Cầu Đạo

Chương 47: Vạn ma tâm kinh






Một kiếm reo vang, toàn trường lâm vào tĩnh lặng.
Hoàng thành chủ tại gần lão tổ nhất, hắn cũng là kẻ cảm thụ rõ ràng nhất một kiếm kia có bao nhiêu đáng sợ. Đổi lại là hắn, một kiếm kia đủ để giết hắn ba lần.
Hoàng thành chủ im lặng một hồi lâu, không nhúc nhích lấy một li. Không ai biết là hắn đang sợ hãi hay là chấn động. Bởi không chỉ riêng mình hắn, mấy trăm tu sĩ Hoàng gia cũng đều một bộ dáng như vậy.
Qua không biết bao nhiêu cái hô hấp, Hoàng thành chủ mới cứng ngắc quay đầu, ánh mắt khiếp sợ nhìn năm đạo bóng người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt:
“Các vị là ai?”
Không gì có thể sánh nổi nỗi phẫn nộ trong lòng hắn. Hoàng gia lão tổ tông vậy mà bị tấn công ngay trước mặt hắn, ngay tại khoảnh khắc cuối cùng, ngay tại thời điểm bọn hắn lẽ ra nên hoan ngôn nâng cốc chiến thắng.
Hắn gần như đã quên mất rằng, tại thời khắc ma tu có cảm xúc tương tự, bọn hắn cũng là như thế đâm sau lưng ma tu.
Không quan trọng.
Lúc này hắn phẫn nộ không lên nổi. Cả năm người này, hắn nhìn không thấu. Quá mạnh mẽ, quá đáng sợ. Hắn cần thăm dò thêm.
Hoàng thành chủ không nhận ra người đến, Trần Nguyên nhận ra.
Váy đỏ che mắt cá chân, tóc bạch kim. Người này chính là vị Ma môn Thánh nữ thần bí mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm.
Khác với lần trước, lần này nàng xuất hiện không có sương mù mờ ảo che giấu thân hình và gương mặt. Bất quá, hắn rất ngạc nhiên, dung mạo của nàng thường thường không có gì lạ chứ không phải là loại cảm giác kinh tâm động phách, chấn nhiếp linh hồn người ta như ấn tượng lần đầu.

“Có gì đó không đúng.” Trần Nguyên khẽ thì thầm.
Rõ ràng, ngũ quan của nàng không có gì khác biệt. Vẫn là vầng trán đó, vẫn là lông mày như vậy, đôi con ngươi huyết hồng không khác, mũi, cằm đều như cũ, nhưng tại khi tổ hợp lại để cho hắn cảm giác hoàn toàn không giống lần đầu nhìn thấy. Nàng hoàn toàn là gương mặt bình thường. Xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng còn xa xa không đến mức khuynh quốc khuynh thành chứ đừng nói đến cấp độ để linh hồn hắn run rẩy.
“Là mị thuật sao?” Trần Nguyên không khỏi băn khoăn.
Cũng giống như tiểu thuyết huyền huyễn, thế giới này cũng tồn tại mị thuật, hơn nữa nữ tính tu sĩ vận dụng mị thuật còn thiên biến vạn hóa, đặc sắc hơn nhiều tiểu thuyết huyền huyễn hắn từng đọc. Tần Xuyên đối với chủ đề này dường như phá lệ hiểu biết.
Bất quá, thực tế gặp phải thì hắn dám nói chắc là chưa hề, chí ít hắn nghĩ là như vậy.
Tại thời điểm Trần Nguyên còn đang suy nghĩ miên man, đoàn người Ma môn Thánh nữ đã tỏ rõ mục tiêu của bọn họ. Bọn hắn muốn đạt đến một Ma môn cổ kinh thất lạc đã lâu:
Vạn Ma Tâm kinh.
Bản này kinh thư được coi là một trong những Thánh kinh của Ma môn truyền xuống từ thời thượng cổ. Thông tin chi tiết thêm, bọn hắn không nói rõ.
Bất quá, từ giọng điệu của bọn hắn, có thể đoán được địa vị của bản kinh thư này phi thường cao, hơn nữa, thuộc về loại rất ít người biết đến sự tồn tại của nó.
Theo lời bọn hắn, một tên thân truyền đệ tử trẻ tuổi của Thánh địa, tại ba năm trước ra ngoài lịch luyện liền ngoài ý muốn tham dự vào một trận thám hiểm thượng cổ di tích. Tại đó, hắn phát hiện một bản cổ kinh giống hệt như Vạn Ma Tâm kinh được miêu tả trong thư tịch. Hắn chỉ kịp truyền lại tin tức này về cho Thánh địa trước khi mất liên lạc hoàn toàn.
Sau này, Thánh địa phái người ra điều tra liền phát hiện hắn bị sát hại. Lại tiến hành điều tra sâu hơn, bỏ ra cái giá không nhỏ, bọn họ phát hiện ra Hoàng gia đáng khả nghi.
Trần Nguyên từ đây liền to gan suy đoán, tên đệ tử thân truyền kia tham gia thám hiểm trận này thượng cổ di tích là cùng một lượt với Hoàng gia tìm thấy bảo tàng. Hơn nữa, Vạn Ma Tâm kinh rất có thể cũng nằm trong bảo tàng ấy.
Hoàng gia vì bảo tàng, cũng vì không để lộ thông tin, nên ra tay sát hại đệ tử thân truyền. Tại nơi rừng hoang núi vắng, bọn hắn dám to gan làm bậy. Dẫu sao, lúc đó không người chứng kiến.
“Cho nên, ba năm điều tra, chúng ta cho rằng, các ngươi là kẻ đã sát hại Linh Hoàng sư đệ, cướp đi Vạn Ma Tâm kinh.” Người mở miệng trình bày là một vị nam tử trẻ tuổi, ngoại hình tuấn lãng, thân mang trường bào màu xanh lam, tay cầm chiếc quạt giấy, thỉnh thoảng lại phe phẩy, tựa như một tên thư sinh nho nhã.
Thế nhưng, kẻ này không tầm thường. Trần Nguyên vận dụng khởi nguyên nhãn, nam tử này gọi Lăng Trạch Thư Sinh, tu vi đã là Ngũ phẩm tầng hai.
Không chỉ có hắn, ba kẻ khác đi cùng Ma môn Thánh nữ cũng đều không tầm thường. Hai nữ một nam. Tu vi cao nhất là nữ tử mang váy trắng tinh khiết cùng lụa mỏng che mặt, tu vi đã là Ngũ phẩm tầng bảy. Nam tử béo, thân khoác áo da thú, trên vai đeo đại đao tu vi là Ngũ phẩm tầng bốn. Nữ tử sau cùng mặc bộ đồ vàng chanh, bó sát thân thể, để lộ ra thân hình hút hồn bất cứ nam tử nào có tu vi Ngũ phẩm tầng ba.
Cả bốn kẻ này, không một tên nào tầm thường.
Ngũ phẩm Chân nhân, cho dù phóng nhãn toàn bộ Tô Châu cũng là nhân vật phong vân. Thế mà tất cả bọn họ lại lấy vị Ma môn Thánh nữ này cầm đầu.
Hoàng thành chủ đối mặt với năm kẻ mới đến, khí tức sâu không lường được, hắn run lên, trên thân không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Quả… quả thật chúng ta đạt được bảo vật trong Thượng cổ di tích. Nhưng… nhưng… chúng ta không có thứ gì gọi Vạn Ma Tâm kinh giống các ngươi nói. Càng chẳng gặp qua đệ tử thân truyền nào cả.”
Hắn liều mạng phủ nhận. Ngắn ngủi giao lưu nói cho hắn biết, việc này chỉ cần liên quan đến bọn hắn thôi, đại biểu Hoàng gia hắn triệt để đắc tội với người ta.
Giết người đoạt bảo.
Điều này đã đầy đủ lý do để bọn hắn san bằng Hoàng gia.

Lăng Trạch Thư Sinh nhíu mày, ngữ khí bất thiện:
“Như vậy các ngươi… sống chết không chịu thừa nhận?”
“Các vị đạo hữu, không liên quan đến chúng ta, tại sao chúng ta phải thừa nhận?” Hoàng thành chủ ngoài mạnh trong yếu chống cự.
Đồng thời, hắn len lén nhìn đến lão tổ tông nhà mình. Chỉ thấy, lão tổ tông đã được ba tên đệ tử trẻ tuổi đỡ sang một bên, trên ngực hiện ra một đạo vết thương sâu hoắm, kiếm khí không ngừng lan tràn, tàn phá cơ thể.
Nên biết, Hoàng gia lão tổ sinh cơ không còn nhiều, sinh mệnh lực yếu hơn tu sĩ cùng cảnh giới, hiện tại lại trúng một kiếm, hắn đã chỉ còn một hơi cuối cùng. Điều này làm Hoàng thành chủ gấp không chịu được.
Thế nhưng, lý trí nói cho hắn biết, hắn không thể vọng động. Một khi hắn động, những kẻ đáng sợ phía trước rất có thể sẽ ra tay. Đó là lúc Hoàng gia hủy diệt.
Không có cách, hắn chỉ có thể truyền âm cho Chân nhân Hoàng gia, yêu cầu họ âm thầm bố cục.
Lăng Trạch Thư Sinh mỉm cười như gió xuân, hắn nói:
“Đây là cơ hội cuối cùng ta cho các ngươi. Các ngươi có chịu giao ra?”
“Cái này…”
Mấy tên Chân nhân Hoàng gia nhìn nhau.
Trong phút chốc, bọn hắn quyết định liều. Bọn hắn che dấu đến cùng.
Không vì sao cả. Đây là lựa chọn của bọn hắn.
Lăng Trạch Thư Sinh cười cười. Hắn hướng vị nữ tử váy trắng, chắp tay nói:
“Vậy đành phải làm phiền Vân Hạ sư tỷ.”
Nữ tử không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Kế đến, hai tay nàng không ngừng bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm chú ngữ, hiển nhiên tại đang thi triển một loại pháp thật huyền diệu nào đó.
Không ra mấy hơi thở, liên tục không ngừng đạo pháp huyền diệu bị đánh xuống khắp bốn phía xung quanh sơn động. Chỉ thấy, trận pháp bên cạnh như run lên, tựa như một trận động đất khủng bố giáng lâm khiến người ta đứng không vững. Phù văn quanh sơn động cũng lập lòe phát sáng. Trận bàn trong tay Hoàng thành chủ rung chuyển, ẩn ẩn có cảm giác mất kiểm soát.
Thế rồi, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, từ cái hang nhỏ trên vách tường, nơi Hoàng gia lão tổ đi ra, liên tiếp năm quang đoàn lần lượt bay ra. Tốc độ của chúng rất nhanh, hầu như chỉ có Tứ phẩm Chân nhân mới theo kịp chuyển động của chúng.
Năm quang đoàn dừng lại, trôi nổi giữa không trung, vây quanh lấy vị Ma môn Thánh nữ, khoảng cách chưa đến ba thước.
Quang mang tán đi, để lộ rõ ràng vật bên trong đó.
Hoàng thành chủ sắc mặt trắng bệch.
Chân nhân Hoàng gia cũng là hai chân run lẩy bẩy. Bọn họ biết, Hoàng gia lần này gặp phiền phức lớn. Chỉ có đám đệ tử trẻ tuổi Hoàng gia vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Mọi thứ diễn biến quá nhanh.
Lăng Trạch Thư Sinh nhìn qua năm vật phẩm giữa không trung, cung kính hướng vị nữ tử váy đỏ, thấp giọng nói:

“Thưa Thánh nữ, quả đúng như chúng ta suy đoán, Hoàng gia giữ Vạn Ma Tâm kinh.”
Thánh nữ chỉ khẽ gật đầu với hắn, đôi mắt lạnh như băng chưa hề nhìn qua hắn một lần, mà đang tại chăm chú đánh giá năm vật phẩm.
Trần Nguyên không nhịn được hiếu kỳ, cũng hướng Khởi Nguyên nhãn về năm vật này. Chẳng mấy chốc, thông tin hắn thu được hiện lên trong đầu.
Vật phẩm thứ nhất chính là một cuốn sách cổ, khổ lớn, bìa sách đã ố vàng. Bên trên quyển sách đề bốn chữ lớn: Luyện Huyết Thiên công.
- Luyện Huyết Thiên công: thượng cổ công pháp tu luyện, cho phép luyện hóa huyết mạch sinh linh, tăng cường tư chất tu sĩ, thiên phú huyết mạch cùng đề thăng tu vi.
- Trạng thái: Tàn quyển. Chỉ hướng dẫn luyện hóa tinh huyết tu sĩ, không cải thiện huyết mạch tự thân, không gia tăng tư chất.
Vật phẩm thứ hai lại là một mảnh lá sen, rộng chừng hai thước, mặt trên màu tím sậm, mặt dưới màu đen thui, nhìn vào vô cùng ma mị. Bên trên hai mặt lá sen có hàng vặn văn tự lít nha lít nhít. Những văn tự này không thuộc về hệ thống ngôn ngữ hiện tại, đoán chừng là thuộc về văn minh thượng cổ.
Vật ấy, bất thình lình lại là Vạn Ma Tâm kinh Ma môn Thánh địa đang tìm kiếm.
Vạn Ma Tâm kinh: Thánh kinh của ma môn thất truyền từ thời thượng cổ, bên trong ẩn chứa áo nghĩa huyền diệu của ma đạo, trợ giúp đốn ngộ, tăng cường ngộ tính tu tập ma công. Lưu ý, Vạn Ma Tâm kinh chỉ được hiểu khi ngộ tính hoặc tu vi cao để chống đỡ.
Vật phẩm thứ ba là một viên ngọc châu tròn trịa, lớn như trứng ngỗng, màu lục ngọc bích, bên trên còn có những hoa văn huyền diệu khó lường.
Ngộ đạo Châu: Tiên thiên bảo vật, trợ giúp tu sĩ đốn ngộ đại đạo áo nghĩa.
Vật phẩm thứ tư lại là một thanh trường kiếm, thân dài ba thước ba tấc, lưỡi kiếm màu đen tuyền, sắc bén vô song. Mặc dù trên kiếm còn dấu vết hư hỏng, phẩm cấp giảm nhiều so với trạng thái toàn vẹn, nhưng kể cả như vậy thì nó cũng là bảo vật khó lường.
Hắc Phong Linh kiếm: Thượng cổ Linh bảo.
Trạng thái: Hư hỏng, phẩm cấp đánh giá hiện tại: Thất phẩm thượng đẳng.
Trái ngược với bốn vật phẩm trước đó, vật phẩm cuối cùng lại lộ ra quá bình thường. Nó là một khối đá xám xịt, lớn chừng quả bưởi, ngoại trừ lởm chởm, cứng rắn và nặng khác thường thì nó chẳng khác gì một khối nham thạch phổ thông. Ngay cả bên dưới thần thức dò xét và linh lực truyền vào cũng không điểm ra điều khác biệt.
Đám Lăng Trạch Thư Sinh nhiều hiếu kỳ, không đoán ra điểm nổi bật của khối đá này. Điều này không bình thường. Có thể đặt cạnh bốn khối bảo vật kia, sao có thể là phàm phẩm.
Chỉ riêng tại Khởi Nguyên nhãn, Trần Nguyên thu được ba chữ:
Vĩnh Hằng thạch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.