Chân Lộ

Chương 125: Bắt về sẵn một cô vợ (9)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Nhìn cái gì, ghen sao?
Bên ngoài thì nói móc như vậy, bên trong Vô Thường lại âm thầm thở dài.
“Không ngờ ngươi lại xinh đẹp như vậy, tiểu Ly của ta”.
Chung sống, ôm ấp, la liếm với nhau khá nhiều ngày trên quãng đường đến vùng trung tâm cuộc tranh đoạt, Vô Thường rất dễ dàng nhận ra thiếu nữ này chính là tiểu hồ ly bé nhỏ luôn nằm gọn trong ngực hắn nay đã hóa thành hình người.
Còn chuyện mà nàng lúc này ở đây mà không ở cùng nhóm Yêu tộc do tiểu phượng hoàng lãnh đạo thì hắn không hiểu, cũng không cần quan tâm.
-Ghen? Phì phì, tại sao ta phải ghen, ngươi đâu phải… ngươi và ta đâu có quan hệ gì chứ. Ngươi chỉ là một tên vô sỉ, vô cùng thối nát mà thôi, ngươi là cái loại sinh vật mà ta cực kỳ ghét, hừ, đê tiện.
Thiếu nữ dùng mắt lạnh mắng chửi Vô Thường, tuy nhiên ở sâu trong lòng nàng dường như lại có một cảm giác đau nhói khó diễn tả và khó hiểu, bất quá thứ cảm giác này cũng đã được nàng nhanh chóng mạnh mẽ áp xuống.
Vô Thường đang còn mãi thưởng thức nhan sắc của tiểu Ly thì bỗng bị nàng xối xả câu từ đủ loại, hắn nhăn mặt, một câu vô cảm đầy sự hờ hững liền đi ra.
-Kệ mẹ mày, tao không quan tâm. Này chồn con, tao cho mày ba giây để lựa chọn giữa hai phương án, một là mày cút qua chiếc ghế hạng năm, hai là mày đéo có một hạng nào cả. Mày lựa chọn đi.
-1…
Lời vừa dứt, Vô Thường cũng thẳng thừng đếm nhanh.
-Ngươi…!
-Được, được lắm, Mộng Huyễn Ly ta nhớ rõ mặt của ngươi rồi, tiểu sắc lang, dâm tặc, biến thái!
Không thể làm gì khi sức mạnh mà Vô Thường thể hiện ra quá mạnh, thiếu nữ hồ ly tinh sau một hồi cảm thấy ấm ức liền nhấc mông rời đi, thủi thui bước chân đến chiếc ghế thứ năm ngồi xuống.
-Hức… hức…
Thân thể vừa ngồi xuống ghế, Mộng Huyễn Ly cũng không hiểu tại sao khi ngẫm lại những câu hắn quát mắng vô tâm với nàng, tâm can nàng lại đau đớn như vậy, nước mắt cũng đã không tự chủ được rơi xuống hai hàng.
Ở chỗ chiếc hạng nhất, khoảng cách cũng không xa, Vô Thường sau khi nghe những tiếng thút thít như ma âm quấy nhiễu lòng hắn đến từ tiểu Ly đã từng bé bỏng, hắn lập tức nổi giận quát to lên không trung như một cách xả cơn tức trong lòng.
-Hơi tý là khóc, hơi tý là khóc. Khóc cái đéo!
-KHÓC CÁI ĐÉO!!!
Gằng gân cổ la hét xong, Vô Thường chỉ vội để lại một dấu hiệu Phù lục dịch chuyển liền biến mất, quay trở lại với nơi Tinh Vũ Nguyệt đang ngẩn người, còn lại những chuyện khác hắn cũng không cần quan tâm nữa, dù là chuyện Mộng Huyễn Ly càng khóc nhiều hơn khi nghe hắn la hét.
Vô Thường, hắn cho đến bây giờ vẫn không thể hiểu, tất cả những nữ nhân hắn đã gặp và rồi bị hắn xóa ký ức vì sao cứ mỗi khi gặp lại hắn, bị hắn nói nặng có vài câu liền khóc, nước mắt đầm đìa cứ như cá sấu khóc rống lên khi một ai đó không chịu chui vào miệng của nó khiến nó bị đói. Điều này khiến hắn rất đau đầu, tâm tình trở nên nặng trĩu vì cảm giác tội lỗi do hắn tự tay tạo ra đang mang trên người.
Khi Vô Thường vừa đứng ở vị trí cũ đối diện với Tinh Vũ Nguyệt, đúng lúc này thì Vô Thường kia vì không nhịn được cái bản mặt xạo chờ ó của hắn liền nói.
“Bớt xạo, bớt diễn. Nếu mà mày không muốn ai đó dây dưa tình cảm không đứt với mày, vậy mày đâu cần phải trêu hoa ghẹo nguyệt, bóp con này, hôn con kia? Giờ làm sướng thân rồi, hình bóng mày cũng in sâu trong tâm trí người ta liền muốn chấm dứt, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra?”
“Câm họng mày lại. Cút”.
Không nhiều lời với tên Vô Thường lắm chuyện, tối ngày không chăm lo phân tích thông tin mà luôn chú ý suy nghĩ của hắn để chen mõm vào cắn, hắn lập tức quát đuổi.
“Súc vật, hy vọng mày sau này bị nguyên con heo nái cưỡng dâm đến chết!”.
Vô Thường kia khôn ngoan, biết rằng nếu cự cãi với Vô Thường thì hắn chỉ cãi cự ngược lại đôi co nên mắng một câu liền im, thui thủi cô đơn với một đống kiến thức phức tạp và khó hiểu trong não hải.
“Có lẽ là tao sai nhưng mà…”
Vô Thường kia vừa đi, Vô Thường lập tức đưa tay nắn chóp mũi tự nhẩm.
“Ai bảo các nàng ấy đẹp quá làm gì, đã thế còn mê hoặc tao chứ thật tâm tao không hề muốn. Haizz, xem ra lần sau phải chỉnh lại khuôn mặt cho nó dị trạng một chút, nhìn trông giống thằng hàng xóm xem bộ cũng không ăn thua”.
Cố gắng chuyển đề tài sang kiểu tự sướng, Vô Thường nhờ vậy mà lấy lại được sự bình tĩnh vốn có, hắn nhìn Tinh Vũ Nguyệt cách hắn trên 20m.
-Chỉ còn trên dưới ba phút, chúng ta cũng nên đến lúc phải kết thúc.
-Vù.
Phong độ ném chiếc áo khoác ra ngoài để chỉ còn lại chiếc áo trắng bên trong, Vô Thường “tách” một tiếng ở hai ngón tay liền phá giải ảo thuật trên người Tinh Vũ Nguyệt.
-Hử???
Tinh Vũ Nguyệt vừa rời khỏi ảo cảnh, bản thân nàng lập tức hiện lên một đấu chấm hỏi vô cùng lớn, bởi lẽ vừa mới trong chớp mắt khi nãy, nàng rõ ràng bản thân đang yên ổn ngồi tại chiếc ghế hạng nhất quyền quý nhất, tại sao chỉ thoáng cái đã đứng đây, trước mặt còn là tên tiểu tử đã bị nàng phanh thây thành trăm mảnh trước đó không lâu.
-Bất ngờ lắm sao? Tiện nhân ngươi đã trúng ảo thuật của ta mà mãi cho đến bây giờ người còn chưa biết ư, thật đúng là một tiện nhân ngu xuẩn.
Lưng đứng thẳng, mặt lãnh đạm, hai tay bỏ túi quần, Vô Thường bất kể lúc này ai đang là người điều khiển cơ thể Tinh Vũ Nguyệt, dù có là Tinh Vũ Nguyệt thật hắn cũng không ngần ngại mắng những lời cay độc.
-Trúng ảo thuật? Đó là điều không thể nào, ta ngay từ đầu đã phòng bị ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không có khả năng lần thứ hai thi triển ảo thuật lên tâm trí ta.
“Tinh Vũ Nguyệt” sớm đã thông qua Tinh Vũ Nguyệt kia mà biết được Vô Thường có một chiêu ảo thuật rất vi diệu cho nên ngay từ khi điều khống được Tinh Vũ Nguyệt, “Tinh Vũ Nguyệt” đã dùng một cách thức đặc biệt để tạo nên một vòng sức mạnh bảo vệ tâm trí, phòng ngự được rất nhiều loại huyễn thuật do Linh Sư cảnh đại viên mãn thi triển. Lúc này nếu nói bản thân nàng bị trúng ảo thuật, Vô Thường chỉ là một tiểu bối Nhân tộc nhỏ yếu làm sao lại có thể phá được lớp phòng ngự tâm trí đó?
Nhưng đợi khi “Tinh Vũ Nguyệt” suy nghĩ kĩ lại tình huống, nàng nếu không phải đã trúng ảo thuật, bản thân từ đầu đến giờ đều chỉ đứng ở một chỗ thì quan cảnh lúc này là như thế nào? Chẳng lẽ tất cả chỉ là do nàng đang nằm mơ, cả cuộc tranh đoạt sinh khí?
Nhìn Tinh Vũ Nguyệt đang dần xác định được nơi nào là thật, nơi nào là giả, Vô Thường cười nhạt nói.
-Chỉ là một phế vật thôi, ngươi nghĩ ngươi là ai mà ta lại không thể lấn áp tâm trí ngươi lần thứ hai? Buồn cười, rất buồn cười.
-À mà quên, ngươi chỉ còn hơn 2 phút để bước qua xác ta và ngồi trên chiếc ghế hạng nhất nên đừng ngẩn người nữa, điều đó chỉ khiến ngươi càng thêm không có cơ hội giành thứ hạng về cho Tinh Linh tộc mà thôi.
-Hừ, xem như ta đã khinh thường ngươi, nhân loại bé nhỏ.
Cuối cùng cũng đã nhanh trí hiểu rõ bản thân đúng là trúng ảo thuật lần thứ hai, Tinh Vũ Nguyệt trở nên nghiêm túc hơn, mắt cũng sắc bén hơn nhìn Vô Thường, nàng nói.
-Bản thân ta mặc dù không hiểu vì sao ngươi trả tự do cho tâm trí của ta trong khi ngươi không hề dấu hiệu bị suy kiệt sức mạnh nên mới không thể duy trì nổi ảo thuật, nhưng mà hành động này của ngươi cũng đã tạo ra kết cục cho ngươi, chấm dứt đi sứ mệnh tranh đoạt sinh khí về cho Nhân tộc của ngươi.
Nói đến đây, khí thế của Tinh Vũ Nguyệt chợt dâng cao, một loại lực lượng gồm nhiều loại pháp tắc khó hiểu lập tứ xuất hiện rồi vờn quanh người nàng, bao trùm lấy thân thể của nàng.
Thấy được tình hình này, Trấn Kim lão giả trên cao giật mình mạnh mẽ.
“Cảm giác này… chẳng lẽ là thứ đó, nhưng mà ở cấp bậc Linh Nhân, Linh Sư cảnh làm sao có thể triệu hồi ra được? Điều này là không thể”.
“Không, vẫn còn đó một khả năng khác nữa”.
-Đến đây đi vũ khí sức mạnh của ta, Khải Huyền Trượng!
Tinh Vũ Nguyệt giơ tay ngọc lên trời thét, các luồng lực lượng kỳ lạ ẩn chứa pháp tắc vây quanh nàng lập tức tắc ra, hội tụ lại một điểm duy nhất tại lòng bàn tay của nàng.
-Ầm ầm… Uỳnh!
-Vù… vù… ùng… ùng…
Trên trời mây đen bỗng dưng kéo đến, trong mây sấm chớp đùng đùng trỗi dậy, gió thét, bão thành, cung điện đại đấu trường to lớn trên không trung cũng phải kịch liệt rung chuyển.
-Á đù…
Nhìn khung cảnh sóng gió dữ dội, mây đen phủ trời, lôi điện giăng lối, bản thân cũng đồng thời cảm nhận đến những luồng khí tức mạnh bạo, ẩn chứa một vài loại lực lượng pháp tắc ập lướt qua thân thể đến lòng bàn tay của Tinh Vũ Nguyệt, Vô Thường tức thì xanh mặt đứng người.
Bất quá đó chỉ là biểu hiện bề ngoài của hắn, còn bên trong thì hắn lại đang cười, cười rất nham hiểm và khó hiểu.
Ngự không trên cao, bỏ mặc những tia sét nhỏ yếu đánh vào người, Trấn Kim lão giả hoản toàn hiểu những gì đang và sẽ xảy ra.
“Triệu hồi Tâm Binh, một khả năng vốn chỉ có thể thực hiện khi tu luyện giả đang ở Bậc thang thứ ba trở lên và sở hữu tư chất thiên phú tối thượng. Nha đầu Tinh Vũ Nguyệt này đáng lẽ với tu vi Linh Nhân cảnh thì không thể triệu hồi được Tâm Binh của bản thân, thế nhưng Tinh Vũ Nguyệt lúc này lại không phải Tinh Vũ Nguyệt lúc trước, Tâm Binh đang được triệu hồi thật chất chính của tàn hồn đang điều khiển thân thể Tinh Vũ Nguyệt”.
“Hừm, để làm được điều này thì chắc chắn bản thân Tinh Vũ Nguyệt đã được kế thừa món Tâm Binh đang được triệu hồi, nếu không thì dù tàn hồn kia có triệu hồi ra Tâm Binh đi nữa thì thân thể Tinh Vũ Nguyệt vẫn sẽ không thể sử dụng được”.
“Bây giờ thì ta đã hiểu lý do vì sao tàn hồn kia lại nằm trong cơ thể của Tinh Vũ Nguyệt. Đây là một biện pháp giúp Tinh Vũ Nguyệt làm quen với Tâm Binh một cách nhanh nhất mà Tinh Linh tộc sử dụng”.
-ĐÙNG!
Cũng ngay tại thời điểm này, một tia sấm sét to lớn xé ngang bầu trời nổ lớn, âm thanh rạch phá không trung kinh hoảng.
Đồng thời tại trên tay Tinh Vũ Nguyệt cũng bất chợt xuất hiện một cây quyền trượng với hình dạng có hình bông hoa tựa hoa lan màu bích lam đậm, đuôi hình viên ngọc lấp lánh có đủ mười ba màu sắc tượng trưng cho mười ba loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Khí, Băng, Phong, Lôi, Quang, Ám, Thời gian, Không gian.

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)
Tinh Vũ Nguyệt cầm trên tay quyền trượng mặc dù có mười ba màu sắc nhưng dường như đang ảm đạm, nàng siếc tay cầm quyền trượng, tiên âm to lớn vang lên.
-Liên kết sức mạnh!
Lời nàng vừa dứt, cây quyền trượng tức thì sáng chói lên, một sức mạnh tựa như vòng xoáy hấp thụ từ nó phát tán ra, lôi kéo tất cả các nguồn sức mạnh tự nhiên đang tồn tại xung quanh vào bên trong.
-Vù vù…
-Vù…
-…
Mây đen trên cao hóa khói chui vào vòng xoáy.
Sấm chớp uốn lượn rền vang tự thu nhỏ lại thành những con rắn điện chui vào vòng xoáy.
Không khí, gió thổi, lá cây, đất cát, sương ẩm,.. tất cả đều chui vào vòng xoáy.
Tại vị trí của Tinh Vũ Nguyệt, một loại áp lực vô hình đầy sự khủng bố tản ra, ép mạnh về mọi hướng xung quanh.
-Bịch bịch…
Cảm nhận nguồn áp lực gấp cả ngàn lần so với áp lực bé nhỏ mà Tinh Vũ Nguyệt lúc trước gây ra, Linh thể của Vô Thường cũng phải vô thức lùi xuống vài chục bước chân, thậm chí ở mũi hắn cũng đồng thời chảy xuống hai dòng máu đỏ.
Trong lúc bất ổn khó khăn này, Vô Thường kia bỗng dưng lên tiếng, cung cấp thông tin cho Vô Thường.
“Từ nguồn thông tin tri thức tối mật của Bát công chúa Long tộc, điều Tinh Vũ Nguyệt đang làm có lẽ là triệu hồi Tâm Binh, một loại binh khí được Thiên Địa ban tặng cho những sinh linh đạt được thiên phú cấp bậc tối thượng. Thiên phú cấp bậc tối thượng ở đây là ám chỉ sinh linh có bốn yếu tố bao gồm thể chất, Tâm Đan, khả năng cảm ngộ đều phải đạt từ cấp bậc Thiên cấp trở lên và có may mắn được Thiên Địa lựa chọn”.
“Tuy nhiên có một vấn đề rất khó hiểu đó là chỉ khi sinh linh đạt tu vi ít nhất là Tông cảnh mới có thể triệu hồi Tâm Binh, xác suất cũng vô cùng nhỏ, tỉ lệ gần như là bằng 0,1% cho dù đã sở hữu tư chất tối thượng. Tinh Vũ Nguyệt có tu vi hư cấu lắm thì là Linh Sư cảnh, nàng ta làm sao có thể triệu hồi được Tâm Binh lúc này?”.
“Lạy thánh, mày suốt ngày nghiên cứu mà còn không hiểu thì tao làm sao biết được?”.
Vừa ổn định được sự bất ổn trong thân thể, Vô Thường nghe thông tin như vậy liền trợn mắt lên, sau đó hắn hỏi Vô Thường kia.
“Có Tâm Binh trong tay, nàng ta sẽ lợi hại như thế nào?”
“Tệ nhất là mạnh gấp trăm lần lúc trước, cao nhất là mạnh gấp ngàn lần lúc trước. Nhưng mày không cần để ý đến vấn đề đó, điều đáng sợ ở Tâm Binh chính là… tao cũng không biết, mày cứ từ trải nghiệm, bái bai”.
“Mày… hay, rất hay”.
Đắng lòng một câu khi Vô Thường kia quá mức không trọng tình nghĩa, Vô Thường chỉ đành phải đối diện với hiện thực một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.