Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 25: Quay lại




Mai Tử Tương Tửu: 【 Hả? 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 Có thể hỏi nguyên nhân không QAQ 】
Tạ Gia Nhiên không muốn nhiều lời, trả lời đơn giản:
Gia Dĩ Vi Nhiên: 【 Làm như vậy không hay lắm, trước đây không phát hiện ra kịp thời, là lỗi của tôi. 】
Gia Dĩ Vi Nhiên: 【 Rất xin lỗi vì đã làm lỡ nhiều thời gian của bạn như vậy, để bồi thương, tôi sẽ tặng bạn một bức tranh chân dung miễn phí. . 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 Ôi, không sao đâu đại thần! 】
Mai Tử Tương Tửu: 【 Tiền đặt cọc không cần chuyển trả! Có thể đặt được tranh của đại thần tôi đã rất vui vẻ rồi! Như vậy đi, đại thần vẫn vẽ tranh chân dung bạn trai tôi, không cần bản kết hợp nữa! Cố gắng tô điểm cho anh ấy chút là được! 】
Tạ Gia Nhiên đồng ý rồi lại nói xin lỗi lần nữa, thuận tiện kéo lên trên lưu lại hai bức ảnh của bạn trai mà cô gửi lần trước.


Lúc đi về qua phòng học của Lương Túc Niên thì đã tan lớp, cậu nhìn lướt qua bên trong không thấy người, liền đứng ở ban công gần cửa hông gửi tin nhắn cho hắn.
"Sao cậu lại biết tôi học ở đây?"
Lương Túc Niên nhanh chóng đi đến, trên tay còn cầm một bản danh sách.
Tạ Gia Nhiên đưa trà sữa cho hắn: "Tôi học ở lớp bên cạnh, đi ngang qua thì nhìn thấy cậu."
"Cho tôi sao ?" Lương Túc Niên không khỏi nhướng mày.
Tạ Gia Nhiên gật đầu.
Thật ra chính cậu cũng không giải thích được tại sao muốn mua cốc trà sữa này, thấy Lương Túc Niên nhìn mình chằm chằm, chỉ sợ hắn hỏi câu gì mà mình không trả lời được, không thể làm gì khác hơn là nói lảng sang chuyện khác trước: "Cái gì vậy?"
Cậu chỉ vào danh sách hỏi: "Lớp các cậu có hoạt động tập thể à ?"
"Đúng vậy." Lương Túc Niên nói: "Tuần sau có bài thi, hoạt động trong lớp vừa quyết định chuyển xuống cuối tuần này, định đến Hoa sơn tắm suối nước nóng."


Tạ Gia Nhiên: "Cuối tuần này? Nhưng là hôm nay đã là thứ sáu, có kịp đặt phòng không?"
Lương Túc Niên khoát tay một cái: "Không vấn đề, bên đó có mấy cái khách sạn nhỏ của nhà tôi, đã liên hệ đặt phòng xong xuôi rồi."
"..."
Hoa sơn là địa điểm tắm suối nước nóng số một trong nước, khách sạn xây lên ở đó có thể là khách sạn nhỏ chắc?
Tạ Gia Nhiên im lặng nửa giây mới lại hỏi: "Vậy hôm nay liền xuất phát sao ?"
"Đúng vậy, lát nữa tan học là phải chạy về ký túc xá thu dọn đồ đạc."
Lương Túc Niên dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: "Cuối tuần này cậu có rảnh không? Nếu như không bận thì có muốn đi cùng bọn tôi không, ở đó chơi rất vui, cậu có thể ở cùng phòng với tôi."
"Không cần đâu." Tạ Gia Nhiên từ chối: "Cuối tuần tôi có bài tập nhóm phải làm, cậu đi chơi vui vẻ."


Hơn nữa còn là hoạt động của lớp hắn, người ngoài như cậu đi cùng làm gì.
"Vậy được." Lương Túc Niên cũng không ép buộc: "Chợ ở đó rất đặc sắc, tôi tới đó sẽ chụp ảnh gửi vào nhóm ký túc xá, muốn cái gì thì nhắn tin cho tôi, tôi mang về cho các cậu."
Hắn quay người trở về phòng học, đi được hai bước lại nhớ tới cái gì, quay đầu lại giơ giơ tay về phía cậu, cười nói: "Đúng rồi, cám ơn trà sữa của cậu, lần sau để tôi mời cậu."
Tạ Gia Nhiên nhanh chóng thu hồi ánh mắt rơi trên mặt hắn, rũ mi mắt, vô thức gãi nhẹ mu bàn tay.
"Không cần cám ơn."
-
Lý Đường và Thẩm Học Hào đi tham gia hoạt động giao lưu của đoàn trường, trễ nhất cũng phải mười giờ mới về, Lương Túc Niên cũng đã xuất phát đến Hoa sơn, Tạ Gia Nhiên như thông lệ trở thành bạn nhỏ giữ nhà của phòng 305.
Tan học đi ăn tối với Lâm Sam xong cũng không vội vã trở về ký túc xá, mà là một mình đến phòng vẽ tranh, tiếp tục vẽ bức tranh trên sân bóng rổ chưa hoàn thành.
Tỉ mỉ tô nét, cậu hết sức chăm chú suy nghĩ cách phối màu và ánh sáng, lại quên mất sự khó chịu đang dần tăng lên trong thân thể.
—— mãi đến tận khi lòng bàn tay không chịu nổi gánh nặng mà run lên, cọ vẽ rơi bộp xuống mặt đất.
Đáng chết, lại đến nữa rồi.
Cậu buồn bực thở ra một hơi, nhắm mắt nhẫn nhịn qua trận này, nhặt cọ lên tiếp tục vẽ.
Chỉ là không biết có phải vì người được vẽ trong tranh hấp dẫn quá nhiều lực chú ý của cậu hay không, cậu càng vẽ càng thấy không thoải mái.
Phương pháp trị liệu chìm đắm trong hội họa tuyên bố mất tác dụng.
Chuyển sang vẽ bức chân dung mà Mai Tử Tương Tửu đặt hàng để dời đi lực chú ý, tiến độ cũng nhanh hơn không ít nhưng đáng tiếc là sự khó chịu trong thân thể cũng không giảm bớt được là bao.
Chụp lại rồi cất bản phác thảo tranh của Mai Tử Tương Tửu đi, cậu tắt điện thoại, dùng sức xoa cánh tay một cái, thu dọn đồ đạc xong bước nhanh trở về ký túc xá.
Cả đường về điện thoại vẫn luôn rung, 【 Mai Tử Tương Tửu 】 khen một cái bản phác thảo liền tù tì gần ba mươi tin nhắn.
Tạ Gia Nhiên dùng nước lạnh rửa mặt, mở weibo, xác nhận những chỗ cần phải thay đổi xong thì thoát app, tắt điện thoại vứt ở trên bàn, lên giường bọc kìn mình trong ổ chăn.
Một giấc ngủ này nhanh chóng đến tám giờ.
Bên ngoài trời đã tối đen, ký túc xá không bật đèn, cậu mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, mệt mỏi kéo mình từ trong giấc mộng lung ta lung tung ra.
Bệnh trạng vẫn không có chuyển biến tốt.
Mu bàn tay đau rát, cậu xuống giường mở đèn mới nhìn thấy trên đó toàn là vết cào mà cậu làm ra trong lúc đang mơ.
Nhắm mắt lại quay người đi tới tủ quần áo lấy đồ ngủ chuẩn bị vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, mở công tắc vòi hoa sen mới phát hiện một chuyện xui xẻo chó cắn áo rách – mất nước .
"..."
Tạ Gia Nhiên ôm quần áo, hoảng hốt đứng ở ban công hoài nghi nhân sinh.
Điện thoại im ắng hồi lâu lại bắt đầu rung lên không ngừng .
Lương Túc Niên đã đến cái chợ địa phương đặc sắc kia, đang liên tục gửi ảnh vào trong nhóm kí túc xá.
Túc dĩ vãng niên: 【 Ra xem nào các bảo bối, thích cái nào thì nói để tôi mua về cho, qua dịp này sẽ không mua được nữa đâu. 】
Lý Đường và Thẩm Học Hào nói là bận chuyện đi giao lưu bên đoàn trường lại trả lời nhanh nhất hội.
Quen tay chọn ra hơn mười cái, chiếm tiện nghi không chút nương tay, cuối cùng mỗi người còn không quên gửi một cái nhãn dán【Cám ơn ông chủ] , thắm thiết chân thành.
Lương Túc Niên trả lời đã biết, đợi một lát lại không thấy Tạ Gia Nhiên nói chuyện, cho là cậu không nhìn thấy tin nhắn nhóm, liền cố ý tag cậu một cái: 【@X. Thầy tiểu Tạ, có thích cái này không ╰(*°▽°*)╯ 】
Tạ Gia Nhiên có thích cái này không sao?
Đương nhiên là có.
Trên màn hình là một dây treo bình an kết hợp với ngọc thạch đẹp đẽ tinh xảo.
Nhưng ở trong mắt Tạ Gia Nhiên, bất kể là vật có tinh xảo xinh đẹp đến cỡ nào thì cậu cũng chỉ thấy được cái tay đang mở ra cầm lấy dây treo mà thôi.
Cậu dùng sức bấm lên cổ tay, nghĩ thầm nếu như tôi nói tôi nhìn trúng chủ nhân của cái tay này thì có thể lập tức đem hắn đến trước mặt tôi không?
Lương Túc Niên không đợi được Tạ Gia Nhiên trả lời trong nhóm, lại chờ được một tin nhắn riêng.
X. : 【 Lương Túc Niên, tôi có thể mược một cái áo của cậu để mặc không? 】
Túc dĩ vãng niên: 【 Được chứ, nhưng mà sao vậy? 】
X. : 【 Tôi rất khó chịu. 】
Nhìn thấy tin nhắn, Lương Túc Niên ngẩn người nửa giây, gần như là trong nháy mắt hiểu rõ ý của cậu.
Nâng mắt lên nhìn đồng hồ, đã tám rưỡi.
Dùng những gì hắn hiểu về Tạ Gia Nhiên, nếu như không phải là thật sự không thể chịu đựng được nữa thì cậu tuyệt đối sẽ không nhắn tin cho hắn lúc hắn đã ra ngoài như thế này..
Cau mày đang định gõ chữ, Tiêu Trì ở bên cạnh bỗng nhiên kêu một tiếng: "Đậu móa, bên trường cắt nước rồi!"
"Cái gì?" Hắn quay đầu hỏi.
"Cắt nước đấy." Tiêu Trì giờ điện thoại lên cho hắn xem: "Nửa giờ trước phát thông báo, từ tám giờ tối nay đến sáu giờ sáng mai cắt nước toàn trường, may là chúng ta ra ngoài chơi, không thì đêm nay chắc không thể tắm rồi."
"Hừ!"
Lương Túc Niên xoa xoa huyệt thái dương, cúi đầu lập tức gửi đi một tin nhắn:
Túc dĩ vãng niên: 【 Tạ Gia Nhiên, tủ đồ của tôi không khóa, cậu muốn mặc cái nào cũng được, hoặc là trực tiếp nằm ngủ trên giường tôi cũng được, miễn là cậu thấy khá hơn. 】
Sau đó cất điện thoại nói với Tiêu Trì: "Tôi có việc phải lập tức về trường, cậu giúp tôi nói với lớp trưởng một tiếng, nếu như có nhu cầu gì thì trực tiếp nói tên tôi với bên khách sạn, tôi đi trước."
Tiêu Trì: "? ? ?"
Sau khi Tạ Gia Nhiên mặc áo của Lương Túc Niên mới phát hiện mình thực sự là quá ngây thơ rồi.
Biện pháp này quá vô dụng .
Chẳng những không giảm bớt khó chịu như trong dự liệu, trái lại như là đánh thức cái gì, khiến bệnh trạng của cậu đột nhiên tăng thêm.
Trận ngứa tràn khắp thân thể, như tiểu nhân đắc chí hung hăng đến muốn thoát ra khỏi lớp da.
Nhưng mà cởϊ áσ ra...
Tốt, cậu đã thành công tự dồn mình vào ngõ cụt.
Giường của Lương Túc Niên cậu không dám mơ đến, bây giờ chân cậu mềm nhũn đến mức ngay cả giường của mình cũng chưa chắc đã leo lên được, chỉ có thể mệt mỏi gục xuống bàn khẽ thở gấp.
Đưa lưng về phía khoảng không trong ký túc xá, Tạ Gia Nhiên vùi mặt sâu vào trong khuỷu tay, rơi vào khoảng không không hề có một chút cảm giác an toàn nào.
Cũng không biết ngủ hay thức, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cậu nghe thấy tiếng cửa mở, khó khăn muốn mở mắt ra.
Bóng người lay động, có người kéo cậu ngồi dậy, sờ mặt và trán của cậu, hơi thở gấp hỏi cậu: "Tạ Gia Nhiên, cậu sao rồi ?"
Âm thanh rất quen thuộc.
Mùi vị cũng rất quen thuộc, cảm xúc cũng rất quen thuộc.
Tạ Gia Nhiên nhắm mắt lại, mơ hồ trong mắt dần dần xua tan, cuối cùng thì dáng vẻ lo lắng của đối phương cũng rõ ràng hiện ra trong con ngươi.
"... Lương Túc Niên?" Cậu khàn giọng gọi hắn.
"Là tôi, cậu còn có chỗ nào không thoải —— "
Hắn chưa nói dứt lời đã bị đối phương dùng sức ôm lấy cổ nhào vào lòng.
Dường như con tàu lạc đường rốt cuộc cũng nhìn thấy hải đăng, chỉ lo một giây sau sẽ mất đi nguồn sáng hằng khao khát, Tạ Gia Nhiên gần như là dùng toàn bộ sức lực ôm thật chặt Lương Túc Niên.
Đầu dụi vào hõm cổ của hắn cọ cọ không ngừng, cảm xúc oan ức và ỷ lại lộn xộn cùng nhau nhấn chìm hắn trong đó.
Đây là loại cảm giác chưa bao giờ được trải qua, là cảm giác được một người mãnh liệt không thể thiếu hắn.
Lương Túc Niên giật mình.
Một giây sau, không chút do dự giơ cánh tay lên vòng qua vòng eo nhỏ gầy của nam sinh dùng sức ép vào thân mình, dùng sức lực lớn hơn ôm lại, dành cho cậu cảm giác an toàn lớn nhất.
"Ngoan, không sao rồi, đừng sợ."
"Tôi về rồi."
________________________
Editor: Mấy chương ngắn liên tiếp, chương sau dài gấp đôi bình thường T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.