Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 226: Thiên đạo tế đàn, Tô Trường Ngự sắp tới Đại Càn




Diệp Bình rất tò mò.

Tài Năng Thông Thần?

Đây là pháp môn gì thế?

Chưa từng nghe nói.

Thấy Diệp Bình khó hiểu, Tiết Triện cũng không vòng vo.

"Tiểu sư đệ, thiên hạ rộn ràng vì chữ lợi, nhốn nháo cũng là vì chữ lợi."

"Cái gọi là Tài Năng Thông Thần, là sư huynh xem bản chất thế gian, từ đó lĩnh ngộ ra."

"Tiểu sư đệ, sư huynh hỏi đệ, giữa thiên địa này, mọi việc đều có định số, đúng không?"

Tiết Triện nói.

Diệp Bình gật đầu, đúng vậy.

Tất cả mọi người trên đời, đều coi trọng lợi ích,

Nhưng mà… từ cái này cũng lĩnh ngộ ra được thần thông?

Thấy Diệp Bình gật đầu, Tiết Triện nói tiếp.

"Vậy có phải là, người trong thiên hạ, dù là dân chúng tầm thường hay tu sĩ, quan tâm gom góp vàng bạc châu báu, linh thạch pháp bảo, là vì tài lợi phải hay không?"

Tiết Triện hỏi tiếp.

"Đương nhiên."

Diệp Bình gật đầu. Trên thế gian này, có tiền là có được thiên hạ, không tiền nửa bước khó đi, dân chúng tầm thường cũng vậy, tu sĩ cường giả cũng vậy, đều vì tiền tài.

"Được, vậy có phải là có thể hiểu thành, đây là ý trời hay không?"

Tiết Triện hỏi tiếp.

"Ơ..."

Diệp Bình ngẩn ra, rơi vào suy tư.

Tiền tài lợi ích, là thuộc về phạm trù kinh tế học, cưỡng ép nó vào huyền học như thế này, thật ra cũng không phải là không được, nhưng nghe thấy hơi là lạ.

Nhưng Diệp Bình vẫn gật đầu.

"Cũng có thể coi là vậy."

Nhưng Tiết Triện lắc đầu.

"Không phải cũng có thể coi là vậy, là định số, tiểu sư đệ, trời đất bao la này, có rất nhiều quốc gia, dù là quốc gia, hay vương triều, hay là cổ thành tông môn, thì lợi ích tiền tài cũng vẫn là thứ mọi người đều theo đuổi."

"Điều này đồng nghĩa đây chính là ý trời, là định số."

Tiết Triện nói một tràng, Diệp Bình không nói lời nào, vì nghe quả thật là có lý.

"Vậy ý của sư huynh là?"

Diệp Bình chưa hiểu, nhìn Tiết Triện.

Nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?

"Đệ vẫn chưa hiểu ra ý ta?"

Tiết Triện tỏ vẻ cao thâm khó lường.

Diệp Bình bối rối.

Hắn chưa hiểu thật.

"Mong sư huynh thứ cho đệ ngu muội."

Diệp Bình nói, hắn không hiểu mà, nên xin lỗi trước.

Tiết Triện lắc đầu, ánh mắt rõ ràng có chút thất vọng.

Nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói.

"Ý ta rất đơn giản."

"Chính là, người trong thiên hạ đều là vì lợi, dù là người phàm hay tu sĩ, dù là chủng tộc nào, là con người thì đều tham tiền, đây là thiên ý, là định số."

"Nhưng như vậy cũng có nghĩa là, chính thiên đạo cũng yêu tài lợi, đệ hiểu không?"

Tiết Triện giải thích.

Ánh mắt hắn rất chắc chắn, rất nghiêm túc.

Diệp Bình ngây ra.

Thiên đạo cũng yêu tài lợi?

Logic suy luận này…

Diệp Bình thật sự không ngờ, Tứ sư huynh chỉ nhìn từ một yếu tố kinh tế học đơn giản, hiểu ra được tới chân ý của thiên đạo.

Tứ sư huynh cũng có tài nha.

Không phải cái gì Diệp Bình cũng tin, nhưng trong thế giới tu tiên, có rất nhiều thứ hắn không thể nào giải thích được.

Động hay không động đều là số mạng thiên đạo.

Huống chi những lời vừa rồi của Tứ sư huynh nói rất có lý.

Không phải là nói bậy nói xằng.

Vả lại, nếu suy nghĩ kỹ, thì thấy nó không phải chỉ là có lý một chút.

Là vô cùng có lý.

Thiên địa vạn vật, đều theo đuổi lợi ích, người phàm ham ít, thánh nhân ham nhiều. Người bình thường chỉ tham vài ba lượng bạc, nhưng người tu tiên, cứ bảo là đã vượt qua phàm tục, không thích vàng bạc tài bảo, nhưng trên thực tế thứ họ ham muốn còn quý, đắt hơn vàng bạc tài bảo.

Nên nếu tính kĩ ra, đúng là thiên đạo cũng yêu tài lộc.

Nhưng biết cái này thì sao? Chẳng lẽ hối lộ thiên đạo?

Diệp Bình nhìn Tiết Triện, không khỏi tò mò hỏi: "Sư huynh, vậy đại đạo ngài lĩnh ngộ được là cái gì?"

Diệp Bình hỏi.

Tiết Triện chỉnh trang lại quần áo, đứng dậy nhìn Diệp Bình

"Đại đạo sư huynh lĩnh ngộ được, là Tài Năng Thông Thần, một môn đạo pháp vô thượng."

"Đạo pháp này, không viết ra được, chỉ có thể ngôn truyền, nhưng tiểu sư đệ, sư huynh chỉ nói một lần, nếu đệ học được, thì vô cùng tốt, nếu không học được, cũng không cần cưỡng cầu."

"Điều quan trọng là, không được nói với ai về đạo pháp này, vì nếu nhắc tới, sẽ làm tiết lộ thiên cơ, nếu bị thiên đạo tìm ra, hai chúng ta đều sẽ gặp đại họa, hiểu không?"

Tiết Triện nghiêm mặt, cứ như đang nói một bí mật động trời.

Diệp Bình gật đầu.

"Đệ hiểu. Mong sư huynh ban pháp."

Diệp Bình ngồi thẳng người lên, thỉnh cầu.

Tiết Triện gật đầu, đọc.

"Tiểu sư đệ, pháp này đặt tên là Tài Năng Thông Thần, đệ có thể hiểu là cúng tế trời."

"Lấy linh khí diễn hóa thành một tế đàn thiên đạo, nhưng chỉ diễn hóa ra tế đàn ở trong lòng, vì lòng mới có thể thông thiên, sau khi diễn hóa ra tế đàn, thì dùng những vật quý giá, như linh thạch pháp bảo, công pháp thần thông để cúng tế cho trời."

"Cúng tế xong, thì phải hạ mình bày tỏ là mình muốn có hồi báo, nếu thiên đạo cảm động, đồng ý giúp đệ, vật đệ dùng cúng tế sẽ biến mất, được thiên đạo lấy đi, còn nếu thiên đạo không muốn giúp đệ, thì như thế nào đệ hiểu rồi đấy."

Tiết Triện bắt đầu nói năng bậy bạ.

Loại chuyện này của hắn vốn là không có thật, nhưng cũng không hẳn là giả dối hoàn toàn, nói chung vẫn có căn cứ.

Trong thiên hạ, trên có vương triều thánh địa, dưới tới bách tính bình dân, phàm là chuyện gì lớn, cũng đều cúng tế trời xanh.

Chỉ khác chăng là cống phẩm cúng tế không giống nhau mà thôi, Tiết Triện chỉ là nói đơn giản hơn, trực tiếp hơn.

Diệp Bình nghĩ nghĩ, trả lời.

"Nếu không nhận vật, có nghĩa ông trời không muốn giúp? Có nghĩa là chuyện ấy khó thành? Ông trời cũng không giúp được?"

Diệp Bình phát biểu.

Tiết Triện lắc đầu.

"Không phải, không phải."

"Không giúp, có nghĩa là…"

"Phải thêm tiền!"

Tiết Triện vô cùng nghiêm túc, nhất là ba chữ cuối, làm Diệp Bình không biết nói tiếp làm sao.

Bỏ thêm tiền?

"Đúng thế, là bỏ thêm tiền."

"Thiên đạo không có gì không làm được, sao có chuyện không hoàn thành được nguyện vọng một tu sĩ nho nhỏ như đệ? Nhưng thiên đạo không giúp đệ, chỉ vì tế phẩm đệ cúng ít quá."

"Nên, nếu đệ thấy thiên đạo không chịu, thì đệ bỏ thêm vào, thêm tới chừng nào thiên đạo hài lòng thì thôi."

Tiết Triện nói tiếp.

Diệp Bình cảm thấy nghe nhiêu đây đã đủ.

Tứ sư huynh hướng dẫn dễ chịu hơn đại sư huynh.

Đại sư huynh cứ toàn là nói những lời thâm sâu, mình toàn phải tự lĩnh ngộ ra.

Tứ sư huynh thì khác, nói thẳng vào vấn đề, hắn nghe là hiểu ngay.

Nhưng hiểu lời huynh ấy nói là một chuyện, nói chung hắn vẫn chưa hiểu lắm cái đạo pháp thần thông này.

"Tứ sư huynh, vậy luyện môn thần thông này này như thế nào?"

Diệp Bình hỏi thẳng.

"Nói khó cũng khó, mà nói không khó cũng không khó, chủ yếu là xem lĩnh ngộ của đệ, và trời xanh có chịu nhận giúp đệ hay không."

"Đệ diễn hóa thiên đạo tế đàn trong lòng trước đã, đây là bước đầu tiên, nếu đệ diễn hóa ra được, coi như đã thành công."

"Vì muốn diễn hóa ra thiên đạo tế đàn, là một việc rất khó, cái này sư huynh không giúp đệ được."

Tiết Triện trả lời.

Vì những lời hắn vừa nói, đều là bịa mà.

Thiên đạo tế đàn cái gì, thuần túy là nặn ra một cái tưởng tượng nghe cho ghê gớm mà thôi, nếu không làm sao chứng tỏ mình có bản lĩnh!

Tiết Triện nói nhiều như vậy, thật ra cũng không hề có ý khiến Diệp Bình đi lãng phí thời gian.

Vì lời kế tiếp, mới là lời chính.

"Tiểu sư đệ, đạo pháp thần thông này, không nhất định là phải học, tất cả phải xem vào vận may."

"Có điều, đệ phải hiểu được ý huynh muốn nói, đó là phải kiếm được thật nhiều tiền, làm cái gì cũng phải bảo vệ lợi ích của mình trước."

"Dù đệ không lĩnh ngộ được thần thông này, nhưng ít nhất đệ cũng có tiền, như thế cũng đã là Tài Năng Thông Thần."

"Có tiền rồi, phải biết tiết kiệm, biết khắc chế nữa, hiểu không?"

Đây là mới ý chính Tiết Triện muốn dạy Diệp Bình.

Nguyên tắc đối nhân xử thế.

Để Diệp Bình biết giá trị của tiền tài linh thạch, có tiền bỏ ra sẽ không cần phải động tay động chân, cũng không còn nghĩ rằng suốt ngày xòe tiền móc ví là không có tác phong của cao nhân.

"Sư huynh, đệ hiểu."

Diệp Bình gật đầu, thật ra hắn hiểu về chuyện này rất rõ, hai đời làm người rồi, sao không hiểu được tiền tài quan trọng thế nào.

Nhưng mà lúc này, Diệp Bình lại thấy hứng thú với cái gọi là 'Tài Năng Thông Thần' này.

Hắn muốn thử xem mình có duyên lĩnh ngộ ra môn thần thông này hay không.

Nếu lĩnh ngộ ra, thì cũng rất có lợi cho mình.

Diệp Bình không thiếu linh thạch, phần thưởng thi đấu mười nước hắn vẫn còn đang giữ mà.

Lúc hắn trở về tông môn, Lý Ngọc đã cho người đưa tới cho hắn.

"Được, nếu đệ đã hiểu, huynh không cần nói nữa. Mấy ngày tới đệ cố gắng lĩnh ngộ, khi nào rảnh thì đi giám bảo với Ngũ sư huynh, nếu mua được đồ tốt, coi như cũng là một loại tích lũy."

"Nhớ lời sư huynh nói, thường ngày phải tiết kiệm, chuyện có lợi thì phải làm, chuyện không có lợi thì nhất định không được làm."

"Nói tóm lại, quyết không được để mình thua thiệt, lỗ to."

Tiết Triện đứng dậy, vỗ vai Diệp Bình, nói xong xoay người rời đi.

Tiết Triện đi rồi.

Trong phòng chỉ còn lại Diệp Bình.

Một nén nhang sau.

Diệp Bình lên giường, ngồi xếp bằng.

Hắn nhắm mắt lại, quan tưởng cái gọi là thiên đạo tế đàn.

Bắt đầu diễn hóa.

Thời gian dần trôi qua.

Đến sáng sớm hôm sau.

Trong căn phòng yên tĩnh vang lên một âm thanh.

Két.

Tiếng cửa sổ bị thổi đẩy ra.

Lúc này.

Một làn gió mát, ập vào mặt.

Trong tích tắc.

Trong đầu Diệp Bình, xuất hiện một tế đàn cổ.

Cùng lúc đó.

Đại Càn vương triều.

Đế đô Đại Càn.

Năm con linh mã trắng như tuyết kéo một chiếc xe chạy về phía hoàng cung.

Đại Càn vương triều, có minh văn quy định, thiên tử chín ngựa, Thái tử tám ngựa, quốc công bảy ngựa, vương hầu sáu ngựa, công chúa năm ngựa.

Năm con linh mã, đồng nghĩa người ở trong xe là công chúa đương triều, thứ bậc đứng sau vương hầu.

Bên trong xe ngựa, rất là rộng rãi, Tô Trường Ngự ngồi im trong đó.

Đại Càn Cửu công chúa, Từ Dương công chúa ngồi ở chính vị, bên phải là Lý Trường Thanh.

Ba người ngồi trong xe, rất là im lặng.

Đi suốt một đêm, ba người đã về tới Đại Càn đế đô, giờ đang trở về hoàng cung.

Từ Dương công chúa rất chán hoàng cung, nhưng hôm nay đưa Tô Trường Ngự tới, lại khiến nàng thấy trong lòng cũng khá hơn.

Xe ngựa chợt dừng lại, một giọng nói từ ngoài vọng vào.

"Công chúa, nhi tử của An Bang Hầu, Từ Cẩn cầu kiến."

Từ Dương công chúa cau mày.

"Từ Cẩn? Cầu kiến ta làm gì?"

Từ Dương công chúa lẩm bẩm.

Lý Trường Thanh đưa ly rượu lên uống một hớp: "Tâm tư của Từ Cẩn ai mà chẳng biết, chẳng phải là muốn xúc tiến tình cảm với công chúa sao, công chúa là người trong lòng của hắn mà."

Lý Trường Thanh nói, tay cầm ly rượu.

Từ Dương công chúa cau mặt.

"Phiền ghê. Bổn cung đã nói với phụ hoàng từ lâu là không bao giờ thành thân với hắn, Từ Cẩn này, đúng là không biết thức thời."

Một giọng nói từ bên ngoài vọng vào.

"Cửu công chúa, là ta, Từ Cẩn a, Cửu công chúa, ta cũng đang đi hoàng cung, chúng ta đi chung được không?"

Giọng Từ Cẩn đầy hồ hởi, mang tới cảm giác hắn quyết tâm muốn vào chiếc xe ngựa này, muốn từ chối cũng hơi không tiện.

"Cho hắn vào."

Từ Dương công chúa nói. Người ta là nhi tử của vương hầu, chút chuyện như này mà cũng không nể mặt thì không hay lắm.

"Dạ."

Tùy tùng ở ngoài xe trả lời.

Một nam tử áo lam đi vào xe, thấy Từ Dương công chúa, liền chắp tay

"Thần Từ Cẩn, ra mắt Từ Dương công chúa."

Cửu công chúa là thiên chi kiều nữ, Từ Cẩn tuy là nhi tử của vương hầu, nhưng vẫn phải xưng mình là thần, hắn không dám vượt qua quy củ này. Ngay sau đó, Từ Cẩn nhìn thấy Tô Trường Ngự.

Từ Cẩn biết Lý Trường Thanh, nên thấy Lý Trường Thanh cũng mặc kệ.

Nhưng mà thấy Tô Trường Ngự thì nét mặt hắn trở nên cổ quái.

Hắn là nhi tử của An Bang Hầu, quyền cao chức trọng, tương lai sẽ thừa kế hầu vị, hắn còn là siêu nịnh nổi tiếng Đại Càn vương triều, chuyện hắn thích Từ Dương công chúa, ai ai cũng biết.

An Bang Hầu từng vào hoàng cung, tìm Thiên tử Đại Càn cầu hôn cho hắn, Thiên tử Đại Càn thấy cũng được, nhi tử của vương hầu, cũng xứng với Thiên gia kiều nữ.

Nhưng mà Từ Dương công chúa không chịu, nên ông ta chưa thông qua.

Từ Dương công chúa không đồng ý, không ngăn được Từ Cẩn theo đuổi nàng.

Hễ có thời gian rảnh, là Từ Cẩn lại đi tìm Từ Dương công chúa, khiến Từ Dương công chúa không chịu nổi, lần này xuất cung chính là để tránh Từ Cẩn.

Không ngờ lúc này lại gặp phải.

Đối với Từ Cẩn.

Sự có mặt của Tô Trường Ngự đã lập tức mang tới cảm giác nguy cơ.

Vì Tô Trường Ngự...

Quá đẹp trai.

Nói đúng hơn là.

Đẹp trai tới mức quá đáng.

Không thua gì mình.

Từ Cẩn cảm nhận được nguy cơ vô cùng cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.