Chân Linh Cửu Biến

Chương 201: Đánh và Chạy




Dịch giả: Titan
Đối với sự công kích của năm người kia, Lục Bình chẳng thèm quan tâm, chỉ đem “Âm Thiên” đính kèm lên trên hệ thân cương khí màu vàng của mình. Tường Vân đầu chợt lóe dưới chân, hắn hết sức tránh né năm người công kích, nếu tránh không khỏi thì mặc cho pháp khí cùng pháp thuật của năm người công kích lên trên thân hắn.
Một trận tiếng nổ truyền tới, Thượng Lãng phái tu sĩ không kịp hét lên một tiếng thảm thiết, đã thấy phi kiếm của y đã bị thanh giao dùng một trảo đánh bay. Thanh Hàm kiếm biến thành thành độc giác đụng đánh vào trên bạch cốt thuẫn, nhất thời đem thượng cấp pháp khí thuộc hàng tinh phẩm này vỡ thành tám khối.
Hộ thân cương khí của tu sĩ đỏ như màu máu, hiển nhiên trải qua tăng cường. Tuy nhiên thanh giao quấn quanh trên hệ thân cương khí, miệng thì cắn, móng thì nạo một trận. Hộ thân cương khí đỏ như màu máu nhất thời trở nên mỏng manh, rốt cục, theo tu sĩ hộ thân cương khí cũng vỡ tan tành. Thanh giao kiếm quang cũng mất đi pháp lực, Thanh Hàm kiếm chuyển một cái, hướng Lục Bình bay lui trở lại.
Thượng Lãng phái tu sĩ vừa mới vừa thở phào nhẹ nhỏm vì rốt cục vẫn ngăn chặn được, thì lại thấy Lục Bình đưa tay giương lên, dưới phản xạ của ánh mặt trời, tu sĩ chỉ thấy một đạo ánh sáng nhạt thoáng qua, miệng thầm nói một tiếng "không xong", luống cuống tay chân muốn đem phi kiếm bị thanh giao đánh bay đi gọi trở lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Hai quả bích huyết châm cùng một lúc đâm vào trong tâm tạng của tu sĩ. Một nhát đã phá hủy tâm hạch không gian, đem tâm tạng của tu sĩ cắt thành một đám thịt nát màu đỏ.
Thương Lãng phái tu sĩ vẫn lạc chỉ trong nháy mắt, thế mà Lục Bình vẫn nhận chịu mấy đạo công kích của năm người kia. Mặc dù có “Âm Thiên” cùng Vạn độc Vẫn nguyên cương thủ hộ, Lục Bình vẫn bị đánh sắc mặt trắng bệch cả lên. Hắn vội vàng đem Thanh Hàm kiếm cho gọi trở lại, thi triển kiếm quyết ngăn cản năm người tấn công, trong lòng âm thầm khiếp sợ cho thực lực mạnh mẽ của những người này.
Lúc này, đám người Miêu Duy Đông so với Lục Bình càng chấn động hơn. Bọn chúng dù thế nào cũng không ngờ tới Lục Bình có thể ngăn chặn được sự công kích của cả sáu người, đồng thời còn cứng rắn đánh chết một người trong số đó. Bất luận thế nào, phải biết trong sáu người này mỗi một người đều có thể trở thành thân truyền nhập thất đệ tử của môn phái, được bồi dưỡng để trở thành đoán đan kỳ tu sĩ trong tương lai. Không kẻ nào trong số họ không mắt cao hơn đầu, thế mà bây giờ cả sáu người liên thủ, nhất thời cũng chẳng làm gì được vị dung huyết tầng bảy tu sĩ trước mắt này. Ai ai trong số họ cũng cảm thấy tự nguy, đồng thời cũng âm thầm quyết tâm không thể để cho con người yêu nghiệt này chạy thoát.
Lục Bình thừa hiểu cơ hội như vậy đã không thể nào có nữa. Một khi Lục Bình toàn lực tấn công một người trong đó, những người khác cũng sẽ không còn mạnh ai nấy quét tuyết trước cửa nhà mình, mà là sẽ hiệp lực với nhau ngăn cản đòn tấn công của hắn. Huống chi mới vừa rồi một lần bóc than trong lò lửa, pháp lực cùng thần thức của hắn hao phí đến nỗi ngay cả Lục Bình cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng.
Nếu như là đánh không lại, Lục Bình quyết định chuẩn bị chạy trốn. Vì vậy, hắn vừa ngăn cản năm người vây công, vừa hướng về phía tây mà thối lui.
Miêu Duy Đông ở Huyền Linh phái luôn luôn là một trong số lãnh tụ của tu sĩ dung huyết kỳ. Hắn phát hiện trước ý đồ của Lục Bình, vì vậy nói:
- Hắn muốn chạy trốn. Mọi người nhất định phải ngăn trở hắn. Hôm nay nếu để cho hắn chạy, ngày sau bọn ta ai cũng không được sống yên ổn.
Mọi người nghĩ tới Lục Bình mới có dung huyết tầng bảy tu vi mà biểu hiện ra thực lực như vậy, ngày sau này nếu nếu hắn tiến hơn một bước, thì làm gì còn chỗ cho mọi người tìm một con đường sống. Vì vậy năm người đều đem bản lĩnh đắc ý nhất của mình ra, nhất định phải đem phiền toái giải quyết tại đây, ngay từ khi còn manh nha.
Miêu Duy Đông cùng Chu Duy Long hai người hợp lực ngăn ở mặt tây. Lục Bình không cách nào chạy trốn về hướng Chân Linh phái. Còn hướng bắc thì Hà Lệ Hân hết sức trì hoãn, những người khác rối rít tiếp ứng. Phía đông là địa giới của yêu tộc, Lục Bình tự nhiên không xét tới, làm không tốt chính là bị yêu thú cũng cùng tu sĩ sau lưng hai mặt giáp công, Lục Bình sẽ rơi vào tình cảnh thảm hại hơn.
Đám người Miêu Duy Đông hiển nhiên là tính toán đem Lục Bình đánh đuổi về phía Yêu tộc hải vực. Kể từ khi Bắc Hải các phái bất ngờ đánh Kim Giao đảo, Yêu tộc hải vực nhìn qua thì bình tĩnh rất nhiều, nhưng yêu thú hiển nhiên là đang tụ họp, không phải mạnh ai nấy đánh như trước nữa. Một khi Lục Bình hoảng loạn lao đầu, xông vào nơi yêu thú tụ họp, kết quả nhất định là xương tan thịt nát.
Lục Bình cắn răng một cái, giơ tay hướng sau lưng vung ném ra một cái thiết ấn màu ngân ngọc dài ba tấc, hướng sau lưng đụng mạnh vào Phi Vũ và Lăng Cổ hai tên tu sĩ.
Lục Bình bỏ ra một kiếm, trên mặt nước lần nữa bốc lên một con thủy giao, giương nanh múa vuốt hướng Hà Lệ Hân bay đi.
Hà Lệ Hân thần sắc biến đổi, vừa rồi quá trình Thượng Lãng phái tu sĩ bị Lục Bình đánh chết còn sở sờ ở trước mắt.
Hà Lệ Hân vừa hết sức chống đỡ, vừa kêu lớn:
- Miêu, Chu hai vị sư huynh. Mau tới giúp ta!
Miêu Duy Đông đưa tay đánh ra một cái ngọc bội. Ngọc bội hóa thành một con hỏa điểu, đập cánh hướng thủy giao vỗ đánh xuống. Một cái Thủy Tinh bát chẳng biết từ lúc nào đã treo ở đầu Lục Bình, theo sau Lục Bình một đạo pháp quyết đánh ra, trên mặt biển dâng lên một đạo sóng lớn cao hai mươi trượng, hướng Miêu Duy Đông cùng Chu Duy Long nhào tới.
Miêu, Chu hai người nghiêm trận mà đợi, lại thấy Lục Bình đột nhiên xoay người bám theo sau thiết ấn, hướng phía nam phóng nhanh đi.
Hai tên tu sĩ ở phía nam, một người ngự sử một thanh thiết chùy, một người ngự sử một chiếc phi phủ, hợp lực chống đỡ thiết ấn đang đánh tới. Thiết ấn đột nhiên phình to, hóa thành một thiết ấn cực lớn dài ba trượng rộng ba thước cao ba tấc, hướng hai người xoay ngang đánh thắng tới.
Thiết chùy cùng phi phủ đánh vào phía trên thiết ấn, chẳng qua là bốc lên mấy đốm lửa, không gây trở ngại cho thiết ấn chút nào. Thiết ấn vẫn tiếp tục hướng về phía hai người mà vọt tới.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấu nỗi kinh sợ trong mắt nhau. Hai người không hẹn mà cùng nhường đường cho thiết ấn tự do phi hành.
Một người trong đó tránh chậm mất một nhịp. Thiết ấn lướt xét ngang phòng thủ pháp khí cùng hộ thân cương khí. Pháp khí một trận ai minh, nhất thời bị thiết ấn đánh bay. Tu sĩ sắc mặt trắng nhợt, trong lòng đường đột có một ý niệm mình đang là châu chấu mà lại đi đá xe.
Hai người mới vừa nhường đường cho thiết ấn đi qua, thì liên nghe Hà Lệ Hân the thé kêu lên:
- Không được để cho hắn chạy.
Hai người lúc này mới nhìn thấy, theo sát sau thiết ấn là Lục Bình đã hóa thành một đạo độn quang màu xanh da trời, dán sát mặt biển vọt chạy qua cực nhanh rồi.
Một lần nữa, hai người vội vàng tế lên thiết chùy cùng phi phủ, nhưng lại bị Thanh Hàm kiếm nhất nhất đón đỡ. Hai người vội vàng cỡi lên phi độn pháp khí hướng Lục Bình đuổi theo, lại thấy Hà Lệ Hân đã hóa thành một đạo sương mù đuổi ở trước mặt của hai người.
Lục Bình dùng Thanh Hàm kiếm đem Hà Lệ Hân bức lui. Miêu Duy Đông đã cỡi một con ngư ưng hướng Lục Bình cúi lao xuống. Lục Bình dùng Âm Thiên tự thân bảo vệ. Thanh Hàm kiếm hướng bụng của ngư ưng đâm tới.
Miêu Duy Đông liền vội vàng đem Thanh Hàm kiếm đánh bật ra. Ngư ưng một trảo chộp vào trên bề mặt của Âm Thiên, nhưng khó có tiến thêm chút nào, ngược lại thì mặt ngoài Âm Thiên nhoáng lên ánh sáng màu vàng, yêu linh lực trong cơ thể ngư ưng nhất thời bị Vạn độc Vẫn nguyên cương hủ thực. Ngư ưng kêu lên một tiếng cả kinh, vội vàng bay lên trời.
Ngay sau đó Chu Duy Long lại bám lên tới. Cứ như vậy, mấy người thay nhau tiến lên cùng Lục Bình đại chiến, ý đồ tiêu hao pháp lực của Lục Bình, Lục Bình vừa đánh vừa lui, hết sức tránh bị năm người lần nữa vây công. Sáu người lăn lăn, lộn lộn, một đường đại chiến đi theo hướng đông nam, dần dần xâm nhập đến Yêu tộc hải vực.
Năm người Miêu Duy Đông càng đánh càng kinh hãi. Năm người thay nhau tiếp chiến với Lục Bình. Lục Bình vừa đánh vừa chạy. Suốt một ngày, pháp lực của Lục Bình vẫn đầy đủ như cũ, tinh thần phấn chấn. Năm người trong lòng càng lúc càng kiêng dè, lại càng kiên định quyết tâm đánh chết Lục Bình.
Năm người khi xâm nhập vào Yêu tộc hải vực, lúc mới bắt đầu, cũng có không ít dung huyết sơ kỳ yêu thú từ đáy biển phóng lên tập kích Lục Bình cùng bọn chúng. Nhưng sau khi sáu người không ngừng xâm nhập, bọn yêu thú xuất hiện ngăn chặn ngược lại ít đi. Trong dĩ vãng, lúc này sớm đã xuất hiện dung huyết trung hậu kỳ yêu thú rối, thế mà hiện giờ một con cũng không.
Đám người Miêu Duy Đông một lòng muốn đẩy Lục Bình vào chỗ chết, cũng không chú ý phát hiện ra điều này. Lục Bình đối với sự khác thường của yêu thú đã sớm để ý. Sau khi phát hiện tình huống như thế, hắn lập tức chuẩn bị cho mọi việc có thể xảy ra.
Đám người Hà Lệ Hân dù sao mỗi người cũng là môn phái tinh anh. Ngay từ đầu mặc dù họ không phát hiện sự dị thường trong Yêu tộc hải vực, nhưng sau khi mọi người không ngừng xâm nhập Yêu tộc hải vực, rốt cục thì cũng phát hiện không ổn. Mọi người âm thầm để phòng, cùng Lục Bình giao thủ cũng biến thành có chút không tầm trung và cứ mãi lo ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.