Chân Linh Cửu Biến

Chương 1431: Khánh Âm Toái Thạch




Tất cả hết thảy triệu chứng đều tỏ rõ Vu Tử Thanh đột phá pháp tướng hậu kỳ. Lục Bình thậm chí nhận ra được thiên tượng bốn phía đang biến hóa, thậm chí có kiếp vẫn chậm rãi hội tụ. Chẳng qua quá trình này cũng không quá rõ ràng, nghĩ đến đợi đến Vu Tử Thanh hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng còn cần thời gian năm ba ngày thậm chí dài hơn.
Lục Bình xoay người tiến tới khu vực chỗ pháp tướng hậu kỳ tu sĩ, quanh người cùng với thần niệm chịu trọng áp cũng càng lúc càng lớn, phảng phất có một ngọn núi lớn đè trên người của hắn. Đồng thời thần niệm của Lục Bình cũng kéo dài bị áp súc, khu vực có thể bao trùm càng ngày càng nhỏ.
Nhưng Lục Bình vẫn tận lực đem thần niệm phát tán ra, trừ không muốn bỏ qua cơ duyên có thể xuất hiện ra, Lục Bình còn hy vọng có thể tìm được Khánh Âm Toái Thạch, vô luận là cần để chế tạo Thượng Hải Chăng, hay sự thỉnh cầu của Long Hòe lão tổ, Khánh Âm Toái Thạch đối với Lục Bình mà nói đều trọng yêu vô cùng, dù Thất Tô ý niệm lưu tôn bên trong khối đá vụn đã hoàn toàn tiêu tán.
Đáng tiếc bên trong đạo đàn thế giới mặc dù Thất Tổ ý niệm giăng khắp nơi rất nhiều do Khánh Âm Toái Thạch còn để lại, nhưng muốn tìm được một khối Khánh Âm Toái Thạch cũng không dễ dàng. Ít nhất Lục Bình đoạn đường này đi tới cũng chưa từng có chút phát hiện.
Tiếc rằng Đại Bảo không thể được Lục Bình mang vào đạo đàn thế giới, nơi đây chỉ có pháp tướng kỳ tu sĩ có thể tiến vào. Chính là Thuần Dương lão tổ cũng chỉ có thể mở ra đạo đàn thế giới, muốn đi vào cũng không thể, tựa hồ bởi vì tiểu thiên thế giới này căn bản không thể nào chứa sự tồn tại của Thuần Dương tu sĩ. Đó tựu như thế giới chỗ Lục Bình không cách nào chứa tu sĩ thành tựu Chân Linh vậy.
Đại Bảo được Lục Bình giao cho Ngô Huyền Nhân sự huynh tiến vào trong đoán đan hậu kỳ bí cảnh. Lục Bình nghĩ rằng có Đại Bảo trợ giúp, vị sư huynh đó thu hoạch trong bí cảnh tất nhiên không phải ít rồi.
Ngay vào lúc này, thần niệm của Lục Bình đột nhiên cảm giác bên ngoài bảy tám dặm phía trước có tu sĩ đang tu luyện nơi đó. Trong lòng hắn cảnh giác, suy nghĩ một chút nhưng chưa hề tránh ra, mà vẫn tiếp tục đi tới phía trước.
Khi đó Lục Bình sớm đã tiến vào khu vực chỗ pháp tướng hậu kỳ tu sĩ, trọng áp bốn phía khiến cho Lục Bình tiến bước khó khăn, thần niệm đã bị áp súc gấp mười lần, chỉ có thể đủ miễn cưỡng điều tra đến khoảng cách không tới mười hai dặm chung quanh. Vị đại tu sĩ bị Lục Bình phát hiện trước đó xem ra cũng sử dụng một ít thủ đoạn che giấu khí tức tự thân, cho nên Lục Bình cách người đó chỉ có bảy tám dặm mới phát hiện.
Tuy nhiên bản thân Lục Bình chưa hề che giấu khí tức tự thân. Đợi đến sau khi Lục Bình lại lần nữa đi tới khoảng cách một dặm, trong thần niệm cảm giác của hắn, vị đại tu sĩ đang tu luyện hiển nhiên cũng đã phát hiện sự tồn tại của hắn.
Vị đại tu sĩ mặt lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên biết được từ phía sau mình chạy tới tất nhiên là một vị pháp tướng trung kỳ tu sĩ, có thể tiến vào khu vực chỗ pháp tướng hậu kỳ tu sĩ nhanh như vậy hiển nhiên không phải là nhân vật đơn giản. Tuy nhiên vị đại tu sĩ cũng không đem Lục Bình quá để trong lòng, vẻ kinh ngạc trên mặt thoáng qua sau đó tiếp tục nhắm hai mặt tu luyện.
Vậy mà chỉ sau một lúc lâu, vị đại tu sĩ lần nữa đột nhiên mở hai mắt cắt đứt tu luyện, thậm chí còn lộ ra một tia nghi hoặc cùng vẻ sợ hãi. Trước đó ông ta mặc dù phát hiện tung tích của Lục Bình, nhưng chưa hề để trong lòng, vậy mà mới vừa tu luyện chốc lát lúc này mới đột nhiên nhớ tới khi nãy phát hiện thân phận của pháp tướng trung kỳ tu sĩ đó.
Bắc Hải Lục Thiên Bình!
Chính là sự tồn tại mấy lần đánh bại đại tu sĩ trong đan đả đấu, sao vận khí cứ kém thế, không ngờ gặp phải một sát tinh như vậy!
Đại tu sĩ thầm than vận khí của mình không tốt, trong lúc nhất thời đang do dự xem mình chó nên tránh ra khỏi lộ tuyến mà Lục Bình đi tới hay không. Nhưng lão ta thật vất vả lắm mới ở chỗ này tìm được một cơ duyên, đạo đàn thế giới này cũng không cho phép sinh tử đánh giết, trong lúc nhất thời đại tu sĩ ngược lại cũng có dũng khí đối mặt Lục Bình, chỉ có điều cổ tay run run lên, tựa hồ giấu đi thứ gì đó.
Lục Bình đã xuất hiện trong tầm mắt của ông ta. Vị đại tu sĩ nhìn thấy ánh mắt của Lục Bình nhìn tới, cùng mỉm cười ra vẻ chào hỏi với hắn, nhưng giữa thần sắc cuối cùng khó che một tia chột dạ lúng túng..
Lục Bình liếc vị đại tu sĩ một cái, trong lòng căng thẳng đoán được người nọ dừng lại chỗ này tu luyện tất nhiên bởi vì có lý do gì không thể rời đi. Tuy nhiên Lục Bình cũng hiển nhiên không muốn vì dò tìm lý do của đối phương mà trở mặt giao thủ với ông ta.
Trừ bên trong đạo đàn thế giới không cho đánh giết ra, có thể tiến vào trong chiến công bảng của pháp tướng hậu kỳ tu sĩ, tuy nói cũng không biểu hiện ra rõ ràng chân thực như danh hiệu ở trên chiến công bảng của pháp tướng trung kỳ, nhưng hiển nhiên cũng không phải là người yếu. Lục Bình đương nhiên không bình bạch vô cớ kết thù với đối phương.
Lục Bình bày tỏ thiện ý với đối phương, sau đó qua bên ngoài mười mấy dặm bên cạnh ông ta tiếp tục đi tới chỗ sâu của đạo đàn thế giới.
Đi tu sĩ nhìn thấy Lục Bình đã xâm nhập hơn mười dặm khu vực chỗ pháp tướng hậu kỳ tu sĩ vẫn như cũ hành động như thường, trong lòng cũng thán phục. Nhưng mà sau khi nhìn thấy bóng lưng của Lục Bình biến mất trước mắt, đồng thời thần niệm mở rộng ra cũng không cách nào nhận ra được tung tích của hắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cổ tay lộn một cái. Một khối đá vụn bất quy tắc xuất hiện trong lòng bàn tay của ông ta, đồng thời trong lòng hai bàn tay dâng lên chân nguyên nồng đặc bao lấy viên đá vụn đó. Giữa thần sắc của đại tu sĩ hiển lộ ra một tia về thống khổ, chân nguyên trong ỗ tay dùng động càng lúc càng kịch liệt.
Lục Bình đã đi ra khỏi ngoài mười dặm đưa tay nắm hờ giữa không trung. Một cây tiểu phiên hiện ra trong tay của hắn.
Lục Bình nhẹ nhàng lay động Quải Vân Phàm, nhất thời quanh người hắn tạo thành một đạo tường vẫn tráo. Rồi sau đó Lục Bình xoay người lần nữa trở về chỗ tu luyện của vị đại tu sĩ lúc trước.
Trước đó Lục Bình thông qua phản ứng của đại tu sĩ đã suy đoán ra phạm vi bao trùm thần niệm của ông ta bất quá chừng bảy tám dặm. Thần niệm của Lục Bình hơn xa ông ta, lại có Quải Vân Phàm tương hộ, hoàn toàn có thể tiến hành giám thị bên ngoài thần niệm của đại tu sĩ dò xét.
Lục Bình vì không để cho ông ta phát hiện sự tồn tại của mình mà không dám đem thần niệm tự thân quá mức đến gần, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận ra được người nọ dường như đang luyện hóa thứ gì đó. Chân nguyên ba động trong lòng bàn tay cực kỳ kịch liệt.
Trong lòng Lục Bình hơi kinh ngạc, nếu nói trong đạo đàn thế giới có bảo vật gì cần tu sĩ vội vàng đi luyện hóa như vậy, dường như cũng chỉ có bảo vật như Khánh Âm Thần Thạch mà thôi.
Chẳng lẽ người đó trong lúc vô trình đã tìm được một khối Khánh Âm Thần Thạch rồi sao?&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.