Cầu Đạo

Chương 228:




Chương 228: Thánh Liên Xuất Thế


Trần Nguyên suy nghĩ trong chốc lát rồi làm ra quyết định.
“Đa tạ ý tốt của Khương tiên tử.” Hắn lắc đầu từ chối: “Tại hạ trước đó vừa có chỗ thu hoạch từ nơi viện trưởng, hiện tại cần bế quan tiêu hóa thu hoạch đó.
Mong Khương tiên tử thứ lỗi.” Trước đó, đạt được Diệu Chân Tôn giả chỉ điểm thật sự là lớn lắm, so với một cuốn Ngũ giai kinh thư còn lớn hơn nhiều.
Hơn nữa, hắn rõ ràng, tham thì thâm, trước vẫn là nắm chắc cơ duyên này đã.
Trái lại, kinh thư còn có cơ hội tiếp cận lần sau.
Khương Liên Tuyết có chút sững sờ.
Trong đôi mắt lạnh nhạt của nàng thoáng lộ ra nét kinh ngạc.
Nàng thật không nghĩ tới, nam tử này lại từ chối chính nàng.
Lấy nhan sắc, bằng địa vị, thân phận và tu vi, trước này thật không có bao nhiêu người làm được từ chối nàng.
Điều này để nàng có chút chuẩn bị không kịp.
Bất quá, nét kinh ngạc ấy bị nàng giấu đi rất nhanh, cũng rất sâu.
Khương Liên Tuyết nở nụ cười, đủ đẹp để khiến trăm hoa phải phai mờ.
Nàng có chút nuối tiếc nói: "Xem ra là tiểu nữ đường đột.
Mong Trần đạo sư thứ lỗi."

Trần Nguyên khẽ gật đầu, cùng Khương Liên Tuyết khách khí hàn huyên vài lời rồi lịch sự cáo từ rời đi.
Hắn trước đó cũng hứa hẹn, sau đó nếu có cơ hội, vậy sẽ cùng nàng luận đạo một phen.
Trần Nguyên rời đi rồi, nơi này chỉ còn lại ba vị thiên kiêu, còn là ba vị thiên kiêu mạnh nhất, nổi bật nhất Bách Linh Hoàng triều.
Triệu Vô Song nhìn qua Khương Liên Tuyết, thẳng thắn nói: "Nghiên cứu cổ kinh? Ta không có hứng thú."
Cái gì nghiên cứu kinh thư, cái gì thưởng trà luận đạo,...!những này đều không phù hợp với hắn.
Bởi vì con đường tu hành, bởi vì công pháp cũng bởi vì thể chất nguyên do, Triệu Vô Song chỉ ưa thích chiến đấu.
Muốn ngộ đạo, vậy đạo của hắn cũng chỉ có thể ngộ ra bên trong chiến đấu.
Nói rồi, Triệu Vô Song hướng ánh mắt về phía Hàn Ngạo Kỳ gần đó, tựa như muốn hỏi: Nếu không, ngươi đấu với ta một trận.
Không chỉ có Trần Nguyên, thực lực mà Hàn Ngạo Kỳ bày ra cũng đầy đủ kích thích chiến ý của hắn.
Đáng tiếc, Hàn Ngạo Kỳ không nể mặt hắn: "Đi đi, ta không có hứng thú với ngươi."
Triệu Vô Song bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đằng không mà đi.
"Một bộ này của ngươi, đối với hắn… vô dụng." Khi chỉ còn hai người trên lôi đài, Hàn Ngạo Kỳ đột nhiên nói với Khương Liên Tuyết.
Tùy tùng của cả hai đã sớm bị đuổi về phía xa, nơi đây chỉ còn lại khoảng không trống trải dành cho hai vị thiên chi kiều nữ xuất chúng nhất Bách Linh Hoàng triều.
Khương Liên Tuyết thu hồi ánh mắt vẫn luôn hướng về nơi bóng lưng Trần Nguyên biến mất.
Qua mấy hơi thở, nàng mới đối mặt với Hàn Ngạo Kỳ, thong thả nói ra: “Ngươi tựa hồ đối với hắn rất hiểu rõ?”— QUẢNG CÁO —
Hàn Ngạo Kỳ lắc đầu: “Không hiểu rõ.
Bất quá, hắn kinh khủng, không phải là ngươi có thể tưởng tượng, càng xa xa không phải là chúng thiên kiêu thông thường mà ngươi từng gặp có thể so sánh với.”
Khương Liên Tuyết khẽ cười, nói: “Ngươi có lẽ bị hắn đánh ra bóng ma tâm lý đi.
Phán đoán và nhận xét của ngươi hiện đang mang định kiến cá nhân quá nặng.”
“Có lẽ vậy.” Hàn Ngạo Kỳ không phủ nhận.
Sự thật có thể đúng như Khương Liên Tuyết nói.
Nàng xưa nay rất ít khi sai lầm.
Bởi, nàng là một trong số ít người mà Hàn Ngạo Kỳ biết có thể giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống, luôn luôn duy trì được cái đầu lãnh.
Trên phương diện này, Hàn Ngạo Kỳ và Khương Liên Tuyết hoàn toàn trái ngược với nhau.
Bất quá, như vậy thì đã sao? Dẫu cho nàng phán đoán dựa theo cảm tính, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc phán đoán của nàng là sai lệch.
Chỉ có trực diện đối mặt với kẻ kia, người ta mới biết hắn có bao nhiêu khủng bố, chỉ có chân chính giao chiến qua với hắn, người ta mới nhận thức được hắn đáng sợ đến nhường nào.
Người đứng từ bên ngoài, xa xa không nhìn tới được một góc nhỏ của thực lực thật sự của con quái vật kia.
Cho nên, Hàn Ngạo Kỳ hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Thật lâu sau, Hàn Ngạo Kỳ lại nói: “Người có thể giúp ngươi cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Ta xem trong học phủ này lại không thiếu nam tử tuấn kiệt.
Nếu ngươi nguyện ý, lại có bao nhiêu người có thể chối từ ngươi?”
“Chẳng phải ngươi đã nói, thiên kiêu trong học phủ này, không có ai sánh nổi với hắn sao?’ Khương Liên Tuyết lạnh nhạt đáp: “Như ta đã chọn người sẽ sánh vai đi bên cạnh ta, vậy thì ta phải chọn người xuất chúng nhất, ưu tú nhất.”
Hàn Ngạo Kỳ lắc đầu: “Ngươi luôn muốn tự bản thân mình phải hoàn hảo; cho nê, đối với bất cứ thứ gì liên quan đến ngươi, ngươi cũng muốn phải là hoàn hảo nhất.
Trên đời nào có sự tình gì thập toàn thập mỹ như vậy.
Ngươi chỉ đang tự làm khó bản thân thôi.”
“Thì tính sao? Chí ít, ta đang nỗ lực để đạt được thứ tốt nhất.”
Hàn Ngạo Kỳ lại một lần nữa lắc đầu: ‘Ngươi đang sai lầm.
Nam tử xuất sắc nhất chưa chắc đã là đối tượng phù hợp nhất cho ngươi.
Lựa chọn tốt nhất, có đối khi không phải là thứ mà ngươi vẫn nghĩ.”
Nói rồi, nàng không để ý đến Khương Liên Tuyết lâm vào trầm tư mà lập tức xoay người, mang theo hai vị nữ tùy tùng, đạp không rời đi.
Người sau vẫn còn lưu lại giữa lôi đài, hai con ngươi không có tiêu tự, nhìn về phía chân trời, xuất thần như không còn ý thức được thế giới bên ngoài.
Lại qua thật lâu, nàng mới hồi phục.
Hai bàn tay ngọc, thon, dài, nắm chặt lại.
Nàng khẽ thì thầm: “Ta lại không tin, bằng vào ta vẫn không chinh phục được.”
--------------------------------------------— QUẢNG CÁO —
Quay trở lại Thanh Châu, Nam Hoàng vực.
Bên trong tiểu thế giới mới được khai phát, thời gian đã đi qua hai mươi ngày kể từ khi Trần Nguyên đánh giết ba tên áo đen bí ẩn.
Kể từ sau thời gian đó, không còn có kẻ nào tiếp cận nhóm người Trần Nguyên thêm nữa.
Kỳ thực, cách mỗi mấy ngày vẫn có một vài nhóm tu sĩ nhỏ đi ngang qua bên ngoài mấy ngàn dặm.
Tu vi những người này không cao, đại đa số là Nhị phẩm, phần nhỏ có thể đạt tới Tam phẩm sơ kỳ, Tam phẩm tầng năm đã là tối cao.
Bất quá, những người này không ai tới gần phiến sơn mạch nơi bọn người Trần Nguyên tọa trấn.
Chỉ cần để Nguyệt Nhi để lộ ra một sợi khí tức của Tứ phẩm hậu kỳ đã đầy đủ dọa chạy những kẻ này.
Mặt khác, sự xuất hiện của những nhóm tu sĩ lạ mặt này để cho Trần Nguyên ngay lập tức nghĩ đến một vấn đề: Sự tồn tại của bí cảnh, e rằng đã bại lộ trước công chúng.
Phiến sơn mạch khô cằn mà bọn người Trần Nguyên đang ở đã thuộc về nơi rất sâu bên trong tiểu thế giới.
Trước đó, bọn hắn lấy tu vi Tam phẩm hậu kỳ, thực lực sánh ngang với Tứ phẩm, cũng phải mất thời gian không ngắn mới phi hành tới chốn này.
Ấy vậy mà giờ đây, bọn hắn liên tiếp gặp phải từng nhóm tu sĩ lướt qua.
Căn cứ tình huống như thế, ấn lấy lý thuyết thống kê tới nói, số lượng tu sĩ xâm nhập vào tiểu thế giới hẳn phải là rất nhiều.
Không biết rõ diện tích và phân bố địa hình của tiểu thế giới, Trần Nguyên khó mà làm ra phỏng đoán chính xác về số lượng tu sĩ đã xâm nhập vào đây; bất quá hắn có thể khẳng định, con số này phải được tính bằng hàng nghìn, thậm chí lên đến hàng vạn.
Đối với đây hết thảy, Trần Nguyên không có quá mức lo lắng.
Tại Nam Hoàng vực, Thanh Châu chỉ là một châu nghèo, đứng hạng áp chót trong hai mươi châu.
Thực lực của tu sĩ bản thổ không quá cao.

Tuy không nói hắn có thể tại đây hoành hành bá đạo không kiêng nể điều gì, thế nhưng để bảo hộ Lữ Như Yên an toàn vẫn là không có vấn đề gì.
Huống chi, luận về thủ đoạn, Lữ Như Yên sở hữu át chủ bài có lẽ còn nhiều hơn hắn đâu.
So sánh với điều đó, có vấn đề mà Trần Nguyên càng để tâm hơn.
Trong suốt hai mươi ngày này, Lữ Như Yên vẫn luôn một mực ở vào trạng thái không minh, tinh thần liên kết với Bạch Ngọc Thánh Liên, trợ giúp nó thanh tẩy Tà khí.
Nếu không phải Trần Nguyên liên tục kiểm tra trạng thái của nàng bằng Khởi Nguyên nhãn, hắn thật lo lắng nàng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bất quá, chỗ tốt Lữ Như Yên thu về quả thực là khổng lồ khó mà hình dung.
Hai mươi ngày trước đó, tu vi của nàng chỉ rơi vào khoảng Tứ phẩm tầng một trung đoạn thì giờ đây, nó được tăng lên thành Tứ phẩm tầng một cao đoạn, chỉ kém một bước liền trở thành Tứ phẩm tầng một đỉnh phong.
Bước tiến này, nghe thì như nhỏ bé không đáng kể nhưng kỳ thực lại là một tiến bộ dài.
Nên biết, một thiên tài tiêu chuẩn thông thường, tại Tứ phẩm cảnh giới cũng cần bỏ ra không ít hơn hai mươi năm để nâng lên một tầng tu vi.
Hai mươi ngày này, Lữ Như Yên thu hoạch bằng một thiên tài khổ tu năm năm.
Với điều này, Trần Nguyên chỉ có thể cảm thán: “Không hổ là bảo vật cấp bậc Thánh phẩm.” Cũng giống như trong Thánh Nhân trong thần thoại nâng đỡ một tên tiểu tu sĩ còn chưa thành tiên vậy, hiệu quả có lẽ không khác biệt đi đâu được.
Đúng lúc này, Trần Nguyên bỗng nhiên cảm thấy cỗ linh lực khủng bố ấp đến.
Rất mạnh.
Cỗ linh lực này mênh mông tựa như vũ trụ tinh không bao la vậy, rộng lớn vô biên, nhiều đến vô tận, mang đến cho người ta cảm giác áp bách kinh người, để người ta khó lòng mà giữ được bình tĩnh.
Không chỉ có linh lực, mà ẩn chứa trong cỗ năng lượng khủng bố tới cực điểm ấy còn có đạo vận lan tràn khắp thiên địa, huyền ảo vô cùng, cực kỳ tối nghĩa.
Trần Nguyên giật mình, hai con mắt mở ra, nhìn gắt gao về nơi đầu nguồn tản mát ra cỗ linh lực và đạo vận kinh khủng này.— QUẢNG CÁO —
“Lại là nó.” Hắn kinh ngạc nói thầm.
Nguyên lai, đầu nguồn của hết thảy những thứ này chính là Bạch Ngọc Thánh Liên, món bảo vật cấp bậc Thánh phẩm vẫn đang cùng Lữ Như Yên sinh ra cộng minh.
Bởi vì không ngừng được gột rửa bởi lực lượng của Nhược Thủy Thần thể từ Lữ Như Yên, cho nên, Thánh Liên đã lột bỏ đi những đường nét xám đen, ô uế và xấu xí, tạo ra tà khí và ý chí Tà Thần xâm nhập trong thời gian dài gây nên.
Giờ khắc này, toàn thân Bạch Ngọc Thánh Liên trở về màu sắc trắng muốt, bạch ngọc thuần khiết không nhiễm bụi bẩn, cao quý mà thánh khiết không lường được, trạng thái mà nó vốn nên có từ đầu.
Trần Nguyên dùng Khởi Nguyên nhãn thăm dò thì phát hiện, sợi tà khí cuối cùng còn lưu lại bên trong Bạch Ngọc Thánh Liên đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy bị mạnh mẽ rút ra ngoài, trả lại nội bộ Thủy thế giới một mảnh thế giới tinh thuần.
Hắn biết, công việc của Lữ Như Yên rốt cuộc cũng đến hồi kết.
Ông…
Bạch Ngọc Thánh Liên bỗng nhiên run nhẹ, trên thân phát ra thứ thanh âm ông ông, tuy không lớn, nhưng lại có thể vang dội phạm vi vạn dặm, ẩn chứa trong đó âm thanh của đại đạo, cộng hưởng với bản nguyên vạn vật.
Một lần Thánh Liên rung chuyển này, cả phiến sơn mạch kéo dài mấy ngàn dặm rung chuyển tựa như một trận động đất bất ngờ ập đến.
Cùng lúc đó, từ trên thân Thánh Liên, một cột sáng tường hòa, an lành, huyền diệu thoát ra khỏi khống chế xông thẳng lên chín tầng trời, soi rọi phạm vi vạn dặm, thanh tẩy, tịnh hóa tất cả những gì ô uế, bẩn thỉu, tà ác, đen tối không thuộc về thế giới này.
Thiên Lan, người không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh Trần Nguyên, đứng sóng vai với hắn, bình tĩnh nói:
“Thánh Liên muốn xuất thế.”.

Chương 229: Thánh Liên khuất phục


“Thánh Liên xuất thế?” Trần Nguyên kinh ngạc, hết nhìn qua Thiên Lan lại nhìn qua đóa Bạch Ngọc Thánh Liên cao chưa đầy một thước, tản mát ra cỗ khí tức thần thánh, thuần khiết không gì sánh bằng, khí thế xông thẳng lên chín tầng mây, ánh sáng nhu hòa, thanh tinh soi rọi khu vực phạm vi vạn dặm, chậm rãi thanh tẩy hết thảy Tà khí.
“Đây thật sự là Thánh Liên xuất thế gây nên dị tượng?” Trần Nguyên khó hiểu lặp lại.
Thư tịch từng đề cập qua, một kiện Tứ giai đỉnh tiêm bảo vật xuất thế cũng thể gây nên dị tượng oanh động khu vực rộng vạn dặm; Ngũ giai đỉnh tiêm bảo vật xuất thế thông thường có thể khiến cho dị tượng lan tỏa trong phạm vi trăm vạn dặm, phía trên còn có Lục giai, Thất giai,... Trần Nguyên nhìn lại dị tượng xung quanh khu vực, đạo vận lan tỏa ngàn dặm, ánh sáng thần thánh soi sáng vạn dặm. Phạm vi ảnh hưởng không tính là nhỏ nhưng tuyệt đối không thể xứng đáng với phẩm giai Thánh phẩm của Bạch Ngọc Thánh Liên.
Tựa như nhìn ra nghi hoặc của đối phương, Thiên Lan giải thích: “Đóa hoa sen này bị phong ấn, cho nên, dị tượng dẫn xuất chỉ là tiết lộ một phần nhỏ.”
Nghe vậy, Trần Nguyên lập tức hiểu ra. Lúc này, hắn mới nhớ tới, Bạch Ngọc Thánh Liên là Thánh phẩm cấp bậc bảo vật, nếu như không có biện pháp che đậy thích hợp, một tòa tiểu thế giới này đúng là không chứa nổi cấp bậc này tồn tại.
Lúc này, ánh sáng tỏa ra từ Thánh Liên mỗi lúc một nồng đậm, thứ năng lượng thuần khiết trên thân nó lan tỏa đến mọi ngóc ngách của sơn mạch, tà khí trong phạm vi vạn dặm đang lấy tốc độ càng lúc càng nhanh bị tịnh hóa; đạo vận quanh thân Thánh Liên trở nên dày đặc, huyền diệu không gì sánh bằng. Tại đây, tu sĩ chỉ cần ngồi xuống tham ngộ, thu hoạch là cực kỳ lớn.
Tuy nhiên, Trần Nguyên lại chẳng có tâm tình nào mà đi thu hoạch chỗ tốt ấy. Lữ Như Yên vẫn chưa rời khỏi trạng thái không minh, tinh thần của nàng vẫn còn liên kết chặt chẽ với Bạch Ngọc Thánh Liên. Mà theo lượng tà khí khổng lồ trong phạm vi vạn dặm bị Thánh Liên tịnh hóa, một phần năng lượng tinh thuần bị nó trả lại cho Lữ Như Yên, để cho khí tức của nàng điên cuồng tăng lên.
Quá trình này kéo dài đến một canh giờ vẫn chưa kết thúc. Tới thời điểm này, dị tượng của Thánh Liên xuất thế đã bắt đầu thu hút những tu sĩ gần đó tìm đến. Trần Nguyên kiểm tra qua, có ba nhóm tu sĩ riêng biệt đang thận trọng tiến về nơi này. Thực lực của đối phương không cao, lấy Nhị phẩm tu vi làm chủ, chỉ có một, hai người dẫn đầu mỗi nhóm đạt đến Tam phẩm sơ kỳ tầng thứ. Thực lực tổng hợp không thể nào tính là mạnh.
“Nguyệt Nhi.” Trần Nguyên triệu hoán ra Nguyệt Nhi: “Ngươi đi dọa lui đám người kia, đừng để bọn chúng đến gần nơi này.”
“Vâng, công tử.” Nguyệt Nhi khẽ gật đầu đáp lại, sau đó thân ảnh đằng không mà lên, hướng về phía một nhóm người mà đi.
Không qua bao lâu, Nguyệt Nhi tiếp cận nhóm tu sĩ đầu tiên. Nàng chỉ cần để lộ ra một tia khí tức từ Tứ phẩm hậu kỳ tầng thứ tồn tại đã đầy đủ dọa sợ bọn hắn. Hai nhóm tu sĩ phía sau cũng không ngoại lệ. Trần Nguyên căn dặn Nguyệt Nhi trông coi ngoại vi vạn dặm, không để cho những vị khách không mời mà tới đến gần Thánh Liên. Những chuyện về sau, hắn liền không quản nữa. Lấy mảnh đất nghèo như vùng Đại Càn Vương triều này, số lượng tồn tại có thể đe dọa đến Nguyệt Nhi lác đác không có mấy.
Lại một canh giờ nữa qua đi. Tà khí trong phạm vi vạn dặm đã bị Bạch Ngọc Thánh Liên thanh tẩy hầu như không còn. Tu vi của Lữ Như Yên cũng bị mạnh mẽ đẩy lên đến Tứ phẩm tầng một đỉnh phong, khoảng cách bước vào tầng hai chỉ còn thiếu một bước.
Cùng lúc đó, ánh sáng trên Thánh Liên trở nên rực rỡ vô cùng, đại đạo thanh âm từ nó vang lễn mỗi lúc một thịnh, chỉ một tiếng ‘ông’ nho nhỏ vào trong tai người ta cũng đầy đủ để đê giai tu sĩ lâm vào đốn ngộ. Rồi theo Thánh Liên rung động mạnh mẽ, nó đột nhiên chuyển động. Thánh Liên hướng thẳng tới vị trí của Lữ Như Yên, ngươi vẫn đang lặng lẽ xếp bằng, hai mắt nhắm hờ ở trong trạng thái không minh. Không một dấu hiệu báo trước, Thánh Liên, cứ như thế, định vị ngay vị trí mi tâm của nàng, bay thẳng đến đó, sau cùng hóa thành một chùm sáng rồi tiến vào bên trong.
Mọi chuyện diễn quá nhanh, đến nỗi Trần Nguyên không kịp phản ứng. Hắn sau đó ngay lập tức bay đến bên Lữ Như Yên, vội vã mở ra Khơi Nguyên nhãn để kiểm tra tình huống của nàng. Một lần kiểm tra, hắn không khỏi kinh ngạc: “Cái này…”
Ở bên cạnh, Thiên Lan cũng nhẹ nhàng đi tới, trong hai con mắt lóe lên vẻ khác lạ, càng nhiều là ngoài ý muốn: “Thật không nghĩ tới, Bạch Ngọc Thánh Liên cấp bậc này bảo vật, vậy mà lại nguyện ý ủy khuất đi theo cô bạn gái nhỏ của ngươi cái này tiểu tu sĩ.”
So với Thiên Lan, Trần Nguyên càng lấy làm khác lạ. Bởi vì, ở trong Khởi Nguyên nhãn, hắn nhìn thấy, Thánh Liên thế mà đang dung nhập vào thức hải của Lữ Như Yên, lợi dụng thủy pháp tắc tìm cách đồng hóa hoàn mỹ với Thủy hệ thể chất của nàng, cố gắng trở thành một thể với Lữ Như Yên. Nếu như phải mô tả một cách chính xác, vậy thì Bạch Ngọc Thánh Liên hiện tại rất giống như đã trở thành Bạn Sinh Linh bảo của Lữ Như Yên, tương tự như tình huống của Dịch Phong vị Đại Khí Vận giả đầu tiên mà hắn gặp vậy. Chỉ có điều, khác biệt giữa hai người là, Dịch Phong sở hữu bạn sinh linh bảo là trời sinh linh bảo, trong khi Lữ Như Yên thì không phải.
Trần Nguyên cau mày, thì thầm: "Vì sao Thánh Liên sẽ lựa chọn nàng để cộng sinh? Là do Nhược Thủy Thần thể đặc thù gây nên cộng minh giữa cả hai trước đó sao?"
Đối với tình huống hiện tại, hắn ôm lấy tâm lý đề phòng cực sâu. Mặc dù có Thánh Liên trở thành bạn sinh linh bảo là thiên đại tạo hóa khó có thể tưởng tượng, thế nhưng, tại trước khi xác định lợi ích và tai họa trong đó, hắn không dám buông lỏng. Ai có thể chắc chắn, ở trong này không có tai họa ngầm.
Thiên Lan cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Nhược Thủy Thần thể quả nhiên không tầm thường, vậy mà có thể khiến cho cả Bạch Ngọc Thánh Liên nhận chủ."
Trần Nguyên vừa nghe lời này thì khẽ giật. Hắn một lần nữa mượn nhờ Khởi Nguyên nhãn kiểm tra lại. Quả nhiên, hắn phát hiện, Bạch Ngọc Thánh Liên không phải chỉ đơn giản trở thành bạn sinh linh bảo của Lữ Như Yên như vậy. Thay vào đó, mối quan hệ giữa cả hai không phải ngang hàng, Bạch Ngọc Thánh Liên ở trong này tựa hồ như càng thấp đi một bậc, dường như nhận được một cỗ lực lượng thần bí áp chế.
"Điều này… " Trần Nguyên không nói nên lời, sau cùng chỉ có thể thốt ra một câu: "Xem ra là ta đánh giá thấp Nhược Thủy Thần thể."
Đúng thế, ngoại trừ Thần thể, Trần Nguyên không nhìn ra trên thân Lữ Như Yên có điểm gì khác thường có thể áp chế Bạch Ngọc Thánh Liên cấp bậc này bảo vật. Tứ phẩm tầng một tu vi? Chút ấy tu vi, đừng nói là Thánh vị cấp bậc đại năng, dù là Khinh Vũ Chân quân loại kia Lục phẩm tầng chín tu sĩ cũng mạnh hơn Lữ Như Yên hàng triệu tỷ lần. Đúng thế, hàng triệu tỷ lần, là có mười lăm chữ số không phía sau. Khác biệt này đã không thể dùng sâu kiến để hình dung.
Vừa lúc này, Lữ Như Yên tỉnh lại. Hai con mắt đẹp, sáng rõ lại nhu tình tựa thu thủy của nàng mang theo hoang mang, hốt hoảng lại có một chút lo lắng. Nàng vội vã xoay trước, tìm sau, cho đến khi tìm thấy thân ảnh quen thuộc mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Nguyên thấy nàng tỉnh lại, lộ ra mỉm cười, ân cần hỏi: “Lữ cô nương đã tỉnh. Thế nào, cô nương có cảm thấy bất cứ nơi nào khác thường?’
Mặc dù Lữ Như Yên còn cảm thấy có chút mơ hồ, thế nhưng nghe người trong lòng hỏi như vậy, bản năng vẫn là nội thị, kiểm tra thân thể một lượt.
“A.” Nàng kinh ngạc khẽ thốt, thanh âm yêu kiều đến cực điểm: “Như Yên vậy mà bước vào Tứ phẩm Thượng nhân cảnh giới?”
Trần Nguyên khẽ gật đầu: “Đúng là như thế. Hơn thế nữa, Lữ cô nương còn một bước đạt tới Tứ phẩm Thượng nhân tầng một đỉnh phong đâu, khoảng cách đột phá chỉ còn một bước. Không chỉ có cô nương,ngay cả ta cũng đạt đến chỗ tốt không nhỏ.”
Nói rồi, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn thả ra cỗ khí tức hùng hậu, mênh mông không gì sánh bằng, chỉ độc thuộc về Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ.
“Trần công tử, ngươi… vậy mà cũng đột phá.” Nói rồi, biểu cảm của nàng mang theo vui mừng, thành tâm nói: “Chúc mừng Trần công tử, sớm một bước thành tựu Tứ phẩm.”
“Lữ cô nương cũng như vậy đâu, chưa đến ba mươi tuổi liền thành tựu Tứ phẩm, dù là toàn bộ Minh Nguyệt giới bới móc ra lịch sử cũng chẳng tìm đến cái thứ hai.”
Đừng nói là Minh Nguyệt giới, cho dù là ba nghìn thế giới cũng khó mà tìm được cái thứ hai có tạo hóa lớn đến cỡ này. Có lẽ, chỉ có La Sát Đại Thánh dạng này thiên tư tung hoành, trấn áp một thế hệ đại năng mới có đến bực này thành tựu kinh người.
Lữ Như Yên lại cười, hai con mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm, cười nói: “Chẳng phải còn có một người thứ hai ở đây sao?”
Trần Nguyên sững sờ: “Nha, đúng. Ta bồi tiếp Lữ cô nương cùng một chỗ tiến vào Tứ phẩm. Bất luận là điều gì, ta vẫn sẽ bồi tiếp Lữ cô nương cùng một chỗ.”
Lữ Như Yên nghe vậy, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
“Khục…” Đột ngột, một thanh âm không hài hòa đánh gãy hai người: “Kỳ thực, ta tại trước đây mấy ngày cũng thành tựu Tứ phẩm.” Thiên Lan mặt không thảy đổi, bình thản nói ra.
Lữ Như Yên giật mình, lúc này mới nhớ ra nàng vẫn còn một người bạn đồng hành khác. Trần Nguyên cũng sửng sốt, khóe miệng giật giật. Trước đó không lâu, nàng cũng bước vào Tứ phẩm? Có quỷ mới tin nàng. Hắn thấy, Thiên Lan là cố ý phá hủy bầu không khí.
Bất quá, cũng bởi sự can thiệp của Thiên Lan mà cuộc trò chuyện rốt cuộc quay trở lại trọng điểm. Lữ Như Yên có chút mê mang, hỏi thăm:“Trần công tử, trước đó đã xảy ra chuyện gì?’
“Lữ cô nương không nhớ rõ?”
“Không rõ ràng.” Lữ Như Yên nhẹ lắc đầu: “Như Yên chỉ nhớ, ba người chúng ta cùng nhau đi đến mảnh sơn mạch cằn cỗi này bởi vì có thứ gì đó đang kêu gọi Như Yên. Bất quá, cụ thể là cái gì, Như Yên cũng không rõ ràng. Chuyện đến đằng sau, Như Yên càng mơ hồ.”
Đích thực là như vậy, ký ức rõ ràng của nàng chỉ dừng lại tại việc đặt chân vào mảnh sơn mạch này; toàn bộ những hành động sau đó, bao quát cả việc trợ giúp Bạch Ngọc Thánh Liên thanh tẩy tà khí, tiến vào trạng thái không minh, tiếp thu đạo vận từ Thánh Liên, hấp thu cỗ năng lượng tinh thuần khổng lồ, đột phá cảnh giới, hết thảy đều diễn ra trong vô thức, hoàn thành bởi bản năng. Ký ức của nàng về những điều này đều không rõ ràng.
Trần Nguyên cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn. Hắn chậm rãi giải thích: ‘Chuyện này này tương đối phức tạp. Lúc đó, ...”
Kế đó, Trần Nguyên một năm một mười, cẩn thận đem những gì đã diễn ra thuật lại một lượt cho Lữ Như Yên, bao quát cả việc nàng được Bạch Ngọc Thánh Liên kêu gọi tới trợ giúp tịnh hóa Tà khí, cả việc bên trong Trấn Tà giếng trấn áp một tồn tại kinh khủng, lại đến cả việc bên trong Thánh Liên có cất giấu tàn hồn của một vị đại năng,... Ngoại trừ việc lai lịch thật sự của Thiên Thủy Chân Thánh và Tà thần cùng với việc hắn chính diện giao phong với Tà Thần, Trần Nguyên không có giấu diếm điều gì. Về phần tại sao cần giấu diếm nàng những điều kia? Lấy tu vi cùng cảnh giới của nàng hiện tại, biết đến những điều này cũng là vô ích, thậm chí còn có thể sinh ra cản trợ trên con đường tu luyện.
“Nói như vậy, tất cả chúng ta đều được nhận tạo hóa từ Bạch Ngọc Thánh Liên thứ bảo vật kia rồi.” Lữ Như Yên gật gù nói ra. Sau một lúc, nàng nghĩ đến cái gì, bỗng hỏi: “Vậy, Thánh Liên lại đi đâu rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.