Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt ra, đôi mắt lộ tia sáng rạng rỡ. Ánh sáng đó chợt lóe rồi trở lại bình thường. Thân thể Tô Minh chất đầy tuyết dày cũng vào lúc này tự động bay lên, chậm rãi xoay tròn bên ngoài người Tô Minh.
Nhị sư huynh ngồi một bên, mặt tươi cười tập trung nhìn hắn.
Giờ phút này, trên đỉnh núi, Thiên Tà vẻ mặt đắc ý cất lại lệnh bài dường như cũng có phát hiện, nhìn hướng Tô Minh. Chẳng qua khi ông nhìn hắn thì biểu tình khác trước, dần hiện ra uy nghiêm.
Cùng lúc đó, Hổ Tử trong động phủ đã bước ra đứng bên ngoài, nhìn hướng bình đài ở sườn núi.
Trong lòng chảo băng tầng dưới Cửu Phong cũng có một ánh mắt tập trung nhìn.
Tô Minh mở to mắt, nhưng trong mắt hắn tràn ngập bình tĩnh. Sự bình tĩnh đó khác với sự lãnh tĩnh trước kia. Đó là loại tinh thần bất động, là loại tĩnh dù trời sụp đất nứt ngay trước mắt cũng không dao động lòng.
Khiến hắn có thể tĩnh tâm như vậy là bông tuyết trước mắt hắn, nó xoay tròn bay bay, theo tay phải Tô Minh chậm rãi nâng lên, chúng lập tức ngưng tụ trên tay phải hóa thành tuyết bút.
Bút bị Tô Minh cầm lấy vung trước mặt.
Bút vẽ, ngòi bút xẹt tới đâu là tuyết chợt ngừng bay, khiến lúc Tô Minh vung bút thì hư không trước mặt biến thành tấm vải để vẽ, vẽ ra một ngọn núi.
Đường nét núi do tuyết đọng hợp thành, bềnh bồng giữa không trung. Thoạt trông bình thường nhưng nếu tập trung nhìn lâu sẽ có cảm giác sinh động như thật.
Lúc vẽ ra ngọn núi này, tâm Tô Minh tĩnh lặng, đó là loại tĩnh lặng trước giờ chưa từng có. Loại bình tĩnh chưa từng xuất hiện trong lòng hắn từ khi rời khỏi Ô Sơn.
Dưới sự bình tĩnh này, hắn không biết phía sau mình còn ngồi Nhị sư huynh, không biết phương xa có ánh mắt Hổ Tử. Không biết trong lòng chảo dưới ngọn núi có ánh mắt thân thiết của Đại sư huynh, và cả đỉnh núi thân hình già cả mặc áo trắng.
Toàn bộ tinh thần hắn đều tập trung vào cây bút trong tay phải. Tuyết đọng ngưng tụ vẽ ra hình mà hắn muốn vẽ nhất vào lúc này.
Giờ phút này hắn không nhập định nhưng càng như nhập định. Không nhắm mắt tiến vào trạng thái kỳ lạ nhưng lại sa vào trạng thái đó, không muốn thoát ra.
"Tạo hóa…tạo hóa…đây chính là đáp án hắn đưa ta…" Trên đỉnh núi, Thiên Tà không có chút dáng vẻ buồn cười lúc đánh với ông lão áo tím, mà có sự trí tuệ khó miêu tả. Ông nhìn bốn đệ tử của mình.
"Lão đại triệt ngộ là tạo hoa, cho nên hắn bế quan, từ náo nhiệt trốn vào yên tĩnh, đem hóa tất cả, còn lại chính là bản tâm. Cho nên hắn tu là Tạo Hóa Âm."
"Lão nhị hiểu ra là tạo hồn, lấy hoa cỏ mà tạo, hóa thành đôi tay tạo hóa, nắm giữ sinh tử."
"Lão tam hiểu ra, thì là tạo họa bản thân, như mộng nhập mộng, chính là tạo hóa…"
"Ta không ngờ rằng lão tứ tuổi trẻ triệt ngộ ra nhưng lại là tạo hóa loại thứ bốn…" Thiên Tà thì thào, mắt sáng ngời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Trên bình đài, Tô Minh nhìn núi mình vẽ ra, cây bút trong tay phải còn đang vẽ tiếp. Dần dần, núi có năm đỉnh, hắn đã vẽ ra Ô Sơn.
Khoảnh khắc Ô Sơn bị vẽ ra, trên mặt hắn ẩn hiện Sơn Văn như có cộng hưởng, khiến trong người Tô Minh bất giác xuất hiện dấu hiệu vận chuyển tu vi.
Tô Minh cầm tuyết bút, khoảnh khắc vẽ xong núi thì mạnh kéo xuống một vệt dài. Vệt dài nhìn thấy ghê người, tựa thanh kiếm sắc bén lộ ra sát khí kinh người.
Sát khí vừa ra lập tức khiến Thiên Tà đứng trên đỉnh núi biến sắc mặt.
Cùng lúc đó, Nhị sư huynh luôn chú ý Tô Minh cũng biểu tình nghiêm trọng, Hổ Tử bên ngoài động phủ cũng như thế.
Còn có Đại sư huynh bế quan, giây phút phát hiện vệt dài này thì hơi thở rối loạn.
"Sát khí thật mạnh!!!"
Tô Minh không phát hiện những điều này. Hắn chỉ là dựa theo tâm mình, bình tĩnh tạo hóa, tạo ra nhân sinh thuộc về mình.
Bút của hắn tạm dừng tận cùng vệt dài, dần dần vẽ ra Ô Sơn bộ lạc giống Man Văn trên người hắn. Từng gốc cây ngọn cỏ, từng phòng ốc chậm rãi xuất hiện trước mặt hắn. Ở giữa hư không, cùng cộng hưởng với Man Văn của hắn.
Hắn không biết đã qua bao lâu, bút trong tay hắn sau khi vẽ hoàn chỉnh cả Ô Sơn bộ lạc thì ngừng lại.
Trong bức tranh hư không trước mặt hắn, có sơn có cảnh, có cỏ có cây, phòng ốc nối thành một mảnh, có hàng rào, hợp thành bức họa bộ lạc hoàn chỉnh.
Giống hệt như Man Văn của hắn.
Nhưng tay Tô Minh vẫn nâng lên, chỉ là ngừng lại. Hắn dường như không biết nên vẽ xuống nét tiếp theo ra sao. Hắn vẫn bình tĩnh, nhưng sâu trong bình tĩnh là mê mang.
Thời gian trôi qua, thật lâu, thật lâu.
"Tạo hoa, tạo hồn, tạo họa, tào hóa đều là trong vô sinh ra có, trong tĩnh có động, trong kính có cảnh…tiểu sư đệ, ta cảm thấy trong bức họa còn nhiều thứ gì…" Lời nói nhu hòa của Nhị sư huynh dịu dàng vang bên tai Tô Minh.
Tô Minh im lặng, dần dần sắc trời tối xuống, trên trời xuất hiện vầng trăng. Ánh trăng rắc xuống mặt đất, nổi lên ánh bạc, khiến người nhìn thấy lạnh lẽo.
Đêm nay, Cửu Phong không ai ngủ, đều tập trung nhìn Tô Minh. Họ biết ngày hôm nay cực kỳ quan trọng với Tô Minh. Đặc biệt là bây giờ hắn đang tìm ra cách tĩnh tâm của mình, nhưng vẫn còn hơi mê mang chứ không sáng tỏ hết.
Hiện tại đối với Tô Minh là cực kỳ mấu chốt.
Có lẽ người Thiên Hàn Tông bên ngoài Cửu Phong rất ít ai hiểu được điều này, nhưng trên núi Cửu Phong, họ tu khác với người ngoài, lần đầu tiên nhập môn ngộ quan trọng tới cỡ nào.
Mãi đến khi khung trời từ tối tăm dần biến đổi, góc trời lại sáng lên, trăng trên cao sắp ẩn đi chỉ còn lại hư ảnh thì tay phải tạm dừng thật lâu bỗng nhiên động!
Khoảnh khắc tay hắn động, Thiên Tà trên đỉnh núi lập tức vẻ mặt cực kỳ trầm trọng. Nhị sư huynh, Tam sư huynh, còn có Đại sư huynh đang bế quan cũng giống thế.
Họ nhìn tay phải Tô Minh động, cầm bút, ở phía trước bức tranh Ô Sơn lấy hư không làm vải vẽ ra một hình tròn.
Hình tròn này rất đơn giản, một bút là xong. Nhưng đường nét đơn giản như vậy lại khiến Tô Minh mất thời gian cả đêm. Khoảnh khắc vẽ xuống, ngươi Tô Minh kịch liệt run rẩy. Trên mặt hắn, bên cạnh Ô Sơn văn bây giờ cũng dần hiện ra một hình tròn giống hệt.
Cùng lúc đó, tu vi trong người Tô Minh bỗng di chuyển, chớp mắt đến cực độ, không ngờ như đã đạt đến đỉnh sơ kỳ Khai Trần, chỉ cần bước ra một bước là có thể tiến vào trung kỳ Khai Trần!
Cũng chính lúc này, bức tranh Tô Minh vẽ trước mặt, vòng tròn tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng là màu đỏ, hình tròn như đang thiêu đốt, hóa thành Huyết Nguyệt!
Huyết Nguyệt!
Huyết Nguyệt rực cháy!
Đây là ban đầu khi Tô Minh minh tưởng đã từ bỏ Man Văn thứ nhất, bây giờ trong trạng thái bình tĩnh, bị hắn vẽ ra trong bức tranh thứ nhất cuộc đời hắn.
Giây phút Huyết Nguyệt bị vẽ xuống, không khí bức tranh chợt biến đổi, thành bức Huyết Nguyệt Ô Sơn đồ! Sát khí kinh người từ Huyết Nguyệt Ô Sơn đồ toát ra. Sát khí đậm đặc khiến Nhị sư huynh bên người Tô Minh biểu tình trầm trọng.
Hổ Tử ở bên ngoài động phủ run người, lẩm bẩm.
Còn về Đại sư huynh bế quan thì im lặng lát sau phát ra tiếng thở dài.
"Cửu Phong, chỉ sợ từ nay về sau còn bình tĩnh nữa. Nhưng hắn là tiểu sư đệ, chỉ vậy đã đủ."
Huyết Nguyệt Ô Sơn đồ xuất hiện, khiến người Tô Minh run rẩy, tu vi trực tiếp phá tan cực hạn trước đó. Trong người Tô Minh vang từng tiếng *bùm bùm*, tu vi của hắn từ sơ kỳ Khai Trần đạt đến trung kỳ Khai Trần!
Một lần triệt ngộ, vẽ ra bức tranh, một nét Huyết Nguyệt biến đổi văn của Tô Minh, cũng khiến tu vi hắn vì thế mà đột phá!
[Đồ nhi của Thiên Tà ta không cần công pháp, không cần thần thông, chỉ cần tĩnh tâm triệt ngộ, cảm ngộ tạo hóa thiên địa…]
Lời nói của Thiên Tà hiện ra trong lòng Tô Minh, bây giờ hắn rốt cuộc hiểu Thiên Tà dạy cho hắn là cái gì.
Đó là con đường tu tâm hoàn toàn khác với người ngoài!
Cửu Phong tu không phải là lực lượng công pháp, không phải cái gì thuật pháp thần thông, mà chính là tâm!
Trên đỉnh núi, Thiên Tà im lặng, lát sau chậm rãi xoay người đi hướng đại điện bị phong ấn. Bóng lưng ông hơi lảo đảo nhưng bước chân lại vững vàng.
Ông xoay người, không ai trông thấy trên mặt chất chứa bi thương kiên quyết.
"Sư phụ, ta sẽ chứng minh cho người thấy, con đường Man tộc ta tu hành là sai lầm! Người sai, các ngươi đều sai!"
Sau khi Thiên Tà đi, bức tranh trước mặt Tô Minh trên bình đài theo bình tĩnh trong mắt hắn biến mất, chân chính tỉnh lại mà hóa thành bông tuyết rơi rụng.
"Tiểu sư đệ, sư huynh thấy chỗ này của ngươi không sai, có muốn trồng ít hoa cỏ trên này không? Ngươi thấy sao?"
Giây phút Tô Minh tỉnh lại, bên tai truyền đến thanh âm nhu hòa của Nhị sư huynh.
Tô Minh ngẩn ra, quay đầu lập tức thấy Nhị sư huynh chẳng biết xuất hiện tại đây từ bao giờ. Hắn vội đứng dậy, nhìn bình đài chẳng biết từ khi nào đã tràn ngập hoa cỏ.
"A…Nhị sư huynh có thể chừa cho ta một chỗ tĩnh tọa không…"
"À, tốt thôi, vậy chừa cho ngươi một chỗ nhỏ." Nhị sư huynh chớp mắt, cười dịu dàng.
"Đúng rồi, trong mấy ngày ngươi cảm ngộ, Nhị sư huynh có bắt cho ngươi một vật sống, đặt ở chỗ Tam sư huynh ngươi, có rảnh thì đi nhìn xem. Còn nữa, có một sư điệt rất đẹp đến tìm ngươi, nếu có cơ hội gặp thì nhớ giúp sư huynh hỏi cô bé bên cạnh cô ấy tên gọi là gì."