Chân Huyết Lệ

Chương 31: Kỳ nhân




Khi Hắc Long vừa xuất hiện thì ở một nơi rất xa trên đại lục Thạch Cát Nhĩ vùng đất của tu chân giới, trong một vực thẵm sâu hút hút đang vang lên những tiếng rổn rang của sắt thép va chạm vào nhau.
Bên dưới vực sâu đen tối tồn tại một đốm sáng màu lam nhạt, nó như nổi bật giữa sắc đen ảm đạm
Và thứ ánh sáng đó phát ra từ một chiếc hộp không rõ được làm bằng chất liệu gì đang bị treo giữa những vách đá bởi ba sợi xích sắt lớn. Chiếc hộp đang run lắc giữ dội như muốn thoát ra khỏi sự trói buộc của những sợi xích đang bị những đốm lửa màu đen thoát ra khỏi chiếc hộp hung đốt đến đỏ lựng lên.
Mỗi sợi xích kéo dài đến một hang động được đục sâu vào đá, ở đó đang có ba người thân mặt áo bào màu xám tro, không ngừng tụng niệm những chú ngữ quái dị. Một người trong số ba người lên tiếng
- Đại ca hôm nay sao vật trong hộp lại kích động như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng cấm chú trên hộp sẽ bị phá bỏ mất
Người được gọi là đại ca lên tiếng
- Chúng ta trấn thủ ở đây đã hơn hai trăm năm, chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này
- Ta không biết rõ nguyên nhân là vì sao, nhưng chúng ta phải ngăn cho cấm chú bị phá
- Phải biết vật trong hộp có ý nghĩa quan trọng đến gia tộc chúng ta, dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải đảm bảo nó được an toàn
Sau khi suy nghĩ một chút, người đại ca nói
- Không còn cách nào khác, chúng ta phải dùng chân nguyên của bản thân để nâng cao sức mạnh của cấm chú
- Hi vọng có thể duy trì cho đến ngày đó
Nói rồi ba người vận chân nguyên, giữa ngực của họ hình thành một khối băng thạch màu trắng nhạt. Khối băng ấy cũng phát ra ánh sáng màu lam giống như chiếc hộp kỳ bí, hai luồng ánh sáng gặp nhau cộng hưởng làm cho chiếc hộp càng thêm sáng tỏ.
-----------------------------------------------o0o----------------------------------------------------
Tại một nơi khác cách đó năm ngàn dặm, trên một đỉnh núi hoang vu bị bao phủ bởi những tàng cây cao vút, một ngôi nhà trúc đơn sơ ẩn mình bên dưới.
Trong ngôi nhà ấy có hai người một già, một trẻ
Người già cốt cách thanh cao vận áo giống như đạo sỹ, giữa mi tâm có một chấm nhỏ màu đỏ, đang ngồi xếp bằng trên chiếc tràn kỹ bằng gỗ tùng bách.
Người đó vốn hai mắt đang nhắm chặt lại thì bỗng nhiên mở tròn mắt đầy vẻ kinh nghi, với lấy chiếc mai rùa nằm cạnh bên bỏ vào đó sáu mươi bốn đồng tiền. Sau đó miệng đọc chú ngữ hai tay kính cẩn nâng mai rùa lên cao quá đầu, rồi dùng sức sốc mạnh.
Sau khi người đó khấn xong thì gieo đồng tiền từ mai rùa xống dưới đất, các đồng tiền cứ thế xoay nhiều vòng rồi xếp lại với nhau thành một chữ lớn. Người đó nhìn thấy chữ trên nền đất thì tâm trạng lo sợ, nhặt lại các đồng tiền và lập lại các động tác cũ, cứ thế gieo quẻ thêm bốn mươi tám lần nữa và lần nào kết quả cũng đều giống nhau
Người đó đặt mai rùa xuống, thở dài một cái, miệng lẩm nhẳm
Là phúc thì không phải họa
Là họa thì tránh cũng tránh không được
Sau đó ông nhìn người trẻ tuối bên dưới, chỉ thấy đó là một cậu bé khá khôi ngô, khuôn mặt thanh tú, nhưng dáng vẻ có phần xanh xao. Người đó nói với đứa trẻ
- Bách nhi con mang trong người Lục Âm Tuyệt Mạch, số mạng định sẵn là chết trước khi ba mươi tuổi
- Trừ khi gặp được người chí hung chí tà tình nguyện lấy đi Lục Âm Tuyệt Mạch của con, còn không thì khó thoát khỏi kiếp số
Sau đó người đó lấy trong mình ra một cuốn sách, bìa ngoài đã ngả màu, người đó nói
- Nhưng ở đời có câu “Nhân định thắng thiên”
- Chỉ cần con có lòng cầu sinh thì có thể thiên đạo sẽ mở ra cho một con đường
- Ở đây ta có một quyển bí lục kỳ thư, trong đó ghi lại công phu cả đời của ta, gồm : Bói dịch, bùa chú và trận đồ
- Con cứ ở đây theo đó mà học, mười lăm năm sau sẽ có người đến tìm con nhờ phá giải Lạc Thần Sa Tinh trận, con hãy đi theo người đó may ra sẽ tìm được cách phá vỡ gút thắt cho số mạng
Sau khi dứt lời người đó đưa cho cậu bé quyển sách, rồi vào trong thu dọn một ít đồ đựng đầy trong một tay nải, rồi sải bước ra khỏi nhà trúc.
Cậu bé đi phía sau hỏi người đó:
- Sư phụ người định đi đâu?
Người đó mỉm cười xoa đầu đứa trẻ rồi nói
- Ta tính được trong vòng hai mươi năm nữa sẽ diễn ra một trận hạo kiếp kinh thiên động địa.
- Vì vậy ta muốn dùng chút hơi tàn cuối cùng để đi khắp thế gian tìm những người ứng với thiên đạo để phá vỡ kiếp nạn
- Thầy trò ta có duyên sẽ gặp lại, hài tử con ở lại nhớ bảo trọng
Đứa trẻ gật đầu đáp
- Sư phu cứ yên tâm đệ tử tự biết chăm sóc bản thân
Người đó mỉm cười sau đó huýt một tiếng, từ trời một con hạc to lớn từ trời đáp xuống, người đó leo lên trên mình hạc rồi bay đi
--------------------------------------------------------o0o--------------------------------------------
Lại nói về sự việc đang diễn ra với bọn Triệu Phong
Luc này Triệu Phong hoàn toàn mất đi tri giác, hắn giống như cái xác không hồn bị bao phủ bởi luồng hắc quang.
Còn trên trời cao, con hắc long sau khi phá tan được lôi kiếp thì nó cực kỳ cao hứng, nó không ngừng xoay chuyển thân hình đồ sộ của mình, chiếc mồm cự đại đang ngâm nga những âm thanh quái dị
U,u,u,u
Sau đó nó liếc nhìn Triệu Phong bên dưới, đang bị nâng lên trên khỏi mặt đất bởi hắc quang đang xoay chuyển thành một quả cầu lớn. Trong ánh mắt nó lộ vẻ thèm thuồng, nó há to cái miệng như cái chậu máu của mình lao xuống, định nuốt lấy Triệu Phong
Nhưng mọi chuyện không như con Hắc Long tưởng, từ trong mình Triệu Phong đột nhiên xuất hiện chin quả cầu nhỏ màu vàng. Chúng từ từ tách ra khỏi người Triệu Phong sau đó bay lên, chúng liên kết lại với nhau tạo thành một tấm chắn trước cái miệng cự đại của con Hắc Long
Binh
Con Hắc Long bị hất tung ra sau, nó đau đớn tức giận nhìn những tia sáng mỏng manh yếu ớ ấy, không hiểu chúng là gì mà khiến cho một đòn tấn công của nó bị phản phệ đến chấn động toàn thân
Con Hắc Long bắt đầu chú thị kỹ hơn về những đốm sáng màu vàng và những tia liên kết nhỏ bé của nó. Con Hắc Long nghệch cái đầu quá khổ của mình chăm chú dõi theo từng chuyển động nhỏ nhất của tấm chắn màu vàng đang không ngừng lớn dần kia
Chín quả cầu nhỏ màu vàng không ai điều khiển thế mà hoạt động chẳng khác nào một sinh vật có tư duy, chúng liên tục duy chuyển sau đó bao vây lấy con Hắc Long. Từ mỗi quả cầu nhỏ phát ra những tia sáng màu vàng, chúng nối với những quả cầu khác tạo thành một khối trụ lớn. Nó giống như một cái lồng lớn đang bao phủ lấy con Hắc Long, ngăn nó tiếp xúc với Triệu Phong bên dưới
Ánh sáng màu vàng của nó tỏa ra thật thuần khiết và ấm áp, khác xa cái nóng hung đốt cũng như tanh tưởi mà con Hắc Long phát ra
Rồng là loài vật có tư duy siêu việt, con Hắc Long nhanh chóng nhận ra cái quang trụ đang bao lấy nó có cái gì đó không bình thường. Nó há miệng thật lớn từ đó hình thành một làn sóng nhiệt giữ tợn của một cái hắc hỏa cầu.
Bùm
Nó phun hỏa cầu vào quang trụ đang bao lấy nó, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, hắc quang và kim quan chạm nhau một cách mãnh liệt rồi hỏa cầu bỗng nhiên tan biến như sương, như khói
Con Hắc Long hết sức ngạc nhiên, nó không ngờ chiêu mà nó dùng để phá lôi điện khủng khiếp là vậy, thế mà không tài nào xuyên thủng cái vách chắn mỏng manh kia
Grào
Nó gào rống lấy thân hình khổng lồ của mình liên tiếp va vào cái lồng đang giam nó, nhưng con Hắc Long chỉ tự làm khổ mình, vì mỗi lần nó cố gắng làm điều đó thì đều bị đánh bật lại
Nhưng điều đó không làm nó nhụt chí mà càng làm nó điên cuồng hơn, bởi vì thứ nó cần đang ở bên dưới và nó không hề muốn từ bỏ chút nào. Nhưng mỗi lần con Hắc Long cố gắng xông phá lớp tường phòng ngự của kim quang thì bên dưới sắc mặc của Triệu Phong càng trở nên tồi tệ
Thân thể hắn như bị căng phồng lên, huyết mạch trên thân cứ sau mỗi lần Hắc ảnh và Kim quang chạm nhau là đều nhưu muốn nổ tung ra. Tệ hơn nửa cơ thể như bị thứ gì đó muốn xé toạc, các bắp thịt trên thân như bị rơi ra đệ lộ những phần xương trắng nhởn nhìn mà muốn lạnh gáy.
Triệu Phong vẫn trôi nổi giửa hắc quang, trí giác vẫn chưa khôi phục, nhưng cơ thể dường như vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau, thất khiếu trên người đều bắt đầu rỉ máu, tình trạng của hắn trở nên vô cùng tồi tệ.
- Huyết Long Ấn, Cửu Dương Thiên Can Tỏa, không ngờ hai thứ tuyệt tích ở tu chân giới hơn ngàn năm lai cùng xuất hiện trên thân của một cậu bé đúng là thật lạ lùng làm sao
Gióng nói phát ra từ một người thân thể béo lùn, vận áo đạo sỹ đang đứng rất gần chỗ Triệu Phong lên tiếng
Ông ta nhìn bề ngoài chỉ khoảng bốn mươi, khuôn mặt phúc hậu, lông mày rậm và dài, bên hông có đeo bầu rượu, phía sau mang một thanh trường kiếm.
Ông ta chăm chú giám thị từng biểu hiện của Triệu Phong sau đó lại nhìn lên bầu trời nơi hắc ảnh và kim quang đang giao tranh, sau đó ông ta nói
- Nếu tiếp tục kéo dài e rằng vị tiểu hữu này sẽ mất mạng, thôi để ta giúp cậu ta một tay
Nói rồi vị trung niên nhân đằng không bay lên, ông ta xuyên qua lớp kim quang chắn bên ngoài mà không hề có bất cứ tổn thương nào, dường như là nó tự mở lối để ông ta đi qua vậy
- Cửu Dương Thiên Can Tỏa quả đúng như trong cổ tịch đã chép, tuy là một trong những ấn chú hàng yêu mạnh nhất thiên hạ, nhưng lại không tác động đến với người thường
- Còn con Hắc Long này xem ra ma khí vẫn chưa tích nạp đủ, vẫn chưa thể gọi là một long chủng trưởng thành. Nên đối kháng với dương lực hùng mạnh của ấn chú chẳng khác nào lấy trứng chọi đá
Con Hắc Long thấy sự xuất hiện của kẻ lạ mặt gần bênh đang khua môi múa mép, lại giở giọng chê bai nó thì tức lắm. Nó há cái miệng như chậu máu với những chiếc răng nanh lởm chởm sắc nhọn, hướng về tên béo mập kia mà táp tới
- Súc sinh đến cả ta mà cũng dám động thủ, không dạy cho ngươi một bài học là không được rồi
Người trung niên đó hai mắt trợn lên đầy nộ khí, hai tay bắt pháp quyết vẽ lên một vô cực ấn tỏa ra thanh quang chói ngời. Sau khi vô cực ấn được hình thành, người trung niên đó vận lực khiến vô cực ấn không ngừng xoáy vòng, sau đó theo tay phải của người đó đánh mạnh một cái lên đầu con Hắc Long
Kréc
Con Hắc Long to lớn đồ sộ là thế mà bị một sinh vật nhỏ bé đánh cho một đòn đã kêu la thảm thiết, chẳng khác nào bị rút gân xé thịt, quằn quại không thôi. Nhưng dù đau đớn cách mấy nó cũng không thể nhúc nhích cái đầu ra khỏi chưởng lực áp đỉnh kia
- Biến đi cho ta
Người trung niên sau khi dứt lời thì lại dốc thêm chân khí vào vô cực ấn, vô cực ấn nhận được chân khí thì thanh quang càng đại thịnh chấn cho Long đầu vỡ nát. Hắc ảnh của con Hắc Long bị đánh tan thành muôn mảnh, sau đó hóa thành những làn hắc phong lao xuống thân thể Triệu Phong mà nhập vào
Còn Cửu Dương Thiên Can Tỏa sau khi Hắc Long biến mất thì cũng thu dần những tia sáng màu vàng vào quang cầu, rồi lại cũng như hắc phong, kim quang dần dần rơi xuống rồi nhập vào Triệu Phong như chưa từng xuất hiện
Sau khi hai thứ ấy biến đi, hắc quang chung quanh Triệu Phong cũng biến mất, thân thể Triệu Phong bị mất sự nâng đỡ thì rơi xuống.
Người Trung niên đó nhìn mọi sự biến hóa đó thì tỏ ra rất lí thú, sau đó ông ta từ từ đáp xuống bên cạnh Triệu Phong
- Đúng là những người sở hữu huyết ấn, khả năng phục hồi thật đáng sợ, cơ thể bị làm cho tan nát như vậy mà chỉ trong chốc lát đã phục nguyên như chưa từng bị tác động gì. Thật là một năng lực đáng kinh ngạc
- Còn Cửu Dương Thiên Can Tỏa không biết là kẻ nào đã thiết lập ấn chú này trên người cậu bé . Là người đó muốn giúp đỡ cho nó hay là làm hại nó đây
- Tồn tại hai loại sức mạnh khổng lồ như vậy với một cơ thể chưa từng tu đạo, chỉ sợ rằng trong tương lai sẽ bị hai thứ sức mạnh này làm hại mà thôi
Ư, ư
Cách đó không xa một tiếng rên nhỏ vang lên, đó là tiếng rên của Ngu Tử Kỳ đang bị trọng thương thập tử nhất sinh ở đằng kia
Người trung niên ấy chỉ dẫm chân một cái là đã bay đến được chỗ Tử Kỳ, nhìn ông ta thân thể béo tốt vậy mà động tác lại hết sức nhẹ nhàng
Người trung niên dùng tay bắt mạch cho Tử Kỳ, sau một hồi xem xét ông thò tay lấy trong người ra một lọ nhỏ bằng sứ, đổ ra những viên nhỏ màu vàng. Ông ta cậy miệng Tử Kỳ nhét vào một viên rồi nói
- Bên ngoài chỉ là vết thương ngoài da không mấy nguy hiểm, chỉ là tâm tạng bị nội thương khá nặng
- Mặc dù đã phục đan dược vào người, nhưng là kẻ chưa từng tu luyện tiên đạo thì khó mà có thể hấp thu hết dược lực của thuốc
- Thôi thì đã giúp thì giúp cho trót, tiểu tử để lão gia giúp ngươi một tay
Dứt lời, người đàn ông đó áp một tay lên ngực Tử Kỳ sau đó vận chân khí trong người truyền sang, chỉ thấy nơi lòng bàn tay một đạo ánh sáng thuần thanh đang được rót vào cơ thể đang mê mang của Tử Kỳ
Cơ thể Tử Kỳ như bay bổng, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, còn người trung niên thì tỏ ra khá hài lòng vì tình trạng của Tử Kỳ đã qua cơn nguy kịch. Chỉ là khi định rút tay lại, ông cảm thấy nơi lòng bàn tay có điều gì đó không ổn, chân khí sau khi luân chuyển hết cơ thể Tử Kỳ và trở lại thì bị hao hụt một lượng khá lớn.
Người đàn ông có vẻ kinh nghi, ông dùng một tay nữa áp lên phía trên đan điền của Tử Kỳ và truyền thêm chân khí. Chỉ thấy bên trong đan điền của Tử Kỳ như có một lực xoáy mạnh đang hút lấy chân khí một cách tham lam.
Người đang ông thấy hiện tượng này thì thập phần hoan hỉ, ông hét lên
- Tiên thiên căn mệnh, là tiên thiên căn mệnh!
- Mà còn là cực phẩm nữa
( Giải thích: Trong tu chân giới để đánh giá phẩm chất của một tu chân giả, người ta thường dựa vào căn mệnh, đó là khả năng thu hút thiên địa linh khí của trời đất. Người có căn mệnh càng tốt thì khả năng hút nạp được thiên địa linh khí càng nhiều, cũng như quá trình tu luyện cũng cao hơn.
Người ta chia căn mệnh ra làm ba cấp độ: Tiên thiên căn mệnh, nhân trung căn mệnh và địa tĩnh căn mệnh
Trong đó cao nhất là tiên thiên căn mệnh)
Người đàn ông ấy mừng vui khôn tả, ông hết nhìn Triệu Phong rồi lại nhìn Ngu Tử Kỳ, rồi nói
- Không ngờ ở cái lục địa không hề có chút linh khí nào lại tồn tại hai đứa ưu tú như vầy
- Một người sở hữu năng lực tiềm ẩn không giới hạn, còn kẽ thì mang trong mình phẩm chất bất phàm
- Nếu hai đứa này mà chịu truy cầu tiên đạo thì ắt hẳn tương lai sẽ tiền đồ vô hạn
- Giá như có được hai đứa đệ tử như vầy mà chịu theo ta học đạo thì…
Vừa nói đến đây người trung niên bất chọt cười lớn
- Khà khà, tại sao ta không thu nhận hai đứa này nhỉ, của ngon thế này mà dâng cho kẻ khác thì thật là không cam tâm a
- Hì hì, nói không chừng hai đứa đồ đệ này có khi còn giúp ta mở mày mở mặt với các chi khác trong môn phái
- Lấy lại uy danh của tổ sư ngày nào cũng không chừng
Vị trung niên nhân thập phần đắc ý, ông cứ nhìn hai đứa trẻ mà mặt cứ cười ngất, nhưng sau đó ông chợt nhớ ra điều gì. Sau đó dùng tay bấm mấy cái, chẳng khác nào mấy lão tướng số bấm độn vậy, rồi ông thở dài
- Hài, lão Thần Toán Tử từng nói ta chỉ có thể thu nhận đệ tử khi tròn đại thọ hai trăm tuổi, tính đi tính lại thì hãy còn sớm mười năm a
- Lão bạn già ấy trước giờ bói toán chưa từng sai, nếu ta làm ngược lại thiên ý chưa chắc đã là tốt
- Nhưng mà lỡ bỏ qua hai đứa đồ đệ tốt thế này, mười năm sau biết đào đâu ra
Vị trung niên nhân cứ đi tới đi lui suy nghĩ, vấn đề trở nên phức tạp hơn ông ta tưởng. nhưng trong cái khó ló cái khôn, ông liền nghĩ ra một cách
Ông ta vẽ lên trên không hai cái vô cực ấn nhỏ như lòng bàn tay, sau đó khẽ niệm chúng bay đến nhập vào ấn đường của Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ, sau đó ông ta đắc ý nói
- Chỉ cần có dấu ấn này, thì chúng dù có đi đâu chỉ cần ta vận công là có thể cảm ứng được
- Với lại nơi này không hề có ai trong tu chân giới thường hay lui tới, ắt hẳn sẽ không ai có thể may mắn như ta tìm được hai đứa này đâu
- Cứ thế mười năm nữa ta chỉ việc quay lại mà đưa chúng đi là được rồi
- Khà khà, sao mà ta nể ta quá đi mất
Người trung niên cười lớn, sau đó nhìn Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ lần nửa, rồi ngự kiếm phi hành bay đi mất, vẽ lên trên không một vệt lửa dài

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.