Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 46: Áo bông nhỏ nhà tử thần




Giường của Chúc Chúc cách mặt đất không cao lắm. Chúc Chúc phải nằm sát mặt đất, lúc chui vào rất khó khăn. Lúc này bé đang trốn ở trong cùng, đôi mắt to nhìn chằm chặp ra bên ngoài, cảnh giác như một con thú nhỏ.
Mặt Kim Sân gần như đã dán lên đất, giọng rè rè gọi bé: “Cục cưng, ba ba đây rồi.”
Kim Sân vốn cho rằng, cho dù Chúc Chúc có nghe được giọng của anh, thì bé nhất định cũng sẽ không ra. Nhưng không ngờ, sau khi anh gọi xong, nhóc con bỗng nhúc nhích ——
Giọng nhóc con rất nhỏ, chắc hẳn cổ họng của bé đã khàn vì khóc: “Ba ba?”
Trong nháy mắt đó, Kim Sân thấy mũi mình chua xót: “Ừm, là ba ba. Ba ba dẫn con về nhà nhé.”
Ngay sau đó, liền thấy nhóc con đang ở trong cùng từ từ dán lên mặt đất, bò ra phía ngoài. Lúc bò đến mép giường, dường như nhóc con thấy quả đúng là ba ba thật, thì phấn chấn ngẩng đầu ——
May mắn thay, toàn bộ tâm trí của Kim Sân đều đặt lên người nhóc con. Bé vừa ngẩng đầu, Kim Sân đã lập tức vươn tay đỡ trên đỉnh đầu của bé, không đến mức để bé đụng vào ván giường.
Mà lúc này, nhóc con cũng đã bò ra ngoài. Trong bốn ngày ngắn ngủi, khuôn mặt béo tròn của bé đã gầy đi trông thấy. Trên mặt bé còn dính nước mắt và từng mảng bụi xám. Bé lập tức ôm lấy ba ba mình ——
“Ba ba… Sao bây giờ ba mới đến ạ…”
Nhóc con khàn giọng nói, vừa nói vừa khóc. Không phải kiểu gào khóc tan nát cõi lòng, mà kiểu khóc nghẹn. Bé như một con thú nhỏ ôm lấy cánh tay ba ba nhỏ giọng khóc hu hu.
Người phụ nữ trẻ tuổi đứng nhìn bên cạnh, cũng che miệng, khóc nấc. Cô ta thật sự rất thích cô bé này. Mấy ngày nay cô ta gần như cũng không ngủ. Cứ nhắm mắt đều là cảnh nhóc con trốn dưới gầm giường. Còn mở mắt thì chuyện đầu tiên là đi xem xem bé có ra không, có ăn đồ ăn mà cô ta đặt ở bên ngoài không.
Đáng tiếc, thật sự không có duyên phận, để cô bé về với ba ba của bé thì tốt hơn.
Giờ phút này, cô ta rất vui mừng, vui mừng vì mình đã có một quyết định chính xác.
Kim Sân bế Tiểu Chúc Chúc lên. Tiểu Chúc Chúc khóc đến mặt đầy nước mắt, vô thức nắm chặt áo trước ngực ba ba.
Bé vẫn đang mặc áo ngủ nhỏ, tay nhỏ vẫn sưng tấy. Kim Sân gật đầu với người phụ nữ kia, chân thành nói tiếng cảm ơn, rối bế con gái mình đi ra ngoài. Kim Sân cởi áo ngoài âu phục, bọc cả người nhóc con lại. Bé trốn trong bóng đêm lâu ngày như vậy, nếu lập tức nhìn thấy ánh sáng thì mắt sẽ khó chịu.
Sau khi Kim Sân ra ngoài, thì thấy Thần đã chờ ở đó. Trên mặt ông ta là vẻ nghiêm túc, ông ta thất vọng thở dài một hơi.
Kim Sân cũng không trốn tránh. Anh ôm con mình, đi trước.
Thần nhẹ giọng nói: “Anh làm tôi quá thất vọng.”
Bàn tay to của Kim Sân vuốt tóc con gái để trấn an, đưa mắt nhìn cha mình rồi nhẹ giọng nói: “Cha, bé gọi con là ba ba. Trong mắt bé, bé vừa khóc là con sẽ xuất hiện. Bé khóc đã hai ngày mà con chưa từng xuất hiện lần nào. Nhưng con vừa xuất hiện, bé đã tin tưởng con.”
Kim Sân nhắm hai mắt lại rồi nói: “Lúc con bị nhốt trong phòng thí nghiệm. Con không hề biết con còn có một người cha sẽ bảo vệ con. Con chưa từng trách cha, bởi vì cha cũng không biết con ở đó.”
Vẻ mặt của Thần lập tức thay đổi.
Kim Sân tiến lên, trên mặt anh xuất hiện vẻ đau đớn: “Con đang bảo vệ bé, cũng như con đang  bảo vệ con vậy.”
Thần cắn răng, cuối cùng thì tức hổn hển nói: “Về sau đừng có dùng lý do này nữa. Lý do này chỉ có thể dùng một lần này thôi.”
Kim Sân lộ ra một nụ cười tươi rồi nói: “Chỉ lần này, cảm ơn cha.”
Kim Sân ôm Chúc Chúc đi về một hướng khác. Vị Thần có vẻ ngoài trẻ tuổi đứng im tại chỗ, đè huyệt thái dương. Đây là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Kim Sân trở lại xe, bóng đen lái xe ở đằng trước. Chúc Chúc đã ngừng khóc, nhưng tay nhỏ vẫn nắm chặt áo ba ba. Tay nhỏ rất bẩn, nhưng Kim Sân không chê. Anh lấy khăn ướt ở bên cạnh, lau tay rồi lau mặt cho bé.
Nhóc con nhìn thẳng vào anh, hai mắt vẫn hơi đỏ, nhưng đôi mắt vẫn trong veo thấy đáy, cũng chẳng có bóng tối. Như một đứa trẻ được giải cứu khỏi bọn buôn người, nhóc con khàn giọng nói: “Ba ba là đại anh hùng! Ba ba cứu con khỏi người xấu!”
Nhóc con buông lỏng tay nhỏ, khoa tay mấy cái, vui vẻ nói: “Con biết ba ba chắc chắn sẽ đến tìm con mà!”
Cô giáo nói, lúc ra ngoài, không được đi theo người lạ, không được nói chuyện với chú hay dì xa lạ. Nếu bị lạc cha mẹ, chú và dì xa lạ sẽ nói cha mẹ con muốn cô chú bế con về nhà, thì phải nhanh chóng nhặt những đồ vật xung quanh, tốt nhất là nhặt điện thoại.
Cô giáo nhà trẻ của Chúc Chúc thường xuyên truyền thụ những kiến thức an toàn cho bọn trẻ. Đám trẻ đều là con cái nhà có tiền, tuy rằng bên cạnh có nhiều người trông nom, nhưng không sợ ngộ nhỡ chỉ sợ lỡ như.
Chúc Chúc cũng không biết mình bị chú và dì xa lạ ôm đi thế nào. Bé thấy chắc chắn là họ đã thừa lúc bé và ba ba đều đang ngủ say liền ôm bé đi.
Chú và dì xa lạ còn nói họ là cha mẹ bé nữa. Ban đầu Chúc Chúc muốn lấy điện thoại, nhưng điện thoại đều ở trong người bọn họ. Không giành được, nên bé chỉ có thể tự trốn đi trước, chờ ba ba tìm thấy bé.
Chúc Chúc rất vui. Bé vươn tay ôm cổ ba ba, ôm ba ba, giọng càng khàn: “Ba ba tốt quá đi!”
Tim Kim Sân như bị đao cắt, ôm chặt con gái nhỏ đã tin tưởng anh. Đôi tay to nhẹ nhàng vuốt tóc bé, thì sờ thấy mấy cục u.
Kim Sân nhướng mày. Anh thường xuyên xoa đầu con gái, sau gáy không phải thế này!
Kim Sân lại sờ tiếp, Chúc Chúc nhếch miệng: “Đau…”
“Bị đụng vào ván giường?” Kim Sân nhớ lại chuyện bé ngốc nghếch ngẩng đầu gọi mình, chắc chắn lúc trước bò vào leo ra cũng đụng phải ván giường.
Chúc Chúc gật đầu. Tay nhỏ sờ lên cục u sau gáy mình. Bé nói rất kiêu ngạo: “Đụng đầu con cũng không khóc.”
Chúc Chúc cười lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh, ngốc nghếch nói: “Con rất thông minh nha. Con trốn ở dưới đó, bọn họ đều không bắt được con.”
Dưới ánh nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi trông thấy của nhóc con lại có vẻ kiêu ngạo.
Anh đã sớm nhận ra. Con gái anh khóc to lên là vì bé cảm thấy, bé càng khóc to thì anh sẽ xuất hiện.
Kim Sân càng thêm khó chịu. Anh ôm bé vào lòng, hôn lên trán bé rồi nói: “Sau này ba ba sẽ không để con bị người khác bế đi nữa.”
Anh sẽ không nói sự thật với bé. Bé nghiêm túc tin tưởng ba ba của bé là đại anh hùng, sẽ tìm được bé, mang bé về nhà. Vậy anh nhất định sẽ là một ba ba như thế.
Cho dù trước đây không phải, thì sau này sẽ phải.
Bởi vì đỉnh đầu và sau gáy đều có mấy cục u, nên mặc dù nhìn Chúc Chúc không có vấn đề gì, nhưng Kim Sân vẫn không yên lòng. Anh dẫn bé đến bệnh viện làm kiểm tra, tiện thể kiểm tra dây thanh của bé luôn.
Sau đó Kim Sân cũng nhận ra, chuyện lần này vẫn có ảnh hưởng đến Chúc Chúc. Lúc bé nhìn thấy người lạ, sẽ ôm chặt cổ anh không buông.
Thế cho nên, lúc họ đến bệnh viện, bé vẫn ôm chặt ba ba, không cho bác sĩ xem cổ họng.
Kim Sân nhẹ giọng dụ dỗ: “Chú này là bạn của ba ba, chú ấy là người tốt.”
Chúc Chúc ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Ba ba, ba chắc chắn ạ?”
Kim Sân gật đầu.
Lúc này Chúc Chúc mới để chú bên cạnh bế, nhưng bé vẫn nhìn ba ba và nói: “Ba ba ơi, ba đừng đi nha. Con sợ bị chú và dì xa lạ ôm đi lắm…”
Áy náy trong lòng Kim Sân không ai biết được, nhưng anh vẫn lộ nụ cười tươi trên mặt rồi cam đoan: “Tuyệt đối không đi. Ba sẽ luôn nhìn cục cưng, ai cũng không được bế cục cưng của ba đi.”
Mặc dù vị bác sĩ kia không phải bạn, nhưng vẫn biết vị Kim tiên sinh này. Dù sao thì toàn bộ bệnh viện đều lưu truyền truyền thuyết về anh. Thậm chí có người còn nói, sở dĩ khoa của con trai bọn họ được đưa vào nhiều máy móc tiên tiến và nhân tài như vậy, không phải vì kiếm được mà là vì trong nhà vị này có một công chúa nhỏ. Đương nhiên cách nói này là do bên y tá truyền ra, cũng không thể coi là thật.
Chỉ là chưa ai từng nghĩ người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng và khí chất cao quý này, lại ngầm cưng chiều con gái mình như thế. Bác sĩ cảm thấy có thể cách nói kia là thật.
Chẳng qua, điều kỳ lạ là tại sao công chúa nhỏ cao quý lại chật vật thế này? Dây thanh bị tổn thương, đỉnh đầu sau gáy đều có mấy cục u, tóc tai rối bời, còn mặc một bộ áo ngủ bám bụi, giống như một đứa trẻ lang thang.
Đương nhiên, có một số chuyện không thể hỏi.
Kiểm tra dây thanh rất nhanh, nhưng não thì hơi lâu. Lúc kiểm tra não bộ, ban đầu bác sĩ muốn trao đổi với công chúa nhỏ này. Nhưng cân nhắc đến vấn đề dây thanh của bé, nói chuyện sẽ rất khó chịu, liền không nói với bé nữa.
Thế mà, chỉ một lát sau, công chúa nhỏ liền chủ động nói chuyện. Giọng khàn đến mức nói không ra hơi: “Chú ơi, chú thật sự là bạn của ba ba ạ?”
Bác sĩ gật đầu.
Chúc Chúc nói tiếp: “Chú biết những cục u trên đầu cháu vì sao mà có không ạ?”
Bé vừa nói còn vừa dùng tay nhỏ sờ lên đầu mình, vẻ mặt kiêu ngạo.
Bác sĩ đúng là tò mò thật. Sao lại đụng nhiều cục như vậy? Khiến người ta nhìn thôi đã thấy rất đau lòng.
Chúc Chúc kiêu ngạo mà nói: “Đây là lúc cháu trốn đi, không cẩn thận bị đụng trúng ạ, nhưng cháu đều không khóc nha.”
“May mà ba ba cháu là đại anh hùng, đã tìm được cháu.”
Câu chuyện không đầu không đuôi. Bác sĩ nghe không hiểu, liền nhịn không được hỏi: “Vì sao cháu phải trốn đi?”
“Bởi vì có chú và dì xa lạ lén bế cháu đi, bọn họ muốn làm cha mẹ của cháu.” Chúc Chúc nói.
“Cô giáo cháu nói, phải nhặt điện thoại của những người bên cạnh, sau đó chờ chú cảnh sát và ba ba đến ạ…”
Bác sĩ cảm thấy khó tin. Chẳng lẽ công chúa nhỏ này bị bọn buôn người bắt cóc?
Mà lúc này, kiểm tra cũng đã kết thúc. Bác sĩ không hỏi nữa, mà nhanh chóng bế đứa nhỏ này ra ngoài cho Kim tiên sinh.
Kim Sân xác định bé không có việc gì, lúc này mới cầm thuốc, bế Chúc Chúc về nhà.
Chúc Chúc chưa về nhà đã bốn ngày, lần này về nhà, bé vui đến hỏng. Bé dạo hết vòng này đến vòng khác trong phòng. Tất cả đồ đạc của Chúc Chúc cũng được bóng đen mang về. Toàn bộ lâu đài giống y lúc bé rời đi
Kim Sân đứng bên cạnh nhìn bé, trái tim mềm ra.
Lúc đi ngủ vào buổi tối, Kim Sân ngồi bên giường kể chuyện cho bé nghe. Kể chuyện xong, Kim Sân đắp chăn cho nhóc con: “Ngủ đi.”
Dưới ánh đèn lờ mờ, nhóc con buồn ngủ chớp chớp mắt, nhưng vẫn không chịu đi ngủ: “Ba ba… con ngủ say rồi có bị bế đi nữa không ạ…”
Kim Sân sờ lên đầu bé, hạ giọng nói: “Không đâu, ba ba sẽ ở đây trông cục cưng, sẽ không cho người khác bế cục cưng đi.”
Tiểu Chúc Chúc ôm tay ba ba, nghe được câu này thì an tâm ngủ thiếp đi.
Nhóc con ngủ rất say. Anh nhẹ nhàng dém lại chăn, lại ép những sợi tóc rối trên đầu bé xuống.
Nhóc con vẫn không tỉnh. Ngay lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng động.
Chúc Chúc đột nhiên ngồi dậy, mắt trợn trừng: “Ba ba!!”
“Ba ba đây. Ba ba ở đây.” Kim Sân sờ lên trán bé, vội vàng nói.
Chúc Chúc quay đầu, nhìn thấy ba ba, lại yên lòng gối đầu ngủ tiếp.
Lần này Kim Sân thật sự không dám đi đâu nữa. Bản thân anh cũng không cần cảm giác ngủ gì đó, lại có chuyện trong lòng, nên dứt khoát dời một cái bàn tới.
Kỳ lạ là, tiếng di chuyển cái bàn và tiếng đi lại của anh rất nhỏ, nhóc con không hề giật mình tỉnh giấc. Mà ngược lại, bên ngoài có tiếng gì đó thì bé sẽ lập tức tỉnh dậy ngay.
Nghe nói lúc nhân loại dựa dẫm vào một người, thì tiềm thức cũng sẽ biết.
Kim Sân ngồi trên giường, lật xem sách có liên quan đến tử thần.
Bây giờ anh đã xác định. Nhóc con gọi anh là ba ba, dựa dẫm vào anh, yêu anh, tin tưởng anh vô điều kiện. Anh không thể tiếp nhận việc bé chết yểu được.
Đây là con gái của anh, cô con gái duy nhất của anh.
Lúc Chúc Chúc tỉnh dậy vào hôm sau, đã thấy ba ba ngồi ngay bên cạnh. Bé vui mừng đến hỏng rồi. Bé bò khỏi giường, nhào vào người ba ba, ôm lấy ba ba: “Ba ba!”
Sau khi nhóc con gọi xong, thì hôn bẹp một cái lên mặt ba ba: “Ba ba là đại anh hùng!”
Kim Sân sờ lên bé đầu, nghiêm túc nói: “Ba ba cam đoan với con, lần này sẽ không gạt con nữa. Sau này sẽ không còn ai có thể bế con đi cả.”
Chúc Chúc cười đến híp cả mắt, vui vẻ nói: “Ba ba tốt với con nhất!”
Kim Sân nhớ ra một chuyện liền nói: “Vậy hôm nay cục cưng muốn đi nhà trẻ không?”
Bé hơi sợ người lạ, nhưng rất quen thuộc với nhà trẻ. Kim Sân cũng không xác định được là Chúc Chúc có muốn đi hay không.
Chúc Chúc gật đầu: “Con đi nhà trẻ ạ. Cô giáo bọn con dạy rất nhiều điều hữu dụng. Con phải đi để chăm chú nghe cô giáo dạy ạ!”
Thế là, lúc Hồ Thừa Khiếu lại đến tìm em gái công chúa, thì lần này rốt cuộc cậu cũng được thấy em gái công chúa. Hồ Thừa Khiếu vui mừng đến hỏng rồi. Cậu chạy như bay lao đến ——
“Em gái công chúa!! Rốt cuộc em cũng về rồi!”
Chúc Chúc nhìn thấy anh Thừa Khiếu cũng rất vui: “Anh Thừa Khiếu, em lại nhìn thấy anh rồi!”
Hồ Thừa Khiếu hỏi: “Em gái công chúa, mấy ngày nay em đi đâu vậy? Cô giáo và các bạn đều rất nhớ em đó.”
Chúc Chúc mở mắt thật to, nghiêm túc lại kiêu ngạo mà nói: “Em bị chú và dì xa lạ bế đi. Em trốn được, sau đó ba ba đã tìm được em!”
Hồ Thừa Khiếu kinh ngạc nói: “Ba ba em thật lợi hại nha!”
Hai đứa bé đi học, rất nhanh tất cả các bạn nhỏ đều biết em gái công chúa bị người xấu bắt đi. Sau đó ba ba của em gái công chúa cứu được em ấy về.
Lúc tan học vào buổi chiều, Kim Sân vẫn vào cổng nhà trẻ đón con gái nhỏ nhà mình. Anh phát hiện ánh mắt của tất cả các bạn nhỏ nhìn anh đều có vẻ kỳ lạ.
Không chỉ có thế, ngay cả các cô giáo nhìn thấy anh cũng nói: “Ba ba của Chúc Chúc, thật xin lỗi, mấy ngày trước đã hiểu lầm anh.”
Chúc Chúc không tới trường đi học, nên các cô giáo đã gọi điện hỏi tình hình. Kim Sân không nhận điện thoại, cô giáo lại nôn nóng nên đã nói vài câu khó nghe.
Bây giờ họ mới biết thì ra Chúc Chúc bị bắt cóc. Ba ba của Chúc Chúc bận cứu Chúc Chúc, làm gì có thời gian trả lời bọn họ chứ.
Kim Sân nghe được mấy câu này, thì đè huyệt thái dương: “…”
Tử thần số hai ở bên cạnh nói: “Lúc này cứ cười là được.”
Anh ta có quá nhiều kinh nghiệm rồi. Ngày nào con trai anh ta cũng gia cố hình tượng nhân vật anh hùng của ba ba mình.
Có điều, tử thần số hai rất hâm mộ Kim Sân. Con gái của anh cũng quá ngọt ngào đi!
Tử thần số hai thoáng cảm thấy, sau này Kim tiên sinh sẽ còn cố gắng hơn cả mình, cố gắng duy trì hình tượng nhân vật ba ba anh hùng.
Rất nhanh, anh ta đã thấy Hồ Thừa Khiếu nhà mình và Chúc Chúc cùng đi ra. Không đúng, Hồ Thừa Khiếu là chững chạc đi ra, còn Chúc Chúc là chạy nhanh đến.
Kim Sân liền ngồi xuống, giang hai cánh tay ôm lấy nhóc con đang chạy vội tới.
Tử thần số hai nhìn thấy cảnh này. Nếu anh ta nhớ không nhầm, từ trước đến nay Kim tiên sinh sẽ không ngồi xuống ôm để đón con gái mình.
Tử thần số hai nhìn bóng lưng của Kim Sân đang ôm con gái đi xa, thì nở nụ cười.
“Ba ba, nhanh về nhà thôi ạ.”
Ngay sau đó, tử thần số hai quay đầu thì thấy con trai mình giống một ông cụ non, chững chạc đi phía trước.
Tử thần số hai đi theo sau. Mặc dù cách một khoảng, nhưng với khả năng nghe của mình, anh ta có thể nghe được đoạn đối thoại của hai cha con đi đằng trước ——
“Ba ba ơi, hôm nay ở trường con học được rất nhiều thứ. Cô giáo còn dạy bọn con hát nữa!”
—— “Cục cưng giỏi lắm! Ba ba còn chưa từng đi nhà trẻ đâu.”
“Vậy con dạy ba ba hát nha!”
“Thổi ốc nhỏ vù vù vù, ba ba vội quay về…”
“Ba ba, hát như vậy đó —— “
Tử thần số hai quay đầu nói với con trai mình: “Hồ Thừa Khiếu, ba cũng chưa từng đi nhà trẻ, phải làm sao đây?”
Hồ Thừa Khiếu suy nghĩ rồi nói: “Ba ba, ba rất muốn đi học nhà trẻ ạ? Nhưng cô giáo bọn con nói, nhà trẻ bọn con chỉ nhận trẻ từ hai đến sáu tuổi thôi.”
Ý là tuổi ba quá cao, nhà trẻ bọn con không nhận, hết cách rồi.
Tử thần số hai nghe xong thì hộc máu. Đều là ba ba, sao chênh lệch lại lớn dữ?
Tử thần số hai lại nghe tiếp. Bạn nhỏ Chúc Chúc phía trước đang nghiêm túc giải thích lời bài hát cho ba ba ——
“Là có một đồ chơi có thể thổi được, thổi vù vù, ba ba sẽ về nhà. Ừm, con không có vù vù thì phải làm sao ạ?”
Tuy rằng tử thần số hai chưa từng đi nhà trẻ, nhưng trước đây anh ta lại từng dạy Thừa Khiếu hát rồi, lời bài hát kia không phải như thế ——
“Thổi ốc nhỏ tích tích, ba ba nghe được mau mau quay về” mà?
Ngay sau đó, tử thần số hai liền nghe thấy Kim Sân mở mắt nói dóc để dỗ dành con gái ——
“Không sao hết, cục cưng thổi một cái, ba ba cũng về nhà.”
Tử thần số hai chửi bậy trong đầu. Cho nên mới nói quả nhiên người này chưa từng đi học nhà trẻ, thế mà anh lại không thấy lời bài hát kỳ lạ ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.