Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 56: Âm mưu tiền mừng tuổi




Giọng điệu của Lệ Tháp tràn đầy tình cảm. Trong khoảnh khắc đó, hội trường vắng lặng. Những người trên bàn không biết phải nói gì.
Cuối cùng, Hạ Nặc cười xòa và lấy ngón tay cái và chỉ vào chính mình: "Này, tôi đã nói rồi, Lệ Tháp tiểu thư, điều này vốn rất bình thường, cô không cần phải cảm thấy tội lỗi a? Hãy nhìn những người phía sau tôi, xấu xí, tiểu quỷ này vẫn đẹp trai, một người lông mày cong, ngoại trừ tôi rất đẹp trai, rất bình thường, nhưng mỗi ngày đều rất vui vẻ cười rất tươi a?"
" Cái này... "
Lệ Tháp sững sờ, vô thức nhìn vào Phái Địch và những người khác ở cạnh bàn, và thấy rằng nó gần giống như những gì Hạ Nặc nói. Cô ấy không thể không mỉm cười. Sự sầu bi trước đó nhẹ đi không ít.
Bầu không khí trong nhà hàng bị phá hủy bới Triết Phổ và những người khác rất tức giận đến nỗi họ chộp lấy bộ đồ ăn bên cạnh và gầm gừ ném về phía Hạ Nặc: "Muốn chết hả, đồ khốn!"
"..."
Hạ Nặc chạm vào đôi má hơi phồng to bởi chiếc thìa. Cậu ta lặng lẽ giơ ngón tay giữa, và sau khi liếm miệng, anh quay đầu lại và phớt lờ nhóm những kẻ đang giận dữ.
"Này, Lệ Tháp tiểu thư, cô là vì vẻ bên ngoài như vậy mà tự ti sao? Sau vẻ bề ngoài đó cô còn có đức hạnh và phẩm chất tốt, mà đâu phải người phụ nữ xinh đẹp nào ở biển Hoa Đông này cũng có được... "
Nhìn Khoa Trạch nằm trên mặt đất, thấy rằng anh ta không phát ra tiếng động nữa, chắc là chảy máu nhiều quá. Hạ Nặc tặc lưỡi hai cái và khẽ lắc đầu.
Đương nhiên là trong lòng hắn không phải là lòng thương hại, mà còn nghĩ, người này dù có bị chém chết vài lần cũng không hết tội.
Rốt cuộc...
Nếu anh ta không xuất hiện, theo như bản gốc, Lệ Tháp sẽ biến thành một tên cướp biển tàn ác và hung bạo, và kết quả là, toàn bộ Biển Đông, mọi người sẽ gặp rất nhiều tai họa.
Do đó, dù là để giúp ông lão lấy được thứ quả kì lạ đó nhưng Hạ Nặc cũng không hối hận khi cứu Lệ Tháp, mặc dù thực sự là một người phụ nữ lạ, mà cũng không có tình cảm gì với cô ấy.
Chà, liệu sự thay đổi này có ảnh hưởng đến tương lai của câu chuyện không nhỉ, anh ấy cũng không quan tâm đến nó. Nếu thực sự muốn làm điều đó, thì tốt hơn hết là tìm một cơ hội để trèo lên thuyền Luffy. Chờ đợi cơ hội.
Nếu đã vượt qua không gian đến thế giới cướp biển, không có can đảm để tạo ra một chút thay đổi.
Thì không xứng đáng cho lắm?
"Ồ, được rồi, Lệ Tháp tiểu thư."
Triết Phổ đột nhiên dường như nghĩ về điều gì đó, chỉ về hướng cửa, cau mày và hỏi: "Khi cô đến đây, thuyền vẫn đậu cạnh nhà hàng. Có ai khác ở trong đó không? "
"À, chỉ còn một vài thủy thủ thôi..."
Lệ Tháp ngẩn ngơ và sau đó lắc đầu:" Nhưng không sao, Các thủy thủ đó là người của gia đình tôi, và cả con tàu cũng vậy, ngay cả khi họ biết chuyện này, nó cũng không phải là vấn đề lớn...
Nói đến đây, đôi mắt cô ta lóe lên một ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Hơn nữa, đây cũng là cơ hội để gia đình ta có cơ hội tính sổ với Bố Lai Đặc gia tộc đó... "
Câu này nghe thật đơn giản, nhưng có một mùi tàn ác toát ra từ câu nói đó, giống như giọng điệu của một người phụ nữ mạnh mẽ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cũng là ngoài ý muốn. Quả nhiên, Lệ Tháp, người bị lừa dối bởi tình yêu này, so với trước đây, thực sự như hai người phụ nữ khác nhau.
" Vậy, mọi người... "
Trở lại bình thường, vẻ ngoài của Lệ Tháp trở nên ôn hòa lại. Cô ấy nhìn vào đám người đó. Suy nghĩ một chút, cô ấy lấy một chiếc ghế và ngồi xuống bàn, sau đó từ túi lôi ra một mảnh giấy. Sau đó, mượn một cây bút từ Phái Địch, sau khi viết một số từ trên đó, đẩy nó cho mọi người.
"Đây là tấm séc năm triệu bối lợi, trong đó ba triệu bối lợi dành cho Hạ Nặc và hai triệu còn lại dành cho tất cả mọi người. Đó là một món quà tạ ơn từ Lệ Tháp ta."
Lệ Tháp cầm bút và tỏ ra áy náy nói: "Tất nhiên, mạng sống của Lệ Tháo đáng giá nhiều hơn số tiền này, nhưng tôi vẫn chưa trở thành người thừa kế của gia tộc, nên tôi chỉ có thể sử dụng số tiền chừng này để báo đáp các vị. Xin đừng ghét bỏ tôi nhé."
"Chi phiếu ư?"
"Chưa thành niên sao?"
Triết Phổ và Hạ Nặc đồng thanh nói cùng lúc, sau đó nhận ra được sự bất đồng với nhau, liếc nhìn nhau khinh bỉ, không nói gì, cầm lấy tờ chi phiếu, ở trên thực sự là một con số đáng kinh ngạc với một chuỗi số rất dài.
"Thật là người giàu có a..."
Cả hai suy nghĩ lóe lên trong đầu, và cả hai đều không thể không thở dài. Khi định cầm lấy tờ chi phiếu, cậu ta liền bị Triết Phổ giành lấy. Hắn ngơ ngẩn, chợt tức giận nói: "Ông già đáng ghét, ông đang làm gì thế!"
"Gì vậy? Ngươi không nghe Lệ Tháp tiểu thư nói sao, trong đó cũng có một phần của ta sao?"
Triết Phổ hung dữ liếc mắt nói, sau đó ho khan một tiếng nói: "Ngươi cũng có một phần, nhưng ngươi còn quá nhỏ, cầm trong tay nhiều tiền vậy không tốt, lão phu sẽ tạm thời cầm giúp ngươi, sau đó chờ khi ngươi lớn lên, ta sẽ trả lại cho ngươi a."
"Ơ thật khốn nạn, tại sao ông lại vô liêm sỉ như vậy chứ!"
Hạ Nặc kinh ngạc nói: "Người nói dối ta sao? Thói quen nói dối này, tôi không biết mình đã bị lừa bao nhiêu lần kể từ khi còn nhỏ. Hôm nay, người cũng lừa tôi sao?!"
Ho khan một cái nói: "Lần này lão phu tuyệt đối sẽ không lừa ngươi a."
"Người thật sự là một lão già đáng ghét! Ngay cả khi khuôn mặt đã đầy nếp nhăn, cũng không cảm thấy tội chút nào, đồ khốn!"
Ở phía bên kia, dường như sợ hãi trước cuộc gây gổ của Triết Phổ và Hạ Nặc. Lệ Tháp ngây người một hồi lâu, Lệ Tháp đứng dậy và mỉm cười, cúi đầu chào đám đông: "Trời đã khuya lắm rồi, Lệ Tháp ta xin cáo từ trước a."
Tuy nhiên chỉ có Tạp Nhĩ và Phái Địch đáp lại, còn Triết Phổ và Hạ Nặc vẫn đang đánh nhau, đánh vào mặt đối phương, bởi vậy mặc dù nghe được lời chào, từ miệng cũng chỉ phát ra được tiếng "ô ô".
Bên ngoài nhà hàng, dưới ánh sao cô đơn, trên biển đột nhiên sáng lên ánh đèn của thuyền chài và thấy chiếc thuyền đậu bên cạnh Ba Lạp Đế, nhổ neo lên, và dần dần tiến ra xa và biến mất.
Trong nhà hàng, không khí trở về yên tĩnh.
Do trận đánh trước đó, có hai cái bàn bị hư hại và sơn tróc từ cái cột gần đó. Sau khi thấy cảnh này, Triết Phổ đi lại kiểm tra, ông ta vẫy vẫy Hạ Nặc bắt dọn dẹp, sau đó đi ngủ trên tầng ba.
Phái Địch và Tạp Nhĩ chịu trách nhiệm nhặt rác trong nhà bếp và dọn dẹp lại nhà bếp, Hạ Nặc được coi là cùng một bệnh nhân. Đối với anh chàng Sơn Trì, anh ta đề nghị giúp đỡ, nhưng Hạ Nặc nhìn ba người nằm trên mặt đất. có chút lo lắng, đã không đồng ý.
Do đó, sau khi dành nửa giờ và dọn dẹp không gian xung quanh, khi Hạ Nặc nhìn lên, cậu ta đột nhiên phát hiện ra rằng hội trường lúc này trống rỗng và chỉ còn lại một người.
"Mẹ kiếp, đều là bắt nạt ta, ta cũng muốn được ngủ ngon a..."
Nhìn về hướng bếp, đèn trong đó đã tắt. Rõ ràng, họ đã dọn dẹp xong và đi nghỉ, Hạ Nặc càng chán nản hơn. Sau khi thở dài, cầm lấy Động gia hồ ở góc tường, đi đến giữa sảnh lớn. Ở đó, Khoa Trạch và hai người đàn ông da đen đang nằm, chờ xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.