Chân Lộ

Chương 232: Muốn Ta Tin Ư... Vậy Thì Liếm Chân Ta Đi




- Nhược Thủy, nàng đừng đi!
Tranh thủ trong phòng chỉ có hai người, về đến Nhược gia chắc xung quanh cũng không có một ai dám sát, Vô Thường lập tức gấp gáp nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo nàng quay lại.
- Bỏ bàn tay của ngươi ra khỏi người ta.
Nhược Gia Thủy ngoảnh đầu lạnh lùng nhìn hắn, hàn khí rét buốt tỏa ra từ người nàng cũng ôm trọn lấy người hắn, khiến hắn như có cảm giác bản thân đang bị người bỏ vào hầm băng tối tăm.
- …
Mặc kệ hàn khí vây người cùng ánh mắt không biết là lạnh thật hay lạnh giả khi mà má của Nhược Gia Thủy lại có chút đỏ ửng, Vô Thường bỗng dưng trở nên to gan, lớn mật hơn bao giờ hết, hắn kéo mạnh tay của nàng về phía hắn, tiếp đó hai tay liền ôm gọn lấy toàn bộ thân thể mềm mại không xương của nàng vào lòng. Giọng của hắn ẩn chứa phẫn nộ nhưng cố kìm nén để có thể quát nhẹ lên nàng.
- Ta nói nàng không được đi là không được đi, nàng có nghe rõ không!
- Buông… ta ra, buông ra!
Bị hắn ôm chặt, mặt Nhược Gia Thủy đỏ bừng, tim nhảy loạn lên liên hồi, nhưng dù vậy nàng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lẽo để hắn không phát hiện được nội tâm đang càng ngày càng xao xuyến hắn của nàng, hai cánh tay nhỏ của nàng cũng liên tục giãy giụa, cào cấu trên người hắn để có thể thoát thân.
Nhưng với khí lực của nàng, điều đó dường như không thể.
- Tin ta, đừng bao giờ đặt chân đến nơi đó.
Ôm chặt nàng hơn, Vô Thường đưa đầu lại tai nàng thỏ thẻ nhẹ nhàng, yêu thương trìu mến.
Biểu hiện lúc này của hắn có lẽ cũng chỉ có mình hắn biết được đó là giả dối, nhưng hắn thật sự không muốn Nhược Gia Thủy đến Yên Bình Phủ điều tra để rồi bỏ mạng, còn có khả năng cao sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tồn vong của Nhược gia, gián tiếp khiến nàng mang tội danh tội đồ thiên cổ của gia tộc, đặc biệt đó là hắn sẽ phải chết chung với Nhược gia vì hắn đang cư ngụ nơi này.
Hắn phải ngăn nàng bằng mọi cách, dù là lột sạch đồ trên người nàng, đè nàng xuống đất hắn cũng không từ.
Cảm nhận vòng tay ấm áp, săn chắc của hắn, cảm nhận được sự quan tâm yêu thương của hắn trong sự ngây thơ không biết đó đều là giả dối của nàng, Nhược Gia Thủy cũng dịu người xuống, nàng giận dỗi nhẹ nói.
- Tại sao, ngươi đang che giấu ta điều gì? Hãy nói cho ta biết đi, Vô Thường. Ta rất không thích ngươi nói dối ta.
Vô Thường dịu dàng nói.
- Nhược Thủy, ta sẽ không bao giờ lừa dối nàng. Gia cảnh của ta đúng là như vậy, hãy tin tưởng ta.
Hắn bắt đầu kể chi tiết hơn.
- Khi ta sinh ra có lẽ vì phát hiện thiên phú của ta chỉ có một sợi xích, cha mẹ rời bỏ ta, xây cho ta Yên Bình Phủ để ta có thể sống trọn cuộc đời còn lại trong yên bình tại nơi đó. Gần một tháng trước, hai người một già một trẻ bỗng xuất hiện trong nhà ta, điều khiển hết người hầu của ta, đưa ta trở thành một người không quyền hạn, không người chăm sóc trong phủ. Lúc đó dường như họ thấy ta còn nhỏ nên không chú ý đến, mặc ta muốn là gì trong Yên Bình Phủ thì làm nhưng từng cử chỉ, hành động, thậm chí là đi ngủ họ cũng quan sát ngày đêm. Thế rồi vào nửa tháng trước ta đã không chịu được tình cảnh những ánh mắt quan sát của họ nữa nên ta quyết định rời khỏi Yên Bình Phủ, dự định mưu sinh ở ngoài nhưng không ngờ bị người Nhược gia đưa đến đây và trở thành cận hầu cho nàng. Có lẽ lúc này nàng sẽ cảm thấy lạ khi vì sao họ không làm khó ta, trơ mắt nhìn ta thuận tiện rời khỏi Yên Bình Phủ, đây là điều ta cũng rất thắc mắc nhưng không nghĩ ra được đáp án nào thoải đáng, đó cũng có thể là do họ thấy ta nhỏ tuổi, thiên phú rác rưởi và lúc đó ta đang giả bộ khờ khạo nên mới buông tha cho ta một mạng. Vả lại một đứa trẻ nhỏ như ta thì làm gì được họ? Họ tha cho ta hết chín phần là vì vậy.
Vô Thường buông Nhược Gia Thủy ra, gương mặt hắn sáp lại gần gương mặt Nhược Gia Thủy, bốn mắt nhìn thật kỹ vào nhau, hắn nói.
- Lời ta nói đều là thật, hãy tin ta.
Tình huống Vô Thường đang tạo dựng lúc này nếu tiểu nữ đứng trước mặt hắn không phải Nhược Gia Thủy thì có lẽ đã bị mê hoặc bằng sự chân thành, trìu mến của hắn, hắn nói gì cũng đều tin. Tuy nhiên đối với một người có niên tuổi nhiều năm như Nhược Gia Thủy thì nó không hẳn khiến nàng răng rắp gật gù tin tưởng Vô Thường nhưng vẫn đủ để làm tăng thêm tình cảm giữa hai người, khiến nàng muốn tin tưởng hắn.
Nàng dời ánh đi vì sợ bị lún sâu vào, người cũng lùi ra xa Vô Thường một chút rồi nói.
- Ta sẽ tin ngươi, nhưng người lấy gì để chứng mình điều ngươi nói là thật.
- Tính mạng của ta.
Vô cùng dứt khoát, Vô Thường nhìn nàng trả lời.
Lúc này là lúc để diễn, Vô Thường cứ tha hồ xạo lờ vì dù sao thì lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho xạo lờ hơn.
- Hừ, phát hiện ngươi nói dối thì mạng ngươi cũng không còn, ngươi lấy tính mạng ra cược không phải quá hời rồi sao?
Quay mặt đi để không bị hắn mê hoặc, đồng thời che giấu cảm xúc thật đang hiện lên gò má, Nhược Gia Thủy lạnh nhạt nói.
Vô Thường nhíu mày, thầm nghĩ “cô bé này khó đối phó thật”. Hắn buồn bực nói.
- Ta phải làm sao để nàng tin tưởng là ta không nói dối?
- Ngươi vì sao ngăn cản chúng ta đến đó điều tra?
Nhược Gia Thủy cắt lời hắn, hỏi.
- Đó là bởi vì một trong hai người họ có tu vi Thiên Nhân cảnh, nếu Nhược gia đến điều tra họ sẽ khiến họ lầm tưởng Nhược gia là kẻ thù, họ sẽ hủy diệt Nhược gia.
- Hừ, ngươi làm sao biết họ có tu vi Thiên Nhân cảnh, một Phàm Nhân cảnh như ngươi có năng lực phát hiện?
Thật ra Nhược Gia Thủy biết rất rõ câu trả lời, người đã từng đạt cảnh giới tất nhiên sẽ nhận ra được khí tràng của cảnh giới đó, Vô Thường nếu đã là người chuyển sinh giống nàng hẳn cũng sẽ biết. Mục đích nàng hỏi câu này chỉ đơn thuần là xem thử hắn có nói thật với nàng hay không, nếu hắn che dấu, nói những câu như “ta đoán” hoặc ấp úng vài giây, nàng lập tức rời đi, không nói một lời với hắn nữa.
Vô Thường không hẳn đoán được ý đồ của nàng, nhưng về năng lực này hắn cũng không có gì để giấu nên nói.
- Ta biết là ta biết, nàng không cần hiểu, hãy tin ta là được.
- Hừm…
Khá là hài lòng với đáp án của Vô Thường, vả lại từ nó nàng cũng biết được hóa ra Vô Thường chưa biết nàng cũng là cường giả chuyển sinh. Nàng bước lại ghế ngồi xuống.
- Muốn ta tin ngươi ư…
Bỗng dưng nàng cười lạnh ớn người, cái chân trái của nàng cũng giơ lên.
- Vậy thì liếm chân cho ta đi.
Một lời cuối Nhược Gia Thủy thốt ra, Vô Thường hoàn toàn á khẩu đến ngây người.
“Này khoan, một người có tính cách lúc nào cũng lạnh băng như cô bé này lại nói ra lời chẳng khác nào bà nữ cường đạo dâm tặc? Liếm chân? Đinh công mệnh”.
Vô Thường ngay bây giờ, đứng trước tình huống Nhược Gia Thủy đưa ra là không biết phải nên làm gì cho thỏa đáng cả về mặt cảm xúc của nàng và mặt mũi của hắn.
Làm theo lời nàng, mặc dù có phần nhục nhã, hạ thấp thân mình nhưng đây rõ ràng là một bước tiến quan trọng trong tình cảm giữa hai người. Liếm chân là một hành động mang ngụ ý người chủ nhân đang thưởng cho tên nô lệ, tất nhiên người chủ nhân trong đó cũng đã có tình cảm ít nhiều với tên nô lệ, ít nhất là có hảo cảm về sự tin tưởng, sự trung thành của tên nô lệ đối với mình, chứ không thì cũng chẳng có tồn tại một người chủ nhân nào lại khơi khơi đưa thân thể cao quý cho bất kỳ một tên nô lệ thấp hèn liếm láp, điều này là đang hạ thấp giá trị chủ nhân của họ.
Ngoài ra, Vô Thường lỡ liếm chân rồi thì liếm luôn ở chỗ khác nữa trên cơ thể đang phát dục của nàng thì chắc nàng cũng chắn dám làm gì hắn nếu hắn thật sự to gan làm.
Không làm theo lời nàng, đoán chắc nàng cũng chỉ buồn bực, tức giận rời đi. Điều này mặc dù giữ lại mặt mũi cho Vô Thường nhưng lại vô hình trung kéo giãn khoảng cách giữa hai người khi nó ngụ ý rằng “hắn vốn không có một chút tình cảm gì với nàng nên mới từ chối”, từ đó, hai người đối với nhau sẽ dần dần mờ nhạt thành chủ tớ, muốn tìm lại sợi giây tơ hồng kết nối hai người một lần nữa là một công việc cực kỳ khó khăn đối với Vô Thường.
Ngồi trên ghế, Nhược Gia Thủy có vẻ mặt bề ngoài lặng bằng cùng một nụ cười tà, gian gian trông khá cứng vì vốn là nàng đang cố tỏ ra như thế chứ không phải nó từ bản năng của nàng. Nàng nhìn Vô Thường đang rất ngây ngốc trước yêu cầu kỳ quặc của mình, tim không ngừng nhảy loạn, tròng lòng không dừng được suy nghĩ lung tung.
“Bắt hắn làm như thế có kỳ lắm không? Hay, hay là thôi đi, hắn sẽ giận ta mất”
Kỳ thật Nhược Gia Thủy làm ra yêu cầu này cũng không phải do nàng nghĩ ra mà là do nhớ lại những lời căn dặn của sư tôn nàng ngày trước.
Sư tôn đã từng nói với nàng rằng “muốn thuần hóa được một tên nam nhân, để hắn suốt đời theo bên cạnh mình, không bao giờ phản bội thì điều nữ nhân chúng ta cần làm đó là bắt hắn liếm chân của mình”, do vậy, để khiến Vô Thường suốt đời không phải bội nàng, nàng phải cố kìm nén sự xấu hổ của bản thân, bắt hắn liếm chân.
Biểu cảm của nàng hiện tại thể hiện cũng là bắt trước theo biểu cảm của sư tôn nàng ngày xưa từng làm.
“Không, ta phải kiên trì lên. Hắn nhất định phải liếm chân của ta mới được”.
Mạnh mẽ đề xuống tâm tư nhọn nhạo, Nhược Gia Thủy quyết định, biểu cảm càng thêm cố gắng tà ác.
Nhưng dĩ nhiên với đôi mắt nhạy bén của Vô Thường, nó sớm bị Vô Thường vạch trần sự giả tạo.
“Á À… hóa ra là đang chơi đùa bố mày. Được, giỏi lắm tiểu nha đầu, vậy thì xem xem ngươi sẽ có phản ứng mê người như thế nào khi ta… chèm chẹp”.
Cười dâm tà trong lòng, Vô Thường giả bộ cắn răng gật đầu.
- Nếu nàng đã muốn như vậy thì… được, ta sẽ làm, liếm chân cho nàng.
- Ừm hứm, ta không thích nghe người nói suông, làm nhanh đi.
Quơ quơ chân trái trước mặt Vô Thường, Nhược Gia Thủy nhếch miệng khiêu khích.
Đối vời lời này của nàng Vô Thường cũng không nói gì, hắn tiến lại gần chỗ nàng rồi ngồi xuống, hai tay nhỏ nhưng cứng rắn nhẹ nhàng nâng đỡ lấy bàn chân trái bé nhỏ của Nhược Gia Thủy lên.
Chân Nhược Gia Thủy bắt đầu khẽ run lên trong bàn tay hắn, tâm tình của nàng cũng chịu áp lực xấu hổ rất lớn nhưng vì tương lai có thể đè đầu cưỡi cổ Vô Thường như sư tôn đã từng làm với biết bao nam nhân khác, nàng nhịn.
Vô Thường cảm thụ được bàn chân của nàng run run, hắn chỉ cười tà trong lòng, giả vờ như chưa từng biết, cứ thế từ từ cởi chiếc giày thêu hoa của nàng ra, lột luôn cả chiếc tất chân nhỏ của nàng đặt qua một bên.
Lúc này xuất hiện trước mắt hắn là một bàn chân nhỏ bé nhưng lại trắng trẻo, mịn màng và mềm ấm không xương đến động lòng người. Từng đừng nét, từng mẫu da của bàn chân của nàng là vô cùng sắc xảo đến từng chi tiết nhỏ nhất, hệt như một tác phẩm nghệ thuật của thiên nhiên đầy tính dụ hoặc lòng người, biến ai nhìn thấy cũng đều muốn được nâng niu, ôm ấp nó suốt cuộc đời không rời. Không những thế, khi bàn chân nhỏ bé này thoát ly ra khỏi chiếc giày, một mùi hương kỳ dị, khó tả, nó không phải là hương thơm ngào ngạt làm say đắm lòng người, nó không phải là hương thơm thanh thuần làm dịu nhẹ tâm tình con người, mà nó là một mùi hương mang tính chất dụ dỗ, khiến người chìm sâu vào cơn thèm khát của dục vọng, đã xuất hiện và lan tỏa khắp nơi, ập thẳng vào mũi của Vô Thường, chui lên đại não của hắn, khiến hắn bỗng “ực” lên một tiếng cực lớn làm Nhược Gia Thủy nghe thấy liền có chút sợ hãi.
- Hờ… hít… hờ…
Hai tay nâng bàn chân trắng tuyết cùng những ngón chân tựa như những ngó sen mọc giữa cánh đồng tuyết đang ngo ngoe, cử động lên xuống, biểu hiện cho sự mẫn cảm, e thẹn của Nhược Gia Thủy. Vô Thường nhìn chằm chằm nó bằng đôi mắt khao khát, từng hơi thở ấm nóng từ miệng hắn cũng liên tục phả lên cánh đồng tuyết trắng mềm mại của nàng.
Nếu như lúc này Vô Thường bỗng ngước mặt lên nhìn Nhược Gia Thủy, nhìn vào gương mặt đỏ bừng trong e thẹn, đôi môi đỏ tự nhiên mím chặt đầy khiêu gợi, cặp mắt to tròn lấp lánh như muốn chảy ra nước của nàng, nàng có lẽ sẽ muốn độn thổ chui xuống đất để không còn phải gặp hắn nữa, bởi lẽ nó thật sự xấu hổ đến chết mất.
- Liếm… liếm đi.
Không muốn tình cảnh xấu hỗ tiếp diễn lâu hơn, Nhược Gia Thủy cố giữ giọng lạnh gấp gáp nói.
Nhưng tiếc là Vô Thường từ khi bị bàn chân tuyệt mỹ của nàng hút hồn, mọi thứ xung quanh hắn dường như đều đã không còn tồn tại trừ hắn và bàn chân mềm mại trong lòng bàn tay.
- Phù…
Thổi nhẹ một hơi ấm lan tỏa toàn bàn chân của Nhược Gia Thủy, khiến bàn chân nàng nhẹ run lên, năm ngó sen cũng co rúm chặt lại hệt như một tiểu cô nương mắc cỡ. Vô Thường dần dần đưa miệng lại gần ngón út, chiếc lưỡi đỏ của hắn thè ra rồi liếm nhẹ một đường của mặt dưới ngón út.
- Ưm…
Một tiếng bật thốt mê người của Nhược Gia Thủy vang lên nhưng rất nhanh được nàng dùng tay bịch chặt lại, tắt tiếng hẳn đi.
Bên dưới, Vô Thường dường như không để ý đến, hắn bắt đầu đưa lưỡi liếm vào khe ngón chân giữa ngón út và ngón áp út của nàng, khiến bàn chân nàng mạnh run kịch liệt, những ngón chân cũng vì thế mà co rúm lại chặt hơn.
- Hm…
Mặc Nhược Gia Thủy cố gắng kiềm nén phản ứng kỳ lạ của cơ thể, lưỡi Vô Thường sau một lúc liếm nhẹ qua những khe ngón chân của nàng liền tập trung vào ngón út, liếm một vòng ngón út.
Vài giây sau thì miệng hắn ập đến, ngậm trọn ngón út của nàng vào mút nhẹ. Cứ thế, vài giây sau hắn lại đổi ngón, từ ngón áp út đến ngón giữa, ngón trỏ, ngón cái, sau đó là liếm đến mặt trên bàn chân rồi nhè nhẹ hôn ở một số nơi có điểm mẫn cảm trên bàn chân nàng, khiến nàng không chỉ run rẩy ở bàn chân mà là còn là khắp cả cơ thể.
Khoảng gần hai phút sau, Vô Thường cười tà trong lòng một cái vì hắn biết nàng đã xong, sức lực sẽ không còn để kháng cự lại những trò mang tính chất “hấp diêm” sắp tới của hắn, hắn liền ngước mặt lên nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.