Cây Nấm Nhỏ

Chương 13: “Cháu không thích anh ta.”




 7 giờ tối ngày 17 tháng 5, tại quảng trường ở trạm cung cấp ngoại thành bỗng xuất hiện một đợt quái vật kí sinh đột nhập, chúng được cho là loài kí sinh theo cách mới. Tòa Xử án đã bổ sung quy tắc chi tiết về việc thẩm phán dựa trên loài kí sinh mới nọ. Trước mắt mối nguy hiểm trong căn cứ đã bị loại bỏ, xin mọi người hãy yên tâm xuất phát.
– Nhằm nâng cao việc thẩm phán chính xác, chúng tôi cam đoan Thẩm phán giả sẽ có mặt tại tòa suốt toàn quá trình, thời gian mở cổng thành hôm nay tạm rút ngắn. Buổi sáng từ 8 giờ đến 12 giờ, buổi chiều 2 giờ đến 6 giờ, vui lòng chú ý thời gian quay về thành phố.
– Dựa theo những gì hải đăng đo được, mùa sinh sản của quái vật loài kí sinh và bộ chân khớp sắp sửa bắt đầu. Để phòng ngừa tình trạng bầu trời bị xâm lấn, vũ khí âm học ở căn cứ đã tăng công suất lên tới cấp III, mức độ nguy hiểm của thung lũng Tây Nam, thung lũng số sáu, đồng bằng số hai chuyển sang bốn sao. Xin chú ý an toàn khi ra ngoài và chuẩn bị phòng hộ tốt cho toàn thân. Thông tin tương tự cũng đã truyền đến các binh đoàn ngoài hoang mạc.
– 7 giờ tối ngày 17 tháng 5, tại quảng trường ở trạm cung cấp ngoại thành…
Ba đoạn thông báo phát ra tuần hoàn, ông chủ Shaw vươn tay đóng cái cụp, tiếp tục cúi đầu mài khuôn đúc.
An Chiết thì vẫn ngồi trong cái xó kia mà cấy lông mày, nhưng lần này không phải cấy lông mày bình thường nữa, ông chủ Shaw dùng bút màu xám vẽ hình dạng và hướng đi cụ thể trên khuôn mặt trống trơn của con rối, cậu đang luyện tập cấy lông mày cho con rối thẩm phán giá.
Doussay chết rồi, song đơn đặt hàng Doussay giới thiệu vẫn phải hoàn tất, bởi lẽ ông chủ Shaw đã nhận hơn nửa số tiền đặt cọc —— lúc trước họ từng hẹn sẵn thời gian giao hàng là một tháng sau, tiệm giao hàng tận nhà, địa chỉ là một căn phòng nọ trong tòa nhà số 13 khu 6, đến lúc đó, đối phương sẽ trả nốt phân nửa số tiền còn lại.
Màu sắc lông mày của Lục Phong giống hệt mái tóc anh – đen tuyền. Một loại màu sắc rất tươi sáng, lông mày dài hơi xếch tạo thành hàng chân mày đường nét rõ ràng, kế đó trở nên hẹp dần và cuối cùng cho ra đuôi mày tuy mỏng song chẳng kém phần sắc sảo. Chỉ riêng đôi lông mày này thôi đã ngốn hẳn một tiếng phác hoạ của ông chủ Shaw rồi. Sau khi nhận đầu con rối, An Chiết không những cần cấy lông mày tỉ mỉ theo khuôn mà còn phải thường xuyên ngẩng đầu quan sát bức ảnh chụp góc nghiêng của Lục Phong trên máy tính bảng, đối chiếu xem thử có sai sót gì hay không.
Chiếc máy tính bảng là do thanh niên áo đen hay bán di động đưa tới chừng bảy giờ sáng nay, bảo là món quà mà ngài Hubbard muốn gửi tặng ông chủ Shaw.
Đưa quà xong cậu ta quay ngoắt sang chỗ An Chiết: “Ái chà, đằng ấy tìm được một công việc tốt rồi nhỉ, bây giờ có tiền tìm tôi mua di động chưa?”
An Chiết cảm thấy rất có lỗi, tiền lương của cậu chỉ đủ ăn canh khoai tây mà thôi, cậu đành buộc lòng trả lời “Tớ chưa có”, thanh niên nghe vậy thất vọng thở dài, rời khỏi đây.
Trong chiếc máy tính bảng cậu ta đưa tới có lưu vài bức ảnh đặc tả ngoại hình Lục Phong. Phần lớn đều là tư thế lúc đi tuần phòng tại chợ đen hôm qua, góc độ hết sức hợp lí, một bức trong số đó ống kính còn chộp luôn cả An Chiết, ngặt nỗi trọng tâm bức ảnh đã đặt hết trên người Lục Phong rồi, những vị trí khác cực kì mờ, trong bức ảnh cậu chỉ là bóng trắng nho nhỏ và đằng trước thì đặt một bát canh khoai tây.
Ông chủ Shaw “Hey” một tiếng, bảo: “Tuy tai mắt ở chợ đen của Hubbard nhiều vô kể, nhưng chụp lén Thẩm phán giả cũng chẳng phải chuyện nhỏ đâu. Dù chưa có dữ liệu cụ thể cơ mà chất lượng ảnh khá tốt nhỉ, có thể mô phỏng gần giống.”
Dứt lời, ông lại cầm máy tính bảng lên huơ huơ mấy lần, hỏi: “Cái bản mặt này đúng là dễ khiến lũ đàn bà phát điên. Cậu có thích tên đó không?”
Xét theo giới tính sinh lí của cơ thể con người, An Chiết chả phải phụ nữ, cho nên cậu sẽ không phát điên đâu, cậu chỉ cảm thấy cực kì khó chịu. Cậu nảy sinh sự sợ hãi về vị Thẩm phán giả ấy, bởi trong căn cứ loài người chỉ có mỗi Lục Phong là nghi ngờ cậu không phải con người. An Chiết nghĩ, giả như có một ngày bản thân chết ở căn cứ loài người, vậy nhất định là do bị Thẩm phán giả nổ súng xử tử.
Cậu đáp: “Cháu không thích anh ta.”
“Thế cậu là phe đối lập rồi.” Ông chủ Shaw nói, “Tôi ghét đảng đối lập nhất đấy, đồ đệ trước kia của tôi cũng thuộc phe đối lập.”
An Chiết: “Vì sao chứ?”
Ông chủ Shaw: “Thằng hách dịch kia dám cuỗm tiền tôi làm lụng vất vả, thậm chí còn trơ trẽn xin nghỉ nửa ngày mỗi tuần để đi biểu tình dằn mặt.”
An Chiết: “…”
“Cháu cũng không phải phe đối lập.” Cậu bảo.
“Tôi chả quan tâm cậu là phe đối lập hay phe đồng tình.” Ông chủ Shaw lời ít ý nhiều, “Đừng xin nghỉ là được.”
“Cháu… Không xin nghỉ ạ.” An Chiết trả lời.
Ông chủ Shaw đứng đối diện nghe xong câu này thì lộ ngay nụ cười hiền từ, An Chiết bèn thăm dò hỏi: “Cho cháu ở lại đây được chứ?”
Suốt mấy ngày quan sát, An Chiết biết diện tích trong tiệm thực tế chẳng hề chật hẹp, trong góc đặt vài cái kệ hàng chả dùng tới, chỗ trống giữa hai kệ hàng đủ để nhét thêm một người lận.
Ông chủ Shaw hỏi: “Sao thế?”
An Chiết biết rằng mọi người trong căn cứ thường rất hiếm dọn nhà, họ đã được thống nhất bố trí chỗ ở từ khi còn bé —— và đương nhiên, ở hay không là một chuyện khác, tuyệt đại đa số lính đánh thuê đều dành cả cuộc đời ngoài hoang mạc, đàn ông với đàn bà ngụ dưới tầng hầm thứ ba cũng chẳng mấy khi trở lại nhà mình.
Nhưng cậu thật sự không muốn quay về tòa nhà số 117, Josh cứ quấy rầy khiến cậu mệt mỏi quá.
“Hàng xóm cháu…” Cậu giải thích cho ông chủ Shaw nghe, “Cậu ấy luôn luôn…”
Còn chả đợi cậu tìm được cách diễn đạt phù hợp, đã thấy ông chủ Shaw bất chợt nhướn mày: “Cậu ta muốn lên giường với cậu à?”
Trong đầu Shaw Scott chỉ có một việc duy nhất, An Chiết chắc mẩm.
“Nhầm rồi.” Cậu phủ nhận, “Cậu ấy chỉ tiếp cận cháu suốt thôi.”
Ông chủ Shaw đáp: “Nó khác quái gì chuyện muốn lên giường với cậu hả?”
“Khác chứ.” An Chiết nghiêm túc hồi tưởng mọi hành động của Josh, “Trước kia chúng cháu là bạn rất thân.”
Có một số việc không tài nào nói thẳng với ông chủ Shaw, đành phải dùng “Cháu” để thay thế cho cái tên “An Trạch”.
“Cháu và cậu ấy trưởng thành cùng nhau, là hàng xóm. Cháu đóng góp báo chí cho Sở Thành vụ nên được ít thù lao, cậu ấy thì làm lính đánh thuê bên ngoài, đôi khi cháu hết tiền, hoặc chăng cậu ấy hết tiền, chúng cháu sẽ nương tựa lẫn nhau.” An Chiết kể.
“Nhưng mà về sau cháu muốn thi vào trạm cung cấp, cậu ấy lại ngăn cản cháu, nói rằng… Khó khăn lắm, rủ cháu ra bên ngoài cùng cậu ấy, để cháu nhận những công việc nhẹ nhàng.”
Đương lắng nghe, Shaw Scott bỗng nhiên cười giễu cợt.
An Chiết nhìn sang chỗ ông chủ Shaw, muốn nghe một vài ý kiến từ ông, cậu chẳng hiểu nổi lí do tại sao Josh lại đối xử với An Trạch như vậy: “Tại sao cậu ấy phải làm thế?”
Ông chủ Shaw vừa cầm một cánh tay con rối vừa dùng giũa dẹt mài nó, đoạn trả lời: “Nếu ngộ nhỡ cậu trúng tuyển vào trạm cung cấp và thoát khỏi thân phận thường dân, địa vị xã hội vượt trội hơn cậu ta, cậu ta nên xử lí kiểu gì? Cả đời này cậu ta chỉ là một tên lính đánh thuê quèn, liệu cậu có thèm chung sống với cậu ta nữa không?”
Nói đến đây ông chủ Shaw chợt ngẩng đầu liếc nhìn An Chiết: “Nói không chừng cậu vừa gia nhập lại quyến rũ được quan chức lớn ở trạm cung cấp, suy ra cậu ta đã triệt để đánh mất cậu.”
Nhưng An Trạch sẽ chẳng như vậy đâu mà.
An Chiết đáp: “Cháu sẽ không làm thế.”
“Cậu không làm thế, cũng đâu đồng nghĩa với việc cậu ta không nghĩ thế.” Ông chủ Shaw đánh bóng một chiếc móng tay xong thì xịt sơn véc-ni tử tế, kế đó đổi sang chiếc móng tay tiếp theo, “Ai mà lường trước được chứ, con người chính là ích kỉ vậy đấy.”
“Vì lẽ đó, cậu tuyệt đối đừng giao lưu với mấy kẻ thất bại này —— ”
An Chiết rủ mắt xuống, cậu cảm giác ông chủ Shaw là người tốt, một bậc cha chú tốt sẽ trao cho những đứa trẻ thật nhiều lời khuyên để chuẩn bị cho hành trình tương lai, thi thoảng các loài quái vật sống quần cư dưới vực thẳm cũng xuất hiện loại hành vi này.
Song ngay sau đó chợt nghe ông chủ Shaw nói: “Cho nên cậu nhớ, cố gắng chú ý xung quanh tầng ba rồi gạ thủ lĩnh đội lính đánh thuê nào lớn chút, cấp bậc tầm cỡ Hubbard, bảo đảm cậu ta thấy cậu sẽ lo đi đường vòng liền. Nếu như cậu ta còn dám tìm cậu, cứ gọi gã đàn ông của cậu tới tẩn cậu ta một trận. Không phải đàn ông cũng được, đội trưởng nữ AR1104 đảm bảo gặp cậu là khoái trá ngay, nhưng ngoại hình mụ giống hệt như con đười ươi vậy.”
An Chiết: “Ngón tay Thẩm phán giả dài hơn cái ngón này chút xíu.”
Ông chủ Shaw nhảy cẫng lên, bắt đầu chửi mát mà quay trở lại công việc, chả rảnh cho An Chiết lời khuyên cuộc sống nữa.
An Chiết ngồi nhìn ông chủ Shaw miệt mài sửa chữa, nở nụ cười tươi.
—— Cậu cứ vậy mà nán lại tầng hầm thứ ba.
Vắng bóng Josh, thế giới trở nên yên tĩnh rất nhiều. An Chiết ứng trước tiền lương mua một chiếc giường gấp đặt giữa hai kệ hàng bỏ trống trong góc tiệm. Buổi tối cậu tắt hết đèn, để tứ chi, tròng mắt và đầu của con rối có thể ngủ chung với cậu. Thi thoảng cậu chạy ra la cà sẽ bị vài tên lính đánh thuê chặn lại hỏi giá, tuy nhiên ông chủ Shaw dạy cậu một câu rất hữu dụng —— “Em có người rồi”. Bốn chữ này hầu như đối phó được hết mọi tên lính đánh thuê. Căn cứ theo lời ông chủ Shaw bảo, mặc dù nó nom dễ dàng qua mặt họ, song cũng chả phải do họ vốn có phẩm chất khiêm nhường tốt đẹp gì đâu.
Khi ấy ông chủ Shaw ngậm điếu thuốc lá, nói rằng ngoại hình cậu rất xinh xắn, trông có vẻ sẽ quen trúng một anh chàng cực kì giỏi giang, chậc, tôi phải tìm gấp đối tượng cho cậu mới được.
An Chiết chẳng trả lời, trên thực tế, tất cả những gì cậu có chỉ là một con rối vẫn chưa hoàn thiện, mà con rối này trải qua từng ngày chế tạo, bề ngoài càng lúc càng giống Lục Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.