp thượng lưu trong kinh thành.
Đây âu cũng là điều tất yếu xảy ra. Bởi lẽ nhà vua Hà Nam quốc vốn đã biết trước những ngày này sẽ là nơi tu hợp của hàng trăm, hàng ngàn thiên tài trên khắp đất nước quy tụ về với mong muốn được đến Bát Huyền Tông tu luyện, nên sớm đã ra chiếu lệnh, cấm tuyệt đối những gia đình thường dân và hạn chế người trưởng thành không được ra ngoài đường.
Vậy nên dân số trong thành tăng lên rất nhiều nhưng hoạt động bên ngoài đường lại không hề tăng lên, có đôi khi còn giảm đi chút ít.
Lúc này ở bên ngoài thành, Bách Thế sau khi dẹp Hỏa Ảnh vào giới nhẫn, thay kính đen bằng kính trong suốt cũng liền từ trên không trung hạ xuống. Hạ xuống để… dĩ nhiên là để nhìn hàng trăm người náo loạn trước cổng thành với một ý chí “cho tao vào thành!”.
Bất quá cái náo loạn này là náo loạn được tạo ra bởi dân đen khóc lóc thảm thương mong ước được đưa con cháu của họ vào thành, tham gia cuộc tuyển chọn nhân tài của Bát Huyền Tông chứ không phải do thiên tài thuộc tầng lớp có chức, có quyền tạo thành.
Tầng lớp thượng lưu đã đến đầy đủ từ một tuần trước, sẽ rất khó để thấy họ xuất hiện ở hai, ba ngày cuối cùng này.
- Làm ơn cho chúng ta vào, làm ơn đi!
- Cháu ta có thiên phú 70 sợi xích cực cao, xem như lão quỳ lạy các ngươi, hãy cho nó vào tham gia dự tuyển với.
- Thương xót ông cháu chúng ta.
- Mở cửa.
- Cho chúng ta vào!
- Các người ức hiếp người quá đáng. Triều đình thối nát.
- Năm nào cũng như năm nào, các ngươi vì sao ác vậy?
- Bát Huyền Tông tuyển người không phân biệt giàu, nghèo, các ngươi vì sao dám làm như thế?
- Chúng ta đều là con dân Nam Hà quốc!
- Chúng ta liều mạng với các ngươi!
- …
Từng lời oán thán, từng lời van xin, tức giận cứ thế ngày một mạnh mẽ hơn bên ngoài thành, vang vọng đi khắp mọi phía.