Chân Linh Cửu Biến

Chương 180: Tinh điện khai (6+7)




Dịch giả: Titan
Nói cách khác, khối Không Minh thạch này có lẽ là dùng để khai mở ra loại đại hình không gian pháp khí giống như “Thiên Chung túc” trong tay Lục Bình vậy. Mà luyện chế đại hình không gian pháp khí các loại đều là thủ bút của pháp tướng kỳ lão tổ.
Âu Dương Duy Kiếm hiển nhiên cũng biết một khối Không Minh thạch lớn như vậy có giá trị như thế nào. Trước khi hắn xuất thủ, đã có mấy tu sĩ xuất thủ cướp đoạt Âu Dương Duy Kiếm cũng không gấp gáp tham dự vào, mà là chậm rãi di động một chút phương vị của mình. Lục Bình ở một bên thấy rõ, Âu Dương Duy Kiếm vị trí phương vị có thể bảo đảm hắn sau khi xuất thủ cướp đoạt Không Minh thạch, sẽ nhanh chóng hướng về phía khu vực của Huyền Linh phái mà đột vây.
Lục Bình khóe miệng nhếch lên, vị trí phương vị của hắn, xuất thủ cướp đoạt Không Minh thạch đã là chuyện không thể, trừ phi hắn nắm chắc ứng phó được ba bốn mươi dung huyết trung hậu kỳ tu sĩ ở chung quanh vây công. Tuy vậy, nếu là hắn xuất thủ quấy rối, đem cục diện khuấy cho đục đi, thì vẫn có mười phân nắm chắc.
Một kiếm đâm ra, phiêu dật, mau lẹ, vô tung tích có thể tìm!
Âu Dương Duy Kiếm xuất thủ!
Kiếm của hắn vào giờ khắc này hóa thành một đạo vô hình phong, để cho người nhìn thấy trong lúc vô ý lựa chọn coi thường,
“Phong lưu khoái hoạt thập bát kiếm” yếu quyết: Nhanh! Chuẩn! Ân!
So với tuyệt đại đa số kiếm ý cảnh giới bất đồng, Huyền Linh phái kiếm thuật tu tới kiếm ý tiêu chuẩn không phải là “Luyện kiếm thành phồn”, mà là “Cửu cứu quy nhất”.
Đại đa số tu sĩ tu luyện kiếm thuật, sau khi đạt tới kiếm ý cảnh giới, đầu tiên chính là “Luyện kiếm thành phồn”, từ tám mươi mốt đạo kiếm quang chia ra làm hai, hóa thành một trăm sáu mươi hai đạo kiếm quang. Mãi cho đến khi chia ra làm một ngàn hai trăm chín mươi sáu đạo kiếm quang, đạt tới “Luyện kiếm thành phồn” tối cao trình độ, thì bắt đầu đem kiếm quang hợp lại làm một, thành tựu “Luyện kiếm hợp nhất” cảnh giới.
Huyền Linh phái kiếm thuật yêu cầu tu sĩ sau khi đạt tới kiếm ý cảnh, chuyện đầu tiên phải làm chính là khiến cho tám mươi mốt đạo kiếm quang hợp lại thành một đạo, rồi sau đó lại đem một trăm sáu mươi hai đạo kiếm quang hợp làm một đạo. Mãi cho đến khi đem một ngàn hai trăm chín mươi sáu đạo kiếm quang hợp lại làm một, trực tiếp thành tựu “Luyện kiếm hợp nhất” cảnh giới.
Người trước ở cảnh giới “Luyện kiếm thành phồn” lấy được tiến bộ tương đối dễ dàng, nhưng là cuối cùng muốn đạt tới “Luyện kiếm hợp nhất” cực kỳ khó khăn. Người sau mỗi một lần đột phá đều là cực kỳ khó khăn, nhưng cuối cùng lại hạ thấp ngưỡng cửa đột phá “Luyện kiếm hợp nhất”, rất khó nói rõ ràng là hai bên ai ưu ai nhược.
Nói về uy lực của cảnh giới hai loại kiếm thuật thì mỗi bên đều có ưu thế riêng. Huyền Linh phái kiếm thuật nặng về lực sát thương mạnh mẽ, chỉ cần trúng một kiếm thì sẽ gây áp lực rất lớn lên phòng thủ pháp khí, nhưng đối thủ cũng dễ dàng phòng thủ hoặc tránh né.
Đối với luyện kiếm thành phần cảnh giới, trong đấu pháp một kiếm đánh ra mấy chục đến trên mấy trăm đạo kiếm quang, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, không chỗ nào tránh né, nhưng bởi vì kiếm quang phân tán nên uy lực của kiếm thuật cũng giảm đi.
Trong tay Âu Dương Duy Kiếm cầm một thanh đỉnh giai pháp khí "Lưu phong kiếm" cấp tốc đâm ra 12 kiếm. Bốn kiếm đầu do xuất kỳ bất ý, toàn bộ tu sĩ tranh đoạt Không minh thạch lập tức trúng kiếm vẫn diệt. Bốn kiếm giữa vì mọi người đã có phòng bị nên chỉ có một người bị đánh chết do thực lực không đủ. Ba người còn lại thượng cấp phòng thủ pháp khí không bị đánh bay đi thì cũng bị đánh nát. Ba người này toàn bộ bị thương. Bốn kiếm cuối cùng đâm ra, chúng tu tranh đoạt Không minh thạch biết người này vô cùng hung hãn nên đua nhau thối lui, không dám cản trở sự sắc bén của y nữa.
Âu Dương Duy Kiếm cười một tràng dài, đưa tay hướng về phía Không minh thạch mà bắt, nhưng khi sắp chạm đến Không minh thạch thì trong nháy mắt một tầng bọt sóng trắng xóa đột nhiên từ sau lưng của Âu Dương Duy Kiếm dâng lên, 128 con kiếm ngư ở trong bọt sóng vui sướng, nhún nhảy hướng Âu Dương Duy Kiếm cắn xé.
Có người đánh lén!
Làm sao lại trong luồng sát khí nồng đậm như vậy lại lộ ra một cỗ hài hước?!
Không xong! Người đến kiếm thuật cũng nắm giữ được kiếm ý cảnh giới!
Trong nháy mắt, ba ý niệm thoáng qua trong đầu của Âu Dương Duy Kiếm. Hắn không còn kịp đem Không minh thạch ở trong gang tấc cầm vào trong tay. Lưu phong kiếm hướng về phía sau vung lên, phảng phất như một tiên nhân tiên sái đạp sông mà qua, đem một 128 con kiếm ngư này nhất nhất đâm rụng hết.
Âu Dương Duy Kiếm lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía phương hướng có kẻ đánh lén mình. Không ngờ trước mắt không có tung tích của người đánh lén, chỉ có một con sóng cực lớn hướng về phía người hắn nện xuống. Không xong! Người tới đã đạt tới cảnh giới “khí pháp song ý”. Bản thân y chỉ có thể kiếm ý ở trong đó đánh tan, nhưng lại bỏ quên pháp thuật.
Âu Dương Duy Kiếm không kịp suy nghĩ nhiều, hai pháp khí hình cái cánh đột nhiên từ phía sau đưa ra, linh vũ ở trên cánh từng cọng, từng cọng tỏa ra ánh sáng đen nhánh, phảng phất như từng thanh đoản kiếm vậy, đem Âu Dương Duy Kiếm bảo hộ ở bên trong. Nhưng không ngờ pháp lực để chống đỡ cho cơn sóng lớn này đột nhiên rút lui. Con sóng cao ba trượng lập tức hóa thành một thác nước đổ lên người Âu Dương Duy Kiếm, biến hắn thành con gà rơi xuống nồi canh.
Âu Dương Duy Kiếm dù sao cũng không ngờ người đánh lên mình lại sử dụng loại trò đùa ác độc như thế. Chẳng lẽ là hắn không muốn ra tay giết ta sao?!
Tại sao lúc trước lại có sát khí mãnh liệt đến như thế?!
Đúng rồi! Cái ý hài hước đó không xong, trúng kế rồi!
Âu Dương Duy Kiếm phản ứng có thể nói là cực nhanh, xoay người một kiếm liền đâm tới trước Không minh thạch, pháp lực vừa động, trong nháy mắt xoay người, hơi nước trên người liền bốc hơi không còn gì. Âu Dương Duy Kiếm lập tức khôi phục lại trạng thái tiêu dao lúc trước.
"Đinh", một tiếng trong trẻo vang lên, thanh âm tuy không lớn nhưng lực xuyên thấu lại cực mạnh. Âu Dương Duy Kiếm một kiếm này rốt cuộc ngăn cản được người đánh lén và mục đích cuối cùng của người đánh lén lại chính là Không minh thạch.
- Là người?
Âu Dương Duy Kiếm sau khi xoay người thì người đánh lén đã hiển lộ thân ảnh. Tuy nhiên cái mặt nạ đỏ kia không thể nào che giấu được khí tức quen thuộc giữa hai người. Một đạo thạch khối màu ngân sắc phá không trung bay đi hướng về phía địa vực do Chân Linh phái khống chế.
Lục Bình khi Âu Dương Duy Kiếm xuất kiếm cướp đoạt Không minh thạch, liền lập tức đem mỗi bước hành động của hắn tính toán thật rõ ràng. Lục Bình biết hắn khi bị tập kích sẽ rất xem trọng khối Không minh thạch kia, vì vậy Âu Dương Duy Kiếm khi xoay người hướng về phía Không minh thạch đâm ra một kiếm thì Lục Bình bởi vì có lợi về thế nên thanh hàm kiếm trong nháy mắt cùng với lưu phong kiếm va chạm nhau, đồng thời cũng đem Không minh thạch đánh lệch phương hướng.
Cho đến khi mọi người có hành động phản ứng thì đã thấy trên bầu trời của Chân Linh phái đột nhiên một đạo thất luyện dâng lên, đem Không minh thạch cuộn xuống, rơi vào trong tay của một nữ tu nhanh nhẹn. Đồng thời nữ tu còn hướng về phía bên này phất phất tay, trong động tác cực kỳ mau lẹ đó, tu sĩ chung quanh bị kiếm thuật mạnh mẽ của hai người cùng với lại màn hý kịch của Không minh thạch làm cho có vẻ không thể nào hiểu nổi.
Lục Bình vẫn không dám ở trong hoàn cảnh và tình huống giữa quân địch nhân như thế này mà ở lâu. Hắn thấy Thích Từ Thái phất tay, biết Thích Tử Thái sẽ tới tiếp ứng. Khi chúng tu chưa kịp phản ứng thì hắn một kiếm đã hóa thành một cỗ hồng lưu ở trong đám người lao ra một con sông, cùng với tu sĩ đi tới tiếp ứng hội họp.
Trở về khu vực khống chế của Chân Linh phái. Ở bên kia, Âu Dương Duy Kiếm cũng không dừng lại, hóa thành một cỗ gió mát từ giữa chúng ta thổi qua. Mọi người rối rít ngăn trở nhưng khó có thể nắm bắt được thân hình của hắn, vì ở không trung chỉ để lại hai đạo thanh âm lượn lờ vang vọng:
- Chân Linh phái Lục Bình, giữa ta và người còn phải đánh một trận!
- Tùy thời phụng bồi!
Lục Bình trở về khu vực khống chế của Chân Linh phái, đi tới trước mặt của Thích Từ Thái sư tỷ. Thích Tử Thái vẫn không nói gì, đi theo phía sau hắn. Tào sư huynh gương mặt âm u nhìn Lục Bình, trong miệng đột nhiên buông ra hai từ:
- Rất tốt!
Thích Từ Thái cười khành khạch một tiếng, nói:
- Tào sư huynh rất ít khen người lắm đó nghen.
Tào sư huynh cũng không tiếp lời. Thích Từ Thái cũng không lưu tâm tới nữa, hiển nhiên đã sớm biết tính cách của Tào sư huynh.
Lục Bình tám, chín phần mười dám khẳng định rằng Tào sư huynh một mực đi sau lưng Thích Tử Thái cùng Tôn sư huynh chính là hai vị đoán đan kỳ tu sĩ phong ấn tu vi của bổn phái. Vì vậy, Lục Bình không dám chậm trễ hành lễ:
- Chào! Tào sư huynh quá khen!
Lục Bình hướng bốn phía quan sát một chút. Hắn không nhìn thấy Cơ Tử Hiên cùng Ân Tử Sở đâu cả, vội vàng hướng Thích Từ Thái hỏi thăm. Thích Tử Thái đáp:
- Thật đúng là không phải dịp. Hai người này thấy bảo vật của Thiên Tuyền điện không hướng về phía khu vực khống chế của bản môn mà đi, cảm thấy không giúp được gì liền đi trước một bước. Bọn họ vừa mới bước chân đi thì người đã đem khôi Không minh thạch đá bay tới đây.
Tôn sư huynh ở bên cạnh cũng nói:
- Khối Không minh thạch này to lớn như thế e rằng bổn phái lão tổ cũng sẽ cảm thấy hứng thú, có thể có được viên đá này chủ yếu là công lao của Lục sư đệ. Đến lúc đó, các lão tổ sẽ tưởng thưởng cũng không chừng.
Lục Bình vốn là không để ý đến phần thưởng, vì đoạt được khối Không minh thạch dù sao là do có đám người của Thích Từ Thái cuối cùng đã tiếp ứng. Nếu không Lục Bình e rằng rất khó thoát thân. Môn phái tưởng thưởng đối với Lục Bình bây giờ mà nói thì cũng không xem trọng, nhưng nghe đến bổn phái lão tổ có thể sẽ ban thưởng, Lục Bình vẫn cảm thấy trong lòng một trận hỏa nhiệt. Lão tổ thưởng thì nhất định phải là cực phẩm trong tinh phẩm.
Sau khi từ biệt Thích Từ Thái và mỗi người chỉ còn lại có hai dương điện là chưa mở ra. Lục Bình quyết định vẫn một mình đi ra ngoài để thử vận khí một chút. Lần này, hắn đi tới hướng chánh đông. Nơi này rất gần với thế lực của yêu tu, khoảng cách so với Lục Bình khoảng mấy trăm trượng, chính là khu vực do Cẩm công tử cùng thủ hạ của y chiếm cứ.
Con nguyên thủy cự ngạc kia cũng mang theo thủ hạ ở một mảnh đất khu vực khác chiếm cứ, dĩ nhiên là muốn đoạt được càng nhiều bảo vật ở trong Thất Tinh điện càng tốt.
Lục Bình lúc tới đây đã nhận được tin tức trước đó Thất Tinh điện đã phun ra những bảo vật pháp khí khác nhau, chỉ có một số ít mấy món là đỉnh giai pháp khí, hơn nữa đó là đỉnh giai pháp khí có tiềm chất thăng cấp lên pháp bảo. Thậm chí nghe nói còn có một món đỉnh giai luyện đan lô bị một tán tu lấy được. Bây giờ, kẻ này đang bị người đuổi giết.
Lục Bình tự nhiên biết tán tu lấy được định giai luyện đan lô đó là ai. Tuy vậy, nếu như hắn đang bị "người đuổi giết", Lục Bình tự nhiên là vui mừng vô cùng. Tốt nhất là người kia bị "người đuổi giết rồi đánh chết" luôn thì luyện đan lô lại rơi vào trong tay của người khác.
Thời điểm mới đến, Lục Bình sợ rằng sẽ gây sự chú ý cho cẩm y công tử nên lột mặt nạ trên mặt ra. Nói thật bây giờ Lục Bình rất muốn cùng Cẩm công tử đánh một trận. Tuy nhiên, hắn biết rõ ràng rằng hắn còn xa mới là đối thủ của Cẩm công tử, chưa kể đối phương có đoán đan kỳ tu vi. Cho dù Cẩm y công tử trong Thất Tinh thiên không cách nào toàn lực thi triển, nhưng một kiếm tự tin ra tay có thể phát huy hơn 500 đạo kiếm quang là thứ kiếm thuật tu vi còn xa nữa Lục Bình mới có thể đạt tới.
Mấy món vật phẩm trên không trung vạch ra những tiếng rít chói tai, bắn tới bốn phương tám hướng. Thật đáng tiếc là không có món nào rơi vào vị trí của Lục Bình. Hắn nhìn thấy rõ lần này có một cái bình ngọc hướng về phía của Chân Linh phái bay đi, bên trong nhất định là phải có đan dược.
Phương hướng của Huyền Linh phái thì lại không có vật phẩm nào rơi vào. Xem ra lần này không tính đến bảo vật, Lục Bình cùng Cơ Tử Hiên và Ân Tử Sở lấy được Chân Linh phái, đoạt được 6 món bảo vật, so với Huyền Linh phái nhiều hơn một món.
Lần cuối cùng trước đó khi tin điện khai mở thì chu vi các tu sĩ còn lại chỉ có hơn một nửa so với lúc ban đầu. Sau khi Khai Dương điện khai mở thì hỗn chiến hoặc là rời đi, lại đi hơn một phân nửa nữa. Lục Bình đang định chuyển thân ly khai, đột nhiên cả người chấn động.
Không đúng! Khai Dương điện lần này phun ra 6 món bảo vật. Vì sao lại thiếu đi một món?
Trước đó mọi người đều quen thuộc với tình huống là Thất Tinh điện phóng ra một lúc 7 món bảo vật. Hơn nữa sau khi bảo vật bay ra thì tu sĩ chỉ chú ý đến bảo vật có bay về hướng của mình hay không, mà bỏ qua những bảo vật bay đi những phương hướng khác. Tự nhiên cũng không thể nào biết được trong tinh điện phun ra có bao nhiêu bảo vật.
Lục Bình xoay người nhìn lại, quả nhiên phát hiện có không ít tu sĩ cảnh giác hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, nhưng mọi người đều không nói ra để tránh cho các tu sĩ rời đi bị hấp dẫn quay trở lại.
Đang lúc này, Khai Dương điện giống như một cái cô họng ăn phải thức ăn quá lớn mà bị nghẹn vậy, đột nhiên một tiếng vang thật lớn phát ra, phảng phất như tiếng ho khạc. 12 viên linh quang bắn ra tứ phía. Những minh châu lớn, nhỏ tròn xoe cỡ ba tấc này từ Khai Dương điện bắn ra cực nhanh, hướng về phía Lục Bình và Cẩm công tử mà bay.
12 viên minh châu xuất hiện phảng phất như lập tức khơi dậy nhiệt tình của các tu sĩ ở khu vực phụ cận. Không khí bình tĩnh một cách ủy dị đột nhiên nhiệt huyết sôi trào. Vô luận là tu vi cao hay thấp; vô luận là ai gần hay cách xa; vô luận ai lớn tuổi hay nhỏ tuổi- sau khi đã trải qua Khai Dương điện khai mở mà không thu hoạch được gì để rồi thất vọng - tất cả mọi người đều xem 12 viên minh châu là cơ hội cuối cùng, muốn liều một phen.
Thất Tinh điện ở phía đông lập tức biến thành một chiến trường hỗn loạn. Hơn nữa còn có những tu sĩ ở các phương hướng khác chưa rời đi, ào ào chạy tới. Tất cả tu sĩ đều chỉ có thể hướng mọi người ở xung quanh mà công kích, đồng thời tận lực bảo vệ tốt cho bản thân. Trừ mình ra, thì tất cả mọi người chung quanh đều là địch.
Kinh đào phách ngan kiếm quyết! Lục Bình thi triển một loại kiếm quyết rất có su thế đối với loạn chiến, đó là kinh đào phách ngan kiếm quyết, hướng các tu sĩ đang loạn chiến ở bốn phía duy trì áp lực tiến công. Lục Bình cố hết sức hướng về phía các viên minh châu bay mà tiến tới.
Thi triển bộ kiếm quyết này phương thức tốt nhất vẫn là song kiếm, Lục Bình không khỏi có chút hoài niệm đối với "Phi dực song kiếm" đã bị Cẩm công tử đánh nát.
Một đám mây đen bao chặt Lục Bình ở bên trong, bao trùm lên trên "Thủy mạc thiên hoa" của Lục Bình. Hai cái "Bích huyết chấm" năm chặt ở trong tay. Nơi ống tay áo của Lục Bình có một cái sơn bằng màu ngọc sắc rất tinh xảo. Đồng thời trong nhẫn trữ vật của Lục Bình còn có phù bảo có thể sử dụng được một lần nữa. Đây là đòn sát thủ cuối cùng áp đáy rương của Lục Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.