Chân Huyết Lệ

Chương 9: Thích sát




Người ta nói ở đời sống được bao lâu, ngắn dài quá độ cũng chỉ trăm năm.Là phù vân trôi nổi giữa thinh không, hay chỉ là viên đất chôn nơi chốn bụi trần.Là vì đại nghĩa diệt thân, hay vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn.Tiếng ca bi ai cất giữa đất trời.
Hôm đó ngày mùng năm tháng bảy năm 1625 tính theo lịch Niên Sử của Hỏa Lam quốc.Nạp Lan Cảnh thân mặc áo xô gai, thay mặt Việt vương làm lễ tế cho các binh sỹ tử trận nơi sa trường tại phía tậy thành Phú Gia. Bá quan văn võ đến dự rất đông. Trong trận chiến kéo dài suốt hơn một năm, Việt quốc chết hơn sáu vạn binh mã, tướng lĩnh chết hơn ba mươi viên, những người đến dự ở đây đều là người thân, chiến hữu, thượng cấp… của những người đã chết.
Đứng trên đài cao Nạp Lan Cảnh đọc bài điếu như sau:
Than ôi vận vũ suy đồiPhận anh hùng sinh ra trong thời loạnTỏ chí trai, ra thân vì nghĩa lớnĐau đớn thay lại đứt gánh giữa đường.Ba thước gươm, công danh chưa rạng tỏSao thỏa lòng nhắm mắt tại nơi đây….Ôi! Thương thay, hận thay, xót thay.
Nạp Lan Cảnh vừa đọc, vừa khóc rất thảm thiết, ai trông thấy cũng phải mủi lòng. Những người dự viếng đều khóc, tiếng ai oán cả một vùng.( người đời sau có bàn về sự kiện này như sau:Trong thời loạn thếLời thật thường khó ngheHoan ngôn lại có nhiều người ngheNước mắt thì có thể mua được lòng ngườiChỉ là người mua nhân tâm thì nhiềuNhưng mấy người hiểu được cái đạo nghĩa ẩn sâuNạp Lan Cảnh không chỉ là nhà hùng biệnMà còn là kẻ biết lấy lòng người
Ngày hôm đó, chúng sỹ Việt quốc nguyện một lòng theo ông mà chết )
Vài canh giờ sau- Vương gia, lễ viếng đã hoàn tất, người cũng nên về nghĩ một chútMột thân vệ đến bên cạnh mà nói.- Ta còn lòng dạ nào mà nghĩ ngơi đây! Họ thật sự là vì ta mà chết ah.Nạp Lan Cảnh tâm trạng trùng trùng nói- Sống chết vốn là lẽ thường của đất trời. Lão gia người đừng quá thương tâm. Người chết thì vẫn phải chết, người sống thì vẫn phải sống. Con đường kế tiếp chúng ta đi quả thật còn rất dài a.Trình Anh đỡ Nạp Lan Cảnh còn đang quỳ đưới đất đứng dậy an ủi.- Trình Anh, sau ngày hôm nay ta chợt nghĩ có phải mình đã già. Ý chí cũng theo nắm thân tàn này mà suy nhược rồi. Có lẽ ta nên thoái lui nhường cho đợt sóng sau xô đổ thôi.
Kể từ giây phút đó Nạp Lan Cảnh đã thực sự nghĩ đến con đường trong tương lai mình sẽ như thế nào. Ông nhìn khắp lượt hết những con người mà bản thân mình đã đào tạo, trong đó ông nhìn về một người, Lai Câu. Sau đó khẽ thở dài:- Dưa chưa chín ép hái cũng không ngon, người chưa thành tài dùng thì tất biến.
- Nên trở về thôi.Nạp Lan Cảnh báo cho mọi người thu xếp lên đường.
Trong số những người ở đây, có thể nói vô tâm nhất là hai đứa nhóc quậy Na Yến và Triệu Phong. Trong khi mọi người đang lo toan cho lễ viếng, thì hai đứa trẻ cứ chạy đông, chạy tây, nói cười rôm rả. Nhất là Na Yến cô nàng nghĩ ra đủ trò chọc cho Triệu Phong phải phì cười. Khổ nổi người ta đang đau buồn, khóc lóc thảm thiết, thì lại có tên nít ranh miệng hỉ hả cười. Kết quả là hàng trăm cái trừng mắt nhìn, như muốn dùng ánh mắt đè chết tên hôn đảng kia, Triệu Phong đánh ực một phát kéo ngay Na Yến chuồn thẳng, không khéo còn lai vảng chổ đó là đi đời mất
- Quận chúa người có nghĩ sau này ta cũng giống như họ không?- Giống gì cơ?Na yến hai mắt to tròn quay lại hỏi Triệu Phong.- Cũng nằm ở đây! - Bậy, bậy. Có ta bảo vệ ngươi, sẽ không giống như họ đâu, ngươi không thể chết, vì mạng ngươi là của ta. Cả đời này ngươi mãi là vệ sỹ của ta không bao giờ thay đổi.Triệu Phong thì thẩm chỉ đủ để bản thân có thể nghe thấy- Nếu quả được như vậy thì tốt quá!
Lời nói trẻ con ấy Triệu Phong nào ngờ nhiều năm sau sẽ biến đổi cuộc đời mình. Hắn sẽ đi trên con đường không bao giờ có thể quay đầu.
Đường về thành Phú Gia phải qua đồi Tả Mạng, hai bên đường là những mô đất cao, cùng những tảng đá lớn dựng lên thành hàng ẩn trong những bụi cây thấp rậm rạp. Lúc đến, chỉ có mình vương gia là ngồi xe, ba người Triệu Phong, Na Yến , Trình Anh đều cưỡi ngựa, nhưng đến lúc về cô nàng Na Yến cảm thấy mệt nên đã chui vào xe ngồi, để hai người còn lại song mã tiến bước.
Đi qua một khoảng vắng, ngựa của Triệu Phong dừng lại không chịu đi, làm thế nào cũng không chịu cất bước. Bình thường con ngựa này tính rất thuần, dễ bảo nhưng không biết vì sao hôm nay lại trở chứng, Triệu Phong cúi xuống vuốt ve nó.- Ngoan ngoan nào ngựa con chúng ta phải đi về mà. Về nhà ta sẽ cho ngươi ăn thật ngon chịu không?Nhưng chú ngựa vẫn tỏ ra cố chấp không chịu đi và hí lên liên hồi.Trình Anh bên cạnh nhìn qua nói:- Ta nghe nói, giống ngựa hay thì thường không hại chủ. Quãng đường này lại vắng vẻ, lẽ nào có quân gian.“ nên cẩn thận mới được” ông chợt nghĩ. Nhưng vừa định nói ra thì“ uỳnh, đùng” mặt đất nhiều nơi nổ lớn.- Cẩn thận, là địa lôi. Bảo vệ vương gia.
Trình Anh đã cố gắng hét hết sức, nhưng tiếng người hỗn loạn cũng như những tiếng nổ kinh hoàng như át đi giọng nói của ông. Những quả địa lôi thay nhau rền vang, mặt đất như bị sới tung lên, những thân ảnh bị sức mạnh của vụ nổ ném văng đi xa. Mùi hỏa dược cùng mùi cơ thể cháy khét như bàn tay hắc ám phủ chụp lên toàn bộ đoàn người. La hét, hoảng sợ, lo âu… hàng trăm thứ cảm xúc khó tả cứ đan xen lấy nhau, khiến con tim người ta như nghẹt thở. Con đường đi lại chật hẹp, những tảng đá lớn giờ đây trở thành những chướng ngại khiến cho người ta không thể thoát ra được, như là “ chim trong lồng vậy”.
Chứng kiến cảnh này Triệu Phong cảm thấy đầu chợt đau, vì hắn nhớ lại cơn ác mộng mà hắn đã cố quên. Con ngựa của hắn nhảy lồng lên, như muốn hất tung hắn xuống, nhưng một bàn tay đưa ra nắm lấy dây cương, khiến con ngựa không thể loạn động. Nhìn qua , Triệu Phong nhận ra bàn tay ấy là của Trình Anh, ông không nói gì khuôn mặt không một biểu cảm, vì sao vậy, cảm giác không rõ ràng chỉ là Triệu Phong nhận thấy giờ đây Trình Anh trong mắt hắn như một bức tường có mái che, tuy không quá cao nhưng luôn cho người ta có cảm giác an toàn.
Trận địa lôi kinh hoàng trôi qua, đoàn người mới hơi có chút vững dạ, nhìn quanh la liệt xác người, khói đen bốc lên từng cụm. phải chăng mọi việc đã kết thúc.Không, như người ta thường nói “ việc xui xẻo thường không đến khác thời điểm mà là cùng lúc”Ánh sáng ban ngày đang dần chuyển đen. Là mây đen ư, không. Triệu Phong ngước lên nhìn, hắn không tin vào mắt mình, một màn mưa tên dày đặt như châu chấu đang vẽ một đường cong lao xuống.“ phập”“ phập”Không nơi trốn chạy.Phó mặc cho thiên định.….Chỉ là chưa đến lúc.
Vũ tiễn lợi hại nhưng đao còn nhanh hơn, Trình Anh đứng trước, tay hoa đao, như khiên chắn vững vàng đánh rơi loạn tiễn lao đến, hết đợt này đến đợt khác. Trình Anh bảo vệ Triệu Phong tiến về xe ngựa của Nạp Lan Cảnh, ở đó quân thủ vệ đông hơn và xe ngựa có thiết kế đặc biệt có thể che chắn để chống tên.
Vào trong xe điều Triệu Phong thấy cô bé Na Yến trời không sợ, đất không sợ giờ đây như chú mèo con bị lạnh, rút đầu vào Nạp Lan Cảnh, còn con người đó cũng cùng loại với Trình Anh đứng trước tử thần không một chút sợ hãi.- Xông lên
Bên ngoài tiếng la hét điên cuồng, từ trên đồi cao, hàng trăm bóng người y giáp chỉnh tề lao xuống, thế như mảnh hố giáng sơn, còn quân thủ vệ tuy đều là tinh binh nhưng tinh thần sa sút, chiến ý đã kém đi nhiều. Một trận giao phong thực lực đã quá rõ, chỉ là số lượng đông một phần cũng bù đắp được phần nào. Tiếng gươm giáo va vào nhau thật chói tai, những hoa lửa vẻ lên bầu trời.- Sát Tiếng kêu dậy đất
Từng người từng người nối nhau ngã xuống, là kẽ địch thần bí hay là những binh sỹ quả cảm, mỗi người có một lý do để chiến đấu cũng như ngã xuống vì nó. Lời nói có thể giả tạo nhưng máu thì không, nó hòa trộn vào đất vẽ lên bức tranh bi tráng, khắc họa chân thật nhất mà không một từ ngữ nào có thể diễn tả. Thời gian chầm chậm trôi, cứ như vết đau trong tận tâm can dấy lên không ngừng, Triệu Phong nhìn quanh đâu đâu cũng là chém giết, nhìn khuôn mặt từng người, Triệu Phong cũng không chắc bản thân những người ngoài kia đang nghĩ gì. Những cảm xúc khó tả như bức tranh nhiều màu. Nhưng trong bức tranh ấy nổi bật hơn tất cả là một thân ảnh màu xám xanh, tay hoa đao lao vào những kẻ thần bí, không ai khác hơn là Trình Anh. Con người hiền hòa ngày nào như thay đổi, ánh mắt vẫn như xưa nhưng lại tỏa ra sát ý khiến người ta ngợp thở, mỗi đao đưa lên là có một kẻ bỏ mạng. Trình Anh đi đến đâu là người dãn ra đến đấy, quân Việt quốc thấy sự hùng dũng của ông mà như sốc lại được tinh thần, tay cầm chắc gươm, giáo xông vào kẻ thù. Như câu: “ Binh mạnh nhờ tướng tài” quả thật là không giả chúng nào.
Nhưng trời thường có luật thường hằng có vật tương sinh, thì cũng sẽ có vật tương khắc. Từ trong đám người thần bí, một người vận cẩm bào màu trắng tay cầm phương thiên họa kích lao đến đánh với Trình anh. Một đao, một kích lao vào hỗn chiến, bên như giao long xuất hải, bên như phượng múa giữa trời, kẻ tám lạng người nửa cân, bất phân thắng bại. Hai người đánh nhau có hơn năm mươi hiệp, kẻ lạ mắt thấy Trình Anh đao chiêu không hề núng quả là một tay hảo hớn, nếu tiếp tục đánh thì chưa chắc đã thắng nên nghĩ ngay một kế. Vờ đâm hụt, tên lạ mặt cắp kích bỏ chạy. Trình Anh thấy vậy liền đuổi theo. Tên lạ mặt mừng thầm, thò vào trong ngực lấy phi tiêu chờ Trình Anh lao đến là ném ra. Nhưng đúng lúc đó bị Triệu Phong bắt gặp, hắn hét lớn.- Coi chừng ám toán.
Trình Anh sực tĩnh. Chỉ nghe véo tiếng phi tiêu đã đến gần, Trình anh chân phải dẫm xuống đất, lực mạnh đến mức mặt đất bị lõm sâu, lấy đà né người sang bên, tay còn lại đưa ra chộp được mũi phi tiêu. Sau đó thuận thế ném trả lại. Kẻ vận bào trắng không ngờ Trình Anh có thể đở được nên phi tiêu đã đến sát người mới kịp nhận ra. Mũi phi tiêu cấm vào vai bên tả, ngập vào trong, chỉ thấy kẻ ấy kêu lên một tiếng, phương thiên kích từ tay rơi xuống. Chớp lấy thời cơ, Trình Anh lao đến khống chế đối phương, đao trong tay kề gần cổ kẻ địch và ra hiệu cho một vệ binh trói hắn lại đưa đến chỗ vương gia để thẩm tra, rồi lại lao vào những tên còn lại gỡ rối cho binh sỹ còn đang loạn đấu.
Đứng trên xe ngựa, được vòng quanh bởi hàng rào vệ binh, Nạp Lan Cảnh đưa mắt nhìn kẻ đang đứng trước mặt. Chỉ thấy con người này đứng giữa quân địch, sống chết không còn do mình quyết định mà vẫn hiên ngang, dù tên vệ binh áp giải đánh như thế nào vẫn không chịu quỳ xuống. Nhìn con người này Triệu Phong thật sự rất khâm phục, hắn từng đọc qua nhiều điển tích nên biết rất rõ loại người này trong lịch sự gọi là gì, chỉ hai từ “ Anh hùng”.Nhưng có câu : “ Anh hùng thường hay mạc lộ”.Phải chăng câu nói ấy là nói với những người như thế này sao?Nạp Lan Cảnh lên tiếng- Có khí phách, ta rất khâm phục ngươi, tuy là chúng ta không chung một con đường, nhưng những gì ngươi làm hôm nay đã đủ cho ta sẽ khắc ghi mãi trong lòng.- Nói cho ta nghe tên của ngươi là gì, ta không muốn một hán tử đỉnh thiên lập địa chết đi là một kẻ vô danh.Người vận cẩm bào trắng tuy vết thương chảy ra rất nhiều máu nhưng nét mặt vẫn thản nhiên như không - Muốn giết thì giết hà tất phải nhiều lời, Cao Kỳ Viễn ta chết đi hai mươi năm sau sẽ lại là một trang nam tử đội trời đạp đất, tung hoành trong hoàn vũ.Nạp Lan Cảnh nghe đến tên người này hơi bất ngờ sau đó lại đáp- Ngươi là con trai của đại tướng quân Cao Lãm?- Không sai chính là ta, chỉ tiếc là mối thù của gia phụ không thể trả ta thật là con bất hiếu. Trời xanh ơi hỡi trời xanh, hãy chứng dám cho lòng thành của ta.Dứt lời người bận bào trắng định lao vào mũi thương của một tên vệ binh với mục đích tự sát. Đúng lúc này Nạp Lanh Cảnh cười thật lớn thật sảng khoái.- Chết thật đúng lúc, lúc ngươi chết đi phải chăng cũng là lúc đầu ta cũng rơi xuống.Nạp Lan cảnh dùng ngón trỏ chỉ nơi đầu mình. Lời nói nhẹ thoáng qua nhưng tâm trí người vận bào trắng nghe như ba đào dậy sóng.- Chọn được thời điểm quân ta tổ chức tang lễ, không nghĩ đến kẻ địch đột kích là đã chiếm được thiên thời.- Chọn vị trí ra tay tại nơi này khiến quân không thể tiến thoái là đã chiếm được địa lợi.- Quân sỹ hết lòng vì chủ sẵn sàng chết để lấy đầu địch nhân là đã chiếm được nhân hòa.- Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều có đủ chỉ là bố cục ngỡ như thô sơ lại ẩn chứa sự tinh tế đến tuyệt vời.Nạp Lan Cảnh diễn giải khiến cho chúng nhân ngồi nghe không khỏi tỉnh cơn mê. Nhưng ngôn từ nào đã hết, chỉ là những lời nối tiếp sau càng khiến người ta phải chấn kinh.- Ta lại vẽ một bức tranh khác- Quân số không đông, muốn giết địch không gì khác hơn là ra tay bất ngờ.- Làm hỗn loạn lòng quân địch khiến đầu đuôi không cứu ứng được nhau, không phải là diệt địch mà là thừa hư mà xâm nhập vào.- Đóng giả làm người đứng đầu bị bắt để khiến địch nhân phân tâm không nghĩ rằng có người sẽ ra tay. Một phát khiến địch nhân trở tay không kịp .- Khi ngươi chết, chính là lúc quân ta tâm trạng lơ là nhất và cũng là thời điểm giết ta dễ nhất. - Lời ta nói có gì sai không Cao Kỳ Viễn công tửNạp Lan Cảnh nói nhưng không nhìn về người vận áo bào trắng mà nhìn về phía đám vệ quân xung quanh mình.- Người ta nói, Nạp Lan Cảnh là đệ nhất quân sư trong thiên hạ. Ta vốn không tin, nhưng lời đồn quả không ngoa. Chỉ là ngươi thử đoán xem, kết cục của cuộc đời mình sẽ như thế nào.“ Xoẹt”Một người trong đám vệ binh vừa nói vừa rút kiếm ra chém những vệ binh bên cạnh, hơn mười hai người xung quanh hắn gục ngay tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.