Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 49: Đó không phải là chứng cứ thật sự




Hạ Thiên Vũ chần chờ lắc đầu, cô không làm bất cứ chuyện gì, tại sao lại trêu chọc đến những người này, tại sao vẻ mặt cả một đám đều đen như vậy.
Hiệu trưởng đập bàn một cái, Hạ Thiên Vũ bị sợ đến thân thể run lên, không đợi Hạ Thiên Vũ phản ứng kịp, hiệu trưởng vứt một phong bì lên trên bàn, rơi ra một xấp ảnh.
Hạ Thiên Vũ hiểu mấy phần, xem ra lại có rắc rối tới cửa, cô đi mấy bước đến cầm những tấm ảnh kia lên, xem rất kỹ.
Trong hình cô cùng với bốn người đàn ông khác nhau ở những nơi khác nhau, hơn nữa kỹ thuật của nhiếp ảnh gia rất tốt, luôn luôn có thể rất lướt qua dáng vẻ của những người đàn ông kia, mà lại làm cho người ta nhìn ra được những đàn ông này đều khác nhau.
"Em vốn là nghiên cứu sinh, mà em lại làm gái hồng lâu(gái đẹp chuyên đi tiếp khách) ở bên ngoài, tôi thật sự nhìn không ra!" Hiệu trưởng rất tức giận, chỉ sợ là bởi vì danh dự của trường học mà phải cho sinh viên thôi học. 
Hạ Thiên Vũ chỉ di chuyển mấy tấm ảnh, sau đó cô sắp xếp lại các tấm ảnh, chia làm năm nhóm, chỉ vào từng tấm ảnh nói: "Chỉ dựa vào những tấm hình này, mà có thể lên án em là gái hồng lâu sao? Thật sự là quá buồn cười!"
"Đây là chủ tịch tập đoàn X gởi tới còn có thể giả sao? Một cô gái nhỏ như em, tập đoàn X của bọn họ có thể hãm hại em sao? Em chỉ là một sinh viên nhỏ, người ta chính là tổng giám đốc của một tập đoàn, tại sao có thể không duyên cớ hãm hại em! Cũng may bọn họ đã nói, chỉ cần em nghỉ học, bọn họ sẽ áp xuống chuyện này, không làm ảnh hưởng đến danh dự của trường học." Hiệu trưởng lòng đầy căm phẫn nói.
"Em … sau này nhớ làm người tốt." Ánh mắt giáo sư Tiền vô cùng buồn bã, nhìn Hạ Thiên Vũ.
Hạ Thiên Vũ giương nhẹ khóe miệng: "Thật sự là đại tiểu thư không biết trời cao đất rộng! Không ngờ đường đường là Tổng giám đố tập đoàn X mà lại đi theo ầm ĩ, thật đúng là ngoài dự liệu của em mà!"
"Em, nói lời này là có ý gì? Em còn cười được!" Thấy dáng vẻ cô không biết sai, hiệu trưởng đã tức giận không chịu nổi.
Hạ Thiên Vũ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, nói: "Giúp tôi tiếp thông số di động của CEO ngân hàng XX."
"Vâng, xin chờ một chút." Bên kia dừng lại một chút, lập tức trả lời.
Nhất thời hiệu trưởng và giáo sư Tiền ngây người, bọn họ quả thật không thể tin được, Hạ Thiên Vũ vậy mà lại gọi điện thoại cho CEO của ngân hàng XX, cô và ông ta có quan hệ như thế nào?
"Alô, chú Tần ạ."
"Tiểu Vũ à, có chuyện gì gọi cho chú vậy, có chuyện gì à?"
"Chú Tần, chú phụ trách việc vay vốn của tập đoàn X phải không ạ?"
"Đúng vậy, sao thế con?"
"Chú Tần, chú điều tra đại học X đại sẽ biết! Đại tiểu thư tập đoàn X sử dụng sức mạnh công ty của bọn họ gây áp lực với trường học của con, yêu cầu con nghỉ học.”
"Lại có chuyện như vậy? Con đừng có gấp, chú lập tức giúp con điều tra một chút."
"Dạ, cám ơn chú Tần!"
"Còn có chuyện gì nữa không? Nếu không có, cứ như vậy đi, chú sẽ đi điều tra chuyện này ngay bây giờ."
"Không có, chú Tần hẹn gặp lại!"
Sau khi cô cúp điện thoại, lại thấy hiệu trưởng và giáo sư Tiền đang lâm vào trạng thái hóa đá nhìn cô, cuộc điện thoại mới vừa rồi rất rõ ràng đã nói lên cô có quen biết với CEO của ngân hàng XX, chẳng lẽ cô cũng là con em cháu cha.
Mặt cô buông lỏng nói: "Hiệu trưởng, nếu như thầy kiên trì muốn em nghỉ học, thì đối với trường học chỉ có chỗ xấu hơn."
"Hạ Thiên Vũ, em quen với CEO ngân hàng XX?" Giáo sư Tiền hỏi.
"Chú ấy là bạn tốt của ba em trên phương diện làm ăn, nhưng mà vẫn có thể nhờ chú ấy giúp chút việc nhỏ." Hạ Thiên Vũ nhàn nhạt giải thích.
"A, hoá ra là như vậy!" Hiệu trưởng lên tiếng nói: "Hạ Thiên Vũ, vậy em đi về trước đi! Thầy tin tưởng chúng ta sẽ giải quyết tốt chuyện này, cũng tin tưởng tập đoàn X sẽ cho chúng ta một cái công đạo."
"Hiệu trưởng?" Cho dù Hạ Thiên Vũ biết CEO của ngân hàng XX thì thế nào. Giáo sư Tiền rất thông minh không nói ra lời nói tiếp theo, chỉ là nghi hoặc nhìn hiệu trưởng.
Hạ Thiên Vũ khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng khoa.
"Chẳng lẽ cô còn nhìn không ra sao? Tổng giám đốc tập đoàn X vốn định tặng lá cờ cho chúng ta, người ta đường đường Tổng giám đốc làm sao lại có thể đặc biệt chú ý đến chuyện của sinh viên, rõ ràng Hạ Thiên Vũ đã đắc tội với người nào đó." Nhìn thấy bóng dáng Hạ Thiên Vũ, hiệu trưởng mới bắt đầu nói.
"Chỉ là không ngờ thực lực sau lưng Hạ Thiên Vũ cũng không nhỏ, đúng không?" Hiệu trưởng nói xong, rốt cuộc trên mặt giáo sư Tiền cũng không có đau lòng nữa, nếu thật sự có chuyện này mà nói, thật ra thì chính mình cũng rất có lỗi, mặc dù bây giờ kéo đến Tổng giám đốc của tập đoàn X đang giở trò, nhưng thật sự cũng tốt hơn chuyện này, dù sao giấy không gói được lửa lâu.
"Cũng may, em ấy cũng không trách chúng ta." Hiệu trưởng nói tới đây, không khỏi hù dọa ra một người mồ hôi lạnh, phải biết ngân hàng luôn có thể cứu gấp khi gặp khó khăn, nhất là sự nghiệp càng lớn, thay vì lúc giao thiệp thì càng nhiều.
Hạ Thiên Vũ nhìn cảnh vật trước mắt, không khỏi sinh lòng cảm thán.
Dạo này, hiệu trưởng là người luôn xoay theo chiều gió, nếu mình chỉ là người bình thường, hôm nay sợ là đánh nát hàm răng nuốt vào bụng rồi.
Thôi thôi, ai kêu chúng ta không phải người bình thường! Những người nhỏ mọn đó chắc chắn sẽ xui xẻo.
Về đến nhà, máy vi tính còn đặt ở phòng khách, trò chơi còn treo ở nơi đó, cô nhìn vào game, trên kênh thế giới đều đang thảo luận về chuyện cô làm gái hồng lâu, cô nhìn không khỏi cười lạnh mấy phần, không ngờ chỉ không online một lúc đã truyền khắp nơi rồi, thật đúng là không kịp chờ đợi đã muốn giết người!
Đang suy nghĩ, điện thoại di động vang lên, là Dương Dịch.
"Alô, bà xã em không sao chớ!"
"Em không sao."
"Mới vừa nghe A Vũ nói đang thảo luận chuyện trong game, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện gần như là giải quyết xong, yên tâm đi! Mới vừa rồi em đến văn phòng khoa, mới biết, hóa ra là bọn Thất Thải làm ra chuyện đó, động tác của họ thật nhanh."
"Cô ta? Cô ta thật sự vẫn dám làm loạn!"
"Cô ta đối với em thế nào, chỉ sợ bản thân cô ta càng thê thảm hơn thôi!"
"Sao thế? Em đã có chiêu?"
"Rất không khéo, tập đoàn X vay ngân hàng XX mà CEO là bạn của ba em trên phương diện làm ăn, giữa tập đoàn X và ba của em, chắc chắn là ngân hàng X sẽ chọn ba của em. Mặc dù ở thành phố X, em không có một người quen biết, Thất Thải cũng không thể làm gì được em đâu."
"Mỗi lần nghe em nói người nhà của em, anh lại thấy rất áp lực.” 
"Sao thế?"
"Sợ điều kiện gia đình em quá tốt, anh không xứng với em!"
"Nếu không thì anh ở rể rất tốt!"
"Như vậy sao được! Nếu anh không cưới nổi em, anh còn coi là đàn ông sao?"
"Được rồi, được rồi, đùa với anh thôi, em lập gia đình, không phải điều kiện gia đình em lập gia đình."
"Nói cũng phải, em không có việc gì là tốt."
"Vâng, em rất khỏe, mỗi ngày ngoại trừ đi học chính là cuộc sống sâu gạo, cho nên anh không cần phải quan tâm, lo chuyên tâm làm việc đi! Như vậy mới có thể cưới được em à!"
"Ha ha, được, buổi tối nói chuyện tiếp nha. Một mình nhớ ăn cơm đấy."
"Vâng, anh cũng muốn nhớ nha! Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cúp điện thoại, ánh mắt của cô có chút trở nên lạnh lẽo.
Thất thải, làm sao cô không hiểu chứ? Lần trước đã nói với cô, không được chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi, nếu không cô chắc chắn sẽ hối hận, không ngờ cô không ngoan như vậy, không cho cô biết tay điểm màu sắc nhìn một chút thật đúng là xem con cọp làm mèo.
Vừa chú ý vào trong game, điện thoại di động lại vang lên, lúc này cô đặc biệt nhìn màn hình, lại là mẹ, vì vậy cô vội vàng nhận.
"Alô, mẹ ạ."
"Bảo bối, con không sao chứ!"
"Con không sao, rất tốt! Mẹ tin tức chính là linh thông."
"Ôi, xảy ra chuyện lớn như vậy con cũng không nói cho mẹ, nếu không phải là Tiểu Đinh giúp mẹ chơi game nhìn thấy cuộc nói chuyện trên kênh thế giới, thì mẹ cũng không biết! Cái tập đoàn X thật sự quá đáng, mẹ sẽ gọi điện thoại cho ba của con, cho tập đoàn X đó đó biết tay."
"Không cần ba ra mặt, chú Tần đã bắt tay vào làm rồi."
"Thật sao? Vậy có chú Tần ở đây, chuyện này cũng giải quyết tốt, những người này cũng thật là phiền phức, ai!"
"Ai, mẹ nói đúng, có mấy người sống quá thoải mái nên nhiều chuyện, nhất định lôi ra một ít chuyện. Mẹ, con không sao. Con chỉ buồn bực, làm sao họ lấy được những tấm ảnh thật lâu trước kia.” 
"Loại hoa tuyệt thế này, bây giờ cũng không nhiều lắm, bảo bối là những tấm ảnh gì?"
"Con nhìn thấy, đều là con cùng ba, anh Cả, anh Ba, anh Tư chụp ảnh chung, chủ yếu nhất là bọn họ chỉ chụp con, hoàn toàn không thấy được bọn họ, con nghĩ, có phải con bị bọn họ theo dõi hay không? Có lẽ người cung cấp những tấm ảnh đó biết thân phận của con!"
"Biết thì biết! Cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta sẽ công khai thân phận của con!"
"Không được! Công khai thân phận đến lúc đó vừa ra khỏi cửa thì có một đống người chờ, coi chừng, nhiều phiền phức lắm! Mẹ, tha cho con đi! Con quen với cuộc của người bình thường, không muốn nhiều người vây quanh như vậy."
"Được rồi, đều tùy con. Con không có việc gì là tốt, có chuyện gì hoặc là chịu uất ức thì nói cho mẹ ngay lập tức, mẹ chắc chắn sẽ giúp con giải quyết thỏa đáng, biết không?"
"Dạ, biết, mẹ hãy yên tâm đi!"
"Ừ, cứ như vậy đi."
"Mẹ gặp lại sau!"
Sau khi Hạ Thiên Vũ cúp điện thoại cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đều do Thất thải, thật không có việc gì làm nên ra ngoài làm nhiều chuyện như vậy? Hại tất cả mọi người rất lo lắng, thật sự làm cho người ta tức giận, quá ghê tởm.
Còn chưa có nghỉ ngơi được chút nào, thì trên kênh nói chuyện riêng lại truyền đến tin tức.
【 Nói chuyện riêng 】 Đông Lại Tâm: Hạ Thiên Vũ cô làm sao vậy? Tôi thấy khắp nơi trên kênh thế giới đều đang bàn tán ….
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Đông Lại Tâm:  ( nâng trán) Không có việc gì, đều là một số người quá nhàm chán làm ra, thật không biết đầu của bọn họ được cấu tạo như thế nào nữa.
【 Nói chuyện riêng 】 Đông Lại Tâm: Ha ha, hoá ra là như vậy! Cô thật sự vất vả rồi, cuộc sống khó tránh khỏi gặp gỡ mấy người xấu, nhưng chỉ cần kết quả không có chuyện gì là tốt, tốt nhất là đạp những người xấu này ra thật xa. 
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Đông Lại Tâm: Dĩ nhiên rồi, tôi chắc chắn sẽ dọn dẹp những người xấu này, để cho bọn họ không gây rắc rối cho người khác, cố tình đến gây rắc rối cho tôi. ( quả đấm)
【 Nói chuyện riêng 】 Đông Lại Tâm: Ừ, cố gắng lên, có gì cần tôi giúp đỡ, hãy nói, không nên khách khí ( khuôn mặt tươi cười)
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Đông Lại Tâm: Ừ, được.
Nói xong cô vội thoát khỏi game.
Mấy ngày liên tục cô luốn cảm thấy bên cạnh mình có gì đó mà cô không thể nói được, luôn cảm thấy trong lòng thiếu hụt cái gì đó, cũng không muốn chơi game, mỗi lần đăng nhập vào game, chỉ có một ý nghĩ buông tha kích động.
Dường như Dương Dịch rất bận, bận đến nỗi cũng không vào game, mỗi ngày luôn gác máy, nhưng mỗi ngày đều sẽ gọi điện cho cô, anh chỉ nói cho cô biết, anh rất cố gắng, nỗ lực muốn mở ra tương lai thuộc về bọn họ, sau này cũng có thể bảo vệ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.