Người đàn ông này thân thể không cao, nhìn thoáng qua như là một đứa con nít không trưởng thành, nhưng nếu xem kỹ thì có thể từ hình dáng khuôn mặt nhận ra là thành niên. Không phải nói người này lùn mà vì gã gầy yếu, giống như gió thổi qua là sẽ thổi bay gã đi.
Đối với mười ba chiến thuyền nhóm Tô Minh đến, người đàn ông gầy không thèm liếc nhìn, biểu tình chăm chú vào thiên thạch, tay phải không ngừng đào hố.
Tiếng bùm bùm vang vọng, động tác của gã có tiết tấu, tình hình này cho người nhìn thấy cảm giác quái dị.
Tô Minh ngồi xếp bằng trên thuyền, ánh mắt rơi vào thân mình người đàn ông gầy, dù chỉ liếc qua nhưng hắn liền cảm nhận được dao động trên người gã.
Đó không phải là dao động tu vi của tu sĩ mà là loại Tô Minh quen thuộc, thậm chí từng thấy qua, thuộc về Vu tộc.
Đây là một vu!
Là Chiến Vu!
Tô Minh nheo mắt, vung tay phải. Mười ba chiến thuyền từ chậm rãi tiến lên hoàn toàn tạm dừng, tầng ngoài thiên thạch thần nguyên tinh hải, người đàn ông gầy ở thiên thạch không xa cũng không nhúc nhích. Từ đầu đến cuối người đàn ông gầy không nhìn đám Tô Minh, gã luôn không ngừng đào hầm, mãi đến qua khoảng mười lăm phút, gã dùng tay đào ra cái hố sâu, xung quanh gã có tổng cộng tám cái lỗ.
Hành động của gã khiến tu sĩ Đạo Thần Tông tò mò nhìn. Tô Minh lắc đầu, dao động Vu tộc từ thân mình người đàn ông gầy rất hỗn loạn, bên trong còn xen lẫn hơi thở tộc khác, không là Vu tộc thuần túy.
"Không cần quan tâm, đi thôi." Tô Minh lạnh nhạt nói.
Cùng với lời nói của Tô Minh, mười ba chiến thuyền chậm rãi tiến lên, ngày càng gần, đến khi chúng nó tiến vàng tầng thiên thạch thì có tiếng hú sắc nhọn từ sâu trong tầng thiên thạch hóa thành sóng âm cuồn cuộn phát ra.
Cùng với sóng âm là chín vệt đỏ, tốc độ cực nhanh, phập phồng xuyên qua từng khối thiên thạch, khoảnh khắc tới gần, đừng ở thiên thạch có chín hố to, ở trước mặt người đàn ông gầy.
Cầu vồng tan biến, chín người tóc tai bù xù, quần áo khác với tu sĩ, trông như áo dài chế tác từ da thú. Đặc biệt mặt của chín người bôi nhiều màu sắc làm người ta nhìn không rõ mặt mày, chỉ thấy đồ đằng dữ tợn trên mặt họ. Đồ đằng này là màu trắng cùng đỏ giao nhau trông hung tợn, phối hợp mắt họ lóe tia lạnh lẽo, cho người cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Không nhìn ra được tuổi tác của chín người, chỉ biết trong số họ không có nữ. Đặc biệt người dẫn đầu, tay cầm một cây cốt trượng màu đen thô to, bộ dạng cốt trượng rõ ràng là xương đùi của một con mãnh thú. Bên trên tơ đỏ giao nhau chớp lóe ánh sáng yêu dị.
Chín người xuất hiện, hơi thở nguyên thủy, thô bạo ập vào mặt người Đạo Thần Tông.
"Đấu Tháp tộc, tộc này ở bên ngoài rìa thần nguyên tinh hải, thuộc tộc quần bình thường, tộc nhân khoảng gần ngàn. Mỗi một tộc nhân Đấu Tháp tộc đều yêu thích chém giết, cực kỳ hung tàn, không liên hệ nhiều với bên ngoài. Trong ghi chép của Hắc Mặc Tinh thì tộc này thuộc về chưa mở mang." Thiếu phụ miêu nữ bên cạnh Tô Minh nhẹ giọng giới thiệu.
Khi thiếu phụ miêu nữ thốt lời lọt vào tai Tô Minh thì chín tộc nhân Đấu Tháp tộc trên thiên thạch cùng ngửa đầu gầm lên, trong mắt ánh sáng lạnh càng sắc bén. Đầu tiên họ liếc đám Tô Minh, sau đó nhanh chóng từ chín hướng vọt tới người đàn ông gầy.
"Đào thiếu một cái." Thanh âm lạnh băng cưngs ngắc phát ra từ miệng người đàn ông gầy.
Gã mạnh ngẩng đầu, tay phải nổi gân xanh, rống lên. Miệng gã hé ra răng nanh lạnh lẽo, cũng khoảnh khắc răng gã biến nhọn hơn. Trước tiên gã móc một gốc thảo dược ra khỏi ngực, bỏ vào miệng nhai, sau đó cúi người nhặt một hòn đá từ trong cái hố, lắc người xé gió lao hướng chín người.
Tô Minh mắt chợt lóe, nổi lên chút hứng thú, hắn cảm thấy hứng thú không phải người đàn ông này mà là thảo dược gã nhai. Tô Minh hiểu biết về thảo dược nên liếc mắt một cái đại khái có thể đoán ra, vật này không có tác dụng trị thương mà mang độc tố nào đó. Nhưng hứng thú không nhiều lắm, không thể làm Tô Minh chăm chú nhìn. Mười ba chiến thuyền vẫn đang tiến lên, dần lướt qua thiên thạch này, định đi xa.
Người đàn ông gầy trên thiên thạch gầm lên, chớp mắt va chạm với một tộc nhân Đấu Tháp tộc. Ầm vang, ngực gã bị tổn hại nặng nhưng gã không thèm để ý, dùng đầu cụng mạnh vào trán tộc nhân Đấu Tháp tộc, há to mồm cắn cổ họng người kia, xé xuống, máu văng khắp nơi, xong gã lập tức thụt lùi.
Tiếng hét thê lương vang vọng, tộc nhân Đấu Tháp tộc bị cắn đứt cổ họng cũng lùi lại, bụm cổ, dù máu đã ngừng chảy nhưng không thể ngăn màu đen lan tràn, đó là kịch động, là kịch động đến từ răng nanh người đàn ông gầy, mới nãy gã nhai thảo dược. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Độc tố cũng khá.' Tô Minh nhìn thấy hết, thu lại tầm mắt.
Người đàn ông gầy trên thiên thạch có tốc độ cực nhanh, khi lùi thì mạnh xoay người, tay phải bóp chặt hòn đá thành bụi phấn. Gã vung lên mạnh vỗ ngực mình, hộc ngụm máu, máu và bột đá dung hợp bỗng nhiên bốc cháy, hình thành một con chim lửa lao hướng tộc nhân Đấu Tháp tộc.
Cùng lúc đó, gã gầm lên xông hướng người khác.
Chỉ khoảng nửa phút thì vang lên tiếng hét thảm, lại có hai tộc nhân Đấu Tháp tộc chết trong tay người đàn ông gầy. Gã hành động có sự điên cuồng và khát máu, mỗi một phần cơ thể gã đều có thể thành vũ khí giết người.
Nhưng khi chín tộc nhân Đấu Tháp tộc có bảy người chết thì dị tộc tay cầm cốt trượng mắt lóe tia âm u. Gã há mồm cắn vào cốt trượng, răng rắc cắn nát một khối xương, nhai nát, giơ lên cốt trượng nhấn vào trán.
Cùng lúc đó, người gã run bần bật, thân hình biến gầy đi, chớp mắt thành da bọc xương. Tơ đỏ trên cốt trượng mấp máy, khi dị tộc này gầy còm thì cốt trượng bỗng phát ra màu đen đậm đặc. Sương khói đậm đặc cuồn cuộn, hình thành rắn khói đen rít gào lao hướng người đàn ông gầy.
Hiện tại mười ba chiến thuyền Tô Minh ở đã cách xa thiên thạch người đàn ông đứng, tiến vào tầng thiên thạch. Sau lưng Tô Minh cuộc chiến tranh chém giết không đáng hắn để trong lòng, hắn nhìn ra được dù là người đàn ông gầy hoặc mấy tộc nhân Đấu Tháp tộc hình như không để họ vào mắt, chẳng chút quan tâm ở trước mặt họ trình diễn cuộc chém giết sinh tử.
Tô Minh không ra lệnh, tất cả tu sĩ trên mười ba chiến thuyền sẽ không tự tiện ra tay, lạnh lùng nhìn, chiến thuyền cứ tiến tới.
Người đàn ông gầy thấy xà khói tới thì con ngươi co rút, nhanh chóng thụt lùi, nhưng bốn tộc nhân Đấu Tháp tộc còn lại mang theo khát máu và giết chóc nhanh chóng đuổi theo. Mắt gã lộ vẻ độc ác, khựng bước, không lùi mà tiến tới, xông hướng bốn người kia.
Khoảnh khắc hai bên tiếp xúc, tiếng nổ vang vọng, có tiếng hét thảm. Bốn người kia có một bị vặn gãy cổ, một bị móc tim, một bị xé rách thân thể, người khác thì bị người đàn ông gầy dùng đầu đụng vỡ sọ.
Chớp mắt bốn tộc nhân Đấu Tháp tộc chết thảm, thân thể người đàn ông gầy đầy vết thương, cánh tay phải bị xé rách, bụng có một vết thương, máu không ngừng tràn ra.
Tuy nhiên gã không thèm nhìn, nhoáng người lên định xông tới tộc nhân Đấu Tháp tộc cuối cùng tay cầm cốt trượng thì bỗng bốn người chết dưới chân gã cùng mở mắt ra, trong mắt họ lóe màu xám.
Giây phút màu xám xuất hiện, thân hình người đàn ông gầy run lên, dường như trong mắt bốn tộc nhân Đấu Tháp tộc chết đi truyền ra lực phong ấn, khiến thân hình của gã trong một giây bị phong ấn không thể nhúc nhích.
Bỗng nhiên xà khói rít gào, chớp mắt tới gần, lượn lờ trên thân người đàn ông gầy, cắn đầu gã, định nuốt người gã.
Tộc nhân Đấu Tháp tộc gầy gò cầm cốt trượng, ngồi xếp bằng khóe môi cong lên nụ cười lạnh. Nhưng khi nụ cười mới hiện ra thì biến thành rung động.
Cũng chính lúc này, Tô Minh đứng trên mười ba chiến thuyền vốn đã đi xa người bỗng run lên, đứng bật dậy, xoay người nhìn chằm chằm chiến trường trên thiên thạch sau lưng hắn.
Trong một giây này hắn thở dồn dập, vung lên tay phải, mười ba chiến thuyền lập tức tạm dừng trong tầng thiên thạch.
*Ầm!* một tiếng, trong mắt Tô Minh, xà khói vòng quanh ngoài thân thể người đàn ông gầy bỗng thành bốn năm mảnh. Sau lưng người đàn ông gầy xuất hiện một bóng người khổng lồ, một người khổng lồ có lông tóc đen.
Trên đỉnh đầu người khổng lồ có một ông lão ngồi xếp bằng, thân hình cũng hư ảo, giống như người khổng lồ hình dạng không rõ ràng. Người khổng lồ này cũng tốt, ông lão cũng thế, họ là Vu thần của Vu nhân, là được Vu tộc sùng bái nhiều năm, có thể cho Vu nhân mượn dùng thần thông, khá giống với Man tượng của Man tộc.
Khiến Tô Minh thất thố không phải người khổng lồ kia mà là ông lão ở trên đỉnh đầu. Một chớp mắt người đàn ông gầy thi triển Vu thần tộc gã thì Tô Minh liền cảm nhận sự quen thuộc, quen thuộc khiến tinh thần hắn rung động, giờ chính mắt trông thấy ông lão trên đỉnh đầu người khổng lồ thì tinh thần hắn chấn động.
Ông lão này dù bộ dạng mơ hồ, dù thân thể hư ảo nhưng mặc áo trắng, còn có ký ức khiến Tô Minh suốt đời không thể quên, đủ làm thân hình hắn run rẩy.
"Sư tôn..." Tô Minh thì thào.
Thanh âm của Tô Minh chỉ mình hắn nghe thấy, bóng dáng ảo trên đỉnh đầu người khổng lồ chính là Thiên Tà Tử!