Cây Nấm Nhỏ

Chương 26: “Hệ thống khoa học của loài người chẳng xứng đề cập nữa rồi.”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phố thị đã bị bỏ tiệt lại đằng sau lúc đoàn tàu cao tốc chạy được mười phút, Lục Phong dời tay, An Chiết trông thấy mây đen ngùn ngụt phủ lấp vùng đất ngày ấy, máy bay chiến đấu quành về, nó vụt qua nóc đoàn tàu khi dấy lên khúc gầm vang ỏi trời, sau cùng mất biến trong phạm vi tầm nhìn của cậu.
Cậu chẳng thốt lời nào, chỉ đứng lặng người dõi theo đằng xa hàng chục giây rồi bèn trở lại vị trí cũ.
Thời khắc bước lên con tàu, cậu còn nghĩ rằng chờ tín hiệu khôi phục sẽ lấy máy liên lạc báo cho ông chủ Shaw hay hướng đi của mình, nhưng giờ xem ra, nó không cần thiết nữa. Cậu chống cằm ngắm cảnh ngoài kia, đoạn nhác thấy một bóng hình đen, Lục Phong ngồi xuống vị trí cách cậu một chiếc ghế, quan thẩm phán trẻ thường đi chung với anh cũng ngồi bên cạnh.
– Thưa thượng tá, thông báo từ Tòa Xử án ạ. Tòa Xử án có 21 người đã rút lui, 9 người tử vong, 4 người nhiễm gen hiện đã bắn chết.
Lục Phong hỏi:
– Sở Thành phòng thì sao?
– Tạm thời chưa có số liệu.
Tiếp đến họ thôi không nói gì nữa. An Chiết cứ mải miết trông ra ô cửa kính. Song thực tế bên ngoài chẳng có thứ gì đáng ngắm cả, chỉ thắy độc mỗi khoảnh đất xi-măng trống huơ trống hoác trong màn mưa bụi.
Đây là vùng đệm, từ cổng thành đến ngoại thành, thậm chí giữa mỗi khu vực ở ngoại thành luôn có vùng đệm với diện tích khổng lồ, chẳng có tòa nhà nào được xây ở đó, bởi sự tồn tại của nó là giúp quân đội tranh thủ thời gian phản ứng thần tốc quý báu hễ bùng nổ chiến tranh to lớn hoặc dị chủng xâm nhập, không tới nỗi để dị chủng xông thẳng vào nơi cư trú đông đúc.
Chưa bao lâu, toa tàu lại nháo nhào, thoạt tiên là Colin vốn hôn mê đã choàng tỉnh và lổm ngổm bò dậy trên hành lang, cậu ta ngồi xuống vị trí cũ, mặt mày tái mét, sau đấy cúi đầu rút một cặp kính gọng đen ra khỏi túi rồi kéo vạt áo lau tới lau lui mấy bận, cậu ta chẳng thiết mở miệng nữa. Bấy giờ An Chiết có cảm giác thiếu niên này khác hẳn với thiếu niên mà cậu từng gặp ban đầu.
Cậu ngoảnh lại nhìn về phía Lục Phong, trùng hợp lúc này Lục Phong cũng vừa dời mắt khỏi Colin, nhìn về phía cậu.
Bốn mắt chạm nhau, An Chiết túm riết vạt áo của mình đầy vẻ bồn chồn. Lục Phong thì chỉ liếc sượt qua cậu một thoáng bèn trông sang chốn khác. An Chiết thấy Lục Phong hiện tại xa lạ quá… Dẫu cho đêm hôm qua họ hãy còn chung chăn gối.
An Chiết nghiền ngẫm giây lát bèn mở lời:
– Tiếp theo nên làm gì?
Lục Phong đáp:
– Xét trên chương trình học của cậu, có lẽ cậu sẽ đi dạy bọn trẻ học chữ.
– Vậy anh thì sao?
Lục Phong bảo:
– Nghe theo sự sắp xếp của chủ thành,
An Chiết lấy can đảm hỏi:
– Anh sẽ đến Hải đăng chứ?
Cậu biết xác suất bào tử ở Hải đăng là rất lớn.
Lục Phong liếc cậu.
An Chiết thấy ánh mắt này như thứ ánh mắt sàm báng đồ thiểu năng.
Lục Phong bảo:
– Tôi thuộc về quân đội. Nhiệm vụ kế tiếp là giành lại Trung tâm Âm học.
An Chiết:
– …Ò.
Cậu lí nhí:
– Vậy cố lên nha.
Lục Phong làm thinh nhìn cậu vài giây, đoạn đáp:
– Cảm ơn.
Rồi bọn họ chẳng nói gì nữa, An Chiết không khỏi cho rằng hẳn thượng tá cũng chả có hứng tán gẫu.
Qua thêm mười phút, đoàn tàu đã đến ga, Lục Phong sải bước đi đến đầu tàu, thông báo văng vẳng trong tàu: “Kính thưa quý khách, nhằm đảm bảo sự an toàn cho chủ thành, xin quý khách hãy xếp hàng chờ kiểm tra đợt hai.”
Người trong tàu bắt đầu xếp hàng, An Chiết với Colin xếp chót, kiểm tra đợt hai là dùng máy xét nghiệm gen, người xét nghiệm vẫn là chàng tiến sĩ trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, khoác áo bờ-lu trắng. Tiến sĩ bèn khởi động máy móc sau khi lấy máu cậu và Colin, bảo rằng:
– Đợi năm phút nhé.
An Chiết ngoan ngoãn lấy tăm bông rịt chặt chỗ bị lấy máu, đứng im một bên. Tiến sĩ phì cười:
– Lại là chú em.
An Chiết:
– Chào anh tiến sĩ.
– Đếch ngờ thẩm phán giả cũng chịu dẫn người đi xét nghiệm gen, chậc chậc, – Tiến sĩ nói – cả Bộ phận Nghiên cứu của chúng tôi đến là bất ngờ.
An Chiết đáp:
– Giờ anh ta đã tin em là người rồi.
Tiến sĩ nhún vai:
– Chắc cậu ta chỉ muốn vạch lá tìm sâu mà thôi. Người ở Tòa Xử án thì bao giờ chả có máu điên.
An Chiết bảo:
– Nhưng người ta khỏe re mà.
Tiến sĩ nhìn cậu bằng ánh mắt kính nể:
– Cậu là kẻ đầu tiên tôi gặp dám bênh vực Thượng tá Lục đấy.
Nói đoạn tiến sĩ lại ngó xuống cánh tay trái của cậu:
– Bị thương hửm?
An Chiết phát hiện ra nó là khi khuy măng sét bị kéo lên do biên độ động tác hơi mạnh, băng gạc quấn trên tay trái cậu lấp ló đôi chút.
An Chiết bèn đáp:
– Dạ vâng.
– Vậy phải thay băng thôi, – Tiến sĩ nhấc hộp thuốc y tế sang, lôi cuộn băng mới ra – để tôi thay băng giúp cậu.
Tiến sĩ có vẻ là người tốt bụng lành tính, An Chiết trả lời:
– Cảm ơn anh ạ.
Tiến sĩ gỡ băng gạc ra, đoạn thuận mồm:
– Biết cách thắt nút phết đấy.
An Chiết cân nhấc phút chốc rồi im thin thít, cậu quyết định không cho Tiến sĩ hay đó là do Lục Phong quấn, không thì e rằng cả Bộ phận Nghiên cứu lại hú vía thêm bận nữa, vì dường như bọn họ đã đinh ninh rằng Lục Phong là hạng người xấu xa vô cùng tận rồi. Vừa nảy lên suy nghĩ này, An Chiết bỗng chau mày.
Ngay phút giây ấy, cậu như hiểu thấu cớ sao Lục Phong chẳng mấy khi trò chuyện cùng kẻ khác, bởi số phận đã quyết rằng vị trí thẩm phán giả sẽ cô độc như thế. Cậu đương nghiền ngẫm vẩn vơ, thì Colin bên cạnh khẽ thưa:
– Tiến sĩ cho tôi hỏi.
Tiến sĩ quấn băng cho An Chiết xong bèn nhìn về phía cậu ta:
– Ừ?
– Hiện tại ngoại thành đã sụp đổ hoàn toàn, Tòa Xử án chẳng nhất thiết phải tồn tại nữa, – Colin nói – chúng tôi có được quyền biết về nguyên lí tiến hành phán xét của Tòa Xử án không?
An Chiết tự nhủ, Colin không hổ là một phe đối lập kiên định.
– Sao cậu muốn biết? – Tiến sĩ tựa vào xe đẩy y tế, khoanh tay nhìn cậu ta và hỏi – Cậu có người thân và bạn bè bị Lục Phong giết chết à?
– Mẹ tôi, – Colin đáp – dạo trước bà ấy có ra vùng ngoài, ấy nhưng xuyên suốt quá trình chưa hề ra khỏi xe bọc thép lần nào.
– Dù rằng quái vật cỡ nhỏ thì hiếm thật, song cũng đâu phải không có?
– Ngoại hình và hành vi của bà ấy chẳng xuất hiện tí sự bất thường nào.
– Ừm hứm, – Tiến sĩ đáp với vẻ dưng dưng – thế thì sao? Nếu gia đình nào cũng muốn câu trả lời xác đáng từ Tòa Xử án và Bộ phận Nghiên cứu, chúng tôi đào đâu ra thời gian để bảo vệ an nguy nơi cổng thành nữa?
– Nhưng giờ không giống hồi xưa đâu, giờ các anh có thời gian rồi – Colin cất cao giọng – Chúng tôi chỉ muốn biết lí do.
Tiến sĩ nhìn cậu ta, chàng ta phì cười.
– Cậu nói đúng đấy, giờ không giống hồi xưa – Tiến sĩ đáp từ từ – Giờ các cậu là người của chủ thành, chẳng mấy sẽ biết thêm được lắm thông tin thôi.
Chàng ta rặt vẻ thờ ơ thốt lên:
– Các cậu cho rằng, cơ thể con người ta sẽ dần bị bào mòn sau khi bị lây ư?
Colin khó hiểu:
– Chứ còn gì nữa?
– Nhầm to, – Tiến sĩ ngẩng đầu nhìn bầu trời – vào khoảnh khắc bị nhiễm gen, sợi DNA… mọi cấu trúc DNA của cậu sẽ thay đổi trong chớp nhoáng. Phàm là bị lây nhiễm, kết cục của đối tượng ấy đã được định sẵn rồi.
Colin vặc lại:
– Không đời nào, tôi từng học Sinh mà, virus cần thời gian khuếch tán, chúng sẽ có cả giai đoạn ủ bệnh…
Tiến sĩ cắt ngang lời cậu ta:
– Tiếp theo, cấu trúc của sợi DNA sẽ ảnh hưởng đến sự hình thành của RNA, những thay đổi trong RNA ảnh hưởng đến việc sản xuất protein, các đặc điểm sinh học của loài người bắt đầu chuyển biến, tất thảy, đều diễn ra trong thời gian rất mau. Làn da, vẻ ngoài, thần thái, cử chỉ, lối tư duy, khả năng ngôn ngữ… Toàn bộ đều thay đổi khôn lường. Một quan thẩm phán sẽ tham gia mọi khóa đào tạo làm sao để nhận ra sự khác biệt bằng mắt thường, trước khi trở thành quan thẩm phán chính thức – Chàng ta nở nụ cười bảo – Lúc họ phân biệt chính xác tầm 80% thì cũng là lúc họ sẽ tốt nghiệp và tạm thời nhậm chức chính thức. Cậu cho rằng sự quan sát hời hợt về hành vi con người ở cậu có thể sánh với mấy mươi năm đào tạo của họ ư?
– 80% – Colin bỗng nhiên giương mắt – Chính vì vậy Tòa Xử án đâu thể sàng lọc được dị chủng hẳn hoi, họ thật sự đã tránh tình trạng bỏ sót thông qua lạm sát quy mô lớn đúng không?
– Thật đáng tiếc, tôi phải tiết lộ cho cậu điều này, – Tiến sĩ nhìn về phía cậu ta – thành tích năm đó của Lục Phong là 100%.
Colin chết lặng tại chỗ vài giây, đoạn bảo:
– …Không thể nào.
– Tôi mong rằng cậu đừng áp đặt các thước đo tầm thường để phán đoán giới hạn năng lực kẻ khác, nhất là sau khi tiến vào chủ thành – Tiến sĩ thốt lên thật khẽ, chàng ta nói chuyện với Colin, song lại ngó sang chỗ An Chiết – Chí ít, trong mọi trường hợp có thể xác nhận xem liệu phán đoán cậu ta đưa ra là đúng hay sai, thì cậu ta chưa thua lần nào. Bộ phận Nghiên cứu và Tòa Xử án có mối liên hệ rất mật thiết, nên tôi đã được đọc kết quả sát hạch của cậu ta rồi. Mọi chỉ tiêu năm xưa của Lục Phong đều là điểm tối đa, tuy nhiên, đây cũng không phải là lí do khiến cậu ta có thể phân biệt dị chủng chuẩn 100%.
– Dường như cậu ta có một thứ trực giác, ấy là thiên phú bẩm sinh – Tiến sĩ bảo – Khi vừa phát hiện thiên phú này của cậu ta năm xưa, tháng nào phòng xét nghiệm cũng phải lấy máu cậu ta một lần, tiếc thay chưa thể nghiên cứu ra thành quả gì.
– Không… – Colin chau mày, đoạn đáp – Chuyện này phản khoa học quá, trực giác sao thay thế cho khoa học được, quá trình lây nhiễm mà anh nói ban nãy cũng…
Tiếng “Bíp” khẽ vang, và máy sáng bừng với ngọn đèn xanh.
– Thẻ ID và máy liên lạc mới của các cậu đây, lên xe trung chuyển, chủ thành sẽ sắp xếp chỗ ở cho các cậu – Tiến sĩ đặt hai con chip xanh với máy liên lạc lên tay bọn họ – Chờ tin từ máy liên lạc.
Colin nhận đồ:
– Nhưng mà…
– Tôi biết nó đi ngược lại với một số nguyên lí sinh vật học, nhưng điều đáng sợ nhất ở thời đại chính là ở chỗ… – Tiến sĩ nhìn cậu ta, trong đôi mắt xanh thẳm như thể đóng đầy băng tuyết, chàng ta gằn từng chữ – Chúng tôi ngộ ra, rằng hệ thống khoa học của loài người chẳng xứng đề cập nữa rồi.
Hết chương 26
. Tranh minh họa.Artist: loseeechest @lofter
– Em Chiết và quả áo của ai đó (◍•ᴗ•◍) –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.