Bầu trời giáng mưa, nước mưa tí tách đánh trên lá cây to lớn phát ra thanh âm rào rào. Nước mưa đọng rất nhiều trên lá cây, theo đó ngưng tụ thành suối nước thuận theo đầu lá cây chảy xuống.
Đây là một mảnh rừng mưa, bên trong đầy nước bùn. Mưa rơi tại đó thành từng vũng bùn, bầu trời tối đen, chỉ có đôi khi xẹt qua tia chớp mới chiếu rọi mảnh đất này rõ ràng trong phút chốc.
Sấm sét cuồn cuộn đến rồi lại đi nhanh vang vọng trong đêm khuya.
Sâu trong rừng mưa có một dãy núi ẩn giấu tại bóng đêm. Dãy núi không cao, không thể so sánh với Ô Sơn, thấp bé nhưng có rất nhiều.
Bây giờ có hai tia chớp xé rách không trung, khiến mặt đất thoáng chốc sáng ngời, có thể mơ hồ thấy giữa chừng một ngọn núi nằm một người.
Người này đã ở đây vài ngày, tại nơi khỉ ho cò gáy không một bóng người, không biết người này làm sao xuất hiện. Y mặc đồ da thú tả tơi, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
Nằm đó không động đậy là một thanh niên, thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, tuy nói mặt mũi thanh tú nhưng có vết sẹo trên mặt y.
Y nhắm mắt, thân thể có rất nhiều vết thương. Mưa rơi xuống, vết thương đã trắng bệch, không chảy ra máu tươi.
Mưa vẫn đang tiếp tục, lại qua vài ngày mới từ từ dừng lại. Trời trong sáng, mây đen tán đi, nghênh đón ánh mặt trời.
Hiện giờ là mùa hè. Mưa qua đi, mặt đất dần bốc lên khói trắng, cảm giác nóng cháy thiêu hết tất cả sinh linh.
Thanh niên nằm ở sườn núi, hiện giờ vẫn bất động, như là đã chết.
Lại qua vài ngày, mấy con kên kên xoay quanh trên không trung. Đám kên kên ánh mắt lạnh lùng, bay trên trời nhìn chằm chằm thiếu niên ở sườn núi, có do dự.
Rốt cuộc, dường như một con kên kên không kiềm nổi nữa, vọt xuống dưới tới bên cạnh thiếu niên. Nó đập cánh xoay mấy vòng trực tiếp rơi trên ngực thiếu niên. Nó dùng cái mỏ sắc bén như muốn mổ con mồi ngon lành nó ngắm nghía đã lâu.
Một ngụm lại một ngụm, kên kên vừa ăn vừa quan sát vẻ mặt con mồi, dần dần thả lỏng cảnh giác. Theo nó thấy thì đây đúng là một người chết.
Ngay sau đó, trên bầu trời đám kên kên còn lại đều lao vụt tới, lặng lẽ đáp trên người thanh niên, mắt lạnh lẽo. Nhưng chúng vừa đáp xuống, thanh niên mạnh mở mắt ra, nâng lên tay phải túm lấy kên kên thứ nhất đáp xuống ngực mình. Đám kên kên còn lại đều kinh hãi muốn bay lên, nhưng cơ thể chúng như là dính vào người thanh niên, không thể bay đi.
Chộp lấy kên kên đặt bên miệng, thanh niên cắn mạnh cổ kên kên, uống máu. Máu mang theo mùi tanh dọc theo cổ họng tiến vào người, khiến thân thể bởi vì quá đói mà tê liệt có cảm giác kim đâm.
Nhưng cảm giác kim đâm này lại khiến cả người y rốt cuộc có chút ấm áp.
Rất nhanh, con kên kên đó giãy dụa vỗ vài cái liền bất động, mất hết máu. Thanh niên hít một hơi sâu, bỏ con kên kên này sang bên, không nhanh không chậm túm lấy một con khác không thể bay khỏi người, lần nữa uống máu. Mãi đến khi bảy con kên kên trên người y đều chết hết, khuôn mặt thanh niên dần có chút máu.
Y nằm đó nhìn lên bầu trời. Trời xanh thẳm, ánh mặt trời nóng bức, mắt tràn đầy mờ mịt, đó chính là Tô Minh.
Đêm mưa mấy ngày trước hắn đã tỉnh. Lúc hắn tỉnh, vẫn có thể nghe thấy trong đầu quanh quẩn tiếng gọi ca ca từng mơ thấy. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Khi hắn hoàn toàn tỉnh lại, cùng cảm nhận được toàn thân vô cùng đau nhức, đau đớn rồi lại tê dại. Tê không chỉ là thân thể hắn, còn có lòng.
Mấy ngày nay hắn nằm trên mặt đất, đầu óc mê mang và hỗn loạn. Hắn chỉ nhớ ở giữa không trung Ô Sơn, bởi vì người trên trời sao đánh ra một chưởng xuất hiện vòng xoáy hút hắn vào trong. Lúc đó hắn thấy A Công nhắm mắt chưa biết sống chết ra sao cũng bị hút theo.
Hắn không biết vòng xoáy đó là cái gì, không rõ vì sao nó xuất hiện, càng không biết hiện tại mình ở đâu. Nhưng hắn nhìn bầu trời nóng bức, nhìn núi rừng xung quanh xa lạ, trong lòng có linh cảm chắc hắn không ở tại Ô Sơn.
Hắn không muốn tin A Công đã chết, nhưng hiểu rõ A Công bị thương nặng hơn mình rất nhiều. Hình ảnh cuối cùng là A Công nhắm mắt bất động, khiến Tô Minh không dám nghĩ tiếp. Trong lòng hắn đau nhói, dường như vĩnh viễn mất đi người thân nhất.
"A Công sẽ không chết…"
Tô Minh nhắm mắt lại, vẻ mặt đau thương chậm rãi bị hắn che giấu. Từ nhỏ đến lớn hắn trưởng thành trong vòng tay A Công, không một mình đi quá xa như vậy. Cảnh vật lạ lẫm khiến Tô Minh nội tâm cô độc cũng khiến hắn không thể không kiên cường.
Khi hắn lần nữa mở mắt ra, không thấy đau thương, bi thương đó bị cất giấu rất sâu ở đáy lòng hắn, người ngoài không nhìn tới. Ánh mắt hắn bình tĩnh, thậm chí hơi lạnh lẽo.
Hắn giãy dụa ngồi dậy, dưới ánh nắng cháy bỏng, khoanh chân nhắm mắt lại, lặng lẽ vận chuyển khí huyết. Nhưng khí huyết vừa mới di chuyển lập tức biến thành đau nhức khiến cơ thể Tô Minh run lên. Hắn cắn răng không phát ra chút âm thanh.
Hắn hiểu rõ, thân thể mình sau khi cưỡng ép đột phá lại liên tục chiến đấu, cuối cùng bị trọng thương, giờ đã để lại vết thương ẩn rất nặng, bây giờ nó bùng phát ra.
"Tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh hai trăm bốn mươi ba sợi máu vẫn còn, trước khi bình phục vẫn có thể phát huy." Tô Minh thở hồng hộc, nâng lên tay phải siết chặt lại, đau nhức ập tới nhưng mặt hắn chẳng chút thay đổi. Hắn đã học được cách chịu đựng thống khổ.
"Đại khái có thể phát huy ra thực lực một trăm sợi máu, tương đương với đỉnh thầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh. Nhưng theo thời gian trôi qua, vết thương ẩn sẽ ngày càng lớn, khiến mình càng lúc càng yếu yếu ớt mãi đến chết đi." Tô Minh im lặng, trong đau đớn vận chuyển sợi máu.
Dần dần, khi bầu trời tối xuống, khi trăng sáng xuất hiện, Tô Minh ngẩng đầu ngắm trăng, ánh trăng rơi xuống bên ngoài thân hắn, dần chui vào người tẩm bổ.
Một đêm rất nhanh trôi qua, khi nắng sớm rơi trên mặt đất, xua tan hơi lạnh ban đêm, lại bị nóng cháy thay thế thì Tô Minh mở mắt thở ra một hơi.
Sắc mặt hắn tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, nhưng toát ra sự suy yếu. Tô Minh nhíu mày kiểm tra thân thể, khẽ thở dài.
"Nếu không phải mình nắm giữ tỉ mỉ lại thêm có thể mượn ánh trăng chữa thương, chỉ sợ qua đêm nay có thể vận dụng lực lượng sợi máu sẽ không tới một trăm sợi. Nhưng dù là vậy, hiện tại mình có thể dùng sợi máu chỉ còn lại chín mươi tám sợi. Nhất định phải nhanh chóng giải quyết vết thương ẩn này, mình cần đủ đan dược để điều dưỡng." Tô Minh hơi trầm ngâm, sờ vật trong ngực. Tuy nói lúc trước hắn bị cuốn vào hố đen, không biết ở đó bao lâu nhưng đồ vật trong ngực vẫn còn.
Một cái túi rách, một khối xương nhỏ Sơn Ngân cầm trước khi chết, còn có trước khi họ chia tay tộc trưởng cho xương thú xác nhận bộ lạc an toàn.
Trừ những thứ này còn có một cốt Huân, một mảnh vỡ Man Tượng Ô Sơn, một bình nhỏ bị nứt nhưng không vỡ ra, bên trong chứa hai giọt Man huyết.
Nhìn những thứ này, Tô Minh cầm lấy mảnh vỡ Man Tượng Ô Sơn. Chính là mảnh vỡ này lúc nổ thì xẹt qua mặt hắn, hình thành vết sẹo.
Nhìn vật đó, Tô Minh nhắm mắt lại, thật lâu sau, hắn cất tất cả vào cái túi rách. Vật này có lẽ có manh mối gì đó nhưng hiện tại lại là lựa chọn duy nhất của hắn.
Dọn dẹp xong tất cả, Tô Minh đứng dậy, tay phải sờ giữa trán, vẻ mặt lộ ra suy ngẫm. Hiện giờ hắn phải dựa vào chính mình làm mọi thứ, nhất định phải cẩn thận từng chút một, không thể sai lầm một ly.
"Nơi đây xa lạ, lấy trạng thái hiện giờ của mình, trước khi hoàn toàn hồi phục tu vi không thích hợp rời khỏi rừng mưa này. Nơi đây cây cối rậm rạp, có lẽ sẽ có chút thảo dược mình cần." Trầm ngâm suy tư, Tô Minh mắt chợt lóe vẫn có sự suy yếu, chậm rãi xuống núi. Hắn ở trong rừng mưa và dãy núi dài liên miên, cẩn thận cảnh giác tìm kiếm mấy ngày trời.
"A Công không ở đây."
Mấy ngày sau, tại con suối nhỏ trong ngọn núi nào đó, Tô Minh ngồi cạnh bờ suối, nắm ngực, chỗ đó đau đớn khiến hắn không thể che giấu bi thương.
Một lúc sau, Tô Minh dùng lạnh lùng và bình tĩnh chôn giấu bi thương. Bên cạnh dòng suối tẩy rửa thân thể, hắn nhìn trong nước chiếu ngược khuôn mặt mình. Khuôn mặt đó không còn sự non nớt mười sáu tuổi mà là dấu vết năm tháng nhẹ in dấu.
"Mình ở vòng xoáy đó đã bao nhiêu năm…" Sờ vết sẹo Man Tượng Ô Sơn để lại, Tô Minh im lặng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, buộc tóc lại sau gáy, ngồi cạnh dòng suối lặng lẽ nhìn bầu trời.
"Người áo đen lấy ra lệnh bài, vì sao khiến A Công trông thấy liền biến sắc mặt. Người áo đen nói chúng ta, là những người đó…"
"Tuy Tất Đồ chết nhưng thông qua lời của người áo đen, trận chiến tranh này dấy lên nhất định có ẩn ý khác…"
"Trong người A Công cuối cùng bay ra cây cờ lớn, hóa thành bầu trời sao. Người áo đen từng gọi nó là trời sao nước ngoài, cái gì là nước ngoài…"
"A Công muốn mình nhớ kỹ bầu trời sao kia, chẳng lẽ nói thân thế của mình…" Tô Minh trầm mặc, vẻ mặt phức tạp. Hắn ấn tượng sâu nhất chính là trời sao kia hợp thành thân hình, người trung niên bộ dáng hơi giống mình, y…là ai.
Trong lòng Tô Minh dần có đáp án nhưng không thể xác định.
"Y…là cha của mình ư."
Sự việc xảy ra khiến Tô Minh cảm nhận được trên người mình có một bí mật to lớn che đậy xung quanh, khiến hắn nhìn không rõ.
"Hiện giờ mình đang ở đâu, cách Ô Sơn bao xa…"
"Bạch Linh…tôi vẫn nhớ ước hẹn kia…nhưng tôi không thể đến." Hai mắt Tô Minh nhắm chặt.
"Tiểu Hồng, ngươi có khỏe không…."
Khi sắc trời tiến vào hoàng hôn, dần tối đi, Tô Minh rời khỏi con suối đi hướng rừng mưa. Bóng lưng hắn tràn đầy cô đơn và tiêu điều.