Chân Lộ

Chương 103: Xin máu lần hai




- Ầm.
Hai chữ “quỳ xuống” được Vô Thường lãnh đạm thốt ra, kim long to lớn trên không trung chỉ còn cách Vô Thường đúng 56m liền tức thì rụng xuống, cả cơ thể điều dán chặc trên gạch trắng không thể cử động.
-Thấy chứ, đứng trước mặt ta thì im lặng luôn là điều tốt.
-Hây bé cưng, ta quay lại với ngươi rồi đây a…
Nhìn con “giun vàng” đang có ánh mắt vừa ngơ ngác vừa tức giận, Vô Thường lạnh giọng một câu liền quay lại “trao đổi tình cảm” với Thiên Hỏa Thần Long Thương, mặc cho tất cả mọi chủng tộc có mặt nơi đầy đều đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, tiểu quái nhân tộc vì sao chỉ cần một câu quát lạnh thì đã khiến một kẻ dẫn đầu Long tộc tham gia cuộc tranh đoạt lại nằm ngay ngắn trên đất tựa cún con vâng lời.
-À, ta hiểu rồi, thì ra bọn Long tộc yếu như vậy a, một chiêu Thần thông ra lệnh của tiểu tử Nhân tộc đã không thể đỡ nổi mà phủ phục xuống đất.
-Không phải đâu a, cái này gọi là “giả heo ăn thịt hổ”, con rồng vàng đó giả bộ nằm van xin vậy thôi, chứ một hồi sẽ đột nhiền vùng dậy cắn nát đầu tên tiểu tử kia cho xem.
-Hừm, có lẽ hai đứa là đang diễn kịch cũng nên.
-Này, hình như ta thấy con tiểu long đó do nhìn thấy một con gián chạy dưới đất nên bò xuống vui đùa cùng thôi, chứ nào phải van xin tha mạng hay bị trúng Thần thông gì.
-Ê bọn Long tộc, các ngươi đang diễn xiếc à, nếu vậy thì xiếc rất hay đấy.
-Ha ha ha, buồn cười thật, cười chết mất, ha ha ha…
-…
Thần thông của Vô Thường không nhắm vào bất cứ một ai khác ngoài nhị thập tam hoàng tử của Long tộc, khí tức phát ra trên người hắn lại rất yếu nên chỉ mất vài giây suy nghĩ một số kẻ không mấy thông minh liền suy đoán cùng với vẻ châm chọc Long tộc nồng đậm, hoặc cũng có thể là cố tình tranh thủ cơ hội sỉ nhục Long tộc trong khi vẫn bị khiếp sợ trước Thần thông quá mức kinh hãi của Vô Thường.
Còn những người thông minh thì lựa chọn im lặng suy nghĩ, nhất là sự tình ba người vừa chết một cách không rõ lý do trước đó liên kết lại, trong lòng họ, một cảm giác ớn lạnh tự nảy sinh đối với tiểu Nhân tộc Vô Thường bỗng dưng hiện ra, nó đang dần bao trùm và dần xâm lấn tâm trí họ.
“Kẻ này không hề đơn giản” chính là một suy đoán tạm thời ở thời điểm này của họ đối với Vô Thường.
Tại bên ngôi đình của Long tộc.
-Con bà cái bọn thấp kém sủa bậy, nhị thập tam hoàng tử thua là vì trước đó đã bị Thiên Hỏa Thần Long Thương phá toái thân thể một lần, nên để hình thành lại thân thể mới như đúc thì đã phải mất sức mạnh rất nhiều, dẫn đến suy yếu đi mới bị tên oắt con Nhân tộc chèn ép, nếu không thì dù chỉ một tiếng rống, tên oắt con đó liền chết tươi.
-Bát công chúa, chúng ta thật không cần lên giúp đỡ cho nhị thập tam hoàng tử?
Một thanh niên Long tộc hỏi một thiếu nữ có dáng người mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp quyền quý hỏi.
Nghe vậy thiếu nữ nhất thời lắc đầu nhỏ nhẹ nói.
-Không được, ta biết đệ ấy xưa nay đều rất kiên cường, sẽ không muốn nhận được sự giúp đỡ từ bất cứ ai dù là việc khó khăn gì, đây cũng có lẽ đã là đạo tâm mà đệ ấy lựa chọn theo đuổi trên con đường tu luyện thành Thần. Chúng ta nếu giúp đệ ấy lúc này sẽ khiến đệ ấy không vui, có khi còn để lại một vết nứt trong đạo tâm của đệ ấy, nên là chúng ta chỉ có thể để đệ ấy tự giải quyết chuyện của bản thân.
-Nhưng mà thưa bát công chúa…
-Đừng nói nữa, đây là lệnh của ta.
Nghiêm mặt nhỏ vừa quyền quý vừa xinh như hoa, thiếu nữ lạnh nhạt nói với thanh niên Long tộc kia.
-Vâng, ta hiểu.
Không còn gì để nói hay kiến nghị, thanh niên Long tộc quay người rời đi, trở lại vị trí của bản thân để quan sát tình hình của nhị thập tam hoàng tử đang ở hình dạng bản thể nơi xa.
Trong lúc này, Vô Thường đối diện với Thiên Binh thương bắt đầu “trao đổi tình cảm”.
-Gì hả, thích ta lắm sao, ô yè, ta đã hiểu rồi đó nha. Ta cũng thích ngươi lắm đó.
-Về nhà anh sống nhé báy bì?
-…
-Sao, giờ rốt cuộc mày có khả năng biến hình hay không, nếu không thì cút, chứ tao không muốn mày nhập vào cơ thể của tao, hiểu chứ?
Cũng không biết Vô Thường trao đổi thật với cây thương hay chỉ là tự biên tự diễn, Vô Thường tỏ rõ thái độ không đồng ý với việc cây thương muốn nhập vào người hắn. Hắn không muốn bản thân sẽ giống con rồng vàng kia, bị thương phá nổ người bay ra ngoài khi nó thấy có người xứng đáng được cầm nó hơn bản thân hắn.
Còn việc hắn đưa ra đề nghị biến hình là vì hắn đã có liên tưởng đến bộ đồ mà hắn đang mặc, đồ của Đế cảnh còn biến hình được thì Thiên Binh chẳng lẽ lại không thể, mà nếu thật sự là không thể thì Vô Thường lại nghĩ cách khác vì dẫu sao thì cả hai cũng đã có giao ước ngay khi Thiên Binh dạng thương hấp thụ hỏa diễm của Vô Thường.
-Gì, được à?
-Vậy thì biến thành… thành một chiếc bông tai treo ở đây.
Đối nhãn với câu thương bốc lửa tím, Vô Thường vừa chỉ tay vào tai trái vừa nói.
Ngay lập tức khi hắn dứt lời, cây thương bỗng hóa nhỏ như một cây kim rồi “vụt” một tiếng xuyên qua tai Vô Thường, uốn vòng tròn tạo thành một chiếc bông tai rực cháy lửa tím, một giây sau liền ảm đạm vô quang trông không khác gì những chiếc bông tai bằng bạc hay đeo cho trẻ nhỏ để phòng bệnh.
Cảm nhận tiểu Hỏa nằm trên tai trái dù đã ảm đạm không sắc nhưng vẫn tỏa ra một ngọn lửa vô hình ấm nóng kỳ lạ, Vô Thường cười nhoẽn miệng hài lòng.
-Ngoan, rất ngoan, vậy thì từ nay ngươi sẽ không còn mang tên Thiên Hỏa Thần Long Thương của con giun vàng kia, tên mới của ngươi sẽ là tiểu Hỏa của Vô Thường ta, nhớ đấy, là tiểu Hỏa.
-Giờ tới phiên ngươi, con giun nhỏ.
Sau gần ba mươi giây trao đổi với tiểu Hỏa, Vô Thường cuối cũng cũng quay người, bắt đầu xử tội nhị thập tam hoàng tử của Long tộc đang rất muốn nói hay la hét, gầm rống lên với hắn nhưng không thể làm được vì đã bị Vô Thường khóa mọi hành động, điều duy nhất nó có thể làm chỉ có hai vấn đề, một là thoát khỏi cuộc tranh đoạt, hai là dùng ánh mắt oán độc vô cùng vô tận nhìn chăm chăm Vô Thường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn một cách triệt để và dai dẵng, để tên tiểu Nhân tộc này nếm trải hương vị đau đớn tột cùng vì đã gây thù với nó.
Nhoáng một bước chân, Vô Thường liền đã đứng trước mặt của con kim long to lớn phủ phục dưới đất mà khó chịu nói.
-Nhìn, nhìn cái đéo.
Đặt một chân chà mạnh lên mũi của con kim long khổng lồ còn bản thân thì chẳng khác gì một một cái răng bé nhỏ của nó, Vô Thường lại nói.
-Tổ tiên của ngươi vốn chỉ là một con giun đất tiến hóa mà thôi, chẳng có cái khỉ là gì oai hùng, vinh quang hiển hách. Cho nên khi gặp phải nhân loại chí cao như ta thì phải biết phủ phục, rõ rồi chứ?
-Sao, muốn được mở miệng?
Nhìn ánh mắt không thể tả nổi lửa giận và sự căm thù như là bắt nguồn từ chín tỷ kiếp trước, lại nhìn mặt rồng run rẩy kịch liệt không thể kìm nén, Vô Thường hiểu nó đang muốn gì. Bất quá thì dĩ nhiên là hắn không cho.
-Rất tiếc, trước mặt ta thì ngươi không có cái quyền đó.
Đối với Vô Thường, hắn không việc gì phải trò chuyện với một kẻ mà hắn là người sẽ định đoạt số mệnh của kẻ đó. Để kẻ đó im lặng lắng nghe và từ từ thưởng thức những màn tra tấn nặng hoặc nhẹ của bản thân hắn, đó mới là sự tình mà Vô Thường rất yêu thích.
-Này, nhìn cái này đi, ta chắc là ngươi cũng biết nó là thứ gì mà nhỉ.
Chỉ tay vài chiếc bông tai do cây thương đã từng có tên Thiên Hỏa Thần Long Thương hóa thành, Vô Thường dùng bộ mặt mỉa mai, chế nhạo nhìn kim long nhị thập tam hoàng tử Long tộc.
-Chỉ gần một phút trước nó vốn là của ngươi, nhưng rất tiếc thì nó hiện tại là bé yêu của ta.
-Hừm, ngươi hẳn là không biết nguyên nhân tại sao và vì đâu khi ta vừa đến nơi đây nó liền thoát ra khỏi người để lựa chọn ta làm chủ nhân? Được rồi, vậy để xem như một phần thưởng tiễn đưa ngươi ra đi, ta sẽ để ngươi biết lý do.
-Khà khà ha hà ha.
-Mà quên, trước đó cho ta xin miếng huyết về nấu cháo ăn nhé, máu rồng hơi bị bổ dưỡng cho cái đó đó.
Vô Thường sẽ không quên mục đích chính yếu của hắn, chỉ với một mẫu máu cướp được từ thập cửu hoàng tử Long tộc, thật sự là rất khó để hắn có thể hiểu được từng chi tiết tế bào nguyên tử của sức mạnh Long tộc, hắn cần có ít nhất phải là hai mẫu để có thể đối chiếu so sánh với nhau, tìm ra sự khác biệt cũng như nguyên nhân có sự cách biệt sức mạnh của Long tộc.
Do vậy hắn lập tức đưa tay nhỏ mở miệng rồng, một ngón tay soẹt qua đầu lưỡi kim long tạo ra một đường máu vàng sệt rồi lấy bình gỗ trúc ra hứng máu.
Bên ngôi đình Long tộc, tại thời điểm Vô Thường lấy bình hứng máu, thanh niên Long tộc là người từng đưa ra kiến nghị viện trợ nhị thập tam hoàng tử lập tức cả kinh, hốt hoảng kêu lên.
-Không xong, hắn là muốn lấy máu của nhị thập tam hoàng tử, chúng ta phải ngăn cản hắn lại.
-Được, chúng ta cùng xông ra tiêu diệt tên tiểu tử Nhân tộc nhỏ bé hỗn xược kia.
-Lên!
Thế nhưng khi năm vị thanh thiếu niên Long tộc định ra đi tìm đường cứu nhị thập tam hoàng tử thì giọng quát dù có vẻ rất lo lắng nhưng lại được kiên quyết nói ra đến từ Bát công chúa của Long Hoàng Vạn Tuế.
-Không được, tất cả không được đi đâu hết, đây là mệnh lệnh của ta. Ai dám đi dù chỉ một bước thì đừng trách ta ra tay.
Trên con đường tu luyện, “đạo tâm” hay cũng còn có thể gọi là “sự chấp nhất, mục đích tu luyện” của một người là thứ quý giá vô cùng. Mất đi nó, một tu luyện giả dù là bất kỳ một chủng tộc nào tồn tại trên thế giới đều cũng sẽ như một kẻ vô hồn, sống mà không có mục đích, tu luyện mà không có điểm mong chờ, rồi cho đến cuối đời, họ vĩnh viễn sẽ không thể nào đạt được ngưỡng cửa sức mạnh cao nhất của con đường tu luyện.
Nhìn thân đệ đệ mà bản thân Bát công chúa rất yêu thương đang chịu đau khổ đến từ sự sỉ nhục rất khốn nạn của tiểu Nhân tộc đáng ghét, nàng làm sao lại không muốn cứu trợ, không đau xót lòng đây, nhưng là vì tương lai của nhị thập tam hoàng tử, nàng phải nhịn xuống tâm tư, không dám manh động cứu người.
Nghe Bát công chúa mệnh lệnh, năm thanh thiếu niên Long tộc vừa muốn định ra tay lại dừng, không đến cứu nhị thập tam hoàng tử nữa.
Trong Long Giới, chỉ cần là người của hoàng tộc Long là không thể dùng gan để đ-ng đến, nếu không thì hậu lãnh về cũng không phải chỉ dừng lại ở bản thân của người trêu chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.