Chân Linh Cửu Biến

Chương 130: Ngộ Đại thế




Dịch giả: Titan
Lục Bình vốn cho là yêu thú này chỉ vì "Ngạ Biểu đan" mà đuổi theo hắn, cũng không ngờ rằng nó đã đoán được thân phận luyện đan sư của Lục Bình. Điều này làm cho Lục Bình không khỏi khoát mục tương khán. Con quái vật có vẻ bề ngoài nhìn đần đần, nhưng bên trong lại dị thường khôn khéo. Lục Bình cười lạnh, hỏi:
- Ngươi có nắm chắc là có thể đánh bại được ta không?
Cự Ngạc cười hắc hắc một tiếng, dùng cái móng chưa hóa hình hoàn toàn làm động tác gãi gãi đầu, đáp:
- Ngươi nói xem!
Lục Bình sắc mặt liền biến, Tường Vân đầu lam quang chợt lóe, nhất thời hướng trời cao bay lên. Mặt biển dưới chân của hắn đột nhiên hóa thành một mặt băng. Một cái băng truy sắc bén từ mặt bằng bắn ra. Nếu Lục Bình không phát hiện nhanh, ắt đã trở thành một xâu thịt chuẩn bị cho người ta nướng rồi.
Lục Bình không ngờ là con Nguyên Thủy Cự Ngạc này lại âm hiểm như thế, lập tức không nói gì nữa, chỉ dùng Phi Dực kiếm mà đối thoại.
Lục Bình có lòng thử thân thủ của mình, đương nhiên là không dựa vào Tường Vân đâu bay lượn nhanh nhẹn đánh du kích, mà là đáp xuống mặt biển thi triển Đạp Lãng quyết nghênh đón đòn ngạnh công của Nguyên Thủy Cự Ngạc.
Phi Dực kiếm bay lên bay xuống, đem “Kinh đào phách ngạn quyết” trong “Bắc Hải thập nhị tuyệt” là thứ mà Lục Bình đã nắm bắt rất rõ thi triển ra. Đồng thời hắn còn sử dụng hai pháp quyết khác là “Loạn thạch xuyên không quyết”; “Thanh giao nháo hải quyết” luân phiên thi triển. Hắn cũng đem những pháp thuật khác ở trong tuyệt gia nhập vào phụ trợ đối kháng với Nguyên Thủy Cự Ngạc.
Nguyên Thủy Cự Ngạc ở trong yêu tộc có địa vị tương đương với Bích Hải linh xà. Loại yêu thú này luôn luôn có thể chiến thắng tu sĩ ở cùng cấp với nó. Lục Bình lấy tu vi dung huyết tầng năm không ngờ có thể chống đỡ được thể công liên tục, khiến cho Nguyên Thủy Cự Ngạc rất là kinh ngạc.
Cự Ngạc ở trên mặt biển khuấy lên một con sóng lớn. Nhiều đóa bọt sóng nhất thời hóa thành thủy xà, thủy áp, thủy thử, thủy yết, thủy âu, thủy ngư, thủy ngạc, thủy hạc,... Một đám ào ào bay về phía Lục Bình, phảng phất như muốn đem hắn băm nát ra thành thịt băm vậy.
Lục Bình cũng không hoảng hốt, dưới chân Đạp Lãng quyết chớp động, ở trên mặt biển tức thời thông qua “Mang thiên quá hải quyết” lưu lại chín tên Lục Bình hoàn toàn giống nhau. Phi dực song kiếm hóa thành một đôi cánh áng lên trên một con thủy giao, rồi ở trong hải thủy bay lên. Thủy giao mọc thêm đôi cánh đó nhanh chóng phiên chuyển ở trên mặt biển, đem những con thủy xà, thủy thử, thủy áp,...bay lên kia toàn bộ chém rụng.
Ngay cả khi có con thủy thủ may mắn tránh thoát không bị chém chết, hướng chín thân ảnh Lục Bình công kích tới, thì bây giờ mới phát hiện cái mà chúng công kích chẳng qua là một thủy nhân, do một đám nước biển hình thành. Tiếp theo khi chúng muốn tìm mục tiêu công kích khác, thì thủy nhân này đột nhiên đem những tiểu động vật cũng do nước biển hóa thành này nuốt chửng vào trong bụng, rồi biến trở thành một đám nước biển lại y như cũ.
Lục Bình phá hỏng pháp thuật của Nguyên Thủy Cự Ngạc xong, Phi Dực kiếm rung lên, thủy giao làm động tác ngửa mặt lên trời thét dài, hướng Cự Ngạc ở phía trước đánh tới.
Nguyên Thủy Cự Ngạc chề môi ra vẻ khinh thường, cái miệng rộng ngoác ra, "đốp" một cái, liền đem thân thể thủy giao xé nát cả.
Phi Dực kiếm chém ngang, nhưng lại bị hai cái chân trước của Cự Ngạc ngăn trở. Hai tiếng va chạm như sắt thép chạm nhau vang lên, Phi Dực kiếm bị Cự Ngạc đánh bay.
Lục Bình đưa tay triệu hồi phi kiếm. Hai cái chi trước của Cự Ngạc đồng thời bị cắt ra hai vết thương. Cự Ngạc cũng không thèm để ý, chỉ nhìn về phía Lục Bình, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng. Lục Bình hiếu ánh mắt này. Đó là một cảm giác hưng phấn khi gặp phải đối thủ khiến mình có thể toàn lực đối phó. Lục Bình thần sắc ngưng trọng. Phi Dực kiếm quay quanh trên và dưới của thân thể, tùy lúc chuẩn bị xuất kích.
Cự Ngạc một tiếng rống to, cái đuôi thật dài vung lên. Một cỗ sóng nước phảng phất như trèo lên trên cái đuôi của nó vậy, hướng về phía Lục Bình quét tới.
- "Lại là chiêu này!".
Mặc dù Lục Bình đã từng tiếp nhận chiêu tấn công này, nhưng hắn cũng không dám khinh thường. Dù sao thì lúc này Tỵ Thủy thuẫn ở trên người của hắn đã không còn nữa. Huống chi một chiêu này lại ẩn chứa bên trong đó Đại thế.
Bây giờ Lục Bình không thể nào khinh thường được. Hắn thi triển ra không thủy quyết làm suy yếu sự khống chế của Cự Ngạc đối với đạo sóng lớn này. Đồng thời, Phi Dực kiếm bay vào trong đạo sóng lớn, thi triển “Loạn thạch xuyên không kiếm quyết” làm tan rã thế công của nó.
Chính vào lúc con sóng lớn ở giữa không trung bị phân giải ra, thì những giọt nước tứ tán ở xung quanh đột nhiên hàn khí đại thịnh. Toàn bộ chúng chợt hóa lệ thành từng cái băng đao, bằng tiền, băng thứ, băng bạc, băng bậc lê,... hướng Lục Bình phổ thiên cái địa đập tới.
Lục Bình phảng phất cảm giác như mình đang đối diện với một tòa băng sơn đổ sụp xuống, không có đường nào để lui, chỉ có thể nghênh đón số mạng bị băng tuyết bao phủ.
- Đại thế. Lại là Đại thế!
Lục Bình kiệt lực từ cái cảm giác không thể nào đề ngự này tránh thoát ra, hất tay ném ra mấy tờ dung huyết kỳ phù lục, chúng gồm có thủy thuẫn phù, cự lãng phù, thủy liêm phù, lại còn có vài tờ cuồng phong phú, mộc đặng phù, hổ tường phù và những phù lục các hệ khác dùng để không ngừng tiêu hao các loại bằng hệ pháp thuật đang bay tới.
Đồng thời, Lục Bình lại tế lên hai món thủy hệ trung giai phòng ngự pháp khí không biết có được từ khi nào, đem bản thân thủ hộ ở bên trong. Phi Dực kiếm ở phía trước lại mua thành một đoàn hào quang, cuối cùng mới từ trong bằng sơn sụp đổ đó khai mở tạo ra một con đường sống.
Lúc này, hai món trung giai pháp khí treo lơ lửng ở trên đầu Lục Bình đã chỉ còn lại một món ngăn trước người hắn, món kia đã bị đập thành từng mảnh nát vụn. Lục Bình còn chưa kịp đau lòng thì cảm giác ở trên cỗ lạnh buốt, thần thức tung ra, hắn không kịp cảm thấy may mắn thì Phi Dực kiếm đã hướng về phía sau khuấy động, chỉ nghe một loạt tiếng lạc băng băng” không ngớt truyền tới. Những cái răng cá sấu cực lớn không biết từ lúc nào đã chuẩn bị cắn đứt cổ của hắn, liền bị Phi Dực kiếm chém đứt cả.
Đồng thời, Lục Bình dùng pháp quyết Đại Lãng quyết ở dưới chân tống về phía trước, cái trung giai phòng thủ pháp khí còn lại hướng về phía sau đỡ, chỉ nghe “rắc” một tiếng, món pháp khí này đã bị cái chân trước quét tới của Cự Ngạc đập thành món rách nát.
Sau khi đào thoát đòn liên hoàn sát chiêu của Cự Ngạc, Lục Bình mới vừa chuyên thân trở lại, đã nhìn thấy cái miệng lớn của Cự Ngạc phùng lên, ngay sau đó hướng về phía Lục Bình phun một cái. Những cái răng trước đó bị Phi Dực kiếm chém nát toàn bộ bay ra. Thần thức của Lục Bình rõ ràng báo cho hắn biết, những cái răng bén nhọn gồm 72 cái này, không phải là bị Phi Dực kiếm khuấy động nát ở trong miệng Cự Ngạc, mà là món để giai pháp khí thực thực tại tại.
Chúng mật mật ma ma đem toàn bộ không gian tránh né của Lục Bình bao trùm lại hết. Lục Bình cả kinh thất sắc, đã không còn kịp tế lên món phòng thủ pháp khí nào nữa, đành phải một mặt đem Phi Dực kiếm lần nữa thi triển “Thanh giao nháo hải quyết” cố gắng bảo vệ mình, một mặt thi triển ra “Hành vẫn bố vũ quyết” ngăn đón làm yếu công thế của đối phương. Mưa xa nghiêng nghiêng bay xuống, mỗi một giọt mưa đều uẩn hàm một tia pháp lực của Lục Bình, không ngừng đánh vào 72 món pháp khí cấp thấp này, khiến chúng bị đánh rơi hoặc đánh bạt ra ngoài.
Đợi tới khi “Hành vẫn bố vũ quyết” tản đi, Lục Bình đã lui về phía sau mười mấy trượng, quần áo trên người cũng đã rách nát hóa thành những sợi bố, tứ chi chia ra dính không ít vết máu. Cũng may là hắn có linh xà nội giáp làm thủ đoạn phòng ngự cuối cùng, nên thương thế chủ yếu nằm ở hai tay, hai chân và ngoài da, không có gì đáng ngại.
Cự Ngạc thấy Lục Bình không ngờ chặn được đòn công kích toàn lực của mình, cũng vô cùng ngạc nhiên. Sau đó nó tức giận, cho tới bây giờ chưa có ai có thể tránh được đòn sát thủ liên hoàn này của nó, cho dù là yêu thú hay là nhân tộc tu sĩ có tu vi cao hơn nó đi chăng nữa, cũng bị bộ liên hoàn công kích này đánh bại, không chết thì cũng bị trọng thương. Huống chi nhân tộc tiểu tu sĩ trước mặt đây chỉ có dung huyết tầng năm tu vi, tại sao có thể tránh thoát được đòn công kích của nó chứ?!
Cự Ngạc giận dữ, hai móng hướng mặt biển vỗ một cái. Bảy mươi hai món pháp khí cấp thấp chế từ những cái răng của nó vốn đã bị Lục Bình đánh rơi xuống biển lập tức tổ hợp lại chung một chỗ, trong phút chốc hóa thành một món đại đao hình răng cưa.
Đại đao hình răng cửa là một món thượng phẩm pháp khí, mặt ngoài đầy pháp lực lưu chuyển, từng cái răng cưa lóe lên hoàng quang màu máu. Rõ ràng đây là bổn mệnh pháp khí do Cự Ngạc dùng răng của mình luyện chế mà thành.
Cự Ngạc nổi giận gầm lên một tiếng, múa đại đao, đang định hướng Lục Bình lướt tới, thì thấy ở bên ngoài mấy trượng Lục Bình không nhúc nhích, rồi đột nhiên cất một tiếng thét dài, cười to nói:
- Thì ra là như vậy! Đây chính là cái gọi là Đại thế hay sao?
Lục Bình từ đòn công kích liên tiếp của Cự Ngạc vất vả thoát thân. Rồi từ cái đuôi của Cự Ngạc hoành tảo mang tới cái sóng lớn ngút trời, cho đến khi Huyền Linh phái bạch kiểm tu sĩ đánh lén, một kiếm hóa thành phong. Xong rồi lại đến cùng Cự Ngạc đối chiến với tuyết sơn sụp đổ, bị băng tuyết bao trùm...
Từng cảnh, từng cảnh không ngừng thiểm hiện ở bên trong não hải của Lục Bình. Hậu tích bạc phát. Lục Bình cuối cùng tại thời khắc này mở ra một tầng cuối cùng của Thế cảnh. Hắn chợt một kiếm hoành tạo ra, giống như Trường giang cuồng cuộn chảy về đông, sóng nước theo dòng lưu vạn thế vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.