Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 32: Đứa bé lớn nhà tử thần




Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu đang nô đùa ở phòng khách tầng một. Chúc Chúc còn cho anhThừa Khiếu của mình rất nhiều đồ chơi.
Hồ Thừa Khiếu vẫn còn nhớ em gái công chúa từng nói trong nhà có quỷ. Hồ Thừa Khiếu liếc mắt nhìn xung quanh một lần, lưỡi hái nhỏ đã bị mẹ tịch thu, nhưng Hồ Thừa Khiếu cũng không thấy sợ. Cậu cho rằng, đối phó với quái thú mới cần lưỡi hái nhỏ, còn đối phó với quỷ thì không cần.
Hồ Thừa Khiếu hỏi nhỏ bên tai Chúc Chúc: “Em gái công chúa, bọn quỷ ở nhà em đâu?”
Chúc Chúc cũng nhìn xung quanh. Bình thường chú Quỷ và dì Quỷ đều ở phòng khách, nhưng hôm nay lại không thấy ai ra cả. Chắc bởi vì có người lạ đến, nên họ sợ.
Chúc Chúc nói: “Bọn họ không biết anh, có lẽ hơi sợ anh.”
“Hồi nhỏ có mấy chú mấy dì mà em không quen đến nhà, em cũng sẽ rất sợ.”
Cậu trai nhỏ Hồ Thừa Khiếu vỗ lồng ngực, nói: “Anh sẽ không sợ đâu.”
“Anh Thừa Khiếu dũng cảm nhất! Sau này em cũng muốn học theo anh Thừa Khiếu!” Chúc Chúc vừa nói vừa ôm lấy Hồ Thừa Khiếu.
Hồ Thừa Khiếu hơi đỏ mặt nói: “Không sau đâu, em gái công chúa nhát gan cũng không sao hết, anh sẽ bảo vệ em gái công chúa mà.”
Cậu nghĩ trong lòng, tối nay phải ở lại nhà em gái công chúa, để xem những con quỷ kia có làm hại em gái công chúa hay không.
Mặc dù em gái công chúa vẫn luôn nói những con quỷ này không làm hại bé, còn nấu cơm rất ngon cho bé, chải đầu cho bé nữa. Nhưng em gái công chúa vẫn là con nít, tuổi quá nhỏ, rất nhiều chuyện bé vẫn chưa hiểu.
“Chút nữa em nói với ba ba anh, để tối nay anh khỏi về nhà được không?” Hồ Thừa Khiếu bắt đầu sắp xếp.
Chúc Chúc: “Được ạ! Em cũng muốn anh Thừa Khiếu ở cùng em! Chúng ta có thể cùng nghe kể chuyện nữa!”
Tử thần số hai không hề biết, mình thì cố gắng biến con trai mình thành con nhà giàu, nhưng bây giờ con trai mình lại đang nghĩ hôm nay khỏi về nhà. Lúc này, tử thần số hai đang kiểm kê tài sản của mình.
Thân phận trước đây của anh ta có tài sản. Tuy rằng không thể đem so với Kim Sân, nhưng cũng được coi là giàu nứt đố đổ vách.
Tử thần số hai bày toàn bộ tài sản của mình ra. Chỉ cần nhìn thôi anh ta đã thấy rất phấn chấn rồi, đến lượt vợ anh ta chắc chắn sẽ phấn khích đến mức nhảy cỡn lên mất.
Kim Sân thấy anh ta đã chuẩn bị nói cho vợ anh ta, thế là anh nói: “Trước tiên cứ đợi đã.”
Anh hơi đau đầu nên đè lên huyệt thái dương của mình, nói: “Trước tiên phải dùng thân phận trước kia đi tìm luật sư công chứng. Tốt nhất là phải có một thân phận hợp lý, vì dụ như ông cháu thất lạc nhiều năm.”
Tử thần số hai đang vui nên nói: “Tôi cũng đang định làm thế.”
Trên thực tế, tử thần số hai đang rất vui mừng, nên quên những quy trình này. Nhưng nếu anh ta thừa nhận, không phải là ngầm thừa nhận anh ta ngu ngốc sao?
Kim Sân thấy anh ta như vậy, liền tiếp tục xem sách, không để ý đến anh ta nữa.
Sau đó, anh nghe được tiếng đụng cửa phòng sách rất nhẹ ——
Không cần đoán anh cũng biết là hai đứa bé kia.
Kim Sân đứng dậy, mở cửa phòng sách ra. Tiểu Chúc Chúc ngồi ghế đằng trước của xe lắc, đằng sau là bạn nhỏ Hồ Thừa Khiếu đang lôi kéo.
Bạn nhỏ Hồ Thừa Khiếu vẫn đang cố gắng tranh thủ quyền lợi của mình: “Em gái công chúa. Anh lái xe chở em cho.”
Chúc Chúc nắm tay lái: “Anh Thừa Khiếu, lái xe mệt lắm, anh cứ ngồi sau đi.”
Chúc Chúc nói xong liền nhìn về phía ba ba: “Ba ba nhanh nhìn nè, con lái xe chở anh Thừa Khiếu nha —— “
“Tít tít tít ——” Sau khi Chúc Chúc nói xong còn tự tạo âm thanh phối hợp cho xe.
Tự mình tạo thì cũng thôi đi, còn bảo Hồ Thừa Khiếu, “Anh Thừa Khiếu, anh cũng phải tít tít tít —— “
“Tít tít tít —— “
“Tít tít tít —— “
Trong phòng toàn là tiếng ồn ào náo động của hai đứa bé.
Tử thần số hai ngẩng đầu khỏi tư liệu, một lời khó nói hết nói với Kim Sân: “Sức mạnh khi hai đứa bé ở chung một chỗ, quả thực có thể hủy thiên diệt địa.”
Kim Sân lại nhàn nhạt liếc nhìn tử thần số hai, sau đó tiếp tục nhìn về phía bọn trẻ. Anh nói: “Rất tốt.”
Tử thần số hai nhìn nhiều hơn vài lần liền hiểu, Kim Sân không thèm để ý đến tiếng ồn ào của bọn trẻ.
Tiểu công chúa Chúc Chúc lái xe nhỏ, trước khi xe gặp bàn sách, Chúc Chúc sẽ nói: “Anh Thừa Khiếu, anh phải ngồi cho vững nha. Chúng ta sắp gặp một ngọn núi lớn, chúng ta phải leo qua…”
Tử thần số hai nhìn các bé chơi vui vẻ đến thế, còn tự tạo ra vở kịch nhỏ, thì nghĩ thầm. Không bằng sau khi có tiền sẽ mua một căn nhà ở sát vách, Như vậy… Anh ta có thể ném con mình qua đây.
Dĩ nhiên không phải vì trốn tránh trách nhiệm làm cha, là vì để Kim Sân sinh ra loại cảm xúc “Mình nhìn thằng nhóc này” lớn lên của trưởng bối với con trai anh ta.
Mà lúc này đây, Chúc Chúc lại quay đầu lại rồi hỏi: “Ba ba, ba ba, tối nay anh Thừa Khiếu có thể ở lại nhà chúng ta được không ạ?”
Kim Sân nhìn về phía tử thần số hai, tử thần số hai hơi do dự.
Trong khoảnh khắc đó, tử thần số hai đột nhiên ý thức được điều gì.
Lúc trước, quan hệ của bạn nhỏ Chúc Chúc với con trai anh ta đặc biệt tốt, luôn tay trong tay cùng đi. Trong lòng tử thần số hai lo rằng Kim Sân sốt ruột cho con gái rượu nên sẽ không ưa con trai anh ta. Nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải.
Bây giờ bạn nhỏ Chúc Chúc nói thế, còn anh mắt của Kim Sân rõ ràng là bức bách anh ta đồng ý.
Rốt cuộc tử thần số hai cũng ý thức được một vấn đề, anh ta cảm thấy tan nát cõi lòng. Kim Sân xem con trai anh ta là đồ chơi để con gái mình được vui vẻ.
Tử thần số hai đã muốn trọc đầu, nhưng vẫn hỏi con trai mình: “Thừa Khiếu, hôm nay con muốn ở lại nhà em gái công chúa hả?”
Hồ Thừa Khiếu vẫn còn nghĩ về nhóm dì Quỷ mà em gái công chúa nói.
Thế là, khi về nhà vào buổi khuya, tử thần số hai chỉ về có một mình. Anh ta về đến nhà, liền nghe vợ hỏi: “Thừa Khiếu đâu anh?”
“Thừa Khiếu muốn ở lại nhà em gái công chúa của cu cậu nên không chịu về, ôm cũng ôm không được. Sáng mai anh mang quần áo sạch qua đó cho nó, sau đó mới đến trường.”
Nhạc Đào Đào nhíu mày: “Nhà bọn họ… Có thể tin được không?”
Tử thần số hai nói: “Không sao đâu, trong nhà họ có rất nhiều người trông trẻ. Mà vị ba ba của em gái công chúa kia cũng là người đàn ông giàu nhất thành phố chúng ta.” Anh ta ngầm thừa nhận bóng đen là người trông trẻ.
Tử thần số hai cố ý nói chuyện này, để đặt nền tảng cho những câu tiếp theo.
Nhạc Đào Đào kinh ngạc đến hỏng: “Người đàn ông giàu nhất thành phố chúng ta? Sao con của anh ta lại học cùng một nhà trẻ với con chúng ta được?”
“Con gái của anh ta bị mất tích một thời gian, vừa mới tìm được.” Tử thần số hai vội vàng nói sang chuyện khác. Anh ta sợ chuyện này sẽ đi lòng vòng: “Thật ra, anh có một chuyện muốn nói với em.”
Nhạc Đào Đào: “Sao anh?”
Cô thấy hình như chồng mình hơi lâng lâng, lại cho rằng vì chồng mình thấy được sự giàu có của tầng lớp khác mà sinh ra cảm giác phấn khởi.
“Vợ ơi, nếu chúng ta có tiền, em muốn dùng thế nào?”
Nhạc Đào Đào cảm thấy chồng mình thật đáng yêu. Nhưng có thể nằm mơ cũng là cảm giác rất tuyệt.
Thế là Nhạc Đào Đào nói: “Nếu chúng ta mà có tiền. Đầu tiên sẽ mở cửa hàng, như thế thì tiền có thể đẻ ra tiền rồi.”
“Nếu mở mười cửa hàng mà vẫn còn dư tiền, em muốn làm gì nữa?”
“Nhiều tiền thế à.” Dù Nhạc Đào Đào biết chỉ là ảo tưởng, nhưng vẫn cảm thấy rất phấn chấn, nói: “Vậy thì mua một căn nhà, em ghét phải đi thuê nhà.”
Có một lần bọn họ thuê nhà xong, cái gì cũng chuyển tới hết rồi. Kết quả, chủ cho thuê nhà tạm thời đổi ý, bắt bọn họ phải dọn ra ngoài ngay. Lúc đó bọn họ mang theo toàn bộ hành lý lang thang trên phố, nên Nhạc Đào Đào đã thề rằng. Sau này cô nhất định phải tiết kiệm tiền để mua một căn nhà, không ai có thể đuổi nhà cô đi nữa.
Cũng may, về sau vận khí rất tốt. Căn nhà bọn họ đang ở bây giờ có đầy đủ đồ điện gia dụng, ánh sáng tốt, môi trường tốt, mà tiền thuê nhà lại không đắt. Tới bây giờ, chủ cho thuê nhà cũng chưa từng đến làm phiền các cô.
“Sau khi mua một căn nhà nhưng vẫn còn dư tiền, thì dùng thế nào nữa?” Tử thần số hai cưng chiều nhìn vợ mình.
“Nhiều tiền vậy á!” Nhạc Đào Đào hơi phiền não rồi đây: “Nhà mua rồi, cửa hàng cũng đã mở, vậy mua một chiếc xe đi.”
“Sau khi mua mấy chiếc xe, mà vẫn còn dư tiền.” Tử thần số hai tiếp tục nói.
Nhạc Đào Đào đùa: “Vậy em không nghĩ ra phải dùng thế nào nữa. Cũng may mà hiện tại chúng ta không có nhiều tiền như thế, bằng không thì gặp phải vấn đề lớn rồi đấy.”
Nhạc Đào Đào nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói: “Chồng à, còn anh thì sao? Nếu có nhiều tiền như vậy, anh muốn làm gì?”
“Xây cho em một tòa lâu đài.” Tử thần số hai nói.
“Vợ này, hôm nay anh đã nhắn tin, nói là sẽ nói với em một tin tốt, em đoán là gì.” Tử thần số hai bế Nhạc Đào Đào lên, đặt trên bàn sách bên cạnh. Anh ta cúi đầu xuống, hôn lên mặt vợ mình.
Mặt Nhạc Đào Đào đỏ lên, ánh mắt lung túng. Cô cúi đầu ấp úng nói: “Còn chưa nghĩ ra.”
Thật ra trong nội tâm cô đã có đáp án. Trong thời gian này Hồ Thừa Khiếu luôn đá chăn, nên để tiện đã cho Hồ Thừa Khiếu ở phòng bọn họ. Thế là, bọn họ có rất nhiều chuyện không thể làm. Hôm nay Hồ Thừa Khiếu lại không về nhà, nên Nhạc Đào Đào cho rằng tin tốt mà chồng mình nói chính là chuyện này.
Tử thần số hai vốn định nói chính sự. Nhưng giờ phút này, anh ta nhìn thấy vẻ e lệ của vợ mình thì hoàn toàn quên mất chính sự…
Hồ Thừa Khiếu và em gái công chúa trốn trong góc, bọn chúng đang chờ quỷ ra.
Chúc Chúc nhỏ giọng nói: “Anh Thừa Khiếu, lát nữa họ ra, anh đừng dữ với họ nhé. Bọn họ đối xử với em rất tốt mà.”
Hồ Thừa Khiếu nói: “Em gái công chúa, em yên tâm đi, anh sẽ không dữ với bọn họ đâu.”
Nhưng hai đứa nhóc ngồi xổm trong góc một lúc lâu, lại không thấy bóng đen ra. Mà ngược lại, là Kim Sân từ trên tầng xuống.
“Chúc Chúc, Hồ Thừa Khiếu, đến ăn cơm.” Kim Sân gọi.
Chúc Chúc nắm tay anh Thừa Khiếu, đi tới bên cạnh ba ba: “Ba ba, hôm nay chú Quỷ, dì Quỷ đi đâu rồi ạ?”
“Hôm nay bọn chúng rất bận.” Kim Sân nhìn Hồ Thừa Khiếu bên cạnh, nói.
Kim Sân cũng không có ác ý gì với đứa bé Hồ Thừa Khiếu này.
Ba người cùng ngồi trước bàn ăn. Chúc Chúc chia cho Hồ Thừa Khiếu một cái yếm màu vàng.
Hồ Thừa Khiếu ăn cơm đã không cần đeo yếm, nhưng cậu thấy em gái công chúa đeo, thế là cậu cũng đeo trước ngực.
Kim Sân cầm chén và thìa lên, chuẩn bị đút từng thìa cho con gái của mình.
Mặt Chúc Chúc đỏ lên, bé không thể để anh Hồ Thừa Khiếu thấy bé vẫn còn là một đứa con nít cần ba ba đút cơm cho nữa. Thế là bé vội vàng nói: “Ba ba, con tự ăn ạ.”
Kim Sân hơi mất mát đưa thìa cho con gái nhà mình: “…”
Thì ra, đây chính là trẻ con lớn rồi mà loài người hay nói tới.
Tự hào lại mất mát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.