Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 4: Bái sư




Dịch: Tiểu Băng
***
Diệp Bình đã xác định.
Hẳn là hắn đã gặp được một tông môn ẩn thế, nhìn tổng thể thì không có gì lạ, nhưng trên thực tế người nào cũng là cao nhân tuyệt thế.
Loại người này đã đứng trên đỉnh của thế giới, chán chường thế tục, thật sự là không còn niềm vui thú gì, nên mới giả làm người bình thường để tìm chút niềm vui.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán trong lòng, rốt cuộc có đúng hay không còn cần phải từ từ kiểm định.
Có điều Đại sư huynh này nhất định là một cao nhân.
Như vầy còn không phải cao nhân thì ai mới là cao nhân?
Cảm nhận được sự kích động không sao giấu diếm được của Diệp Bình, Tô Trường Ngự cũng hiểu hắn đã lừa gạt thành công.
"Được rồi, Diệp Bình, theo ta vào tông môn, đừng quấy rối sư huynh ngươi tĩnh tu."
Thái Hoa đạo nhân lên tiếng.
Diệp Bình gật đầu liên hồi, sau đó lại cung kính chào Tô Trường Ngự.
Rồi đi theo Thái Hoa đạo nhân đi về phía cửa sơn môn.
Sau khi Diệp Bình đi rồi.
Tô Trường Ngự mới thở hắt ra.
Sự căng thẳng cũng hết, bình tĩnh trở lại.
Sau đó hắn lẩm bẩm.
"Ba trăm vạn Kiếm Tiên trên trời, gặp ta cũng đều phải phục tùng, hắc hắc, đủ trâu bò."
Tô Trường Ngự cười, khí chất đạo cốt tiên phong lập tức hoàn toàn mất sạch.
Thanh Vân Đạo tông.
Diệp Bình theo sau Thái Hoa đạo nhân đi tới.
Sơn môn cũ kỹ, kết hợp với cây nhang lẻ loi cắm giữa lư hương, lộ rõ hai chữ ‘cực nghèo’.
Thái Hoa đạo nhân tự nhìn thấy xong, không khỏi khỏi lộ ra lúng túng.
Nhưng sau khi Diệp Bình nhìn thấy hoàn cảnh của Thanh Vân Đạo tông, hắn chẳng những không hề ghét bỏ chút nào, mà ngược lại còn lộ vẻ vui mừng.
Điều này làm Thái Hoa đạo nhân hơi bối rối.
Ngay cả chỗ ở như này mà ngươi cũng thấy vui à?
Chưa từng tu tiên hả?
Trong lòng Thái Hoa đạo nhân hơi khó hiểu, ông thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn Diệp Bình quay đầu bỏ đi, không ngờ Diệp Bình lại còn lộ rõ vẻ vui mừng, đầu năm nay mà còn người tu tiên thuần phác như vậy sao!
Người này rất có tiền đồ nha.
Thái Hoa đạo nhân thầm nghĩ trong lòng.
Nguyên nhân Diệp Bình lộ vẻ vui mừng như vậy rất đơn giản.
Đây đúng là tác phong của một tông môn ẩn thế mà.
Là một người xuyên việt, Diệp Bình đã xem không biết bao nhiêu là tiểu thuyết mạng, trong đó miêu tả những tông môn ẩn thế đều dùng hai chữ.
Bất thường!
Đúng vậy, chính là bất thường.
Tông môn người ta vàng son lộng lẫy, thiếu điều ước gì khắc được hết độ trâu bò của mình lên cửa sơn môn, thế nhưng những tông môn ẩn thế cường đại thật sự lại chỉ thích tự hạ thấp mình xuống.
Hạ càng thấp càng tốt, càng mộc mạc càng tốt, tạo cho người ta có một ảo giác rằng đây là một tông môn gân gà.
Nhưng trên thực tế đây là một loại kiểm tra, là sự kiểm tra tông môn ẩn thế dành cho những đệ tử mới.
Giống như trong những chuyện thần thoại xưa, đây chính là kiểu những tiên nhân kia thích dùng để lừa người phàm nhất, Quan Âm Bồ Tát lấy áo cà sa rách để đổi vinh hoa phú quý với Đường Huyền Trang, loại chuyện xưa này chỗ nào cũng có.
Nghĩ vậy, Diệp Bình làm sao mà không hiểu được!
Cho nên hắn càng thêm khẳng định đây chính là tông môn ẩn thế.
"Diệp Bình, ngươi đi theo ta."
Thái Hoa đạo nhân mở miệng.
Diệp Bình gật đầu liền.
Đi theo Thái Hoa đạo nhân tới chánh điện ở chính giữa.
Dù Thanh Vân Đạo tông nhìn hết sức cũ nát, nhưng Diệp Bình vẫn nhạy cảm phát hiện nó có chút không giống bình thường, chính là rất sạch sẽ gọn gàng.
Không sai, chính là sạch sẽ.
Nếu đây là một tông môn xuống dốc chán đời, làm sao còn dọn dẹp sạch sẽ như vậy được!
Dù trước khi tới, Chưởng môn từng nhắc kỹ rằng Thanh Vân Đạo tông không phải là tông môn nhập lưu, nhưng cũng chính điều này làm Diệp Bình cảm thấy ngay Thanh Vân Đạo tông tuyệt đối không phải đơn giản như mặt ngoài của nó.
Quả nhiên, cẩn thận mấy cũng có sơ sót.
Dù bọn họ cố hết sức che giấu, nhưng vẫn không thoát được ánh mắt của hắn.
Diệp Bình không nhịn được tự khen sự nhạy cảm cơ trí của mình.
Ngay lúc hai người tới chánh điện.
Thái Hoa đạo nhân lên tiếng.
"Diệp Bình, hôm nay ngươi đã tới Đạo tông, bần đạo phải nói trước vài lời, ngươi không cần phải trả lời vội, nghe bần đạo nói trước đã."
Thái Hoa đạo nhân không tự xưng là sư, mà dùng hai chữ bần đạo để gọi mình, lộ vẻ nghiêm túc.
Diệp Bình lập tức cũng trở nên nghiêm túc hẳn, nhìn Thái Hoa đạo nhân.
"Cái gọi là tu Tiên khó, chính là khó với lên trời, con đường tu hành thoạt nhìn là một con đường tương lai tươi sáng, nhưng trên thực tế lại đầy dẫy chông gai, nguy hiểm không sao biết trước, khi đã bắt đầu tu hành, nghĩ một cái là hết mấy chục năm, nên nếu ngươi thực sự muốn bước lên con đường này, nhất định phải giữ lòng tin của mình cho thật vững."
"Dù không đi lên thật cao theo đuổi thật xa, thì cũng không thể vì mãi mà chưa thấy thành quả lại đi bỏ dở nửa chừng, không có nghị lực, khó thành đại sự, ngươi phải hiểu điều này cho thật rõ."
Thái Hoa đạo nhân nói vô cùng nghiêm túc, mang theo một ý vị tang thương khó tả.
Sở dĩ ông nói điều này là để chuẩn bị trước cho thật kỹ, dù sao tư chất của Diệp Bình chẳng ra sao, lỡ tu luyện được năm ba tháng mà ngay cả linh khí cũng không cảm ứng nổi, chán nản đòi bỏ đi thì biết làm sao!
Nên nhất định phải hù dọa trước cái đã.
"Đệ tử đã rõ, con đường tu tiên vốn đã định trước là một con đường cô độc, Tiên Nhân bế quan một lần là thế giới đã đổi thay, nếu đệ tử đã lựa chọn con đường này, nhất định sẽ tĩnh thần định tâm, nhất định sẽ không nghĩ ngợi lung tung, bước vào lạc lối."
Diệp Bình hết sức hiểu những lời này.
Coi nhiều tiểu thuyết như vậy, dù chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chớ.
Nếu tu tiên dễ dàng, thì người người đều đi tu tiên hết rồi.
"Rất tốt."
Thái Hoa đạo nhân thoả mãn gật đầu, tuy khả năng tư chất của Diệp Bình không cao, nhưng tư tưởng này rất không tồi nha.
Không giống mấy đệ tử mới hồi trước, chưa tu được mấy tháng đã bực mình sao hôm nay mình không phải là Luyện Khí viên mãn, ngày mai là Trúc Cơ viên mãn, ngày mốt liền ngưng tụ Kim Đan, ngày kia liền trở thành Nguyên Anh lão tổ.
Quả thực là si tâm vọng tưởng.
"Nếu ngươi đã có khả năng chịu được cô quạnh, vậy bần đạo không còn gì để nói nữa. Nhưng mà Diệp Bình, bần đạo phải nhấn mạnh một lần cuối, lúc tập tu tiên, tông môn sẽ không cấp cho ngươi bất kỳ một tài nguyên nào hết, chỉ khi nào ngươi chuyển thành chính thức mới cấp tài nguyên tu luyện cho ngươi, ngươi có chấp nhận được chuyện này không?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi, giọng càng thêm nghiêm túc.
Trong ánh mắt có chút lo lắng.
Nhưng chút lo lắng này rất khó nhìn thấy, Diệp Bình cũng không để ý đến điều này.
"Xin Chưởng môn yên tâm, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, tông môn cho ta tu tiên đã là đại ân trạch, đệ tử sao dám yêu cầu tài vật, có câu đừng nghĩ tông môn mang lại lợi ích gì cho mình mà phải nghĩ mình có thể mang lại lợi ích gì cho tông môn."
Giọng Diệp Bình đầy nhiệt huyết.
Đối với một người xuyên việt, có người dạy mình tu tiên đã là một ân đức lớn, còn đòi hỏi người ta này nọ thì quá nông cạn đi.
"Tốt!"
Thái Hoa đạo nhân nghe hắn nói vậy, cả người bừng bừng vui vẻ.
Những lời này của Diệp Bình quả thực đã nói đúng suy nghĩ trong lòng của ông.
Đừng nghĩ tông môn mang lại lợi ích gì cho mình mà phải nghĩ mình có thể mang lại lợi ích gì cho tông môn.
Tốt, tốt.
Lời này ai nói vậy nhỉ? Quả thực là người đồng đạo a, có rãnh rỗi phải cùng uống chung trà.
Trong lòng Thái Hoa đạo nhân vui sướng.
Xem như ông đã nhặt được một vật quý đem về.
Nhưng Thái Hoa đạo nhân bình tĩnh lại rất nhanh, nói với Diệp Bình.
"Đã như vậy, vậy bần đạo sẽ nhận đồ đệ ngươi. Nhưng trước mắt chỉ là đệ tử ký danh, chờ ngươi chuyển thành chính thức rồi sẽ long trọng cử hành lễ bái sư."
"Đa tạ sư tôn, đệ tử nhất định không cô phụ ưu ái của sư tôn."
Nghe mình được thu vào tông môn, Diệp Bình liền xúc động hành lễ.
"Đã như vậy, vi sư sẽ dẫn ngươi tới chỗ ở, mấy ngày tới ngươi hãy làm quen hoàn cảnh của tông môn trước, chờ thêm hai ngày nữa, vi sư sẽ bảo Đại sư huynh tới dạy ngươi tu tiên, nhớ kỹ, dục tốc bất đạt, con đường tu hành là phải chậm mà chắc, không được nóng vội, biết không?"
Thái Hoa đạo nhân nói vẻ nghiêm túc.
"Vâng! Đồ nhi hiểu rõ."
Diệp Bình trịnh trọng gật đầu.
Đầy hy vọng với tương lai.
- --
Bộ Đại Vũ Trụ Thời Đại hiện đang được dịch tiếp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.