Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 25:




Hầu Tuấn nghĩ không ra, nghĩ tiếp nữa cậu sợ mình sẽ nghĩ đến cái gì không nên nghĩ. Vì vậy cúi đầu xuống tiếp tục làm bài tập.
Đúng lúc đó Đàm Khải vào lớp, cũng chứng kiến một góc trời riêng của hai người ngồi cùng bàn đeo khẩu trang đôi: “Hầu ca, hai người bọn họ xảy ra chuyện gì thế?”
Hầu Tuấn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết.”
Đàm Khải: “…Không phải chỉ hỏi cậu chút thôi sao, cậu phản ứng mạnh như thế làm gì?”
Giờ học buổi sáng chủ yếu hơn nửa dùng để ôn tập.
Giáo viên Toán học yêu cầu kết hợp điểm lại kiến thức ôn tập và nội dung mới học, thầy dạy Toán họ Chu, nghe nói là bạn học với lão Mạnh, nhưng nhìn hai người một chút cũng không giống như bạn cùng lứa.
Lão Chu được bảo dưỡng tốt hơn, lối ăn mặc cũng tương đối mốt, bên ngoài áo sơ mi mỏng thậm chí còn mặc com lê màu xám tro: “Câu này đọc một nửa có nhìn ra được gì không? Chính là nội dung học lớp 10 của các em, đề chỉ biến đổi một chút các em đã đọc không hiểu sao?”
“Tư duy của các em quá máy móc”, lão Chu nói, “Không biết linh hoạt.”
Hứa Thịnh nhận ra đề bài này, mặc dù cậu không biết giải nhưng đọc qua thấy rất quen mắt.
Thời tiết vốn nóng nực, đeo khẩu trang lâu sẽ sinh ra khó chịu, Hứa Thịnh kéo khẩu trang xuống cho thoáng mát, dùng bút chọc Thiệu Trạm: “Có phải câu này tối hôm qua cậu giảng qua rồi không?”
Thiệu Trạm cầm điện thoại, ngón tay bấm trên màn hình vài cái, sau đó giọng nói cách lớp khẩu trang truyền tới: “Giảng ba lần cậu vẫn không hiểu đề này.”
Thiệu Trạm lại đâm thêm một đao: “Không ngờ cậu vẫn còn ấn tượng.”
“…” Hứa Thịnh nói, “Không thể nói là không có ấn tượng gì được, tôi cũng đâu kém như vậy. Hơn nữa loại chuyện như học tập không thể cải thiện nhanh một lần được.”
Hứa Thịnh nói đến đây thì lại gần Thiệu Trạm bên cạnh: “Cậu chơi gì đấy?”
Trên màn hình điện thoại của Thiệu Trạm không phải bất kỳ một trò chơi nào mà Hứa Thịnh hay chơi, chỉ có mấy hàng ô vuông có số.
“Nghe giảng”, Thiệu Trạm không ngẩng đầu, đặt tay lên trán Hứa Thịnh, ấn cậu trở lại, còn nói, “Sudoku.”
Ban đầu Hứa Thịnh cho rằng có thể nhìn cậu ta chơi một ván trò chơi nhỏ gì đấy, bài giảng trong giờ học nhàm chán khiến người ta buồn ngủ, nghe được “Sudoku” ý định này cũng bay luôn.
Cậu thật sự chẳng thể hiểu nổi tại sao có người lại không quý trọng cơ hội được chơi game trong lớp, lại đi chơi Sudoku.
Lão Chu giảng đề được một nửa, thật sự rất khó bỏ qua được cho hai vị bạn học đang đeo khẩu trang ngồi ở phía cuối lớp, nhất là một trong hai người vẫn còn đang chơi điện thoại di động. Ông thừa dịp học sinh đang vùi đầu viết đề cất giọng hỏi: “Thiệu Trạm, Hứa Thịnh, hai em sao thế? Đeo khẩu trang không thấy nóng sao?”
Hầu Tuấn ngồi hàng trên, thay bọn họ đáp: “Thầy, thân thể hai người bọn họ không thoải mái.”
“Thân thể không thoải mái mà vẫn còn sức để chơi điện thoại di động——–” Lão Chu gật đầu một cái, bình luận, “Thân tàn chí kiên.*”
Thiệu Trạm: “…”
*Đề cập đến sự khuyết tật về thể chất, nhưng ý chí rất mạnh mẽ. Thường được sử dụng để ca ngợi phẩm chất mạnh mẽ của người khuyết tật.
Lão Chu còn nói: “Nếu trong học tập em cũng có thể có một phần nghị lực như vậy, lúc thi cử cũng sẽ không ra thành tích thế này.” Lão Chu vừa nói, vẫn không tránh khỏi nghi ngờ, “Thật sự không thoải mái sao?”
Thiệu Trạm giả bộ bị bệnh rất không có thành ý, cậu vừa mới vào lớp đã khiến cho người ta cảm giác như vậy, hoàn toàn khiến người khác không nhận thức được cậu đang giả vờ ốm, giả bộ một cách ổn thỏa.
Hứa Thịnh đụng cùi chỏ vào người cậu.
“Làm gì?” Thiệu Trạm hỏi.
“Ho khan.” Hứa Thịnh thấp giọng nhắc nhở.
Thiệu Trạm mới kịp phản ứng, cậu thoát Sudoku, thể hiện dáng vẻ làm bộ làm tịch, sau đó trong không khí đang giải đề yên tĩnh tốt lành của lớp 7, trước ánh mắt nghi hoặc của lão Chu, hít sâu một hơi: “…Khụ khụ.”
Một tiếng “khụ khụ” này của Thiệu Trạm vừa vang lên, Hứa Thịnh cũng theo sát phía sau, năng lực nghiệp vụ của cậu mạnh hơn so với Thiệu Trạm, không chỉ ho mà còn kèm theo hành động khác.
Hứa Thịnh hơi cong nửa người trên, cúi đầu xuống, bả vai theo lúc ho run rẩy với biên độ nhỏ: “Khụ khụ, khụ khụ.”
Thiệu Trạm: “Có phải cậu hơi quá đà không?”
Hứa Thịnh: “Cậu có hiểu thế nào là diễn không tìm thấy dấu vết không? Cường độ âm thanh của tôi rất vừa phải nhé.”
Do cường độ âm thanh “vừa phải” của Hứa Thịnh, lão Chu thật sự lo lắng cho sức khỏe của hai học sinh.
Sau khi tan lớp, ông trở về phòng làm việc giáo viên, đặt giáo án lên bàn, đồng thời thở dài, nói với Mạnh Quốc Vĩ: “Lão Mạnh à, sức khỏe hai học sinh Hứa Thịnh và Thiệu Trạm lớp thầy hình như không quá tốt…”
Mạnh Quốc Vĩ mới vừa trở về phòng làm việc chưa được bao lâu, ngồi xuống còn chưa kịp uống ngụm nước. Ông vừa đi nhận giấy thông báo từ chủ nhiệm Cố, nói rằng các tỉnh phía Đông vừa mới bùng nổ các ca bệnh gì đó, còn chưa kịp đọc kỹ: “Tôi vừa mới về, đợi một lát nữa chủ nhiệm các lớp đến tôi sẽ thông báo lại, trường học vừa mới ra, để các học sinh chú ý đề phòng, khiến tôi mệt mỏi quá chừng———–”
Mạnh Quốc Vĩ nói đến đây, chợt mở nắp ly trà, ngửa đầu uống một ngụm, lúc này mới nghiêng đầu hỏi: “Lão Chu ông vừa nói gì đấy?”
Chu Viễn cau mày nói: “Tôi vừa mới có tiết ở lớp thầy, hai học sinh Thiệu Trạm và Hứa Thịnh lớp ông mang khẩu trang, nhìn giống như bị cảm, mà trông bệnh còn thật sự nghiêm trọng, nhất là bạn học Thiệu Trạm, ho đến mức lưng cũng không đứng thẳng được.”
Mạnh Quốc Vĩ: “Hả?”
“Tôi thấy tiết sau nên sắp xếp cho hai em ấy đến phòng y tế khám chút đi”, Chu Viễn đối với hiện tượng hai người đồng loạt đeo khẩu trang, tự nhận xét một câu rất đặc sắc, “Chẳng lẽ là bệnh gì truyền nhiễm?”
Câu bệnh truyền nhiễm này không phải do Chu Viễn thuận miệng nói, đúng là đã có không ít tiền lệ rồi. Trường học lúc nào cũng đông đúc người, đến những nơi thế này, nếu vấn đề vệ sinh không được làm tốt, một người cảm mạo có thể lây khiến cả lớp cảm mạo theo.
Chu Viễn nói xong, nhận ra Mạnh Quốc Vĩ cầm ly trà trong tay, không hiểu sao khẽ run lên: “Lão Mạnh, ông đây là…?”
Ánh mắt Chu Viễn dời sang bên phải, thấy trên mặt bàn làm việc của Mạnh Quốc Vĩ đang để tờ thông báo mở ra của khối lớp 11 vừa mới nhận từ phòng làm việc của chủ nhiệm Cố về.
Giấy trắng chữ đen, dòng đầu tiên là font Times New Roman được phóng to:
———Thông báo về việc tăng cường vệ sinh môi trường, phòng chống vi khuẩn của trường ta.
Thưa các thầy cô và các bạn học sinh!
Những ngày gần đây, các tỉnh phía Đông của nước ta xảy ra các ca nhiễm bệnh, đã chẩn đoán được chính xác là vi khuẩn gây cảm loại mới N411, vì vậy loại vi khuẩn này có thể lây lan rất nhanh chóng qua đường không khí.
Triệu chứng ban đầu tương tự với bệnh cảm thông thường, biểu hiện chủ yếu là mệt nhọc, tay chân mất sức, đau đầu sốt nhẹ, cũng có người xuất hiện triệu chứng ho khan. Do thời kỳ ủ bệnh dài nên chưa có cách kiểm tra, mong các bạn học sinh tăng cường chú ý.
Đoạn đằng sau toàn là kiến nghị làm thế nào để cải thiện vệ sinh cơ sở vật chất, cần mở nhiều loại cửa sổ ra để thông gió.
Loại thư thông báo này gần như cách mỗi tháng lại phát xuống một tờ, thật ra mà nói trong môi trường học đường xác suất bùng nổ 1/1000 cũng chưa tới, thông thường cách mấy khóa cũng chưa chắc đã xảy ra trường hợp nào.
Ban đầu Mạnh Quốc Vĩ không quá để ý chuyện này, chỉ nhớ đầu giờ để cho cán bộ lớp phát xuống, thông báo đến là được.
Nhưng mà một phen này của Chu Viễn khiến ông không thể không chính thức đối mặt với thông báo phòng bệnh này.
Chu Viễn đọc xong, hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm trạng khẩn trương bây giờ của Mạnh Quốc Vĩ, ông đi chậm qua an ủi: “Lão Mạnh, đừng căng thẳng, tình huống hiện giờ vẫn chưa thể có kết luận bừa nào, có lẽ chuyện không như chúng ta nghĩ đâu, cảm mạo thông thường có khả năng tương đối cao.”
Mạnh Quốc Vĩ giơ tay, vịn lên bàn làm việc: “Ông nói cũng đúng, hi vọng là như vậy.”
Chu Viễn tiếp tục an ủi: “Các tỉnh phía Đông cách chúng ta hơn 2000 cây số, tốc độ truyền nhiễm không thể nhanh như vậy được.”
Tiết sau chính là giờ học của Mạnh Quốc Vĩ.
Chuông vào học vừa vang lên, ông hít sâu một hơi, mang giáo án vào lớp 7, kết quả vừa mới đặt sách giáo khoa xuống đã thấy hai học sinh đang đeo khẩu trang đi học. Mạnh Quốc Vĩ di chuyển ánh mắt, kiên cường giả vờ bình tĩnh: “Chúng ta lật sách đến trang 68, ngày hôm qua nói đến…”
“Khụ khụ.”
Tiếng ho này bắt nguồn từ học sinh ông tự hào nhất, bạn học “Thiệu Trạm”.
Mạnh Quốc Vĩ hít sâu một hơi: “Nói đến câu này, Nam Xương cố quận, Hồng Đô tân phủ*…”
“…Khụ khụ.”
Âm thanh này bắt nguồn từ học sinh khiến ông đau đầu nhất, bạn học “Hứa Thịnh”.
Tiết trước Hứa Thịnh đã bàn bạc xong với Thiệu Trạm, ho khan ba tiếng coi như hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi người tự chọn thời gian ho, cố gắng xen kẽ nhau.
Vì vậy tiết này Mạnh Quốc Vĩ lên lớp hết sức lo lắng, được nửa tiết ông dừng lại nói: “Hứa Thịnh.”
Thiệu Trạm ngẩng đầu lên.
“Em mở cửa sổ rộng hơn đi”, Mạnh Quốc Vĩ dừng lại chỉ cửa sổ, “Trong lớp nhiều bụi bặm, mở ra cho thoáng.”
Thiệu Trạm để điện thoại vào trong ngăn bàn, đứng dậy mở cửa sổ.
Lúc này Mạnh Quốc Vĩ mới cảm thấy hô hấp dễ thở hơn.
Những ngày gần đây, Hứa Thịnh đã rèn được thói quen ghi chép bài trong giờ học, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, ngồi không cũng không nói chuyện được, còn chẳng bằng chép bài cho có ý nghĩa.
Cậu vẫn luôn dùng sách giáo khoa của Thiệu Trạm, nếu như có bạn học nào tới mượn sách xem, bọn họ sẽ phát hiện ra chữ viết trong vở của học thần đột nhiên viết ẩu, ẩu đến mức khiến người ta đọc không hiểu.
Hứa Thịnh viết được một nửa, nhận ra được ánh mắt của Thiệu Trạm: “Sao thế?”
“Không có gì.” Thiệu Trạm muốn hỏi chữ cậu luyện trong vở đã đi đâu mất rồi, cuối cùng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, mặc kệ cho cậu viết vẽ linh tinh lên sách giáo khoa của mình.
Bổ túc không thể nào hữu dụng.
Luyện chữ cũng không có khả thi.
Tiết này Mạnh Quốc Vĩ lên lớp luôn run sợ trong lòng. Thư thông báo của chủ nhiệm Cố ban đầu ông định phát trong lớp, nhưng tâm tư ông tỉ mỉ, lo lắng bây giờ mà phát xuống sẽ khiến cho hai học sinh đang đeo khẩu trang áp lực trong lòng, dẫn đến sự khủng hoảng không cần thiết.
Vì vậy sau khi ông trở về phòng làm việc, trầm tư hồi lâu, gọi một bạn học đang chuẩn bị trở về lớp: “Em đến lớp 7, gọi hai đứa Thiệu Trạm và Hứa Thịnh qua đây hộ thầy.”
Thời điểm Hứa Thịnh đi vốn dĩ không tài nào đoán được lần này lão Mạnh gọi bọn họ qua là muốn làm gì.
Ngược lại Thiệu Trạm đứng dậy nói một câu: “Cậu ho khan dùng quá sức rồi.”
Ho khan thành như vậy, sao có thể không bị gọi lên hỏi mấy câu chứ?
Hứa Thịnh đi theo sau Thiệu Trạm, hai người một trước một sau mang khẩu trang đi ngang qua hành lang lớp 11 hấp dẫn không ít ánh mắt, có bạn học thậm chí đã đi xa rồi vẫn còn quay đầu nhìn lại.
Đề tài Trạm Vô Bất Thịnh lại một lần nữa nổi lên.
Trong phòng làm việc.
Hứa Thịnh và Thiệu Trạm vừa mới ngồi xuống, Mạnh Quốc Vĩ bèn đưa hai ly nước nóng tới: “Nghe nói hai người các em, tình trạng sức khỏe có chút vấn đề?”
Hứa Thịnh nhận lấy nước nóng, suy nghĩ nói: “Tạm ổn, chỉ là không quá thoải mái.”
Cũng không nói rõ khó chịu ở chỗ nào, bí quyết giả vờ bệnh chính là úp úp mở mở.
Mạnh Quốc Vĩ: “Gần đây…có phải…rất dễ mệt mỏi không?”
Hứa Thịnh vòng tay qua sau lưng Thiệu Trạm, véo nhẹ lên người cậu một cái.
Thiệu Trạm: “Hơi hơi.”
Mạnh Quốc Vĩ: “Tay chân mất sức?”
Hứa Thịnh vì giả vờ ốm, cái gì cũng có thể nhận: “Không sai.”
Mạnh Quốc Vĩ nói mỗi câu xong đều dừng lại một giây, ông nắm bắt trong lòng, lại hỏi tiếp: “Có phải thi thoảng cảm thấy đau đầu sốt nhẹ không?”
Trong lòng Hứa Thịnh tính toán, đau đầu sốt nhẹ cũng không phải vấn đề gì to tát.
Có thể nhận.
Cuối cùng cậu nói: “Đúng vậy.”
Hai người không hề biết, thế giới của Mạnh Quốc Vĩ dường như đã bị sấm đánh đến sụp đổ, ông dạy học nhiều năm, gặp phải tình huống gì phát sinh cũng có thể là một giáo viên bình tĩnh xử lý tốt, lúc này trong đầu sấm chớp đang cuồn cuộn dâng lên.
Trong đầu Mạnh Quốc Vĩ nghĩ: Thôi xong rồi.
*”Nam Xương cố quận, Hồng Đô tân phủ
Tinh phân Dực Chẩn, địa tiếp Hành Lư…”
(Quận cũ Nam Xương, phủ mới Hồng Đô
Sao chia ngôi Dực, ngôi Chẩn; đất nối núi Hành, núi Lư)
Trích bài thơ Đằng vương các tự (Bài tự về gác Đằng Vương) của Vương Bột

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.