Cha Đại Thần, Mẹ Không Dễ Theo Đuổi Đâu

Chương 47: Mắng người ghen tị




Thất thải? Bỗng nhiên Hạ Thiên Vũ hiểu được, tại sao giọng nói của anh ta quen tai rồi, hóa ra là như vậy!
Triệu Vũ vội hỏi: "A, lớp trưởng, cậu chơi game gì vậy?"
"Bát Hoang!"
Bỗng nhiên Triệu Vũ im lặng, nhìn Dương Dịch và Hạ Thiên Vũ, Dương Dịch lắc đầu một cái, sau đó Triệu Vũ gật đầu.
"Sao thế?"
"Không có gì, không có gì." Triệu Vũ vội vàng đứng sang một bên.
"Tôi về nhà đây, bà xã đang ở nhà!" Một người trong đó nói.
"Tôi cũng về nhà! Uống nhiều rượu quá, không có hứng hát!" Người còn lại nói.
"Tôi cũng không đi ca hát, bởi vì giọng hát của tôi sẽ dọa sợ người đẹp đó!"
"Nhiều người không đi như vậy, tôi cũng không muốn đi!"
"Đã uống nhiều như vậy, hay là thôi đi, tôi cũng sẽ không đi đâu."
......
Một trận ầm ĩ, đã về hơn hai mươi người, chỉ còn lại Dương Dịch, Hạ Thiên Vũ, Triệu Vũ, Trữ Bình và ba bạn học không quen khác.
"Lớp trưởng, tôi cũng không đi đâu, các người chơi vui vẻ nhé!" Hạ Thiên Vũ nói.
"Không được! Hạ Thiên Vũ cậu nhất định phải đi đấy! Dù sao cậu đi cùng với Dương Dịch cho nên sẽ không lo lắng về vấn đề an toàn!" An Tông Thành nói, mắt thấy người muốn đi hết, An Tông Thành không muốn mấy người cuối cùng cũng đi như vậy. 
"Nhưng......" Hạ Thiên Vũ vừa định phản bác, nhưng cảm thấy không tìm được lý do gì để phản bác lại, cô thật sự muốn nói, tôi sợ làm hỏng bữa tiệc tốt theo kế hoạch của anh.
Dương Dịch nhỏ giọng nói: "Vậy thì hãy đi đi, yên tâm, có anh ở đây!"
Hạ Thiên Vũ gật đầu, hoặc là nói, đối với những người không quan trọng kia, cô vẫn có chút tò mò, tò mò bọn họ rốt cuộc là có khả năng gì mà gây nhiều chuyện như thế, rốt cuộc bọn họ có dáng vẻ thế nào.
Hội sở Thanh Bình Lạc rất gần với khách sạn Thanh Bình Lạc, cũng chỉ là tòa nhà gần nhau mà thôi.
An Tông Thành dẫn Dương Dịch, Hạ Thiên Vũ, Triệu Vũ, Trữ Bình và mấy bạn học cùng đi hội sở, đến cửa phòng, An Tông Thành trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Đây đúng là một phòng bao lớn sang trọng, bên trong không gian rất lớn, Hạ Thiên Vũ lẳng lặng nhìn lướt qua, chỉ thấy có rất nhiều nam nữ, đang ca chính là một cô gái có giọng ca ngọt ngào, ngoại hình rất đẹp làm động lòng người, bên cạnh là một đám đông nhiệt tình vỗ tay khen hay.
Thấy An Tông Thành đến, cô gái vội vàng tạm dừng phát hình, sau đó cười khanh khách đi về phía bọn họ.
"Thiên Địa, anh đến rồi!" Giọng của cô gái ngọt ngào, ngọt ngấy đến chết người.
An Tông Thành mỉm cười dịu dàng, sau đó nói: "Giới thiệu với mọi người, đây là bạn thời đại học của tôi."
"Woa, rất đẹp trai!"
"Woa, người đẹp nha!"
"Thật là xinh đẹp nha!"
"Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, nếu là bạn gái của tôi thì tốt biết!"
"Thôi đi, cậu không nhìn thấy bên cạnh người ta còn có một anh đẹp trai à!"
......
Mọi người phát ra tiếng kinh ngạc, mặc dù giống nhau, nhưng lời nói của mỗi người không giống nhau.
Hạ Thiên Vũ cảm thấy một số ánh mắt không quen, những ánh mắt này bao hàm quá nhiều, để cho cô có chút cảm thấy chán ghét, nhưng khiến cho cô chú ý nhất chính là mấy cô gái ngồi trên ghế sa lon.
"Thật sự xinh đẹp sao?" Một giọng nữ nhàn nhạt mỉa mai truyền đến.
Hạ Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lại, nói chuyện là một cô gái mặt tròn có chút đáng yêu. Cô ta đang vùi đầu uống ly bia, có vẻ chẳng thèm quan tâm. Mà xung quanh cô ta còn có bốn cô gái khác, mấy người đều dùng ánh mắt khinh thường liếc Hạ Thiên Vũ một cái.
"Đúng vậy nha, có đẹp hơn Áo Cưới nhà chúng ta hay không?" Một giọng nói nhàn nhạt trong nhóm cô gái đó. 
Hạ Thiên Vũ chỉ là nhàn nhạt nhìn, cũng không phản bác, Triệu Vũ ở phía sau vừa nghe cũng không vui lòng rồi, nói: "Nói người khác cũng không soi gương trước nhìn xem đức hạnh của bản thân thế nào!"
Lập tức vẻ mặt của bốn cô gái đều khó coi, cô gái bên cạnh An Tông Thành thấy thế, vội hoà giải, nói: "Ôi, họ chỉ là nói giỡn thôi mà! Hôm nay mọi người ra ngoài chơi, không cần bởi vì một lời nói đùa mà không vui!"
Sau đó cô ta chuyển sang Hạ Thiên Vũ nói: "Xin chào, tôi tên Lệ Sa, rất hân hạnh được quen biết cô!"
Hạ Thiên Vũ không nói gì, chỉ lễ phép mỉm cười, những người này sợ là ghen tỵ, nhìn thấy người xinh đẹp hơn mình đã khó chịu rồi.
An Tông Thành vội nói: "Được rồi, mọi người đừng đứng đây nữa, đều ngồi xuống đi, tiếp tục ca hát thôi!"
"Vâng!" Lệ Sa vội vàng vui mừng xoay người, bắt đầu tiếp tục hát bài hát mà cô chưa hát xong.
Dương Dịch kéo Hạ Thiên Vũ đi đến ngồi xuống một góc nhỏ, mà tay của anh cũng vẫn nắm chặt tay của cô, bây giờ anh biết cô chắc chắn là muốn rời đi lập tức.
Bên kia vẫn hát say sưa, hai người bọn họ lại chỉ nhỏ giọng trao đổi, thỉnh thoảng hai người lại cười, nhìn rất vui vẻ.
Mấy cô gái ngồi bên cạnh Lệ Sa không yên, ra sức hát nghĩ rằng sẽ khiến trai đẹp chú ý đến mình, kết quả trai đẹp hoàn toàn không thèm quan tâm đến các cô, mà chỉ toàn tâm nói chuyện phiếm với mấy bạn học đi cùng. 
"Chúng tôi mời Dương Dịch và Hạ Thiên Vũ đến hát một bài có được hay không?" Chợt, An Tông Thành nói vào micro.
"Được đấy! Hát đi, hát đi....." Mọi người vội ồn ào lên, cao giọng trầm trồ khen ngợi, nhìn trai đẹp gái đẹp là vui mắt rồi, cho nên lên tiếng đồng ý hoan nghênh rất nhiều.
Dương Dịch và Hạ Thiên Vũ bị gọi tên, không khỏi giật mình, hai người liếc mắt nhìn nhau, khó hiều.
"Dương Dịch, ca một bài đi! Tôi nghe nói cậu ca rất hay!" An Tông Thành nói.
Dương Dịch có chút xấu hổ cười cười, nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, nói: "Cùng ca được không?"
Hạ Thiên Vũ gật đầu bất đắc dĩ, nói: "Em rất ít khi hát!”
"Vậy em chọn bài đi!" Dương Dịch khẽ cười nói.
"Vậy thì chọn bài hát trong trò chơi có tên là “Bay” đi!" Hạ Thiên Vũ nói.
"Được, lớp trưởng, chọn bài 《 Bay》 đi!" Dương Dịch nói với An Tông Thành.
"Ừm! Nhưng, có bài hát này ở đây sao?" An Tông Thành nói: "Đây là bài hát trong game mà!"
Lúc này Lệ Sa mới nói: "A, thật sự có bài hát này sao, vậy mà tôi không biết!"
Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch liếc mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Em viết bài hát này, lời hát mở đầu là vui vẻ và sướt mướt."
Dương Dịch khẽ gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Anh biết, hòa âm cũng là em."
Đang nói, âm nhạc đã bắt đầu.
Đây vốn là một bài hát nam nữ song ca, nhưng chủ yếu đều là giọng nam đơn ca, phần lên cao nam nữ mới phải hợp ca, mà nữ chỉ đơn ca ở đoạn cuối, đối với người bình thường mà nói, yêu cầu thanh tuyến rất cao, độ khó vẫn là khá lớn.
Lúc Dương Dịch bắt đầu hát, xung quanh đều yên lặng, rõ ràng bài hát cổ xưa không được hoan nghênh, mà anh lại hát thể hiện một sự quyến rũ khó nói nên lời, anh biểu hiện tốt toàn bộ niềm vui và nỗi buồn trong bài hát, khiến người ta vô tình cảm thấy mình bị hòa tan vào đó.
Lúc đến đoạn hợp ca, Dương Dịch hát chính, giọng Hạ Thiên Vũ càng giống như là có sức hấp dẫn vậy, xen lẫn trong giọng của anh, không thể tách rời, giọng hát hai người xen lẫn với nhau, biểu hiện tất cả đều hoàn hảo, làm cho người ta không thể không cảm thấy, bọn họ mới là ca sĩ thật sự.
Chờ đến mấy câu cuối cùng, mọi người mới thật sự nghe rõ ràng giọng của Hạ Thiên Vũ, vừa quyến rũ vừa dịu dàng thật sự là quá hoàn mỹ.
Kết thúc bài hát, ngoài mấy cô gái kia, những người khác không thể không cao giọng trầm trồ khen ngợi.
"Chỉ sợ ca sĩ chuyên nghiệp cũng không có ai hát được như thế này đâu. Thật lợi hại!" Trữ Bình không nhịn được thở dài nói.
An Tông Thành cũng bị rung động, Lệ Sa có chút buồn bực nhìn về phía bọn họ, nói: "Có phải hai người cũng chơi game Bát Hoang đúng không?"
Dương Dịch vừa định nói không chơi, Hạ Thiên Vũ cười một tiếng, nói: "Đúng vậy, chúng tôi chơi Bát Hoang."
"Thật sao? Ở khu nào vậy?" Lệ Sa vội hỏi tới.
"Điệp Vũ Lan Nhược." Hạ Thiên Vũ tiếp tục không mặn không lạt nói.
"Có thật không? Vậy chúng ta ở cùng một khu nha! Trong trò chơi cô tên là gì? Tôi tên là Thất Thải Áo Cưới." Lệ Sa có vẻ vui mừng nói.
"Tôi? Trong game ID của tôi là Trong mộng Tầm Hoan, cũng là Mạc Quân Vũ." Hạ Thiên Vũ nhẹ nhàng nói.
Vẻ mặt Lệ Sa thay đổi ngay lập tức, những người khác cũng bị kinh hãi, vẻ mặt phức tạp nhất chính là An Tông Thành.
"Hóa ra cô chính là kẻ tiện nhân đó!" Một cô gái ở giữa nhóm người Lệ Sa nhảy ra mắng. 
"Nói ai đấy! Muốn mất mặt phải không!" Triệu Vũ vội cực kỳ tức giận mắng.
Hạ Thiên Vũ giơ tay lên, ý bảo Triệu Vũ không cần tranh cãi với bọn họ, còn mình thì cười càng nhạt nhẽo nhìn về phía cô gái vừa mắng người, nói: "Sao thế? Ở trong trò chơi mở miệng ngậm miệng là tiện nhân, trong hiện thực cũng không đổi được sao? Không biết cha mẹ các cô rốt cuộc là nuôi dạy như thế nào?”  
"Chúng tôi như thế nào, không đến lượt kẻ tiện nhân như cô nói!" Một cô gái khác cũng nhảy ra nói.
"Ha ha!" Hạ Thiên Vũ nhẹ cười nói: "Đừng làm mất mặt như thế chứ, tôi không có hứng thú đâu nha."
"Chúng ta trở về đi thôi!" Dương Dịch biết cô cũng không có hăng hái gây gổ với những người đó, vội nói.
"Được! Vốn là không muốn đến!" Hạ Thiên Vũ mỉm cười với Dương Dịch.
"Tiện nhân, vừa mắng xong mà đã muốn chạy rồi à! Hóa ra cô  ở thành phố X, tôi cho cô biết, nếu cô không nói xin lỗi với chị Lệ Sa, tôi sẽ khiến cô không hể ở thành phố X này được nữa! Cô có biết ba của tôi là ai không hả?” Cô gái đó tiếp tục nói thật to.
"Chẳng lẽ ba của cô cũng là Lý Cương sao?" Hạ Thiên Vũ hời hợt  lạnh nhạt mà nói.
Mọi người không nhịn được cười trộm, cô gái kia vừa nghe cũng không vui, nói: "Cô không cần quá lên mặt như vậy, nói cho cô biết, tôi sẽ khiến cô trả giá thật lớn."
"Tôi trả cho cô những lời giống như vậy, nếu như cô không tin, cứ việc đến xem thử." Hạ Thiên Vũ tao nhã nói.
Lệ  Sa vội nói: "Ôi, Tiểu Hồng, làm sao em xúc động như vậy chứ!"
"Em nuốt không trôi giọng điệu này!" Cô gái kia rất là uất ức nói: "Chị Lệ Sa, chị nhìn đi, cô ta không coi chị ra gì, cũng không để chúng ta vào mắt, không dạy dỗ cô ta, trong lòng em rất tức giận! Trong trò chơi cô ta ba lần bốn lượt khiêu khích chị, chị Lệ Sa không thể bỏ qua cho cô ta như thế!"
Hạ Thiên Vũ lắc đầu một cái, nói: "Cô gái nhỏ, hành động theo cảm tính không tốt với cô bé đâu nha."
"Tiện nhân, ai là cô gái nhỏ chứ, cho dù là cô gái nhỏ thì cô cũng không gọi được, cô không nên quá đắc ý, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Cô lại dám tự mình tìm đến trước mặt chúng tôi, cô chờ đó cho tôi!"
Hạ Thiên Vũ nhún vai một cái, không nhìn nhóm người Thất Thải ồn ào, nói với Dương Dịch nói: "Em mệt quá, chúng ta trở về đi thôi!"
"Được." Dương Dịch nói xong vội dẫn cô ra khỏi phòng.
Sau đó Triệu Vũ vội vàng đi theo, vừa nói: "Lão đại, chị dâu chờ tôi một chút!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.