Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 55: Vua tố cáo nhà tử thần




Chúc Chúc còn chưa dỗ được ba ba, đã nghe thấy thầy giáo bên kia hét lên rất hung dữ: “Các em lớp 1-1, tập hợp.”
Chúc Chúc là học sinh lớp 1-1. Bé vẫn chưa nỡ đi, nhìn ba ba rồi nói: “Ba ba ơi, con phải tập hợp rồi. Ba về đi, buổi chiều ba nhớ tới đón con nha, con chờ ba ở cổng trường đó.”
Kim Sân ừ một tiếng, nhìn con gái mình hòa vào giữa những đứa trẻ khác. Bọn trẻ mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, tuôn về cùng một hướng, như một đàn cá gặp nước.
Kim Sân vẫn có thể nhận ra con mình một cách chuẩn xác. Anh nhìn bé đi theo những đứa trẻ khác cùng vào trong trường, sau đó không thấy đâu nữa.
Sau khi vào trường, Chúc Chúc quay đầu lại thì không còn thấy ba ba. Nhóc con cụp đầu, vừa nhìn thấy trường học là bé nhớ anh Thừa Khiếu rồi.
Anh Thừa Khiếu nhất định cũng rất nhớ bé.
Bàn ghế đều hơi bẩn. Chúc Chúc lấy khăn tay ra, cẩn thận lau cả bàn lẫn ghế. Bởi vì đây là chiếc váy xinh nhất của bé, làm bẩn sẽ hết đẹp.
Bạn cùng bàn cũng học Chúc Chúc lau ghế.
Chúc Chúc cũng thích ứng ngay với trường học mới, nhưng cho đến trưa, Chúc Chúc liền thấy kỳ lạ. Sao cô giáo chỉ giảng những điều bé đã học ở nhà trẻ, mà không nói gì về kiến thức mới nhỉ?
Lúc ăn cơm trưa, Chúc Chúc hơi không quen vì cơm và thức ăn ở đây chẳng ngon.
Những bạn nhỏ khác đều tụ thành nhóm để ăn cơm, chỉ một mình bạn nhỏ Chúc Chúc là ngồi tại chỗ của mình, mặt mày ủ rũ nhìn đồ ăn trước mắt.
Phần cơm trưa trường học cũ phát là ba món ăn tinh tế với một chén canh nhỏ. Mặn chay phối hợp, vừa thơm vừa ngon. Thức ăn ở trường bây giờ, không biết vì sao cà xào thịt lại đen thui, bên cạnh còn có cà chua xào trứng.
Chúc Chúc ăn hai miếng, ngừng một lúc, lại ăn một miếng, lại ngừng một lúc...
Bên cạnh có không ít đứa trẻ đang nhìn bé.
Bạn nhỏ Chúc Chúc im lặng ngồi đó, xinh đẹp lại điềm đạm, như công chúa nhỏ đi ra từ tivi. Bất kể là cậu bé hay cô bé đều muốn nói chuyện với bé, nhưng hình như bé cũng chẳng nói lời nào, nên mấy đứa cũng ngại không dám đến gần.
Thấy Chúc Chúc giống như ăn không trôi cơm, rốt cuộc cũng có bạn nhỏ lấy dũng khí, nói: “Bạn không thích ăn cà chua hả?”
Chúc Chúc ừ một tiếng. Bé nhìn về phía cô bé hỏi mình, thân thiện nói: “Tớ ăn chậm.” Bé không muốn nói không thích cà chua ngay trước mặt cà chua.
Cô bé kia là lần đầu tiên được một người xinh đẹp như vậy nhìn. Mặt bé ấy hơi đỏ, đầu óc thì choáng váng, lắp ba lắp bắp: “Tớ... Tớ có kẹo, kẹo rất ngọt. Bạn có muốn ăn không?”
Chúc Chúc lắc đầu rồi nói: “Tớ phải ăn xong chỗ này mới được.” Lãng phí lương thực là không đúng.
Lúc này, liền nghe được tiếng cười đùa ầm ĩ truyền vào từ bên ngoài phòng học, ngay sau đó mấy cô bé cao lớn bước vào. Một cô bé trong đó nói ——
“Nghe nói lớp một có một nữ sinh rất đẹp, là ai?”
Cô bé kia vốn là người đẹp nhất ở trường, đột nhiên có người nói ở lớp một có một bạn đẹp hơn, nên cô bé kia không vui.
Cô bé kia vừa nói vừa đi đến trước bàn học của Chúc Chúc, hỏi: “Trông cũng thường thôi, mày tên gì?”
Hai nữ sinh đi theo cô bé kia cũng nhìn Chúc Chúc, nói phụ họa: “Rõ ràng là xấu.”
Chúc Chúc thường xuyên được khen xinh đẹp. Bây giờ bị người ta nói trông cũng thường thì bé đã không thấy vui, nói bé xấu thì lại càng không vui. Nhưng bé vẫn lễ phép: “Vương Quyển Quyển.”
“Tên thật là khó nghe.” Nữ sinh kia ngồi lên bàn Chúc Chúc.
“Tên khó nghe quá.”
“Nghe là biết cha mẹ không có học thức.” Ba ba của nữ sinh kia là giáo viên. Ở nhà cô bé kia thường xuyên nghe ba ba mình nói phụ huynh ở trường đều là loại công nhân nhập cư không có học thức. Cô bé kia cũng học được những câu đó.
Bây giờ Chúc Chúc đang rất giận. Có thể nói bé trông bình thường, nhưng không được nói tên bé khó nghe, càng không được nói ba ba bé không có văn hóa. Chúc Chúc đứng lên: “Ba em có văn hóa nhất.”
Đối phương đại khái cũng không ngờ con bé nhìn yếu đuối như Chúc Chúc lại dám phản bác, thế là hung dữ nói: “Vốn là không có văn hóa! Ba ba mày là công nhân nhập cư! Còn nữa, chiếc váy này xấu chết đi được! Về sau không cho phép mày mặc váy đến trường!”
Chúc Chúc càng giận hơn. Thật ra bé không hiểu “Không học thức” “Công nhân nhập cư” là gì. Nhưng những lời này của đối phương, rất rõ ràng là đang nói ba ba bé không tốt.
“Chị không được nói như vậy!” Chúc Chúc nóng nảy. Bé chưa từng gặp người kiểu này, nên hoàn toàn không có kinh nghiệm đáp trả.
Chúc Chúc còn ít tuổi lại chưa từng xảy ra mâu thuẫn với bạn học, chứ đừng nói đến việc cãi nhau. Bé đã giận đến đỏ mắt, nổi gân cổ rồi.
“Cứ nói! Tao cứ nói đấy! Ba ba mày không có học thức!” Cô bé kia dương dương đắc ý nói.
Chúc Chúc tức điên lên, lại không cãi thắng, cuối cùng vừa tủi thân vừa giận nói: “Em sẽ méc ba ba em, ba em nhất định sẽ mắng chị!”
Cô bé kia hơi hoảng, nhưng vẫn nói: “Mày là con nít hả? Còn đi méc người lớn. Đứa nào đi méc đều sẽ bị cắt miệng!”
“Ba em sẽ không để ai cắt miệng em đâu. Nếu các chị cắt miệng em, ba em sẽ cắt miệng của các chị!” Chúc Chúc nói!
Trước đây người xấu đánh tay phải của bé, ba ba đã đánh lại mà.
Ba cô bé lớp lớn rốt cuộc vẫn là trẻ con, không đủ khí thế.
Chúc Chúc càng nghĩ đến ba ba, sức mạnh càng lớn. Bé dữ dằn nói: “Em phải nói cho ba ba em biết. Chiều nay ba em sẽ tới đón em, các chị không được đi đâu hết.”
Ba nữ sinh kia bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, trong lòng đều hoảng rồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói một câu: “Xấu hổ quá, lớn vậy rồi đi méc người lớn.”
Chúc Chúc nghe xong liền hùng hồn nói: “Ba em nói, em có lớn nữa thì ba vẫn sẽ bảo vệ em, chẳng xấu hổ gì hết.”
Ba cô bé kia cũng không biết nên làm gì nữa, chỉ để lại một câu: “Nếu mày dám méc ba ba mày, bọn tao sẽ nhốt ba ba mày lại!”
“Các chị không nhốt được đâu, ba em lợi hại nhất!” Trong suy nghĩ của Chúc Chúc, ba ba có thể quát quái vật, đánh người xấu. Ba ba từ một con vịt trời lớn thành thiên nga trắng bay thoát khỏi đám người xấu! Sao có thể sợ mấy chị này chứ?
Thế là lúc tan học, Kim Sân vừa đến nơi đã bị con gái kéo lại: “Ba ba ơi!”
Sau khi Chúc Chúc được ba ba ôm lên, bé liền nói: “Ba ba ơi, đợi một chút ạ.”
Mặc dù Kim Sân không rõ có việc gì, nhưng vẫn nghe lời con gái. Anh để ý thấy ánh mắt con gái luôn nhìn đông nhìn tây, rồi rất nhanh, dường như bé đã thấy gì đó.
Chúc Chúc thấy những cô bé kia đang trốn sau lan can của trường, thì lập tức nói lớn: “Ba ba, ba ba ơi, chúng ta qua kia đi!”
Kim Sân không biết con gái mình muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức mở đôi chân dài, ôm con gái, đi về phía con gái chỉ. Ba nữ sinh bên kia bị dọa đến mức nhanh chóng chạy biến đi!
Chủ yếu là vì Kim Sân mặc đồ tây đen, bẩm sinh trên người đã có loại áp chế của tử thần với nhân loại. Kim Sân đã cố gắng làm suy yếu loại áp chế này, nhưng trẻ con vẫn có thể cảm giác được.
Ba cô bé kia bị dọa đến mức như gặp phải ma, nhanh như chớp đã chạy mất tăm.
Chúc Chúc quay đầu, ôm lấy cổ ba ba, “Ba ba lợi hại nhất! Ba ba hù trẻ hư chạy rồi!”
Kim Sân thấy hơi kỳ lạ liền hỏi: “Trẻ hư nào?”
Chúc Chúc lập tức tố cáo như hạt đậu rơi ——
“Hôm nay con đang ăn cơm ở lớp, thì ba chị kia đến rồi nói nhìn con chẳng xinh gì cả, còn không cho con mặc váy tới trường nữa...”
“Con liền nói với các chị ấy là, đợi ba ba đến trường, sẽ nạt các chị ấy.”
“Các chị ấy còn nói muốn nhốt ba ba lại nữa. Nhưng ba ba còn chưa nói gì, các chị ấy đã sợ chạy mất tiêu rồi. ba ba lợi hại quá đi!”
Chúc Chúc thật sự rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.