Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 10: Cục cưng nhà tử thần




Tiểu Chúc Chúc vốn không thích trường học, nhưng anh trai là đại anh hùng đã nói sẽ đợi bé ở trường. Cho nên, Chúc Chúc đã dậy từ sớm, bé đi gõ cửa phòng ba ba ——
“Ba ba —— ba ba —— “
Gõ một hồi, bên trong truyền đến tiếng vật gì đó bị đập: “Đi ra!”
Tiểu Chúc Chúc bị giật mình, ba ba vẫn chưa chịu dậy sao?
Tiểu Chúc Chúc nghĩ nghĩ, rồi bịch bịch bịch từ tầng hai chạy xuống tầng một. Bóng đen cũng đi theo phía sau vì chúng rất sợ bé té. Đừng nhìn Chúc Chúc chạy một bước lại vấp một bước, giống như giấy tưởng chừng sẽ bị ngã, nhưng trên thực tế bé chạy vẫn rất vững.
Chúc Chúc chạy vào phòng bếp, các bóng đen đang ở bên trong làm điểm tâm. Khi nhìn thấy Chúc Chúc, chúng liền bị dọa cho giật mình.
Thật ra Chúc Chúc vẫn hơi sợ các bóng đen, bởi vì toàn thân bọn chúng đen thủi đen thui luôn, nhìn có hơi đáng sợ.
Nhưng lần này Chúc Chúc đã lấy dũng khí, bé đưa cánh tay ra: “Ôm —— “
Một bóng đen trong đó sửng sốt một lúc mới nhanh chóng bế Chúc Chúc lên. Chúc Chúc chỉ chỉ vào nồi: “Cái kia…”
Tuy bé nói chuyện còn chưa lưu loát, nhưng vẫn luôn cố gắng tập nói.
Rất nhanh, dưới sự chỉ đạo của Chúc Chúc, một bát hoa quả làm bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Chúc Chúc bưng hoa quả đã được cắt gọn, leo lại lên lầu: “Ba ba… Ba ba…”
Kim Sân lại bị đánh thức lần nữa nên dậy luôn. Anh mở cửa ra liền thấy nhóc con bưng trong tay một bát hoa quả. Bé cười híp cả mắt như đang cầu khen ngợi, nói: “Điểm tâm. Nhà trẻ.”
Tử thần đại nhân đè huyệt thái dương, mới sáng sớm đã muốn đi nhà trẻ rồi.
“Hôm nay phải đi tiêm vắc xin trước.”
Nhóc con chớp mắt, không hiểu đó là gì.
Bọn họ đến chỗ tiêm vắc xin. Vốn có thể gọi bác sĩ tới nhà, nhưng sau khi Kim Sân suy tính, vẫn quyết định tự mình dẫn Chúc Chúc đến bệnh viện này.
Chờ trong phòng, còn dẫn theo trẻ con đến tiêm vắc xin, trên cơ bản đều là mẹ của đứa bé. Kim Sân cao cao to to ngồi ở giữa, rất nổi bật.
Chúc Chúc chạy Đông chạy Tây để nhìn, nhiều bạn nhỏ quá đi, nhưng tất cả các bạn ấy đều không vui, chỉ chu môi không nói lời nào.
Chúc Chúc cảm thấy buồn chán liền kéo tay ba ba xoay vòng quanh chơi. Thế là toàn bộ phòng chờ, đều nghe được tiếng cười hi hi ha ha của mình bé mà thôi.
Người mẹ bên cạnh bắt chuyện: “Bé con nhà anh thật đáng yêu, không sợ tiêm nhỉ. Đứa trẻ nhà chúng tôi nghe nói đi tiêm là phải giày vò thật lâu mới đi được, nó ôm cửa không chịu đi.”
Kim Sân nhìn nhóc con đang cười đến không tim không phổi, chỉ gật nhẹ.
Ngay sau đó cô y tá gọi tên bọn họ, Kim Sân liền dẫn theo Chúc Chúc đi vào.
Trên mặt nhóc con vẫn còn mang theo nét phấn khích, bé tưởng rằng đi vào là sẽ có đồ ăn ngon. Bởi vì, vừa nãy trong miệng mỗi đứa bé đi ra giống như được ngậm kẹo, Chúc Chúc nhìn mà thèm vô cùng.
Sau khi đi vào, cô y tá nhìn thấy Chúc Chúc vui vẻ như thế cũng rất kinh ngạc. Sau đó cô ta mới vén tay áo bé lên.
Chúc Chúc nhanh chóng cảm thấy không được bình thường, bé nhìn thấy một chú xa lạ đang cầm cây kim.
Trong nháy mắt đó, Chúc Chúc giống con vịt bị đặt trên đất. Hai tay hai chân của bé cũng bắt đầu vung loạn xạ, bé liều mạng cầu cứu: “Ba ba! Ba ba!”
Kim Sân đi tới đè cánh tay nhỏ của bé xuống, để y tá thuận tiện tiêm.
Nhóc con bị chọc tức, nước mắt rơi tõm tõm. Trong miệng bé liên tục phát ra tiếng cục cục cục cục, khiến cô y tá bên cạnh nghe không hiểu một câu nào.
Nhưng Kim Sân lại nghe hiểu ——
Ba ba xấu lắm, ba ba không yêu con. Con không muốn nói chuyện với ba ba nữa, cũng không muốn đi cùng ba ba nữa đâu!
Tử thần tiên sinh: “…”
Cô y tá tiêm xong liền cho Chúc Chúc một viên kẹo. Chúc Chúc đau kệ đau, giận thì giận, nước mắt rơi đầy mặt vẫn nhận kẹo. Bé thở phì phò nhét kẹo vào trong miệng!
Lúc đi ra, Chúc Chúc đi trước. Bé không thèm đợi ba ba, cũng không dắt tay ba ba. Bé giận, vung tay vung chân đặc biệt có khí lực.
Tử thần đại nhân đi theo đằng sau, thật sự cũng cảm thấy hơi không quen.
Lúc đầu còn tưởng một hồi sẽ hết. Kết quả, họ đã đến cổng nhà trẻ rồi mà Chúc Chúc vẫn còn giận. Bé không thèm quay đầu nhìn ba ba một cái, mà đi một mạch vào trong.
Tử thần đại nhân đứng ngoài nhà trẻ cũng không vui. Anh dẫn bé đi tiêm vắc xin là vì tốt cho bé, bé lại còn giận cơ đấy!
Tử thần đại nhân càng nghĩ càng không thoải mái. Anh buồn bực trong lòng nên vác khuôn mặt nặng nề đi về nhà.
Lúc Chúc Chúc vào tới phòng học, cũng là giờ giải lao luôn. Cả căn phòng toàn là tiếng ồn. Chúc Chúc về chỗ ngồi của mình, úp mặt lên bàn. Nước mắt bé rơi tõm tõm, ba ba không giúp bé mà còn giúp người khác bắt nạt bé.
Ba ba không còn tốt như trước đây nữa rồi. Trước kia, tối nào ba ba cũng kể chuyện công chúa cho bé hết. Ba ba nói bé là tiểu công chúa, còn hôn trán bé nữa. Bây giờ, ba ba không làm gì hết trơn.
Trước kia, ba ba sẽ ôm bé lên thật cao rồi nói thích bé nhất. Bây giờ, ba ba còn không thích ôm bé nữa.
Trước kia, ba ba rất hay cười. Bây giờ, ba ba không thèm cười luôn.
Những điều này, Chúc Chúc đều cho qua. Bởi vì mẹ đã đi đến một nơi rất xa không trở về nữa. Cho nên, mỗi ngày ba ba đều rất khó chịu, Chúc Chúc cũng rất khó chịu. Bé cũng nhớ mẹ mà. Nhưng bây giờ, ba ba còn giúp người khác bắt nạt bé.
Chúc Chúc càng nghĩ càng buồn, bé úp mặt trên bàn khóc ra tiếng.
“Em gái dũng cảm, sao em lại khóc? Là ai bắt nạt em?” Chúc Chúc nghe được một giọng nói quen thuộc.
Bé ngẩng đầu lên thì thấy anh tiểu anh hùng hôm qua.
Những bạn học khác cũng đang nhìn bé. Chúc Chúc thường mang theo vương niệm công chúa của mình đến trường. Mấy bạn học còn nhớ, nhà của bé là tòa lâu đài công chúa màu hồng. Nên lúc về nhà chúng đã tìm người lớn, nói chúng muốn có một lâu đài như vậy. Nhưng người lớn đều nói, chỉ công chúa mới có lâu đài. Cho nên, bọn trẻ càng thêm xác định có công chúa ở trong đó.
Giữa bọn trẻ không có bí mật. Cho nên, toàn bộ nhà trẻ đều biết nhà trẻ bọn chúng có một tiểu công chúa.
Bé có lâu đài màu hồng và vương niệm công chúa nữa.
“Em gái công chúa, vì sao cậu khóc vậy? Có người bắt nạt cậu hả?” Bọn trẻ cũng nhao nhao nói.
Không hỏi còn tốt. Chúng hỏi một câu, Chúc Chúc lại càng khóc lớn hơn. Bé ngắc ngứ nói: “Ba ba… Ba ba không… Không yêu tớ…”
Chúc Chúc vừa nói, vừa để lộ vết tiêm màu đỏ trên cánh tay. Bé khóc càng thương tâm: “Người ta… Đánh… Đánh tớ.”
Việc này khiến tiểu anh hùng Thừa Khiếu và một đám bạn nhỏ tức điên lên. Đây không phải tình tiết trong truyện cô bé lọ lem ư?
Một bạn nhỏ trong đó nói: “Mẹ cậu đâu?” Nếu ba ba nó đánh nó, mẹ nó sẽ mắng ba ba nó ngay.
“Mẹ đi… đến nơi rất xa rồi.” Chúc Chúc ngắc ngứ nói.
Các bạn nhỏ ngẩn người. Chúng nhớ lại câu chuyện chúng đã từng nghe, công chúa trong chuyện cũng không có mẹ.
Chúng lập tức đau lòng thay em gái công chúa bị ba ba đánh này.
Thừa Khiếu càng đau lòng hơn. Em gái nhỏ rất dũng cảm mà, ba ba em ấy thật xấu, còn đánh em ấy nữa!
Thế là một ngày này, các thầy cô luôn cảm thấy bọn nhỏ có điểm gì đó là lạ. Chúng cứ thì thà thì thầm, mấy cái đầu nhỏ chụm lại không biết đang nói cái gì.
Giờ giải lao, có đứa bé đến kéo Chúc Chúc ra ngoài, nó kéo bé đến cạnh bồn hoa rồi lén lút nói ——
“Em gái công chúa, cậu có ông ngoại, bà ngoại hay ông nội, bà nội không?”
Trước kia, khi bọn chúng bị cha mẹ đánh thì chúng sẽ đi méc ông bà nội ngoại. Vừa rồi Chúc Chúc nói chuyện không rõ ràng, tất cả mọi người đều cho là bé bị ba ba đánh.
Chúc Chúc có ông bà nội, bé còn nhớ bọn họ rất đáng sợ. Chúc Chúc vội vàng lắc đầu: “Bọn họ… Không thích tớ…”
Ánh mắt mấy bạn nhỏ nhìn về phía Chúc Chúc càng thêm đồng tình. Mặc dù em gái công chúa có lâu đài, nhưng bé không có mẹ. Hơn nữa, bé còn không được ông bà yêu thương.
Mấy bạn nhỏ cũng hết cách. Một bạn nhỏ trong nhóm lấy dũng khí, nhỏ giọng nói: “Em gái công chúa, cậu về nhà hỏi ba ba cậu xem. Có phải ông ấy muốn tìm mẹ kế cho cậu không?”
Những bạn nhỏ khác rõ ràng không hiểu. Chúng nhìn về phía bạn nhỏ Tiểu Minh bình thường không hay nói chuyện.
Tiểu Minh thấy tất cả mọi người đều nhìn mình thì cúi đầu xuống. Cô bé ủ rũ nói: “Ba tớ đã tìm mẹ kế cho tớ…”
“Hả?” Giọng các bạn nhỏ đầy sốt ruột. Mẹ kế trong truyện cổ tích đều rất xấu xa. Trong suy nghĩ các bé, tất cả mẹ kế đều là người xấu. Bà ta sẽ nhốt trẻ con vào phòng tối, còn không cho ăn cơm.
Bọn trẻ nhao nhao nói.
Tiểu Chúc Chúc cũng bị dọa cho phát sợ rồi.
Một bạn nhỏ có mẹ kế nói: “Bây giờ ba tớ đã có em trai. Cho nên, ông ấy không cần tớ nữa, liền đưa tớ đến ở với ông bà. Ông bà rất tốt với tớ.”
Thế là bọn trẻ im lặng ngồi trên bậc thang, nhớ tới ông bà của em gái công chúa cũng không thích em ấy.
Ôi, nhưng bây giờ phải làm sao đây?
Tiểu Thừa Khiếu đứng bên cạnh nghe các bạn nhỏ khác nói chuyện, nhưng cậu không hề nói gì. Lúc mọi người im lặng, cậu lại đứng dậy, chỉ huy đám trẻ nói: “Tớ có cách!”
Các bạn nhỏ ngẩng đầu, vui mừng hỏi: “Cách gì thế?”
“Ngày mai mấy đứa sẽ biết.” Thừa Khiếu nhìn từ trên cao nhìn xuống nói.
Lúc này, chuông vào học vang lên.
Mấy đứa vội vàng trở về phòng học, Thừa Khiếu tới gần tai Chúc Chúc, nhỏ giọng nói: “Chờ anh về nhà, anh sẽ nói chuyện này với ba ba anh. Đến lúc đó, em đến nhà anh ở nhé. Ba anh là người tốt, ông ấy rất tốt rất tốt với trẻ con. Anh chắc chắn ông ấy cũng sẽ đối tốt với em.”
Chúc Chúc lắc đầu: “Em muốn ba ba…”
Lúc tử thần số hai đến đón con trai, thì nghe con trai mình líu lo không ngừng kể sự tình của em gái nhỏ cho anh ta nghe: “Cánh tay của em gái nhỏ bị đánh đến đỏ luôn, ba ba em ấy còn không tốt với em ấy nữa. Ba ba ơi, chúng ta nhận nuôi em ấy nhé. Em ấy sẽ sống chung với nhà mình. Sau đó ba liền có hai đứa con gọi ba là ba ba.”
Tử thần số hai rất đau đầu. Anh ta nhìn con mình, nói: “Thừa Khiếu, đó là con của người khác, chúng ta không thể tùy tiện ôm đi, biết chưa?”
Thừa Khiếu không phục. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đầy vẻ chính nghĩa: “Nhưng ba ba em ấy không đối xử tốt với em ấy! Con phải bảo vệ em ấy mà! Chúng ta là đại anh hùng, phải bảo vệ em ấy chứ ạ!”
Tử thần số hai nhức đầu: “Tiểu nữ quỷ mà ba ba bảo con theo dõi sao rồi?”
“Nó… Hôm nay nó không hại ai cả ạ.” Thừa Khiếu nói.
Tử thần số hai: “…” Một số thời khắc anh ta luôn cảm thấy lúc ở bệnh viện mình đã ôm nhầm con.
Tử thần bên kia cũng gặp phải vấn đề lớn. Anh cúi đầu xuống, lặp lại những câu hỏi của Chúc Chúc: “Mẹ kế? Em trai? Con nghe ai nói?”
“Tiểu Minh… Tiểu Minh…” Khuôn mặt nhỏ của Chúc Chúc hơi đỏ, gấp đến độ muốn khóc rồi.
Kim Sân nhớ lại cái hôm bé sinh bệnh. Anh cảm thấy căng thẳng liền ngồi xổm xuống: “Nói từ từ thôi nào.”
Chúc Chúc vặn vặn ngón tay nhỏ, con mắt đỏ ngầu: “Ba ba Tiểu Minh… Có em trai, không cần Tiểu Minh nữa…”
Kim Sân đại khái cũng nghe hiểu một chút, nói: “Ba ba đâu có không cần con.”
“Thế nhưng…” Chúc Chúc lập tức khóc lên: “Ba cũng không nói yêu cục cưng mà…”
Trước kia ba ba thích nhất là nâng bé lên thật cao, sau đó nói: “Ba ba yêu cục cưng Chúc Chúc nhất!” “Đây là công chúa nhỏ nhà ai nhỉ? Xinh quá đi mất!”
Sau hai năm lưu lạc, bé thật vất vả mới tìm được ba ba. Chúc Chúc vui muốn điên luôn, nhưng ba ba lại không yêu bé nữa.
Lúc nhóc con khóc, nước mắt chảy ào ào, nhìn qua rất khổ sở. Động tác lau nước mắt của tử thần đại nhân cũng nhẹ đi rất nhiều: “Việc đó… Vì ta quá bận, chứ không phải không yêu con nữa.”
Nhóc con khóc quá thương tâm, dường như anh chỉ nói nhiều một câu thôi đều sẽ tổn thương bé.
Chúc Chúc lau nước mắt, cẩn thận nhìn ba ba: “Thật… Thật ạ?”
Kim Sân thật bất đắc dĩ. Giờ phút này, sao anh có thể mở miệng nói đúng sự thật là không phải đây.
Anh gật đầu.
“Nhưng ba để người ta đánh con mà.”
“Đó là tiêm vắc xin, tiêm vắc xin mới không bị bệnh nữa, mới có thể đi nhà trẻ.” Kim Sân nhẫn nại giải thích.
“Thế nhưng, nhưng mà…” Nhóc con nghĩ nghĩ: “Vậy ba ôm con lên cao…”
Kim Sân bất đắc dĩ bế bé, nâng lên cao. Sau đó, anh dựa theo yêu cầu của nhóc con, nói một câu không có chút biểu cảm nào ——
“Ta yêu… Cục cưng Chúc Chúc nhất.” Giọng anh cứng ngắc, giống như do người máy phát ra vậy, không hề có chút tình cảm nào.
Nhưng Chúc Chúc không hề ghét bỏ. Nhóc con vốn còn thút tha thút thít rốt cuộc cũng cười lên. Trên mặt bé vẫn còn nước mắt, nhưng tiếng cười lanh lảnh lại vang khắp toàn bộ đại sảnh.
Kim Sân cũng nhếch khóe môi, anh cũng cảm nhận được niềm vui ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.