"Hai người, hai con chó...hoặc nên nói là một con rồng, một hạc trọc lông ở trên bầu trời rạch bốn vệt sáng hướng tới phía ngoài Tử Hải đả Nam Thần có Thiên Hàn tông. Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhưng mày nhíu chặt, tất cả là do bên cạnh hắn Vũ Huyên cắn hạt dưa vẻ mặt lười biếng.
Tô Minh cảm thấy khí chất của Vũ Huyên thay đổi nhiều. Có khi cô tinh nghịch ranh mãnh, đôi khi ngại ngùng ngây thơ, thỉnh thoảng mơ hồ khờ khạo, lại có lúc ung dung cao quy, bây giờ bộ dạng lười biếng là khí chất khác Tô Minh thấy từ người cô.
Vũ Huyên vốn là đẹp tuyệt trần bây giờ bộ dạng lười biếng khiến càng chói mắt hơn, nếu cứ chỉ như vậy thôi thì có lẽ Tô Minh chưa nhíu mày, nhưng trên đường Vũ Huyên cắn hạt dưa không ngừng, ngay cả tiếng gió cũng không thể che đi tiếng răng rắc.
"Tô tiểu ngốc, trên đường ngươi cứ nhăn mày nhăn mặt, để ta đoán xem, có phải tại tiếng cắn hạt dưa của ta làm ồn?"
Vũ Huyên phun xác hạt dưa, lập tức con chó vàng chạy tới nuốt. Hạc trọc lông sau lưng nó hóa thành con chó đen định giành, nhưng con chó vàng nhe răng trừng mặt một cái, chó đen hạc trọc lông liền có vẻ hịnh nọt ý bảo ngươi tới trước đi.
Tô Minh mặc kệ Vũ Huyên, từ người cô gái này hắn có cảm giác mơ hồ xem không thấu, loại cảm giác này khiến hắn đề cao cảnh giác. Hắn vẻ mặt như thường hóa thành cầu vồng lướt trên Tử Hải, mắt nhìn phía trước, ở đó một mảnh sương khói tím lượn lờ, tràn ngập phạm vi lớn tám hướng. Ở đó có mục tiêu chuyến đi của Tô Minh, một trong ba đảo Nam Thần, nơi Vu tộc chiếm cứ.
Ngoài sương khói Tô Minh tạm dừng, nhìn chỗ này sương khói tím đậm đặc, trầm ngâm giây lát. Chính lúc này, Vũ Huyên thấy Tô Minh phớt lờ mình thì khẽ hừ, mắt xoe tròn lóe tia gian xảo, ho khan.
Nghe tiếng ho con chó đang cắn hạt dưa hai tai vãnh lên, ngẩng đầu nhìn sương khói, ra vẻ khinh thường gầm gừ.
Tiếng rống như chó sủa lại như rồng ngâm, thanh âm mới đầu xem như bình thường nhưng lát sau đã kinh thiên động địa, hóa thành tiếng nổ đinh tai nhức óc. Thanh âm như bão tố quét qua lao hướng sương khói, khoảnh khắc vô hình va chạm, sương khói tràn ngập tám hướng kịch liệt dạt ra, còn dư âm tiếng nổ vang vọng. Trong thời gian ngắn, sương khói nhìn như đậm đặc lập tức tan vỡ bởi tiếng gầm cuồng phong thành bốn, năm mảnh tứ tán xung quanh, tựa cuồng phong thổi gió. Ở trước mặt Tô Minh, sương khói tan thành mây khói.
Nếu chỉ có như vậy thì thôi, điều Vũ Huyên làm xem như giúp đỡ Tô Minh nhưng hiển nhiên kết quả không là như vậy. Sương khói bị tiếng gầm của con chó tan vỡ dạt ra, lộ ra hòn đảo to lớn trên mặt biển. Trông đao như một khối lục địa nhỏ tràn ngập xanh biếc, có mấy sơn mạch ngang dọc, hơi thở ẩm ướt nguyên thủy ập đến, nhưng bây giờ sương khói dạt ra cùng cuốn động còn có mặt đất đảo này.
Mặt đấm ầm vang, vô số gốc cây tốc lên theo sương khói, làm từ mặt đất nhìn lên sẽ thấy bầu trời cuồn cuộn sương tím, cây cối, bùn đất, thậm chí có vô số chim muông bất đắc dĩ bị cuốn trong sương khói bay xa. Động đất rung rinh, trong rừng cây, trong sơn mạch, từng khí thế mạnh mẽ bỗng phát ra, mang theo kinh ngạc và giận dữ, từng tiếng quát vang lên.
"Là kẻ điên nào to gan dám xâm phạm đảo Vu Thần của ta!?"
"Muốn tìm chết hả? Không được cho phép tự tiện xông vào đảo Vu Thần, chết!"
Theo từng tiếng quát là gần trăm cái bóng vọt lên trên. Ai nấy mặc áo dài da thú trông như nguyên thủy nhưng hơi thở Vu tộc cực kỳ tinh thuần, bên trong các loại nhiếp hồn, chiến vu, linh môi đều có cả, đa số đều là Ương Vu, có một chút khí thế hùng hồn tức là Hậu Vu.
Vũ Huyên cười híp mắt chắp tay sau lưng, đứng ở một bên, thậm chí còn huýt sáo, bộ dạng chuyện không liên quan gì cô.
Tô Minh còn đang suy tư, nên trực tiếp xâm nhập hay âm thầm tìm Đại Vu Công đấu một trận. Bây giờ bị Vũ Huyên quậy như vậy, lặng lẽ lẻn vào là không thể nào. Tô Minh biết Vũ Huyên làm vậy trừ tính cách ra còn vì tức giận hắn trên đường hờ hững. Mặc dù cô gây chút rắc rối cho hắn nhưng Tô Minh vẫn không thèm liếc cái nào, chậm rãi tiến tới trước.
Tô Minh mặc áo trắng, tóc dài trong đó bay lên, vẻ mặt lạnh lùng, khi đi tới trước gần trăm cầu vồng đã đến gần. Nhưng khoảnh khắc những cầu vồng tới gần thì khí thế mệnh tu bỗng bùng phát từ người hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Khí thế phát ra làm trời đất biến sắc, làm không khí sau lưng Tô Minh vặn vẹo, uy nhiếp cường đại khuếch tán theo tu vi bao phủ vùng trời này.
"Lùi lại!" Tô Minh lạnh nhạt nói, thanh âm không cao nhưng uy nhiếp và tu vi phát ra.
Giọng nói rơi vào tinh thần trăm Vu tộc như có vô số sấm sét giáng xuống, làm gần trăm Vu tộc bỗng đổi sắc mặt, bao gồm cả Hậu Vu cùng hộc máu. Thậm chí trừ mấy Hậu Vu ra, còn lại bị thanh âm và uy nhiếp khiến hộc máu, tinh thần chấn động, ý thức trực tiếp bị chấn tan rã, từng người từ giữa không trung rơi xuống, mặt dù không chết nhưng cũng bị chấn ngất xỉu.
Mấy Hậu Vu cắn răng tập trung tinh thần nhưng miệng mũi chảy máu, ai nấy vẻ mặt lộ ra hoảng sợ và khó tin, biến thành từng tiếng hét chói tai kinh hoàng.
"Đây không phải Man Hồn đại viên mãn... Ngươi... Ngươi..."
"Ngươi là ai!!!"
Giây phút Tô Minh tản ra uy nhiếp thì cùng lúc đó, trong đảo Vu Thần bốn khí thế Tuyệt Vu bỗng xuất hiện, bốn khí thế rít gào la đến hóa thành bốn bóng người trước mặt Tô Minh. Ba nam một nữ, trong bốn người có hai ông lão, một nam một nữ khác là trung niên. Họ xuất hiện vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Minh như gặp đại địch. Sau lưng họ, từ nguyên đảo Vu Thần từng cầu vồng lao đến, chớp mắt có vài ngàn cầu vồng lóe trên không trung biến thành từng Vu nhân. Mặt họ tái nhợt nhưng cắn răng đứng giữa không trung, từ xa nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Một Vu đảo mà có tới bốn Tuyệt Vu." Ánh mắt Tô Minh quét qua bốn người Tuyệt Vu, lạnh lùng nói.
"Người là ai, không biết đảo Vu Thần ở đâu đắc tội, xin cho hay biết." Trong bốn Tuyệt Vu một ông lão khuôn mặt có nhiều hình con rết khàn khàn trầm giọng nói. Lòng lão rất giật mình, chỉ dựa và uy nhiếp đã khiến gần trăm Vu tộc chết ngất, thậm chí mấy Hậu Vu miệng mũi chảy máu, tu vi như vậy gã tự biết bản thân không làm được.
Tô Minh chưa kịp nói gì thì Vũ Huyên ở bên cạnh liền trong trẻo hét lên.
"Lão già này không xem hiểu ư? Chúng ta là cướp bóc, cướp, ngươi có hiểu không? Là ăn cướp đấy!" Vũ Huyên vẻ mặt lộ ra hưng phấn, thanh âm vang vọng khiến ông lão Tuyệt Vu và tất cả Vu nhân sau lưng lã ai nấy biểu tình cực kỳ khó xem.
"Ăn cướp?" Bên cạnh ông lão Tuyệt Vu, người phụ nữ trung niên hừ lạnh, trong mắt lóe sát khí.
Tô Minh vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt không rơi vào mấy người Vu nhân trước mặt mà nhìn phía xa, ở đó hắn trông thấy sâu trong đảo tồn tại một ngọn núi, ngọn núi kia rất cao, nhưng quái dị là ánh mắt đầu thấy được, nhưng nếu nhìn lâu thì không thấy núi đâu.
"Thánh Sơn Vu tộc..."
Đất này, thánh sơn này Tô Minh không xa lạ, hắn từng đến đây, đó là trước khi tai biến Đông Hoang đến, lúc Hồng La thức tỉnh, hắn ở ngoài thánh sơn cùng phân thân Đế Thiên lần đầu tiên chiến đấu. Hắn còn nhớ trên Thánh Sơn Vu tộc có một quan tài.
Cách nhiều năm lại tới nữa, mặt đất ngày trước trở thành đả, Tô Minh nhìn Thánh Sơn Vu tộc phía xa, có cảm giác thương hải tang điền.
Hắn im lặng tiến tới trước, theo bước chân bước ra, uy nhiếp khổng lồ khuếch tán làm xung quanh Tô Minh không khí vặn vẹo.
Khoảnh khắc hắn toát ra uy nhiếp, Tuyệt Vu trên đảo cùng biến sắc mặt, rõ ràng cảm nhận áp lực khủng bố đến từ người Tô Minh, khiến họ nếu như còn chắn đường sẽ bị nghiền nát vậy.
Trước mặt họ, mấy Hậu Vu cách Tô Minh gần nhất miệng mũi chảy máu giờ thì không thể chịu đựng được nữa, hộc máu ngất xỉu, thân thể rớt xuống đất.
Giây phút mấy Hậu Vu xỉu, Tô Minh bước ra một bước thì bốn Tuyệt Vu nam nữ gầm lên, cùng toát ra tu vi dao động biến thành bốn thần niệm của họ vô hình áp chế Tô Minh, chống lại khí thế khiến người nghẹt thở từ người hắn.
Tô Minh biểu tình như thường lại bước ra một bước, đây là bước thứ hai hắn đi ra. Khoảnh khắc đạp xuống, khí thế của hắn bỗng va chạm với bốn thần niệm Tuyệt Vu.
Tiếng nổ không thanh âm và từng đợt dao động tứ tán, bốn Tuyệt Vu nam nữ cùng hộc máu lùi ba bước, vẻ mặt sợ khó tin.
Khi Tô Minh bước ra bước thứ ba thì khí thế mệnh tu như sóng cuộn biển gầm ập hướng bốn Tuyệt Vu đằng trước và mấy ngàn Vu tộc phía sau. Bốn Tuyệt Vu liền học máu, thân thể lại thụt lùi, không chỉ có họ lùi mà bao gồm mấy ngàn Vu tộc sau lưng cùng lùi.
Mỗi khi Tô Minh bước ra một bước là họ sẽ lùi một bước, đặc biệt là bốn Tuyệt Vu mặt xanh trắng, mỗi lần hắn cất bước họ sẽ vừa lùi vừa hộc máu.
Cái này không cần chém giết, Tô Minh chỉ cần toát ra hơi thở mệnh tu là đủ trấn áp tất cả.