Cầu Ma

Chương 1292: Mạnh Nhất Kỷ Nguyên




Ví dụ như Trường Hà, như Hỏa Khôi lão tổ, như mười vạn tu sĩ Thần Nguyên tinh hải, còn có rất nhiều, rất nhiều người Tô Minh từng hứa hẹn. Hắn không quên, nhất nhất hoàn thành.
Như Trường Hà và Hỏa Khôi lão tổ, lúc trước khi Tô Minh thấy Đệ Cửu Phong thì cũng đã nhận thấy hai người này, chẳng biết đã gia nhập Đệ Cửu Phong từ bao giờ. Chẳng qua rất ít người biết được quan hệ giữa bọn họ và Tô Minh.
- Chỉ còn lại năm trăm năm...
Nhị sư huynh sau khi trầm mặc, bỗng nhiên nở nụ cười. Nụ cười của hắn rất ôn hòa nhưng trong sự ôn hòa này còn có dữ tợn và không cam lòng.
- Nếu chỉ có năm trăm năm, bất kể tiểu sư đệ có thành công hay không, như vậy thì có lẽ năm trăm năm này, chúng ta cũng có thể càng tạo ra nhiều chuyện đặc sắc.
Nhị sư huynh cầm vò rượu, trực tiếp uống một ngụm cạn sạch, sau đó ngửa mặt ra sau cười một tiếng.
Hổ Tử cũng trầm mặc, giơ một vò rượu khác lên, uống một ngụm lớn, sau đó ném mạnh xuống phía dưới chân núi, thần sắc lộ vẻ nghiêm trọng trước này chưa từng có.
- Mụ nội nó, năm trăm năm. Đủ rồi. Năm trăm năm này, Hổ Tử thề nhất định phải cưới được vợ!
Lời nói của Hổ Tử vang vọng. Nhị sư huynh thì tràn đầy chiến ý, nhưng khi nghe lời Hổ Tử nói, lập tức sửng sốt, chiến ý cũng bị lời nói của hắn làm yếu đi hơn phân nửa, biến thành cười khổ.
Một đêm trôi qua. Một đêm này, bốn sư huynh đệ Đệ Cửu Phong ở chung một chỗ. Một đêm nay bọn họ uống rất nhiều, vừa nói chuyện quá khứ, sư tôn, Man tộc trước đây.
Phương Thương Lan Thủy ở cạnh Tô Minh, mỉm cười nhìn tất cả, thỉnh thoảng lại đưa vò rượu cho hắn, giống như đây là chuyện quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô vậy.
Về phần Hứa Tuệ, một đêm này dù cô ở cạnh Tô Minh nhưng vẫn luôn trầm mặc, tựa như có một chút không hiểu với hắn, có thể một chút khoảng cách.
Nhất là khi nghe Tô Minh nói chỉ còn thời gian năm trăm năm là kiếp nạn giáng xuống, không ngờ cô hoảng hốt trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Minh không đi hỏi. Có một số việc, một số tình cảm phải trải qua thử thách. Tô Minh không cho rằng mình là người bầu bạn tốt. Bởi nội tâm hắn có nhiều chuyện quá nặng nề, nặng tới mức không chứa nổi thứ khác.
Phương Thương Lan đi vào trong lòng Tô Minh, lấy nghìn năm chấp nhất và chờ đợi, để cho Tô Minh thương tiếc, để cho hắn không có lý do rời đi.
Nếu lựa chọn sẽ là cả đời, bất luận sinh tử.
Đây là chấp nhất của Tô Minh, đối với tình bạn cũng vậy, tình yêu cũng thế.
Một đêm này hắn rất vui vẻ. Hổ Tử cũng rất vui vẻ, không ngừng kêu lên muốn đi tìm vợ, không ngừng oán hận nhị sư huynh phong lưu quá mức, bên cạnh có vô số cô gái, nói ra lời nói trong lòng hắn, rất hâm mộ, rất ghen tị.
Nhưng Hổ Tử không biết nhị sư huynh phong lưu chỉ là muốn che dấu một lần động tâm duy nhất trong lòng hắn tại Man tộc, một lần chấp nhất duy nhất, lưu lại đau đớn và tiếc nuối.
Mà Tô Minh nhìn thấy tất cả. Hắn hầu như thấy được cả quá trình.
Đại sư huynh không thích nói chuyện, một đêm đều như vậy. Hắn cũng không uống rượu nhưng trên người hắn tràn ngập tình huynh đệ ấm áp. Đây là sự ấm áp mà người bên ngoài tuyệt đối không cảm nhận được ở kẻ lạnh lùng như hắn.
Ba người trước mặt hắn cũng là sư đệ của hắn, bất kỳ người nào cũng có thể khiến hắn dùng sinh mệnh mà bảo vệ. Cuộc đời này của hắn không cần nữ nhân, có lẽ cũng không có nữ nhân nào tiếp nhận được việc hắn không có đỉnh đầu.
Đại sư huynh vẫn luôn cho là, cả đời này hắn có ba huynh đệ là đủ rồi!
Sáng sớm, khi trong không gian của sơn môn Đệ Cửu Phong xuất hiện luồng ánh mặt trời đầu tiên, Đại sư huynh rời đi, tiếp tục tu hành. Chỉ còn năm trăm năm, như vậy hắn sẽ làm cho mình mạnh hơn trong thời gian này.
Hổ Tử mang theo rất nhiều tu sĩ Đệ Cửu Phong, hợp cùng với mệnh tu Man tộc thành vạn tu sĩ, đi ra bên ngoài, tuần tra tám phương. Nếu còn có tu sĩ Ám Thần Nghịch Thánh nào sót lại, bọn họ sẽ trực tiếp đánh chết.
Về phần nhị sư huynh, chuyện của hắn nhiều hơn. Tất cả mọi chuyện của Đệ Cửu Phong đều cần hắn xử lý. Nhất là khi biết được thời gian năm trăm năm, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều kế hoạch, cần phải bố trí hết.
Trên Cửu Phong chỉ còn lại mình Tô Minh. Hắn ngồi ở đó, nhìn bầu trời xanh lam. Phương Thương Lan đứng bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt nhìn Tô Minh một chút, lại nhìn Hứa Tuệ một chút rồi cúi đầu, xoay người rời đi. Lấy sự thông minh của cô đã nhận ra nữ tử này và Tô Minh dường nhưng có chút gì đó không hiểu nhau mà nói không rõ.
Gió núi thổi tới, làm bay sợi tóc của Hứa Tuệ. Cô yên lặng ngồi đó, hồi lâu mới than khẽ một tiếng.
- Ngươi vẫn không hỏi, ta đã xử lý Đức Thuận thế nào à?
Hứa Tuệ cắn môi, nhìn về phía Tô Minh.
Tô Minh trầm mặc, buông vò rượu, lắc đầu.
- Ngươi muốn nói thì ta không hỏi ngươi sẽ nói. Ngươi không muốn nói, ta hỏi ngươi cũng khó mở miệng.
- Ta không giết hắn...
Hứa Tuệ trầm mặc, sau đó hồi lâu mới thở dài.
- Ta biết.
Tô Minh làm sao không biết tất cả mọi chuyện tại Đạo Thần chân giới chứ? Trừ phi hắn không muốn, nếu không hắn sẽ biết tất cả.
Giờ phút này Đức Thuận đang ngồi trên một ngôi sao tổn hại dọc theo Đạo Thần chân giới tới gần Minh Hoàng Chân giới. Hắn nhìn trời, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp và oán độc. Cảnh này hiện lên rõ ràng trong ý niệm của Tô Minh.
- Ta...
Hứa Tuệ lộ vẻ mờ mịt. Nghe thấy lời nói của Tô Minh, theo bản năng cô muốn giải thích nhưng lại bị Tô Minh giơ tay lên, chạm vào sợi tóc làm cho tiêu tán.
- Ta biết hắn có ân với ngươi, hơn nữa trí nhớ của ngươi lúc đó bị che phủ. Ta hiểu...
Tô Minh bình tĩnh nói, vuốt ve mái tóc của Hứa Tuệ, kéo cô vào trong ngực mình.
Hứa Tuệ chạm vào ngực Tô Minh, bỗng nhiên bật khóc. Mấy ngày nay mê mang, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên khuôn mặt của Đức Thuận khiến cho cô không biết rốt cục mình bị làm sao.
Nhưng trong chớp mắt này, khi cô ở trong ngực Tô Minh, tất cả mọi thứ trong đầu dường như lại rõ ràng, mê mang tiêu tán, thay vào đó là một sự mệt mỏi rất sâu. Cô dần dần ngủ thiếp đi.
Năm trăm năm sau, nếu Tô Minh thành công, có lẽ tất cả sẽ tốt đẹp. Nhưng nếu thất bại thì tất cả sẽ tiêu tan trong kiếp nạn. Nếu thời gian chỉ còn năm trăm năm, làm sao còn phải đau khổ? Chỉ cần xóa đoạn ký ức kia đi.
Làm phép bá đạo một chút nhưng trong tính cách của Tô Minh vốn tiềm ẩn bá đạo.
Thời gian từ từ trôi qua. Chớp mắt đã qua ba tháng. Trong ba tháng này, Tô Minh ở lại Đệ Cửu Phong, cùng với Phương Thương Lan, cùng với Hứa Tuệ. Ba người ở cùng một chỗ, bình thản khó có, ngắm mặt trời mọc, nhìn mặt trời lặn. Một sự ấm áp tràn ngập khiến Hổ Tử không ngừng hâm mộ, mắt hổ như động dục thỉnh thoảng lại quét lên người đám nữ tu đông đảo của Đệ Cửu Phong.
Ba tháng, trừ Phương Thương Lan và Hứa Tuệ, mấy sư huynh đệ Tô Minh hầu như ngày nào đều uống rượu với nhau, tạm thời quên đi phiền não. Tô Minh lấy tu vi mênh mông và ý chí, chỉ điểm cho Hổ Tử tu hành, chỉ điểm cho tu vi của nhị sư huynh, cũng khiến Đại sư huynh biết nhiều hơn về linh tiên, dung hợp với Đạo Hải chi tiên tăng lên rất nhiều.
Dạng dung hợp này là Đạo Hải chi tiên tự nguyện, Tô Minh cũng không hỏi là đã có chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ biết, Đại sư huynh muốn trở nên mạnh mẽ, hắn sẽ dùng hết sức.
Bên ngoài, ba tháng qua, tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh không ngừng phủ xuống, càng ngày càng nhiều nhưng Đệ Cửu Phong đã trở thành cấm địa của Ám Thần và Nghịch Thánh, không bị xâm phạm. Nơi này đã biến thành cấm khu, bất kỳ tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh nào cũng bị nghiêm cấm bước vào.
Một khi bước vào phạm vi thuộc Đệ Cửu Phong, tu sĩ Nghịch Thánh sẽ bị tước đi sáu phần tu vi. Đây là cảnh cáo.
Đạo Thần chân giới vẫn do Đệ Cửu Phong đứng đầu. Thậm chí cho dù đi ra ngoài, nếu gặp tu sĩ Ám Thần, Nghịch Thánh, phần lớn đối phương đều lựa chọn trầm mặc mà lui bước.
Một trận đánh ba tháng trước đã định càn khôn.
Ba tháng này đối với Đạo Thần chân giới mà nói là rất yên bình. Mà ở Âm Thánh chân giới lại đang bộc phát ra kịch chiến mãnh liệt, vô cùng thảm thiết. Âm Thánh chân giới lấy trận pháp tổn hại làm cái giá lớn, mặc dù mang tới chút thương tổn cho tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh nhưng đối với bọn họ, tổn thất đó căn bản cũng không phải là gì ghê gớm.
Trận pháp của Âm Thánh chân giới sụp đổ, Ám Thần và Nghịch Thánh tràn vào, khiến Âm Thánh chân giới đổi chủ.
Mà ngược lại ở đệ tứ Chân giới, ba tháng qua không ngừng chống cự, mơ hồ xuất hiện cục diện giằng co. Sở dĩ như vậy là bởi đệ tứ Chân giới thỉnh thoảng lại xuất hiện cường giả chưa bao giờ nghe tiếng, kìm hãm cuộc chiến trong phạm vi nhỏ. Nhưng cường giả như vậy xuất hiện càng ngày càng nhiều, khiến cho phạm vi không còn nhỏ nữa mà trở thành toàn bộ chiến trường.
Chỉ có Minh Hoàng Chân giới là bình thản nhất. Tu sĩ Ám Thần và Nghịch Thánh tiến vào đó tựa như hoàn toàn dung nhập vào bên trong Minh Hoàng Chân giới, biến mất hoàn toàn.
Lại qua một tháng, Tô Minh đi ra ngoài một lần, tới Chúng Linh Điện bên trong Đạo Thần chân giới. Nửa tháng sau hắn trở về, thoạt nhìn không có gì bất đồng nhưng chỉ có Tô Minh biết, một khắc hắn ra khỏi Chúng Linh Điện thì đã có một luồng ý chí khổng lồ kinh người trong chớp ập tới, giống như là cả Tam Hoang ngưng tụ, hóa thành một con mắt, lần đầu tiên ngưng tụ lại trên người Tô Minh.
Đó là ánh mắt của ý chí Tam Hoang. Bởi khi Tô Minh đi ra khỏi Chúng Linh Điện, sự cường đại của hắn đã khiến ý chí Tam Hoang đang ngủ say phải cảnh giác theo bản năng.
Năm lần thăng tiên đầy đủ, gộp lại có thể bằng mười lần. Trong thế giới Tang Tương, đây cũng không phải là chưa bao giờ xuất hiện. Dù sao Tô Minh cũng không phải người đầu tiên biết Chúng Linh Điện, cũng không phải người đầu tiên vào Tang Tương đại giới. Chúng Linh Điện đã tồn tại qua vô số kỷ nguyên.
Nhưng Tô Minh tuyệt đối là người mạnh nhất tại kỷ nguyên này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.