Chân Linh Cửu Biến

Chương 1746: Dị biến (tiếp)




Trong tâm hạch không gian, Chân Linh chi long hưng phấn bay lượn trên dưới. Nguyên thần đại trận bị Lục Bình thu vào tâm hạch không gian từ từ khai ích. Kim chúc tính bản nguyên chi khí tinh thuần hơn nữa sắc bén lóe ra ánh sáng chói mắt mãnh liệt xuất ra từ bên trong, lại bị Chân Linh chi long một hớp thu nạp. Một cái vảy lóe ra ánh sáng màu vàng tím nhàn nhạt ánh sáng đại thịnh. Lục Bình kim chúc tính đạo bản nguyên thần thông thứ ba cũng hoàn toàn ngưng khắc mà thành.
Cái này còn chưa hết, theo sát đó là một viên bằng tinh hình lục lăng xuất hiện trong tâm hạch không gian. Hàn khí lạnh lẽo tích chứa bên trong cơ hồ muốn đông cứng buồng tim của Lục Bình.
Chân Linh chi long rống lên một tiếng vui mừng. Thân thể vòng quanh bằng tinh bay lượn trên dưới. Một ti ti bằng chúc tính bản nguyên chi khí cuồn cuộn bị tách ra sau khi đi ra quấn quanh trên một cái vảy của Chân Linh chi thân. Rất nhanh Lục Bình lập tức ngưng luyện thành công đạo bằng chúc tính vô thượng thần thông thứ tư.
Trong nháy mắt giao thủ cùng khôi lỗi đạo nhân trước mắt, Lục Bình liên tiếp từ trong thân thông của đối thủ tách ra Bản Nguyên Chi Khí, trong thời gian ngắn ngủi như vậy ngưng tụ thành công ba đạo bản nguyên thần thông, khiến cho tu vi tự thân tiến nhanh.
Tiến bộ phát sinh quỷ dị như thế trên người Chân Linh tu sĩ vốn rất bất khả tư nghị. Huống chi là ở thông đạo đại trận sinh tử hiểm địa như thế này, càng thêm khiến cho Lục Bình khó có thể suy nghĩ dị biến như thế phát sinh trên người mình là tốt hay xấu.
Trên thực tế lúc này, ý niệm lớn hơn chuyển trong lòng Lục Bình là cổ Giao đạo nhân chân thân trước mắt chẳng lẽ thật đúng chính là một cô khối lội, hay hoặc đây là hậu thủ được Giao đạo nhân lúc ban đầu khai ích thông đạo đại trận lưu lại?
Mà hết thảy rốt cuộc chỉ phát sinh trên người của một mình hắn, hay nói những đạo hữu khác đều có tình huống tương tự phát sinh chăng?
Trong lúc Lục Bình kinh nghi bất định, Mễ Huyền Sách bắt Chân Linh chi thân rơi vào sau lưng Lục Bình, nhìn thấy hắn như đang giằng co cùng khối lỗi đạo nhân cách đó không xa, thực là ánh mắt du di, thần tư hoảng hốt. Mễ Huyền Sách không đa nghi chỉ cho rằng Lục Bình chấn động với thực lực của Khôi Lỗi đạo nhân, vì vậy nói:
- Đa tạ đạo hữu ở chỗ này xuất thủ cứu giúp, tuy nhiên người đó là chân thân của Giao đạo nhân chế Khối Lỗ. Người mang nhiều loại thần thông của Giao đạo nhân năm đó, đạo hữu dù không địch cũng tình hữu khả nguyên. Lúc này chúng ta chỉ có nhanh chóng hội hợp với những đạo hữu khác, hợp lực của mọi người bọn ta có lẽ còn có một đường sinh cơ!
Chần chờ một chút, Lục Bình khẽ gật đầu. Lúc hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy thân hình của khối lỗi đạo nhân đột nhiên chuyển một cái, lập tức vào hư không biến mất không thấy đầu nữa.
Cách đó không xa tuôn ra thất sắc quang hoa, mọi chỗ hư không bị tê liệt khôi phục lại. Tinh không nguyên khí giống như hải lưu cuồng loạn kích động lung tung về bốn phương tám hướng. Lúc này nếu có pháp tướng tu sĩ tầm thường trực tiếp sẽ có thể bị đánh thành tro bụi trong dư âm đại chiến lớn như vậy.
Lục Kiếm lão tổ cùng Tiêu Bạch Vũ lần nữa liên thủ, cùng một vị nữ tu mặc bạch y khăn mỏng che mặt chiến làm một đoàn. Trong miệng Tiêu Bạch Vũ đầy máu. Lục Kiếm lão tổ bị xuyên thủng cánh tay trái, chỉ có thể lấy tay phải thi triển kiếm quyết.
Liệt Thiên Kiếm phái cùng Tử Dương cung vốn đồng căn đồng nguyên, hai người hợp lực miễn cưỡng ngăn cản một đạo bạch sắc quang mang dài ngắn ba thước thân xuất quỷ một đêm kích của nữ tu che mặt lấy chân nguyên ngưng tụ.
Ngay vào lúc này, lại là một đạo thất sắc quang hoa phóng lên cao. Thất Phiến lão tổ cầm trong tay Thất Vũ Phiến bị một vị nữ tu mặc y phục rực rỡ hai mắt đờ đẫn lấy một đạo thất sắc thần thông hoành tráng hơn đánh tan. Thất sắc quang hoa quét qua trong tâm mặt sợ hãi của Thất Phiên lão tố. Thật Phiến lão tổ thân hóa Chân Linh chi thân trong tiếng gào thét hoảng sợ của ông ta trơ mắt nhìn thân thể của ông ta dần dần tan rã, chỉ để lại khai thiên thần khí Thất Vũ Phiến trôi giữa không trung cùng với hư không sau lưng bị thất sắc thần quang quét qua sau đó động khai,
Thất Vũ Phiến, thần khí bực này đương nhiên truyền thừa với tông môn vốn không thuộc về bất luận kẻ nào mới đúng, lúc này không ngờ lại mang trên người của Thất Phiến lão tổ.
Thời điểm đó Lục Bình cùng Mễ Huyền Sách mới vừa chạy tới tăng viện, trùng hợp thấy Thất Vũ Phiến trôi giữa không trung cùng với một mảng lớn hư không đại trận động khai lóe ra ánh sao sau lưng. Lần này thông đạo đại trận bị đánh xuyên với diện tích khá lớn, lớn đến không gian bích lũy của thông đạo đại trận không ngờ lại không còn kịp khôi phục nữa.
Lục Kiểm lão tổ bị khôi lỗi nữ tu che mặt từng bước ép chặc đột nhiên rời bỏ Tiêu Bạch Vũ bên cạnh phóng tới hư không sau khi bị thất sắc thần quang đánh xuyên chưa kịp khôi phục. Chỉ cần lao ra ngoài thông đạo đại trận trước khi không gian bích lũy khôi phục, nơi đó chính là vô hạn tinh không, là sự trói buộc cuối cùng có thể thoát khỏi phương thế giới này. Dĩ nhiên, giữa lúc thuận tay, Lục Kiểm lão tổ cũng bắt trong tay Thất Vũ Phiến.
Vào phút chốc Lục Kiếm lão tổ xông tới Thất Vũ Phiến, Mễ Huyền Sách bên cạnh Lục Bình thấy vậy cũng muốn ra tay cướp đoạt, lại bị Lục Bình chen tay ngắn trở, đồng thời nghe được hắn há mồm hét lớn:
- Lục Kiếm đạo hữu, vạn vạn không thể!
Con đường trường sinh ngay trước mắt, cơ hội thoáng qua rồi biến mất, Lục Kiếm lão tố làm gì còn có thể nghe được người khác khuyên can. Người ngắn lại mình bất quá là không cam lòng với may mắn của mình thôi.
Thất Vũ Phiến chưởng khống, thân hình của Lục Kiểm lão tổ không ngừng, mắt dòm mặc dù cấp tốc chữa trị rốt cuộc không còn kịp ngăn trở không gian bích chướng của mình nữa, trong lòng không khỏi một trận hưng phấn. Ngôi sao lóe lên ngay trước mắt rồi, phảng phất chỉ cần mình đưa tay sẽ có thể chưởng khống.
Một cổ lạnh lẽo nhất thời ngấm vào toàn thân, cảm giác sảng khoái dường nào. Đây chẳng lẽ chính là vô hạn tinh không, chỗ ở mênh mông vô ngàn dường nào, nhưng vì sao nhiều thứ từ trên người của mình tản ra như vậy, thậm chí trước mình một bước vọt vào trong tinh không...
Vốn động thiên hư không khoảnh khắc Lục Kiếm lão tổ xông tới, toàn bộ thân thể nhất thời phân giải, máu thịt xương cốt phảng phất bị mấy chục đạo lưỡi dao sắc bén này dọc ngang đồng thời cắt nát đi. Hư không chưa khép lại chỉ có một tờ lưới xanh biếc giống như hình người mơ hồ chợt lóe rồi biến mất, lập tức chữa trị mà biến mất theo hư không bích lũy, đồng thời lưu lại còn có một thanh thất sắc vũ phiến.
Mễ Huyền Sách một bên thần sắc hoang sơ, giọng sợ hãi hỏi:
- Làm sao có thể như vậy?
Lục Bình trầm mặc không nói, trên thực tế hắn cũng không biết tại sao lại như vậy. Vốn hắn cũng có tâm tư giống như Lục Kiếm lão tổ, chẳng qua là trong lòng sợ hãi khiến cho trước đó hắn lấy phương thức tự tàn thi triển “Tam Thanh Chân Đồng”, loáng thoáng thấy hư không bích lũy sau khi bị đánh xuyên còn có một chút đồ ở đó cậu liền, tựu như cùng ngũ sắc ty tuyến sau khi bản mệnh nguyên thần đại trận thành hình vậy. Sự sợ hãi trong lòng Lục Bình chính là nguồn gốc với tuyến võng cơ hồ không nhìn thấy đó.
Một cái bàn tay đưa qua, thất sắc vũ phiến mắt thấy sắp rơi vào trong tay một vị nữ tu khác y phục rực rỡ. Lục Bình có trong nháy mắt như vậy tựa hồ quan sát được nữ tu y phục rực rỡ lúc ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía Thất Vũ Phiến thoáng qua một đạo quang hoa không thể tra xét.
- Đừng mơ tưởng!
Một tiếng gầm gừ già nua vang lên, Linh Minh Lão Viên bị thương lao ra từ một bên. Thân hình giữa đường lập tức đã hóa thành một con cự viên dài chín trượng cả người đầy máu. Linh bảo trong tay vỡ đầu che mặt nện xuống khôi lỗi đạo nhân y phục rực rỡ.
Trong chớp mắt lại là hai vị Chân Linh tu sĩ vẫn lạc trước mắt Lục Bình. Tiểu Bạch Vũ đã bị khôi lỗi nữ tu che mặt ép thân hóa Chân Linh, nhưng vẫn bị bạch quang ba tấc liên tiếp đánh xuyên thân thể vô cùng nguy ngập.
- Lục đạo hữu cứu ta!
Giữa sự sống chết, Tiêu Bạch Vũ không kịp nhớ sự ngăn cách cùng Lục Bình lúc trước, lớn tiếng kêu cứu.
- Mề đạo hữu hãy đi giúp Viên đạo hữu một cánh tay lực!
Chân Linh Chi Kiếm chấn động cả lên, chín con kiếm long gầm thét vọt tới khối lỗi nữ tu che mặt. Lục Bình trong miệng hét lớn một tiếng:
- Chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.