Cầu Ma

Chương 1164: Mặc!




- Chu Điền Phong chết tiệt, lần này ngươi chết không có chỗ chôn!
Trong mắt Đạo Chung chợt lóe lên sát cơ, nhưng khi nhìn về phía phân thân màu xám tro của Tô Minh bên cạnh, vẻ mặt hắn lập tức hóa thành cung kính. Sau khi lậy thật sâu một cái, cầu vồng chợt lóe lên, phân thân Ách Thương của Tô Minh cất bước đi, theo Đạo Chung dẫn đường, nhanh chóng biến mất ở bên trong cơn lốc.
- Vật này là một bọc trứng côn trùng, chỉ có điều trong đó hoàn toàn ẩn chứa một tia giới lực, dường như… Không phải là vật ở giới này.
Tô Minh nhìn quả cầu nhỏ màu trắng trong tay, đưa thần thức mạnh mẽ vào trong đó, cẩn thận quan sát. Thần thức của Tô Minh vừa dung nhập vào, lập tức quả cầu nhỏ màu trắng ở trong tay Tô Minh run rẩy, bộ dạng giống như muốn tranh đoạt đi ra ngoài, nhưng lại bị tay phải Tô Minh như phong ấn, niêm phong mất.
Có hai cầu vòng gào thét ở trong tinh không Đạo Thần Chân Giới. Phía trước bọn hắn, mơ hồ có thể thấy được một đại lục vỡ tan tành ở trong cơn lốc kia. Phiến đại lục này không lớn, bị cơn lốc vây quanh.
- Chủ công, chính là nơi đây! Nơi này chính là chỗ ở của quân đoàn quy mô nhỏ của Đạo Thần Tông. Trong đó có ba vị đại năng…
Lão giả Họ Miêu chỉ ngón tay về phía đại lúc trong cơn lốc kia, nhìn về phía phân thân Phê Không của Tô Minh bên cạnh, cung kính nói.
Thần sắc phân thân Phệ Không của Tô Minh bình tĩnh. Sau khi nhìn thoáng qua đại lục trong cơn lốc kia, thân thể nhoáng một cái đã hoàn toàn đi ra khỏi sóng gợn màu trắng, hoành hành bên trong cơn lốc. Hắn vừa hóa thành cầu vồng liền nhấc lên một tiếng nổ rung trời động đất, sau đó chạy thẳng tới đại lục. Lão giả họ Miêu theo ở phía sau, nhìn phân thân Tô Minh hoành hành cơn lốc, càng ngày càng kiêng kỵ Tô Minh hơn.
Phân thân Phệ Không của Tô Minh căn bản không có ý định giấu diếm hành tung. Tiếng nổ vang kia vừa nhấc lên đã gào thét truyền tới đại lục này. Trong chốc lát, một đạo cầu vồng từ đại lục này đột nhiên bay lên.
- Hắc hắc, người mau dừng bước. Nơi này là phạm vi của Đạo Thần Tông, người nào dám xông vào, giết không tha!
Người nói chuyện là một nam tử trung niên. Hắn mặc một thân áo bào màu vàng, vẻ mặt mang theo một tia ngạo nghễ, lời nói truyền khắp tám hướng, vang vọng trời cao.
Từ trên người hắn tản ra một luồng lực tu vi Chưởng Cảnh, nhưng tu vi này hơi pha tạp. Hiển nhiên người này mới trở thành Chưởng Cảnh, nhưng so với các đại năng khác, hắn cuồng ngạo hơn rất nhiều.
Hiển nhiên là người này mới trở thành đại năng, còn mang theo ý cao cao tại thượng, không phải là những người cửu kinh sa tràng kia, nhìn như ngạo nghễ nhưng trên thực tế, trong lòng lại cảnh giác.
Vừa dứt lời, đột nhiên một cầu vồng phủ xuống, phân thân Phệ Không của Tô Minh lập tức đưa ra một quyền!
Một quyền này ước chừng đánh ở khoảng cách mấy vạn trượng, nhưng sau khi đánh ra cũng làm rung trời chuyển đất, khiến cho trời cao nổ vang, đại địa chấn động, khiến cho tất cả cơn lốc bốn phía này ngừng lại ngay lập tức.
Một quyền này mới vừa xuất hiện ở trong không trung, lập tức hóa thành hư ảnh. Hư ảnh này to lớn tới gần trăm trượng, rầm rầm tới gần. Sau khi nhanh chóng bành trướng trở thành ngàn trượng, liền gào thét đi về phía nam tử trung niên cuồng ngạo kia.
Trong nháy mắt, sắc mặt của nam tử trung niên này biến đổi, thân thể không chút do dự, vội vàng lui về phía sau. Khi hắn nhấc hai tay lên, từ trong miệng truyền ra tiếng chú ngữ, bấm quyết niệm thần chú, liên tục điểm ra mấy cái về phía trước. Từng báu vật từ kia trên người hắn nhanh chóng xuất hiện, trong chớp mắt cũng tạo thành một tấm chắn cao tầm mấy trượng ở trước mặt hắn. Trên tấm chắn này có hai bức tranh mãng xà. Giờ phút này, hai con mãng xà này như đang sống, bay nhanh ra, vờn xung quanh người nam tử trung niên, tạo thành một cơn gió lốc, cùng va chạm với một quyền kia.
Có tiếng rầm rầm rung chuyển trời đất, thậm chí hai con mãng xà kia cũng không kịp truyền ra tiếng kêu thảm thiết thì đã lập tức nổ tung, trở thành bụi bay. Trong nháy mắt, tất cả các tấm chắn kia đều tiêu tan, khiến cho này quả đấm này trực tiếp rơi vào trên người nam tử trung niên kia.
Sắc mặt của nam tử này trắng bệch, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ không thể tin được. Nhưng dù sao hắn cũng là đại năng, tuy nói không kịp bỏ chạy nhưng cũng lập tức cắn đầu lưỡi một ngụm, mượn loại đau nhức này để kích thích Nguyên Thần. Trong nháy mắt thân thể hắn đang đụng chạm cùng quả đấm hư ảnh kia, đột nhiên Nguyên Thần chạy ra khỏi thân thể của hắn.
Ầm!
Từ trên bầu trời nhìn lại, thân thể của nam tử trung niên này đã trở thành một vòi máu, nhưng trong nháy mắt vẫn bị quả đấm kia cắn nuốt. Sau khi quả đấm rơi vào vùng đất, truyền ra tiếng nổ động trời, cả vùng đất này liền run rẩy mãnh liệt. Từng tầng khí điên cuồng cuốn xung quanh bốn phía, như sóng biển gào thét mà qua. Cảnh này đã khiến cho hơn một vạn tu sĩ trên đại lục này rối rít hoảng sợ, phần lớn đều bay nhanh ra, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn không trung.
- Đệ Cửu Phong phủ xuống, thuận thì vào tông, tế linh hồn, người vi phạm... giết chết không tha.
Trên bầu trời, phân thân Phệ Không của Tô Minh hiện ra, vung tay áo, nhàn nhạt nói.
Trong màn khí đang khuếch tán này, trên vùng đất đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu cực lớn. Hố sâu này... có thể trực tiếp xuyên thấu đại lục này, có thể từ trong đó thấy được tinh không phía dưới bầu trời. Có cơn lốc xuyên qua trong đó, hóa thành một cơn lốc xoáy, xuyên qua tinh không hai bên.
Từng cái khe tinh mịn dọc theo hố sâu này, ken két lan tràn về bốn phía, tạo thành rung động đủ để khiến cho tầm thần của tất cả tu sĩ nơi đây đều hoảng sợ.
Hai đạo cầu vồng lấy tốc độ cực nhanh bay ra khỏi vùng đất, đứng ở giữa không trung, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng nhìn phân thân Phệ Không của Tô Minh trên bầu trời. Giờ phút này lão giả họ Miêu mới đuổi tới đây.
- Các hạ có ý gì? Là muốn tranh thủ lúc ta mất đi liên lạc với Đạo Thần Tông, đến đây mạnh mẽ cướp hồn sao? Ngươi không sợ lúc cơn lốc biến mất, lửa giận của Đạo Thần Tông sẽ phủ xuống sao?
Hai người tu sĩ kia cũng là lão giả. Giờ phút này, một người trong đó trầm giọng nói.
- Đạo Thần tông đã thành phế tích, liên minh Tiên Tộc đã hóa hư vô, tất cả tu sĩ bên trong Đạo Thần Chân Giới cũng đã không còn. Bọn ngươi là cây không có rễ, mặc dù có thể kiên trì nhiều năm, đợi đến lúc cơn lốc biến mất, nhưng các ngươi cũng không phải là nghênh đón bình thản dĩ vãng mà là hạo kiếp cuồng bạo hơn cơn lốc này vạn lần. Vào Đệ Cửu Phong của ta, vào chủ Đạo Thần, trở thành đứng đầu Đạo Thần, đây là cửa lựa chọn duy nhất của ngươi.
Phân thân Phệ Không của Tô Minh nhàn nhạt nói.
- Nói bậy. Đạo Thần Tông lớn mạnh như vậy, chẳng lẽ có thể bị hủy diệt ở trong cơn lốc nơi này sao? Chuyện này ngươi không có bằng chứng...
- Bằng chứng là ta có thể mặc cơn lốc, ta có thể mang bọn ngươi cùng xuyên qua cơn lốc!
Tô Minh bình tĩnh nói.
- Đồng ý hay là không đồng ý!
Trong mắt hắn chợt lóe lên tinh quang, nói ra câu nói sau cùng.
Lúc trước nói chuyện với người kia, trong mắt hắn mang theo sát cơ. Nhưng vào lúc này, phân thân Phệ Không của Tô Minh lại cười lạnh. Hắn giơ tay phải lên, đưa một trảo về vùng đất lúc trước bị một quyền của hắn đánh thành hố sâu. Lập tức cơn lốc tạo thành xoáy nước nơi đó bị chấn động mạnh, như bị một đại lục hút hết đi. Trong lúc mọi người trợn mắt há mồm, xoáy nước này chạy thẳng về phía Tô Minh, vờn quanh bốn phía Tô Minh. Sau khi bị Tô Minh thi triển ra một quyền, lập tức truyền ra tiếng nổ vang chấn động trời cao. Xoáy nước được tạo thành từ cơn lốc tan vỡ, bị cuốn về phía bầu trời bên ngoài ngôi sao này, liên tục truyền lại tiếng nổ vang. Một lỗ hổng dài chừng vạn trượng xuất hiện ở trong cơn lốc này.
Tô Minh dùng toàn lực để mở ra lỗ hổng này. Trong cơn lốc nát bấy, tất cả lực giới đều bị cuốn đi, tạo thành lỗ hổng. Lập tức sát cơ trong mắt lão giả kia hóa thành hoảng sợ, tâm thần rung động mãnh liệt.
- Ngươi... Tu vi của ngươi là cái gì?
Hắn vừa dứt lời, lão giả bên cạnh hắn liền than thầm một tiếng, thần sắc lộ ra vẻ quyết đoán, hướng về phía Tô Minh lậy một cái thật sâu.
- Lão phu nguyện gia nhập Đệ Cửu Phong!
Vừa dứt lời, Hồn Ấn ở mi tâm hắn lập tức lóe lên, sau khi hiện lên ở mi tâm, liền chạy thẳng về phía Tô Minh. Sau khi dung nhập vào, ngay lập tức cả người thanh tĩnh lại. Tô Minh mạnh mẽ tới mức hắn phải khiếp sợ. Nhưng càng làm cho hắn khiếp sợ chính là hắn dùng tu vi Duyên Cảnh của bản thân, nhìn ra người trước mắt lại chỉ là... một phân thân!
...
So với phân thân Phệ Không của Tô Minh làm việc thuận lợi thì phân thân Ách Thương của Tô Minh ẩn chứ tính cách hủy diệt màu xám tro kia, bây giờ đang không cách nào ngưng tụ ra thân thể thực chất. Bởi vì lúc Tô Minh phái ra hai phân thân đã ban cho tính cách khác nhau, cho nên cũng sẽ xuất hiện kết cục khác nhau.
- Thuận thì sống, nghịch thì chết.
Từ trong miệng phân thân Ách Thương của Tô Minh truyền ra tiếng nói khàn khàn. Tay phải của hắn nâng một cái đầu người chảy máu đầm đìa. Đầu người kia mang theo thần sắc không cách nào tin được, tựa như trước khi chết cũng không thể tin được là mình lại bị giết.
Vừa dứt lời, phân thân Ách Thương của Tô Minh ném cái đầu người ở trong tay đi. Đầu người này rơi vào một đống phía trước. Đống đó là chừng hơn ngàn đầu chồng chất ở chung một chỗ, tạo thành tháp đầu người.
Ở phía sau tháp đầu người, giờ phút này, sắc mặt mấy ngàn tu sĩ trên ngôi sao này đều tái nhợt, nhất là hai đại hán phía trước nhất. Tâm thần bọn họ run rẩy nhìn hai đầu người trong tháp đầu người kia.
Mới lúc trước đám người đó còn là đồng bạn của bọn hắn, tu vi cũng giống như bọn hắn, đều là đại năng. Nhưng ở trước mặt người có thân ảnh mơ hồ, toàn thân tản ra hơi thở tà ác này, chưa tới một nén nhang, đại năng đã bị chém chết.
- Ngươi là ai?
Một trong hai đại hán kia gần như điên cuồng, gào thét lên một tiếng. Nhưng ngay khi tiếng hô kia vừa truyền ra, đột nhiên phân thân Ách Thương của Tô Minh cúi đầu, màu máu trong mắt chợt lóe lên, toàn bộ thân hình ầm ầm bành trướng. Trong chớp mắt, một luồng tà ác vô tận làm cho người ta khó thở, bị đè nén, lập tức bao phủ tâm thần tất cả mấy ngàn tu sĩ trên ngôi sao này.
- Ngươi có thể gọi ta là Mặc Tô, cũng có thể gọi ta là... Mặc!
Phân thân Ách Thương của Tô Minh khàn khàn nói.
- Mặc...
Thân thể đại hán run run, khổ sở cúi đầu, ôm quyền hướng về phía phân thân Ách Thương của Tô Minh lậy một cái thật sâu.
Vị đại năng bên cạnh kia cũng không thể không cúi đầu, vội cúng bái xuống.
Thấy hai người bọn hắn khuất phục, mấy ngàn tu sĩ kia đều không chút do dự, đồng loạt quỳ lạy xuống.
- Ta bằng lòng gia nhập Đệ Cửu Phong, ra mắt Mặc Tông!
Lập tức Hồn Ấn cũng xuất hiện ở mi tâm từng tu sĩ. Những Hồn Ấn này ngưng tụ cùng một chỗ, chạy thẳng tới phân thân Ách Thương của Tô Minh. Sau khi dung nhập vào, thân thể của hắn dường như chân thật hơn một chút. Cùng lúc đó, ở phía trên mấy ngàn tu sĩ nơi này cũng xuất hiện lực duyên pháp mà Tô Minh có thể nhìn qua. Ngay sau đó, những lực duyên pháp này tựa như hô ứng cùng Tô Minh. Một luồng duyên pháp tự thân như ẩn như hiện xuất hiện ở trên người phân thân Ách Thương của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.