Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 89: Con gái dần trưởng thành (bốn)




Sau khi Chúc Chúc nghe ba ba nói xong, lại càng cảm thấy muốn khóc hơn. Như thể thế giới vẫn luôn đục một cái lỗ to để gió lạnh thổi vào, những bỗng có một ngày, cái lỗ này bị lấp đi.
“Vậy... Vậy nếu thành tích của con không tốt, ba vẫn thích con ạ?” Chúc Chúc ngắc ngứ hỏi.
“Thích chứ.” Kim Sân cười nói: “Nhưng ba ba hy vọng con có làm chuyện gì cũng sẽ không hối hận.”
“Con có thể làm bất cứ điều gì mà con muốn, ba thậm chí sẽ không quan tâm xem kết quả có không tốt hay không. Nhưng có một điều kiện, đã lựa chọn thì không được quay đầu, không được hối hận. Con cứ đi về phía trước, ba ba sẽ mãi đi theo phía sau con, sẽ không để con lại một mình, phải đi tìm ba ba khắp nơi nữa.”
Chúc Chúc vẫn gật đầu dù cái hiểu cái không, đã lựa chọn thì không hối hận, cứ đi về phía trước.
Khi dần lớn lên, Chúc Chúc liền nhận ra ba ba không còn thích bé giống khi bé còn nhỏ nữa. Lúc nhỏ, ba ba luôn nói sẽ bảo vệ bé cả đời, cũng sẽ không bao giờ rời xa bé, sẽ thường xuyên ôm bé. Nhưng khi đã trưởng thành, ba ba lại ít nói đi, thậm chí còn không thường xuyên ôm bé nữa...
Chúc Chúc không biết vì sao, nhưng bé vẫn cố gắng học tập, cố gắng trở thành cô bé ngoan ai cũng thích. Ba ba từng nói, cho dù bé có phải bé ngoan hay không, có nghe lời hay không, ba vẫn yêu bé.
“Các con rời nhà trốn đi là muốn đi đâu? Ba ba dẫn con đi.”
Kim Sân xoa đầu con gái, tim cũng mềm nhũn.
Đây là con gái anh, anh nhìn bé từ một cô bé nhỏ xíu xiu lớn thành như bây giờ. Mỗi một thời kỳ của bé đều có những sự thay đổi khác nhau.
Lúc bé tỉnh tỉnh mê mê hoàn toàn không biết gì về thế giới, thì người bé yêu thương nhất, sùng bái nhất chính là ba ba. Cho dù ba ba chỉ hái quả táo trên cây, bé cũng sẽ vỗ tay khen hay.
Mà cũng vào lúc đó, Kim Sân thấy được sau này của bé. Anh chọn cách ung dung đón nhận vận mệnh, đón nhận niềm vui và nỗi buồn lo của người làm cha.
Thật sự đến khi Chúc Chúc bắt đầu trưởng thành, bắt đầu tiếp xúc với thế giới, có sự tò mò về thế giới, thì Kim Sân mới nhận ra rằng vẻ ngoài lý tưởng nhất của con gái mà anh mong muốn không phải vẻ ngoài lý tưởng nhất của nhân loại.
Chúc Chúc sẽ ngốc nghếch đi làm một số chuyện mà anh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, lại bởi vì những chuyện vặt vãnh này mà phải chịu đau khổ. Bé như con cừu non lạc đường vừa bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Mà Kim Sân thì đang cầm trong tay câu trả lời chính xác, anh hoàn toàn có thể đưa thẳng câu trả lời chính xác cho con gái, buộc bé đi vào con đường đúng đắn nhất.
Thế nhưng anh sẽ không làm vậy, con đường đúng trong cuộc sống thì chỉ có một, nhưng anh hy vọng con gái có thể đi trên con đường mà bé đã lựa chọn. Đi về phía trước mà không chùn bước, bé sẽ khóc, sẽ cười, sẽ gặt hái được những niềm hạnh phúc khác.
Chúc Chúc suy nghĩ: “Nhà bà ngoại các bạn ấy ạ. Con cũng không biết là ở đâu nữa. Ba ba ơi, ba có biết không ạ?”
Kim Sân vừa kiểm tra tài liệu lúc nãy, nên anh thật sự có biết.
Nhưng lúc xe đang chạy, Tiểu Chúc Chúc nhích lại gần: “Ba ba ơi, con có ông nội rồi, vậy con có ông bà ngoại không ạ?”
Trên thực tế là có.
Tay Kim Sân run lên, giờ mới nghĩ tới chuyện này. Anh quay đầu lại thì thấy Chúc Chúc đang nhìn mình với vẻ tò mò.
Càng lớn bé sẽ càng hiếu kỳ ——
“Mẹ của con đâu ạ?”
“Ông của nhà bạn khác thì đều đã già, vì sao ông nội lại không già đi ạ? Ba ba cũng không thay đổi chút nào nha?”
“Con có ông bà ngoại không ạ?”
Chuyện cũ đều quá phức tạp, Kim Sân do dự một lúc mới mở miệng nói: “Chờ khi con trưởng thành, ba ba sẽ kể những chuyện này cho con nghe.”
Chúc Chúc lập tức nói: “Bây giờ con lớn rồi mà.” Gần như trong mỗi giai đoạn, Chúc Chúc đều cảm thấy mình là người lớn, cảm thấy trước đây mình là trẻ con.
“Hiện tại vẫn là trẻ con, phải chờ tới khi con tốt nghiệp trung học mới tính là đã lớn.”
“Bây giờ con đang học tiểu học, rồi lên cấp hai, cấp ba, còn rất rất lâu ạ...”
Kim Sân phát hiện lúc mình nói chuyện với Chúc Chúc cũng có tác dụng nhất định ——
Chúc Chúc có một vài hoạt động tập thể với những cô bé kia, nên thỉnh thoảng có hoạt động tập thể, cũng là một nhóm bé gái đến nhà bọn anh ngủ qua đêm.
Kim Sân vẫn bận rộn như trước, mỗi lúc trời tối anh vẫn sẽ làm nghiên cứu. Bởi vì không thể tiết lộ bí mật của anh với nhà khoa học nhân loại, nên Kim Sân không ngừng học thêm những kiến thức sâu hơn có liên quan tới những phương diện này. Cũng may khả năng lĩnh ngộ của anh rất mạnh, thậm chí đã công bố một vài cuốn luận văn rất có ảnh hưởng.
Kim Sân không thích gặp gỡ nhân loại. Anh chọn công bố luận văn không phải vì danh lợi, mà anh muốn thu hút thật nhiều học giả nhân loại để trao đổi kinh nghiệm. Anh không để họ tham gia thí nghiệm, nhưng có thể học được rất nhiều kinh nghiệm và tri thức từ trên người bọn họ.
Tiêu tốn thời gian hai, ba năm, nghiên cứu của Kim Sân rốt cuộc cũng đã có thành quả. Mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn phá giải bí mật tự chữa trị trong gen của mình, nhưng anh đã hoàn toàn chữa khỏi tổn thương thần kinh ban đầu của Chúc Chúc, khôi phục vị giác cho bé.
Hôm nay, Chúc Chúc đã ăn xong bữa sáng hoàn toàn không có mùi vị như trước đây. Chúc Chúc cũng quên mất vị là gì luôn rồi, bé đã quen nên cũng chẳng thấy có vấn đề gì cả, sau đó bé vội vàng đeo cặp sách chuẩn bị đi học. Ba ba đưa cho bé một ly sữa bò, trước đây bé luôn cảm thấy sữa bò khó uống, nhưng giờ Chúc Chúc chỉ uống một hơi là hết. Giống như trước đây, bé vừa tới trường là sẽ được mấy bạn học khác vây xung quanh ——
“Chúc Chúc, Chúc Chúc, ba cậu lợi hại thiệt nha!”
Chúc Chúc: “Mặc dù tớ biết ba tớ rất lợi hại, nhưng tớ lại cảm thấy kỳ lạ một cách khó hiểu khi các cậu nói như vậy đó.”
“Cậu không biết gì à? Ba cậu đã nghiên cứu ra được thuốc đặc trị bệnh bại não đấy!”
Chúc Chúc: “...” Ba tớ là bác sĩ hả?
Một ngày này, rất nhiều bạn học trong lớp đều tìm Chúc Chúc để nói về chuyện này. Cha mẹ của các bạn ấy có tiền, có thế, giao thiệp lại rộng, thành quả của Kim Sân còn đang xét duyệt, mà những người này đã đều biết hết rồi.
Chúc Chúc cũng rất bối rối. Ba ba bé lợi hại vậy á, sao bé không biết nhỉ?
Buổi chiều, Chúc Chúc trước giờ không ngủ gà ngủ gật gần như đã ngủ hết cả cuổi. Cô giáo còn tưởng bé bị bệnh, nên sốt sắng đánh thức bé dậy, kết quả là bé chỉ ngủ gật mà thôi.
Chúc Chúc thật vất vả mới chờ được đến khi tan học, bé không về cùng các bạn mà chạy thật nhanh về nhà. Lúc về đến nhà, đã nghe thấy ba ba gọi bé ——
“Chúc Chúc, rửa tay ăn cơm đi. Hôm nay có món tôm xào cay mà con thích ăn nhất đấy.”
Chúc Chúc thấy ba ba đi từ phòng bếp ra thì vội vàng chạy tới. Bé chẳng có hứng thú với món ngon đầy bàn, chỉ hỏi: “Ba ba, ba ba ơi, ba là bác sỹ ạ? Con nghe bạn học con nói ba lợi hại lắm nha!”
Kim Sân chỉ cười. Anh ngồi vào bàn ăn rồi nói: “Ăn cơm trước đã.”
Chúc Chúc để cặp sách xuống, đi rửa tay. Bé ngồi vào chỗ giống như thường ngày, cầm lấy đũa, gắp một con tôm đã bóc vỏ. Khoảnh khắc bỏ tôm vào miệng, Chúc Chúc ngẩng đầu ——
“Ba ba ơi!”
“Ăn cơm trước đi đã. Ngoan!”
Đôi mắt Chúc Chúc gần như phát sáng. Vào khoảnh khắc đó, mỗi một thí nghiệm mà Kim Sân làm đều đáng giá, nỗ lực cả ngày lẫn đêm của anh trong phòng thí nghiệm đều đáng giá.
Nhưng anh chỉ dịu dàng nói: “Ngoan nào, cục cưng nhanh ăn cơm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.