Cầu Đạo

Chương 250:




Chương 250: Lôi MInh Vũ đầu nhập

Hiểu Mộng tiên tử rời đi, yến tiệc tại Thanh Tiên Lâu vẫn còn tiếp tục diễn ra. Thịt Linh thú, Linh tửu, Linh quả vẫn đáng không ngừng được đưa lên, đèn đuối sáng trưng chiếu sáng khắp không gian, soi rọi sáng tỏ từng bóng người thiếu nữ yểu điệu thướt tha, váy áo sặc sỡ quyến rũ, gương mặt kiều diễm động lòng người. Cứ mặc cho sự thật rằng, những thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp này không thể so sánh cùng với Hiểu Mộng tiên tử, thế nhưng, từng người, từng người trong số họ, nếu đặt ra bên ngoài đều là hạng giai nhân tuyệt sắc, trăm vạn người không tuyển ra được một. Mỗi một động tác, mỗi một cử chỉ những giai nhân này phô bày ra đều mang theo vô tận mị lực cùng sức cuốn hút, khiến cho bao nhiêu nam tử không thể rời mắt đi nôi. Thanh Tiên Lâu chung quy vẫn là Thanh Tiên Lâu, là Thanh Lâu nổi danh nhất của Đại Càn Vương triều. Danh tiếng của nó không phải chỉ do một sự xuất hiện của Hiểu Mộng tiên tử mà lên. Ngược lại, Hiểu Mộng tiên tử có thể nổi tiếng, ấy là nhờ có Thanh Tiên Lâu phía sau nâng đỡ mới thành.
Hiểu Mộng tiên tử rời đi không lâu, Trần Nguyên cũng đứng lê rời đi. Hắn có việc cần làm. Trần Nguyên Bá rất sảng khoái chi trả toàn bộ phí tổn lần này hai người sử dụng tại Thanh Tiên Lâu. Một lần vung tay rachính là mấy vạn linh thạch. Ngay cả chớp mắt một cái nàng cũng không có, biểu lộ vô cùng hào phóng. Thậm chí, nàng còn sảng khoái bo thêm mấy nghìn linh thạch thừa cho hai vị cô nương xinh đẹp bồi tiếp nàng cả buổi tối khiến cho hai cô nàng này cười đến hai gò má run rẩy. Đã có lúc, vị nữ tử váy trắng buông xuống thận trọng, biểu thị muốn chuộc thân, đi theo Trần Nguyên Bá. Thế nhưng, Trần Nguyên Bá rất nhanh thì từ chối, từ chối cũng rất lịch thiệp để cho người ta không thể chê vào đâu được.
Rời đi không chỉ có hai người Trần Nguyên mà còn có một số thiên kiêu tuấn kiệt khác. Bọn hắn tới Thanh Tiên Lâu là vì một lần cơ hội được gặp mặt Hiểu Mộng tiên tử. Hiện nay Hiểu Mộng tiên tử đã đi, nhưng nữ tử phàm tục khác bọn hắn nhìn không lên, bọn hắn không còn lý do nào lưu lại thêm.

Một con phố lớn nào đó, Càn Nguyên thành, cùng lúc.
Một cỗ xe ngựa to lớn, xa hoa và sang trọng chạy bằng băng trên con đường lớn đông đúc mà chẳng có chút nào kiêng kỵ. May mắn thay, đại bộ phận cư dân của Càn Nguyên thành lúc này vẫn còn là tu sĩ, ôm lấy tâm lý may mắn tiến nhập tiểu thế giới tìm kiếm cơ duyên, khai thác tài nguyên cùng các dịch vụ đi theo phục vụ đội quân tu sĩ này. Đều là tu sĩ, cho nên, giác quan, tốc độ phản ứng cùng động tác của bọn hắn nhanh nhạy vô cùng. Cỗ xe ngựa to lớn mà hào nhoáng lao nhanh qua nhiều nhất chỉ dọa bọn hắn một phen sợ hãi mà thôi.
Rất nhiều người nổi nóng quay ngoắt đầu muốn chửi ẩm lên kẻ không tuân thủ quy tắc, tại trong phố lớn mà phóng ngựa không kiêng nể chút nào. Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy huy hiệu sáng loáng, nổi bật trên nóc xe với một chữ ‘Lôi’ to đùng thì dù là kẻ can đảm nhất hay những tên du thủ du thực liều mạng nhất cũng cũng ngậm cái miệng lại, nuốt cơn giận vào trong, ngoan ngoãn đứng chờ đợi tại một bên, cung kính chờ cho chiếc xe ngựa đi xa mới dám thở dài. Tại Đại Càn Vương triều này, cho dù là Hoàng Thất cũng phải kiêng kỵ Lôi gia mấy phần chớ nói chi đến bọn hắn những cái này tán tu đứng ở tầng dưới chót nhất.
Đừng nói là một cái Lôi gia kinh khủng, thế lực bao trùm lên toàn bộ Đại Càn Vương triều, ngay cả chỉ là hai con ngựa kéo xe cho cỗ xe xa hoa kia cũng đầy đủ dọa cho tán tu dưới tầng chót bọn hắn sợ hãi không thôi.
Hồng Mao Linh Mã. Một chủng Linh mã cực kỳ nổi tiếng tại Thanh Châu. Toàn thân cao đến một trượng, từng khối cơ bắp to lớn, rắn chắc như thép đục nổi cộm khắp người, lông mao khắp người đỏ rực như lửa, nổi bật nhất là phần lông bờm cực dày, tung lên xóa xuống theo mỗi cú phi nước đại để chúng nhìn như những ngọn lửa rực rỡ nhấp nhô giữa không trung. Bởi vậy, có nhiều người còn gọi chủng ngựa này là Hỏa Mao Linh Mã.
Khi trưởng thành, thực lực của Hồng Mao Linh Mã có thể đạt tới Nhị giai đỉnh phong, tương đương với một tôn Nhị phẩm tầng chín đỉnh phong tu sĩ. Nhìn qua bộ dáng hung mãnh của hai con Linh Mã, khí thần tràn đầy, ánh mắt kinh người, không khó để đoán ra, chúng đang ở vào thời kỳ tráng niên nhất. Lúc này, chỉ là hai con Linh Mã thôi cũng đầy đủ đánh chết quá chín phần mười số tu sĩ trên con phố lớn.
Đây chính là phân tầng giai cấp khắc nghiệt của thế giới này, dù là một con người chưa chắc đã có giá trị bằng một con vật, chưa nói đến chủ nhân phía sau nó. Tu hành mang đến cho con người và hết thảy sinh vật sức mạnh vô biên vô hạn, thế nhưng, nó cũng đồng thời kéo dài khoảng cách giữa người với người, biến chênh lệch giữa các giai tầng của xã hội lớn đến mức độ càng khó mà tưởng tượng được.
Mà giờ khắc này, trong cỗ xe xa hoa làm từ Linh mộc ngàn năm, giá trị không ít hơn ba vạn linh thạch kia, vị nam chủ nhân trẻ tuổi nào có chút suy nghĩ gì về triết lý hay khía cạnh của xã hội học. Trên gương mặt tuấn tú, điển trai của hắn từ lây đã rút đi vẻ cợt nhả, ngạo mạn và vô tri, kế chỗ cho chúng là sự bình tĩnh và lạnh lùng đến đáng sợ. Một khắc đồng hồ trước đó, hắn đã đuổi hết đám công tử ca, thiếu gia ăn chơi cùng với hắn, một mình lên chiếc xe ngựa của gia tộc, phi thật nhanh trở lại trụ sở của Lôi gia. Mặt ngoài, hành hành động như thể vô năng cuồng nộ, giận dữ vì bị Hiểu Mộng tiên tử đá ra ngoài rìa và ánh mắt trêu tức không thèm che giấu chút nào của Tô Thần. Trên thực tế, có mấy ai lại biết rằng, thứ để hắn gấp gáp đến như vậy chỉ bởi vì một đoạn tin mật đến từ gia tộc.
“Vì sao phương hướng của gia tộc lại đột ngột thay đổi?” Miệng nam tử khẽ nói, hai con mắt lâm vào trầm tư thật sâu.
“Hiii…”
Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí dài cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Chưa kịp để Lôi Minh Vũ phản ứng, chiếc xe ngựa xa hoa đột nhiên dừng gấp, bánh xe linh gỗ bền chắc ma sát với mặt đường tạo thành một vết tích kéo dài trên đất đến mấy trượng. Ở trong xe, lực quán tính ập đến bất ngờ, đánh cho Lôi Minh Vũ chao đảo một hồi.
“Chuyện gì xảy ra?” Lôi Minh Vũ ngay lập tức quát lên. Giờ khắc này, hắn đã khôi phục bộ dáng ngạo mạn, khinh cuồng, không coi ai ra gì của một tên công tử hoàn khố coi trời bằng vung thường ngày. Ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên xấu xí, khó coi vô cùng.
Không có thanh âm đáp lại. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

“Các ngươi điếc hết hay sao? Ta nói, có chuyện gì xảy ra?” Lôi Minh Vũ một lần nữa giống giận tựa như cơn phẫn nộ của hắn đã tới cực điểm, tùy thời có thể bạo phát bất cứ lúc nào, phát tiết lên bất cứ ai.
Đáng tiếc, đáp lại hắn vẫn là sự chết lặng và cảm giác áp bách nặng nề vô hình của bầu không khí quỷ dị. Người đánh xe ngựa không đáp lạ hắn. Tên người hầu thân cận cũng không. Thậm chí, ngay cả tiếng hi vang và âm thanh lốc cốc của hai con Hồng Mao Linh Mã goc móng guốc vào nền đường giờ đây cũng không còn. Thế giới này dường như chỉ còn lại có mình hắn đơn độc trong khoang xe ngựa xa hoa.
Cho đến lúc này, Lôi Minh Vũ đã thu hồi lớp mặt nạ ngụy trang thường ngày của hắn, bộc lộ ra chận thực biểu cảm bình tĩnh và ánh mắt sắc bén tựa như đầu mâu của hắn.
“Ngọc lão.” Lôi Minh Vũ kêu gọi. Cùng một lúc, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật bảo vật bảo mệnh. Phá giới phù, phá trận châu, hộ mệnh bảo ngọc, truyền tin phù, Tứ giai công kích phù văn, … Vô số bảo vật, phẩm giai chí ít cũng đạt đến Tam giai Thượng đẳng, thậm chí số ít chạm tới Tứ giai, đặt tại ngoại giới đều sẽ nhấc lên một hồi tu sĩ tranh đoạt khốc liệt, giờ khắc này an vị nằm trên tay của Lôi Minh Vũ, lúc nào cũng sẵn sàng kích hoạt, đón chờ kẻ địch. Chỉ riêng điều này thôi đã đủ chứng minh, Lôi gia bảo vệ Lôi Minh Vũ đến nhường nào.
Ấy là còn chưa kể đến vị lão giả xưng Ngọc lão kia, một khách khanh trưởng lão được Lôi gia nuôi dưỡng, tu vi Tam phẩm đỉnh phong, nửa bước đặt chân vào tầng thứ Tứ phẩm. Nhiệm vụ của Ngọc lão chỉ có một: bằng mọi giá phải bảo vệ sự an toàn cho Lôi Minh Vũ, cam đoan hắn không được phép nhận thương tổn ngoài khả năng phục hồi.
Dẫu là vậy, Lôi Minh Vũ vẫn chẳng có lấy một chút cảm giác an toàn nào trong tình huống quỷ dị thế này. Trong đầu hắn, vô số ý nghĩ chuyển động qua cùng một lúc. Hắn không ngừng dựng lên các kịch bản, không ngừng mô phỏng các tình huống rồi tương ứng đưa ra các biện pháp ứng đối. Cùng lúc, hắn cũng bắt đầu suy tính lai lịch của kẻ đến lần này.
Thân là Đại Càn Vương triều đệ nhất thế gia, kẻ thù của Lôi gia không phải số ít. Thế nhưng, dám trực tiếp ra tay với Lôi Minh Vũ hắn, số lượng không nhiều. Lôi Minh Vũ muốn dựa vào đó, thông qua phương pháp loại trừ, suy tính đến lai lịch đối phương. Biết một chút tình báo về lai lịch của kẻ thù càng để cho hắn nắm nhiều hơn một chút năng lực ứng đối.
Đây mới chính là gương mặt thật của Lôi Minh Vũ. Hắn không chỉ có thiên phú tu luyên siêu quần bạt tụy, khinh thường cùng thế hệ của Đại Càn Vương triều, mà bộ não của hắn, trí tuệ của hắn cũng không hề tầm thường. Bởi là như thế, Lôi Minh Vũ mới đạt được gia chủ và các vị lão tổ của Lôi gia che chở nhiều đến như vậy. Trong bóng tối, hắn còn được cao tầng Lôi gia bí mật đem lập làm thiếu chủ, chờ đợi qua mấy trăm năm kế thừa Đại Càn Vương triều đệ nhất gia tộc. Chỉ là, sự thật này không có bao nhiêu người biết đến, dù có là thành viên của Lôi gia thì số lượng cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Một hơi thở, hai hơi thở rồi ba hơi thở qua đi. Ngọc lão vẫn không có đáp lại. Trái tim của Lôi Mĩnh Vũ đã chìm vào đáy cốc.
“Rốt cuộc, vẫn là phải tự mình đối mặt.” Lôi Minh Vũ âm thầm nghĩ tới. Phá giới phù, phù văn công kích, phá châu phù, truyền tin phù và hộ mệnh phù, năm món bảo vật đã bắt đầu được rót vào linh lực, sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào.
Lôi Minh Vũ vén lên rèm xe cửa, bước ra đối mặt với kẻ địch. Thế mà, đúng lúc này, một thanh âm khàn khàn vang lên bên tai hắn: “Nhị phẩm tầng tám tu vi. Ai có thể ngờ rằng, Lôi gia phế thiếu, một trong tam đại phế vật của Đại Càn Vương triều kinh đô lại là Vương triều vạn năm không ra khoáng thế kỳ tài dựng lên ngụy trang che mắt người ngoài. Thế sự thật là để cho người ta kinh thán không thôi.”
Lời nói này lập tức để Lôi Minh Vũ chấn động. Sự tình so với hắn tưởng tượng trước đó còn nghiêm trọng hơn nhiều. Nếu như chỉ đơn thuần nhắm vào hắn, vậy còn dễ giải quyết. Tuy nhiên, trực tiếp nhìn thấu ngụy trang của hắn, này có thể ảnh hưởng lớn đến đại kế ngàn năm của gia tộc, đây đã không phải trò đùa.
Bất quá, trong lòng nghĩ là vậy, mặt ngoài, Lôi Minh Vũ cấp tốc tìm cách ứng đối. Biểu cảm của hắn trở nên ngạo mạn khinh cuồng, coi trời bằng vung, tựa như sâu kiến vô tri đứng trước sự vĩ ngạn của thiên địa mà không biết mang lòng e sợ. hắn phách lối vung lên tâm màn che, một chân bước ra khỏi xe ngựa, chưa nhìn thấy gương mặt, thanh âm kiêu căng đã đến trước: “Không cần biết ngươi là ai. Ta thế nhưng là Lôi gia đại thiếu gia, Đại Càn Vương triều đệ nhất thế gia. Ngươi hôm nay đã đắc tội phải ta. Nếu như bây giờ chịu nhận lỗi còn kịp, ta có thể rộng lượng mà xử phạt nhẹ. Nếu không, đợi đến khi trưởng lão của Lôi gia ta đuổi tới, đó chính là lúc ngươi chết không toàn thây.”
Lời nói là thế, Lôi Minh Vũ lại không phí phạm một giây, một khắc nào đánh giá đối phương. Kẻ địch chỉ có một người. Chí ít, tại mặt ngoài là như vậy. Người này chiều cao trung bình, thân mang áo chùng rộng, bao trùm từ đầu đến chân, không nhìn ra dáng người gầy hay béo. Gương mặt kẻ này còn mang một chiếc mặt nạ qủy dữ tợn, có tcs dụng ngăn chặn thần niệm thăm dò, phía trên có nhiều màu xanh đỏ, răng nanh rất dài, nhìn qua cực kỳ dọa người.
Và quan trọng nhất… đối phương đạp không mà đứng.

“Tứ phẩm… tu vi chí ít là Tứ phẩm Thượng nhân.” Lôi Minh Vũ lập tức nghĩ tới.
Phải. Cũng chỉ có Tứ phẩm Thượng nhân tu vi mới có thể khiến cho Ngọc Lão không một tiếng động biến mất. Cũng chỉ có Tứ phẩm Thượng nhân tu vi mới có thủ đoạn ra tay tại giữa phố lớn mà không người nào phát giác.
“Không đúng. Không phải Tứ phẩm Thượng nhân.” Lôi Minh Vũ con mắt trừng lớn, điên cuồng phủ nhân. Lần đầu tiên trong suốt mời thời gian dài, hắn biểu lộ ra sự kinh ngạc tột độ, là sự kinh ngạc chân chính chứ không phải thứ hắn vẫn thường diễn cho người ngoài xem.
Lôi Minh Vũ rất nhanh nhìn ra, phiến không gian rộng chừng trăm trượng, lấy đối phương làm trung tâm bị một loại quy tắc vô hình nào đó bao trùm lên. Thứ quy tắc này rất huyền diệu, rất mờ ảo, cũng rất tối nghĩa. Nó ghi đè lên quy tắc thật sự của thiên địa, lại còn lấy kẻ địch làm trung tâm, cùng với hắn xây dựng lên một liên kết chặt chẽ.
Lĩnh vực.
Trong đầu Lôi Minh Vũ đột ngột toát ra một từ như vậy. Tu vi của đối phương tuyệt đối là Ngũ phẩm Chân nhân trở lên. Bởi, chỉ có đặt chân vào Ngũ phẩm Chân nhân mới có năng lực lĩnh ngộ ra pháp tắc, vận dụng pháp tắc để xây dựng lên riêng cho mình độc thuộc lĩnh vực. Cũng là ở mức độ này, Đạo gia mới xưng là tu sĩ là Tiên nhân. Chỉ có Tiên nhân mới có năng lực cải thiên hoán địa, thay đổi trời đất, cùng phàm nhân vạch ra chênh lệch. Đây chính là ý nghĩa như thế.
Bất quá, Lôi Minh Vũ đã nào có tâm tư đi thưởng thức điều này. Quang mang trong truyền tin phù, phá giới phù, phá trận châu,… dần dần ảm đạm đi. Hắn biết, đối mặt với Ngũ phẩm Chân nhân tầng thứ, những thủ đoạn này là vô dụng. Thảy vì liều lĩnh chống cự vô ích, như vậy chẳng bằng thẳng thắn đối mặt.
“Như thế nào? Đã quyết định từ bỏ chống cự?” Kẻ địch, vốn luôn im lặng từ đầu đến cuối tựa như cố tình để Lôi Minh Vũ có thời gian thăm dò và chuẩn bị, giờ khắc này lại đột ngột lên tiếng. Giọng nói của hắn khàn khàn, khó nghe vô cùng.
Lôi Minh Vũ không giả trang nữa. Sắc mặt hắn khôi phục bình thản, biểu cảm trở nên bình tĩnh lạnh lùng. Hắn đáp: “Tiền bối đường đường đã đi vào Tiên nhân lĩnh vực. Vì sao còn đối với một tên tiểu bối như vãn bối động thủ?”
Hắn không nhận ra đối phương là ai, cũng chắc chắn người này không phải người của Đại Càn Vương triều. Đại Càn Vương triều mặc dù to lớn, Ngũ phẩm Chân nhân cả thảy cũng chỉ có mấy người như vậy. Thân là thiếu chủ Lôi gia, Lôi Minh Vũ từ rất sớm được gia chủ và các vị lão tổ giáo dục về thân phận, địa vị, thực lực và tính cách những người này. Phong cách hành xự của đối phương hiện tại không phù hợp với bất cứ vị Ngũ phẩm Chân nhân nào mà hắn biết.
Quan trọng nhất, lĩnh vực của đối phương thực sự rất thâm ảo, so với lĩnh vực từ trên người đệ nhất lão tổ của Lỗi gia mà Lôi Minh Vũ từng cảm nhận qua, huyền diệu hơn nhiều. Điều này nói rõ, tu vi của đối phương, so với lão tổ Lôi gia của bọn hắn, chỉ e mạnh mẽ hơn nhiều.
“Động thủ?” Đối phương cười, thanh âm cực kỳ quái dị khiến cho người ta nổi da gà:
“Ngươi chớ có hiểu lầm. Bằng người một cái Tiên nhân cũng chưa thành, ngươi không có tư cách để cho ta động thủ.”
Lỗi Minh Vũ không có giận dữ, cũng không có bất mãn. Hắn chỉ có đồng tình. Đây chính là sự thật. Mỗi cảnh giới, mỗi tầng trời. Đối phương là Ngũ phẩm Chân nhân, đã thành tựu Tiên cấp bậc nhân vật. Đừng nói là hắn, cho dù là Tứ phẩm Thượng nhân ở trước mặt hắn, chỉ bằng một đầu ngón tay, hắn cũng có thể ấn chết đối phương.
“Cho nên, tiền bối bày ra chiến trận lớn đến như vậy gặp vãn bối, phải chăng tiền bối có điều gì chỉ giáo?” Ngừng tạm một lúc, hắn tiếp lời: “Hoặc là nói, tiền bối có gì muốn vãn bối bàn giao với Lôi gia?”
“Kiệt… kiệt… kiệt… Tiểu tử ngươi thông minh. Chẳng trách Lôi gia các ngươi sớm như vậy liền an tâm giao cho ngươi địa vị thiếu chủ. Cùng thế hệ, tu vi của ngươi mặc dù không tính là đỉnh tiêm, thế nhưng tâm tính xem như nổi bật.”

“Tiền bối quá khen. So với tiền bối, vãn bối không là gì. Có thể đi đến Tiên nhân cấp bậc nhân vật, có ai trên đời không phải bậc thiên kiêu kinh diễm một thời.”
“Tốt. Không nói nhảm. Ta gặp ngươi là muốn nói cho ngươi, không phải chỉ có ta đã để mắt đến ngươi. Còn có những kẻ khác đã phát giác ra dị thường từ ngươi.”
Lôi Minh Vũ co rụt hai con ngươi, trong lòng phát ra một chút kinh hoảng và cảnh giác.
Đồng thời, hắn thận trọng nhìn về phía đối phương, hỏi thăm: “Tiền bối, ngài vì lý do gì lại cần nhắc nhở ta? Hai chúng ta dường như không thân cũng chẳng quen.”
“Kiệt… kiệt… kiệt… Không quen. Đích thực là chưa từng quen.” Nói đến đây, hắn ngừng một chút: “Nhưng là, sau ngày hôm nay, chúng ta sẽ quen thuộc.”
“Tha thứ vãn bối chậm hiểu, ý của tiền bối là gì?”
Lời nói của Lôi Minh Vũ mang theo sự đề phòng. Hộ thân phù và công kích phù đề đã rót đầy linh lực, sẵn sàng phát ra công kích bất cứ lúc nào. Chỉ cần đối phương có một tia sơ hở, lĩnh vực có một tia không hoàn chỉnh, hắn sẽ kích phát độn thuật phù, tìm cơ hội chạy thật nhanh rời khỏi nơi này.
Chỉ là, người mặc áo chùng chưa từng ngăn cản qua Lôi Minh Vũ, dẫu cho ánh mắt hắn đảo qua mấy trương phù lục trong tay hắn mấy lần.
“Ta đã nói, không cần khẩn trương.” Người áo đen không quan trọng nói: “Ngươi yên tâm, trước mắt, ta là sẽ không làm hại ngươi.”
“Trước mắt.” Lôi Minh Vũ trong đầu lặp lại, suy nghic bắt lấy từ trọng điểm.
“Ta cần ngươi làm việc cho ta. Chí ít cho đến lúc đó, ngươi sẽ an toàn.” Đối phương bình thản nói, thanh âm ung dung tựa như trình bày một sự thật hiển nhiên, giọng điệu không mang theo một tia uy nghiêm như ra lệnh, cũng không có một chút ngữ điệu đe dọa. “Yên tâm, khi xong việc, cả ngươi và Lôi gia đều có chỗ tốt. Thứ mà các ngươi mong muốn vạn năm nay đều sẽ thành hiện thực.”
Lôi Minh Vũ nội tâm cực độ chấn động. Ngay cả hạch tâm bí mật nhất của gia tộc, thứ mà chỉ có các đời gia chủ cùng lão tổ biết đến, đối phương cũng thăm dò được?
Nhưng mà, hắn không thể vội vàng đồng ý. Bởi vì, mỗi một quyết định, mỗi một ý nghĩ của hắn đều đại diện cho toàn bộ Lôi gia. Hơi một chút sơ sẩy, hắm thậm chí có thể đẩy Lôi gia vào tình thế vạn kiếp bất phục. Cho nên, dù có chết, dù có bị đe dọa hay nhận tra tấn vô hạn thống khổ, hắn cũng sẽ không gật đầu làm bừa, mang theo Lôi gia đi vào chỗ hiểm cảnh.
Tựa như nhìn ra Lôi Minh Vũ chần chờ, đối phương nói: “Ngươi không cần lo lắng. Tính đến giờ phút này. Người của ta hẳn đã tiếp xúc với Lôi gia các ngươi.”
“Tiền bối có việc, xin cứ giao phó cho vãn bối.” Lôi Minh Vũ dứt khoát đáp lại.

Chương 251: Tô Thần Và Hiểu Mộng


Thanh Liễu hồ là một cái hồ tự nhiên nằm tại phạm vi nội bộ của Càn Nguyên thành, vị trí thuộc về phía nam, chỉ cách Thanh Tiên Lâu chừng mười một, mười hai dặm.
Hồ có hình bầu dục, kéo dài theo chiều đông tây, chu vi chừng hai mươi dặm.
Phần phía Đông hơi lớn hơn một chút, tròn và bầu bĩnh, trong khi phần phía tây thì dài, hẹp, nước tương đối nông, nối liền với một dòng sông nhỏ chảy ra từ một dãy sơn mạch bên ngoài Càn Nguyên thành mấy ngàn dặm.
Bởi vì, nước hồ ngày thường có màu xanh thanh thiên, trong như màu trời cao, đẹp tựa như một viên ngọc đúc thành; hai bên bờ hồ lại mọc đầy những hàng liễu thẳng tắp, cành lá xum xuê, rủ xuống mặt nước, cho nên, hồ này mới lấy tên là Thanh Liễu.
Hồ Thanh Liễu hình thành từ rất lâu đời, sớm hơn rất nhiều so với thời điểm mười chín người Trần Nguyên đặt chân vào tiểu thế giới.
Sau này, Càn Nguyên thành được xây dựng.
Trong nguyên bản thiết kế, Thanh Liễu hồ vốn nên bị lấp đi để tăng diện tích xây dựng nội bộ Càn Nguyên thành.
Thế nhưng, người ta tìm không ra nguồn nước tự nhiên nào tốt hơn thay thế cho Thanh Liễu hồ cùng cấp cho thành trì, Thanh Liễu hồ được giữ lại.
Không chỉ có như thế, phong cảnh của Thanh Liễu hồ rất đẹp, tài nguyên cũng lại phong phú, dưới nước là môi trường sinh sống của không ít các loài đê giai linh ngư, thủy sinh vật.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, Thanh Liễu hồ dần trở thành địa điểm được các thế gia công tử, tiểu thư trẻ tuổi lựa chọn làm địa điểm du ngoạn, nghỉ ngơi trong thời gian rảnh rỗi.
Giờ phút này, đình các nhỏ nằm yên vị giữa lòng Thanh Liễu hồ đè đuốc sáng trưng, soi rọi khu vực mặt nước mấy trăm trượng trung tâm hồ, hắt lên ánh sáng lung linh mà lấp lénh trên mặt nước dập dờn.
Xung quanh đó, có không ít loài cá ăn đêm, sinh vật phù du, giáp xác, bởi vì bị ánh sáng thu hút mà kéo đến, đông vui tấp nập vô cùng.
Thỉnh thoảng, người ta sẽ còn nghe thấy tiếng cá lớn quẫy nước, lộ ra phần vảy lưng sặc sỡ sắc màu, ngoi đầu lên hướng về phía đầu nguồn ánh sáng mà đi tới.
Trong đình viện thì ngồi đó hai bóng người, một nam, một nữ.
Cả hai đều trẻ trung vô cùng.
Nam tử vóc người trung đẳng, nhưng thân thể rắn chắc, cứng cỏi, sống lưng thẳng tắp, lại để cho người ta vô hình có cảm giác bóng dáng của hắn trở lên cao lớn, vĩ ngạn vô cùng.

Đặc biệt là khí chất của nam tử cực kỳ nổi bật, độc thuộc về loại kia khí chất kiên nghị, bất khuất, cứng cỏi; càng đặc biệt là gương mặt có mấy phần anh tuấn lộ ra một cỗ ngạo khí cùng sự tự tin không thể che giấu qua từng ánh mắt, lời nói, cử chỉ để cho người khác giới dễ dàng mê say.
Mà người nữ tử thì so với nam tử càng thêm xuất chúng.
Nàng mang váy đỏ rự bồng bềnh, phần eo thắt thật nhỏ, để lộ ra dáng người quyến rũ đến cực điểm.
Cả người nàng mang theo phong thái cao quý, tiên tư xuất trần, tựa như tiên nữ lâm trần gian, không thể nhiễm bụi, không thể khinh nhờn.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng mang theo mạng che mặt mỏng, che đi chiếc miệng xinh xắn và cái mũi tinh xảo, để cho nàng càng mang thêm sắc thái thần bí và cuốn hút, nhưng chưa từng có một điểm hạ xuống nhan sắc kinh diễm tứ phương của nàng.
Mỗi động tác, mỗi cử chỉ của nữ tử để lộ ra ngoài, không có mang theo cảm giác dong tục, thô lậu thế mà vẫn để người ta vô ý thức lâm vào bên trong, bị cuốn hút khó mà dứt ra được.
Hai người này chính là Hiểu Mộng tiên tử, Đại Càn Vương triều đệ nhất thiếu nữ và Tô Thần, nam tử tuấn kiệt may mắn được nàng lựa chọn cùng chung một chỗ giao lưu, thảo luân đại đạo.
Trong không gian tĩnh lặng giữa được bao phủ bởi màn đêm tối bất tận, dưới ánh sáng linh lung, rực rỡ sắc màu từ những ngọn đèn đắt tiền, ở vào cái vị trí riêng tư mà độc lập giữa hồ, nơi mà chỉ có độc nhất một nam một nữ này, loại không khí mập mờ rất dễ dàng để cho người ta phát sinh những suy nghĩ không đứng đắn.
Đặc biệt là đối mặt với bọn hắn còn là một vị tuyệt thế giai nhân, nhan sắc kinh diễm chúng sinh, mỗi lời nói, mỗi cử động đều mang theo dụ hoặc vô tận.
Đây quả thực là một màn khảo định gian nan tâm trí con người.
“Khanh khách…” Tiếng cười như chuông bạc của Hiểu Mộng tiên tử xé tan màn không gian yên tĩnh.
“Tô công tử quả nhiên là người biết nhiều hiểu rộng.
Nghe công tử một lời nói thắng qua mười năm đọc sách.
Hiểu Mộng bội phục vô cùng.”
“Hiểu Mộng cô nương khiêm tốn.” Tô Thần thong dong đáp lại: “Tô Thần ta chẳng qua là đi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút.
So với cô nương cầm kỳ thi họa, kinh thư đều thông, tại hạ quả thực còn kém rất nhiều.”
Tô Thần đáp lại lời này là thật lòng.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, Hiểu Mộng tiên tử xuất thân từ trong chốn hồng trần lại là nữ tử am hiểu tri thức, hiểu lễ nghĩa đến như vậy.
Mỗi một lời nói, cử chỉ của nàng đều vô cùng đoan trang, nhã nhặn, so với những thế gia tiểu thư, tông môn tiên tử mà hắn từng gặp qua còn phải thắng qua nhiều lần.
Cho nên, ngoại trừ thời điểm lúc đầu có chút bối rối, không rõ ràng vì sao Hiểu Mộng tiên tử đưa hắn đến nơi này, riêng tư gặp mặt thay vì tại chốn hậu viện Thanh Tiên Lâu, Tô Thần đối với nữ tử này đã buông xuống nhiều cảnh giác, thái độ đối xử nàng là rộng mở, lời nói với nàng cũng nhiều và ôn nhu hơn.— QUẢNG CÁO —
“Để cho công tử chê cười, Hiểu Mộng tài học thô thiển, Hiểu Mộng tự có mình hiểu lấy.
So với Tô công tử những cái này chính tông đại phái, Hiểu Mộng tự nhận mình còn kém rất nhiều.” Hiểu Mộng tiên tử đáp.
“Nếu như Hiểu Mộng cô nương còn là tài học thô thiển, vậy Tô Thần xem ra, toàn bộ Đại Càn Vương triều này không có một người tuổi trẻ nào có thể xưng là có học vấn, cho dù là những cái kia đám Nho gia đệ tử, vẻ ngoài đạo mạo cũng không.”
“Khanh khách…” Hiểu Mộng tiên tử đạt được Tô Thần khen ngợi, nụ cười xinh đẹp nở rộ tựa như đóa hoa mẫu đơn ướt át.
Hai con mắt hơi khép hờ thành hình cong lưỡi liềm lộ ra cực kỳ mê người.
Tô Thần nhìn vào trong lúc nhất thời có chút mê luyến.
“Hiểu Mộng nào có như công tử khen ngợi tài giỏi như vậy.” Dừng lại một lúc, nàng sắc mặt đột nhiên chuyển sang buồn bã: “Lại nói, Hiểu Mộng thật hâm mộ Tô công tử.
Công tử đi nhiều nơi, gặp nhiều người, thăm thú nhiều thứ, chiêm ngưỡng qua nhiều cảnh đẹp.
Giống như Hiểu Mộng đây, tựa như chim hoàng yến vậy, bị người ta nuôi nhốt tại trong lồng vàng, nhìn qua thì đẹp đẽ, sạch sẽ, thế nhưng thực tế gò bó, trói buộc vô cùng.
Hiểu Mộng thật ước ao có một ngày được đặt chân khắp thế gian, ngắm nhìn hết thảy cảnh đẹp trong thiên hạ.”
Thần thái có chút buồn rầu, gương mặt hướng lên trời cùng với hai con mắt xinh đẹp sáng tỏ, triển lộ ra hoàn mỹ sự ước ao, khát vọng mà không thực hiện nổi của Hiểu Mộng tiên tử để cho người ta thấy mà đau lòng.
Tô Thần ngắm nhìn nàng, trong đáy mắt không biết từ lúc nào đã hiện lên một tia thương cảm cùng… si mê.
Không biết hắn suy nghĩ gì, hắn đột nhiên buột miệng nói ra: “Nếu như Hiểu Mộng cô nương không chê, Tô Thần ta nguyện đưa cô nương đi khắp thế gian, chứng kiến cảnh đẹp khắp thiên hạ.”
Lời vừa nói ra, hắn lập tức liền hối hận.
Quá đường đột.
Có ai lại như vậy trực tiếp, thẳng thắn bộc lộ với đối phương như thế.
Nếu như để cho nàng hiểu lầm hắn thành một tên công tử khắp nơi ưa thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì làm sao?
Bất quá, hắn phải thừa nhận, từ tận sâu trong thâm tâm, hắn đối với nữ tử này sinh ra một tia tình cảm ưa thích.
— QUẢNG CÁO —
Thời gian cả hai chung đụng đơn độc với nhau không dài, chỉ có chưa đầy nửa canh giờ mà thôi.
Thế nhưng, trong nửa canh giờ này, Tô Thần phát hiện ra, Hiểu Mộng tiên tử cùng với hết thảy những tử khác hoàn toàn khác biệt.
Chẳng những là dung mạo tuyệt luân, khí chất siêu phàm, kiến thức rộng rãi, cử động ôn nhu, nhã nhặn, mà ẩn sâu bên trong nàng còn là đời sống nội hàm cực kỳ phong phú.
Hắn cảm giác rõ ràng, Hiểu Mộng tiên tử, so với bất kỳ thế gia tiểu thư, tông môn tiên tử nào đều phải cao quý, ôn nhu và dễ mến hơn nhiều.
Gạt bỏ hết thảy những điều này sang một bên, khí tức trên thân nàng như ẩn như hiện tản mát ra xung quanh cho thấy, tu vi của nàng cũng không kém hơn Tô Thần.
Nàng còn trẻ, niên kỷ không đến ba mươi.
Thiên phú tu luyện của nàng quả quyết cũng thuộc hàng xuất chúng bên trong Đại Càn Vương triều.
Ở trong mắt Tô Thần, Hiểu Mộng tiên tử quả thực là hình tượng nữ tử hoàn mỹ.
Dẫu cho hắn phủ nhận ra sao, tận sâu trong đáy lòng hắn, hắn sinh ra đã một tia tâm động với nữ tử này, muốn ôm ấp yêu thương nàng, muốn che chở bảo bọc nàng, muốn chiều chuộng nàng, và muốn… chiếm hữu nàng.
Để cho Tô Thần ngạc nhiên là, Hiểu Mộng tiên tử vậy mà không có vì lời nói của hắn mà sinh ra giận dữ.
Nàng đối với hắn mỉm cười, ôn nhu đáp: “Vậy, Hiểu Mộng đa tạ Tô công tử.
Hiểu Mộng thực sự mong có một ngày được như vậy.”
Trong nháy mắt, đáy lòng Tô Thần sinh ra sự vui vẻ đến cực hạn.
Hắn như muốn nhảy cẫng lên, hét lên thật lớn biểu lộ sự hưng phấn của mình.
Hiểu Mộng tiên tử nói như vậy, có phải hay không cũng là một loại ngầm đáp lại hắn, chấp nhận hắn?
Tô Thần có loại xúc động đứng thẳng lên, vỗ ngực, tự tin cam đoan với nàng: Cứ để đó cho ta, Tô Thần này nhất định sẽ mang ngươi đi khắp thế gian.
Chỉ là, còn chưa đợi hắn đáp lại, Hiểu Mộng tiên tử đã nói trước: “Hiện tại thời điểm đã không còn sớm, cũng là lúc Hiểu Mộng phải trở về, nếu không, e rằng…”
Tô Thần khẽ giật mình.
Bao nhiêu cảm xúc hưng phấn đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh.
Hắn lúc này cũng kịp phản ứng lại.
Thời gian quả thực trôi qua rất nhanh.
Không kể trước đó, bọn hắn đã mất thật nhiều tại Thanh Tiên Lâu, chính là ở đây, hắn cùng Hiểu Mộng tiên tử đã cùng nhau đơn độc trò chuyện nửa canh giờ đồng hồ.
Lúc này, những âm thanh văng vẳng từ xa vọng lại hai bên bờ hồ cũng đã hoàn toàn im bặt.
Thời điểm chỉ e cũng đã tiếp cận nửa đêm.
Tô Thần trong lòng thất lạc.
Tuy nhiên, nghĩ đến Hiểu Mộng tiên tử trước đó đồng ý qua hắn, cảm xúc thất lạc trong lòng nhanh chóng bị đánh tan.
Thế chỗ cho nó là sự vui vẻ, chờ mong và cảm xúc thành tựu.

Tô Thần lúc này mới gật đầu, ân cần đáp: “Hiểu Mộng cô nương nói không sai.
Thời gian đã không còn sớm.
Cô nương thân là nữ tử, hẳn là không nên ở bên ngoài qua muộn, sẽ không an toàn.”— QUẢNG CÁO —
“Đa tạ Tô công tử hiểu cho.
Kỳ thực, Hiểu Mộng mong ước, thời gian có thể kéo dài hơn.
Chỉ là, Thanh Tiên Lâu có quy định…” Lời nói của nàng không nói hết, thế nhưng, ý tứ đã cực kỳ rõ ràng.
Nàng cần phải trở về.
Tô Thần đương nhiên là nghe ra.
Hắn suy nghĩ một chút, lại nghĩ đến trước đó Hiểu Mộng đã từng đồng ý qua hắn, vừa cũng không muốn chia tay giai nhân sớm như vậy, hắn mạnh dạn đề nghị: “Trời cũng không sớm.
Mặc dù Hiểu Mộng cô nương là người tu hành, tu vi không thấp, thế nhưng, Càn Nguyên thành này thứ không thiếu nhất chính là người tu hành.
Cô nương đơn độc trở về ắt sẽ có nguy hiểm.
Nếu như cô nương không ngại, để cho Tô Thần hộ tống cô nương một đoạn đường.”
Hiểu Mộng khẽ cắn môi, lòng sinh ra do dự.
Ở cái thế giới này, nam tử đưa nữ tử về nhà, lại càng là nửa đêm, có ý nghĩa cực kỳ trọng đại.
Sau cùng, gương mặt nàng bên dưới lớp mạng che mặt ửng hồng, nàng nhẹ giọng đáp, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Cái kia… Hiểu Mộng liền làm phiền Tô công tử.”
Tô Thần bỗng nhiên cảm thấy mừng rỡ vô cùng.
Một câu nói này trực tiếp chứng minh suy nghĩ của hắn: Hiểu Mộng tiên tử đối với hắn có ý tứ.
Thế rồi, Tô Thần rất nhanh đè nén lại điểm trận mừng rỡ ngoài ý muốn.
Hắn bình tĩnh nói: “Không có gì là phiền hay không phiền.
Đây là việc mà Tô Thần nên làm.” Thế rồi, hắn làm ra bộ dáng tươi cười: “Hiểu Mộng cô nương, mời.”
Ngay tại thời khắc mà cả hai người vừa định rời khỏi đình các, một giọng nói khó nghe văng vẳng bên tai bọn họ: “Khặc… khặc… khặc… thật không hổ danh là Đại càn Vương triều thế hệ trẻ tuổi đệ nhất mỹ nhân.
Đẹp, thật sự là quá đẹp.
Xem ra ngày hôm nay ta đến đây không hề vô ích.
Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn ở lại, ta sẽ yêu thương, chiều chuộng ngươi, để cho người biết cảm giác như thế nào là dục tiên dục tử.”
Cùng với đó, một cỗ khí thế kinh khủng tựa như một tòa thái sơn bao phủ lên hai người thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi, phong tỏa toàn bộ Thanh Liễu hồ, khiến cho mặt nước sôi lên sùng sục, tôm cá trong hồ hoảng sợ bỏ chạy mất hết.
Cả Tô Thần và Hiểu Mộng tiên tử sắc mặt đều trắng bệch, nhìn sâu vào trong không gian mịt mùng, nơi có một bóng người gầy gò, xấu xí giấu trong chiếc áo bào rách rưới chậm rãi đi ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.