Trần Nguyên nhìn thoáng qua màn sương mù như thể kết tinh từ máu tươi, đỏ ngòm, tanh tưởi, ghê tởm và báng bổ.
Không thể nhìn bằng mắt, thần thức cũng vô dụng, như vậy, hắn đâu có khác gì bị khóa lại toàn bộ giác quan? Đến nỗi tai nghe? Ở đẳng cấp này chiến đấu, pháp thuật, kỹ năng, kiếm khí,...!các loại công kích đã sở hữu tốc độ nhanh hơn hàng trăm lần tốc độ âm thanh.
Người ta đủ chết cả trăm lần trước khi nghe được phong thanh đối phương tấn công.
Phản ứng đầu tiên của Trần Nguyên theo bản băng khi này là phòng thủ.
Phòng thủ toàn thân.
Bất Diệt Kim Cương thân vận chuyển toàn bộ.
Cả thân thể hắn trở nên trong suốt, lóng lánh như kim cương, da thịt của hắn trở nên cứng rắn, bền chắc không gì phá nổi.
Quả nhiên, chỉ ngay phía sau một phần trăm cái nháy mắt Trần Nguyên sử dụng Bất Diệt Kim Cương thân, hàng trăm, hàng ngàn lưỡi kiếm khí gào thét trong gió, xé rạch làn sương mù đỏ tươi, theo nhau mà đến.
Những lưỡi kiếm khí này không ngừng bổ lên người hắn, liên miên bất tuyệt tựa như một dòng thác bất tận, cào cấu, cắn xé, lướt qua lớp da óng ánh, sáng loáng tựa như kim cương của hắn.
Mặt đất, bầu trời, sông núi cũng chịu những đợt dư ba kiếm khí hoành hành, bổ ra những vết chém sâu hoắm, hẹp, dài đến hàng dặm, chằng chịt như những vết sẹo xấu xí, ngổn ngang bên trên đại địa.
Thế nhưng là, vô biên vô tận kiếm khí sắc bén ấy, lại chẳng thể phá nổi phòng ngự của Bất Diệt Kim Cương thân.
Trần Nguyên đứng đó, sừng sững như một ngọn núi bất động, vững chãi như một tòa thành trì tuyên cổ, tồn tại qua vô tận tuế nguyệt, không có mảy may một tia dấu hiệu suy suyển trước từng đợt tấn công như vũ bão.
Hắn vốn định dựa theo góc độ công kích của đối phương, truy ngược về đầu nguồn để tiến hành phản kích bất ngờ.
Đáng tiếc, công kích thực sự dày đặc lắm, muốn truy tìm tới bản thể đối phương không phải là việc dễ dàng.
Trần Nguyên không phải là kẻ ưa bị chịu đòn bị động.
Hắn chịu đựng công kích chừng hai hơi thở, không truy tìm ra bản thể kẻ địch, thì thi triển Tung Địa Kim Quang.
Thân thể hắn lóe sáng trong chớp mắt, biến mất giữa làn sương mù đặc sệt, đỏ au màu máu rồi gần như đồng thời hiện ra ở vị trí hai trăm dặm bên ngoài làn sương mù.
Chỉ là, Trần Nguyên chưa kịp làm ra động tác tiếp theo thì hắn bỗng chốc cảm nhận được không khí xung quanh hắn bỗng nhiên ngưng kết lại, đặc sệt, khiến cho cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Càng quan trọng hơn, cử động chân tay, tốc độ lưu chuyển linh lực của hắn cũng tại đó chậm hơn rất nhiều, như thể cả thân hình hắn bị ngâm trong đầm lầy, chịu áp lực hạn chế, gò ép từ bốn phương tám hướng vậy.
“Là có chuẩn bị trước.
Động tác của ta bị đoán được?” Một ý nghĩ lóe qua trong đầu Trần Nguyên.
Bất quá, hắn không có nhiều thời gian suy đoán.
Một trong ba kẻ áo đen, tay cầm chiếc búa lớn, cán dài nửa trượng, đúc từ nguyên kim sáng bóng, nặng nề vô cùng hướng hắn đập tới.
Trần Nguyên nhìn ra, tên này chính là kẻ thủ lĩnh, tu vi là Tứ phẩm tầng hai.
Kẻ này trước đó sử dụng một kiện Tứ giai trung kỳ pháp khí phòng ngự chống đỡ Lôi Đình kiếm khí của Trần Nguyên, khóe miệng đến giờ vẫn còn vết máu, thể nội khí tức có phần hỗn loạn, rõ ràng dù mượn nhờ pháp khí chống đỡ thì kẻ này vẫn thụ thương không nhẹ.
Không chỉ có thế, tên áo đen chỉ còn một tay lúc này cũng bấm pháp quyết.
Theo hắn hoàn thành kết ấn, hàng trăm, hàng ngàn sợi dây leo, thân to như cổ tay, dẻo dai hơn vạn lần sắt thép bỗng nhiên từ dưới đất nhô lên, như những con mãng xà có ý thức, nhanh nhẹn đến cực điểm cuốn lấy chân, tay, cổ, thân hình của Trần Nguyên, khóa chặt lại thân thể hắn.
Cùng lúc đó, chiếc búa lớn trong tay tên thủ lĩnh bổ xuống.
Linh lực cuồn cuộn bị ngưng tụ lại, toàn bộ giải phóng như một tòa núi khổng lồ đổ sập xuống, nghiền ép hết thảy vạn vật bên dưới.
Ngay cả địa ở mấy dặm dưới chân Trần Nguyên lúc này cũng bắt đầu lộ ra nứt tóa, chao đảo.
Sông núi, đất đá trong phạm vi ngàn dặm nhấc lên gió lớn ngập trời, càn quét qua hết thảy.
Trần Nguyên động một cái ý niệm, từ trong nhẫn trữ vật của hắn bay ra một chiếc khiến chắn hình tròn, bề mặt màu ám kim, rộng chừng ba thước, dày ba tấc, nhìn qua tương đối cổ lão.
Ám Huyền Thuẫn.
Một cái Tứ giai hạ đẳng pháp khí phòng ngự mà Trần Nguyên thu hoạch chiến lợi phẩm từ cuộc chiến tại Thần Hà sơn gần tám năm trước.
Linh lực trong người Trần Nguyên cấp tốc rót vào bên trong hộ thuẫn.
Hàng trăm phù văn trên bề mặt hộ thuẫn phát sáng lập lòe, huyền diệu vô cùng.
Kích thước của hộ thuẫn cũng theo đó lớn dần lên.
Ba thước… năm thước… một trượng… hai trượng… bốn trượng… mười trượng… cho đến khi, hộ thuẫn đủ lớn để sánh ngang với một ngọn núi nhỏ.
Lúc này, công kích của tên thủ lĩnh cũng đánh tới.
Uy áp nặng nề như một vạn ngọn núi lớn ầm ầm đổ xuống theo cú giáng búa của hắn lại đột ngột bị chặn lại bởi Ám Huyền thuẫn, cổ lão và nặng nề.
Hai cỗ lực lượng khủng bố va chạm với nhau, tạo ra một vụ nổ dữ dội; sóng xung kích khủng bố nhấc lên, quét ngang khu vực bán kính ba trăm dặm tính từ nơi va chạm; âm thanh đùng đùng nổ vang, chấn cả bầu trời như trầm xuống, mây trắng càng là bị đánh xơ xác, tan tác.
Tên thủ lĩnh bị phản chấn hất văng trở lại.
Hai tay hắn run lên lẩy bẩy, xương cốt hai cánh tay rạn nứt, khóe miệng xuất hiện thêm một tia máu mới.
Một cú phản chấn vừa rồi, rõ ràng mạnh hơn hắn tưởng tượng, cũng mạnh hơn hắn có thể chịu đựng khá nhiều.
Ám Huyền Thuẫn thu về.
Cũng bởi nằm dưới Ám Huyền Thuẫn thủ hộ mà Trần Nguyên không nhận một chút thương tổn nào.
Cùng với hắn không nhận thương tổn là hàng trăm, hàng ngàn dây leo vẫn còn chặt chẽ cuốn lấy hắn.
Trần Nguyên không gấp gáp.
Hạo Nhiên chính khí quanh thân hắn nổi lên, cuồn cuộn như một dòng sông lớn, vô biên vô tận.
Kế tiếp đó, hàng trăm thanh Hạo nhiên kiếm khí ngưng tụ giữa không gian, mỗi thanh khẽ rung động, phát ra âm thanh ông ông cộng hưởng, tạo thành thứ kỳ quan hùng vĩ trong không trung.
Chúng nhanh chóng phân ra ba đường: một nhóm chuyển động xung quanh Trần Nguyên, liên tiếp phóng thích kiếm khí sắc bén ngút trời, không ngừng chặt đứt những dây leo trói quanh người Trần Nguyên; một nhóm hóa thành dòng lũ kiếm khí, khóa chặt lấy tên áo đen cụt tay; mà nhóm cuối cùng thì như những mũi lao, thẳng tắp phóng về phía tên thủ lĩnh vừa bị hất ra xa, thương thế không rõ.
Thế mà, còn chưa kịp Trần Nguyên hoàn thành công kích, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng ba động mãnh liệt từ ở phương Bắc.
Dõi mắt nhìn lại, hắn phát hiện ra tên áo đen thứ ba đang giương lên trường cung, là cây Xạ Tinh cung hắn từng sử dụng trước đó.
Chỉ là lúc này, hắn dường như phục dụng một loại đan dược tạm thời gia tăng thực lực nào đó.
Năng lượng dao động trên mũi tên so với công kích phía trước còn mạnh hơn gấp mười lần; lực lượng ngưng tụ giờ đây không phải là tiếp cận Tứ phẩm tầng bốn nữa mà là Tứ phẩm tầng năm, hơn nữa còn là tương đương với Tứ phẩm tầng năm hậu kỳ.
Đồng thời, Trần Nguyên phát hiện ra, giữa ngực hắn có loại cảm giác quen thuộc.
Chờ đến khi nhìn xuống, hắn mới giật mình phát hiện ra, nguyên lai, trên ngực hắn không biết từ khi nào đã có một ấn ký, tương tự như thứ lúc trước đã để hắn lĩnh một mũi tên xuyên qua nửa trái tim.
“Ấn ký được đánh vào trên đầu những sợi dây leo.” Trên Nguyên chợt có minh ngộ.
Bất quá, bây giờ không phải là thời gian suy xét những thứ này.
Ưu tiên hàng đầu là đối phó với công kích của đối phương.
Hai con mắt của Trần Nguyên ngay lập tức lóe lên ánh sáng kim quang, tròng mắt phát sáng, màu sắc biến thành hoàng kim.
Kim Cương Nộ Mục một lần nữa xuất thế.
Hai chùm quang mang sáng chói, song song, thẳng tắp xuyên thủng qua khoảng cách ngàn dặm trong thời gian ngắn hơn một phần ngàn hơi thở, trực diện công kích kẻ địch.
Tên địch nhân áo đen vốn đang ở vào giai đoạn quan trọng ngưng tụ lực lượng, không có thời gian phản ứng, cũng không có tinh lực phân tán, tự nhiên không có cách tránh đi công kích này.
Vậy mà, tại thời khắc Trần Nguyên cho rằng hai chùm sáng Kim Cương Nộ Mục chuẩn bị oanh kích kẻ địch, công kích của hắn cứ như thế xuyên qua thân ảnh đối phương, giống như hết thảy chỉ là ảo giác, cuối cùng gây nên chấn động trên đường biên kết giới phía xa.
“Không.
Là ảo ảnh.” Trần Nguyên ngay lập tức nghĩ đến.
Loại thủ đoạn này, đối phương từng sử dụng qua một lần.
Hắn cũng một lần ăn thiệt thòi từ Kim Cương Nộ Mục, hẳn đã sớm nghĩ đến biện pháp ứng phó.
Quả nhiên, thân ảnh của kẻ địch ở bên ngoài ngàn dặm trong tức khắc mờ đi rồi biến mất không còn dấu vết.
Ngay sau đó, một nơi khác cũng sinh ra dao động năng lượng tương tự, chỉ có điều cường độ mạnh hơn một chút, khoảng cách tới Trần Nguyên chưa đầy trăm dặm
Trần Nguyên muốn đánh gãy đối phương phát động công kích.
Đã muộn.
Công kích đã được phát động.
Pháp khí phòng thủ cũng không có khả năng chặn lại mũi tên này.
Trần Nguyên không còn lựa chọn nào khác ngoài vận dụng Bất Diệt Kim Cương thân chống đỡ.
Lần này, hắn còn sử dụng sức mạnh lớn hơn.
Nhanh hơn cả một nháy mắt, sức mạnh tương đương với mười tỷ tấn thuốc nổ toàn bộ được giải phóng.
Băng ngang qua khoảng cách chưa đầy trăm dặm với tốc độ của một tia chớp, cỗ sức mạnh đủ để đánh chìm cả một lục địa ấy bị áp súc, bị dồn nén, bị hội tụ lại vào một phần diện tích chỉ tương đương với tiết diện một sợi tóc.
Bất Diệt Kim Cương thân gánh chịu hết thảy sức phá hoại nằm ngoài sức tưởng tượng của phàm nhân kia.
Cũng như lần trước, không có lực lượng bạo tạc oanh oanh liệt liệt, không có sức mạnh hủy thiên diệt địa, lại càng không có sóng xung kích lậy tung chín tầng mây.
Hết thảy sức mạnh, được hoàn mỹ chuyển hóa thành sức xuyên thấu, chỉ nhằm để đánh thủng phòng ngự của kẻ địch.
Trần Nguyên lăng không bị đánh lùi lại mấy dặm mới bình ổn được thân hình.
Hắn liếc nhìn xuống vết thương trước ngực.
Giống y hệt trước đó.
Bên trên lớp da và cơ trong suốt như lưu ly hoàn mỹ, giờ đây xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, xung quanh là vô số vết rạn nứt như thủy tinh vỡ.
Mũi tên đã xuyên thấu vào phân nửa trái tim, máu chảy ra dòng dòng.
Mũi tên này mang lực lượng mạnh hơn trước mười lần.
Trần Nguyên cũng tương ứng tăng cường lực lượng Bất Diệt Kim Cương thân.
Tên áo đen bắn tên nhìn thấy cảnh này, miệng không nhịn được mà chửi thầm: “Mẹ nó, tên này là quái vật sao?”
Sức phòng thủ mà Trần Nguyên bày ra đã đầy đủ sánh ngang với một tôn Tứ phẩm tầng chín đỉnh phong, nửa bước đạp vào Ngũ phẩm Chân nhân, hơn nữa, còn là tu sĩ luyện thể.
Bất quá, hắn cũng không có bao nhiêu kinh hoàng.
Trần Nguyên cùng lúc phát hiện ra điều bất thường.
Cửu Tức Phục Khí không thể cấp tốc hồi phục thương thế của hắn.
Hắn cau mày, âm thầm tra xét vết thương thì thấy tại nơi thương tích, bao quát cả trái tim và da thịt, nhiễm lên một loại chất dịch màu tím, hôi thối và ô uế.
Nó đang không ngừng ăn mòn vào thân thể hắn, vô hiệu hóa linh khí, theo mạch máu đi khắp thân thể.
May mắn, hắn còn có pháp thuật cấp cao Cửu Tức Phục Khí.
Bằng cách không ngừng thi triển pháp thuật này, trong cơ thể hắn sinh ra một loại cân bằng giữa chất tộc và sức phục hồi.
Ba kẻ tấn công đã sớm dự liệu đến điều này.
Chúng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Tên áo đen một tay, tay còn lại nhấc lên đoản kiếm, thân hình thoắt một cái biến mất rồi thình lình xuất hiện ngay kế bên Trần Nguyên, tốc độ cực nhanh, dứt khoát tung ra một kiếm vào vị trí hiểm yếu của kẻ địch.
Trần Nguyên vung ra Lôi Đình kiếm, đánh văng công kích của đối phương.
Tên áo đen chẳng những không rút lui mà lợi dụng dư lực, đổi một phương hướng công kích khác, nhắm đế vị trí vết thương của kẻ thù.
Trần Nguyên khẽ lắc người, tốc độ cực nhanh tranh đi một kiếm kia rồi phản đòn vào giữa thân hình đối phương…
Cứ như thế, hai bên liên tiếp ra chiêu không ngừng, chưa qua ba hơi thở mà cả hai bên đã tung ra mấy vạn đòn công kích.
Trần Nguyên thắng ở sức mạnh và tốc độ, đối phương lại mạnh ở kinh nghiệm và sự linh hoạt.
Và quan trọng nhất, Trần Nguyên thua thiệt vì không ngừng phải áp chế thương thế trên thân dẫn đến thế trận lâm vào cân bằng.
Cũng lúc này, tên thủ lĩnh xông trở lại.
Trên tay hắn là cây pháp khí dạng búa khổng lồ khi nãy.
Hai cánh tay hắn gồng lên những khối cơ bắp to đùng, rắn chắc như thép đúc.
Bằng toàn bộ thể lực và linh lực, hắn tung ra đòn mạnh nhất nhắm thẳng đến Trần Nguyên.
Người sau ngay lập tức sử dụng Lôi Đình kiếm, chém ra một đạo Lôi Đình kiếm khí khủng bố, xé toạc không gian đẩy lui tên áo đen một tay.
Cùng lúc, Trần Nguyên một tay khác vung ra Minh Không quyền, chính diện va chạm với pháp khí của tên thủ lĩnh.
Va chạm dữ dội quét sạch không gian, sóng xung kích khủng bố nhấc lên đại địa, dìm xuống mây trời, lật tung rừng rậm, rút cạn sông hồ.
Cả Trần Nguyên và tên thủ lĩnh bị đánh hất ngược về phía sau.
Tên áo đen thứ ba lập tức phát động công kích tầm xa.
Một đầu hỏa long dài đến năm vạn trượng, đầu nó lớn như một tòa núi nhỏ, sừng sững và uy nghiêm, khủng bố và nóng bỏng hướng thẳng đến Trần Nguyên mà tấn công.
Tên áo đen vừa tránh thoát được Lôi Đình kiếm khí cũng quay trở lại chiến trường, đoản kiếm trên tay đã được đổi thành một kiện pháp khí hình chiếc quạt ba tiêu khổng lồ.
Theo một cú vung quạt, cuồng phong nhấc lên, cát bụi che kín trời đất, khiến cho cả vùng rộng ngàn dặm mất đi ánh nắng mặt trời.
Bên trong cơn cuồng phong kinh khủng ấy còn là vô cùng vô tận những lưỡi kiếm khí sắc bén ẩn chứa bên trong.
Hai đạo pháp thuật khủng bố đến cực hạn cùng một lúc phủ lên đầu Trần Nguyên.
Trần Nguyên không có bao nhiêu rối loạn.
Hắn nhìn qua hai đợt công kích, trong đầu không ngừng mô phỏng các bước hành động.
Linh lực tự động vận chuyển quanh thân, sẵn sàng phát động bất cứ ma thuật nào.
…
Đại chiến giữa Trần Nguyên và ba tên áo đen hết sức căng thẳng.
Thời gian chớp mắt một cái, ba canh giờ đi qua.
Lúc này, hai bên đạt thành một loại ăn ý nào đó, thu hồi công kích, đứng về hai phía trận doanh.
Trên thân hình cả bốn người đều mang ít nhiều những vết thương lớn nhỏ.
Đặc biệt là ba kẻ áo đen, khí tức hỗn loạn đến cực điểm, khắp thân hình là những vết thương chưa kịp lạnh dù cho có sử dụng sức hồi phục khủng bố của Tứ phẩm tu sĩ.
Máu và thịt của bọn hắn đã vẩy khắp đại địa.
Ngược lại là Trần Nguyên, ỷ lại có Bất Diệt Kim Cương thân, trên thân không có bao nhiêu vết thương; nếu có cũng chỉ là đối phương vận dụng đại chiêu, trải qua một phen bố trí tỉ mỉ để dồn hắn vào đường cùng, lại sử dụng thêm độc tố để ngăn Cứu Tức Phục Khí hồi phục.
Trần Nguyên trên thân có cả thảy năm vết thương như thế: Hai do Xạ Tinh Cung gây nên, một do một cây trường thương quỷ dị, một do một cây Tứ giai đỉnh cấp pháp khí dạng kiếm và cái cuối cùng do một chiếc Hồ Lô quỷ dị mang hỏa độc.
Tên thủ lĩnh giờ đây, sắc mặt nghiêm túc đến cực điểm, nhìn chằm chằm vào nam tử sở hữu dáng người, gương mặt cùng khí chất phổ thông đến cực điểm.
Trong đầu hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng chắc chắn hai điều.
Một, kẻ này không thể nào là mục tiêu truy tìm của bọn hắn.
Hai, cho đến giờ phút này, cơ hội để bọn hắn đánh gục đối phương, dù trả giá bằng sinh mệnh của chính mình, đã không còn đủ một phần mười.
Giờ đây, tên thủ lĩnh đã bắt đầu tính toán đường lui.
Lấy thực lực mạnh quá sức tưởng tượng của kẻ địch, e rằng quá trình rút lui sẽ không dễ dàng như những gì đã nghĩ.
Lúc này, Trần Nguyên đột ngột lên cười nói: “Ta phải cảm tạ ba người các ngươi.”
Trần Nguyên lộ ra nụ cười thoải mái, hết sức tự nhiên, không có một chút biểu cảm nào là của kẻ thân chịu thương nặng và vừa trải qua ác chiến cả.
Mà ba kẻ áo đen vừa nghe được điều này, lông mày không khỏi nhíu chặt.
Một cỗ dự cảm bất an trỗi dậy trong lòng bọn hắn.
Tên thủ lĩnh hỏi lại: “Vì cái gì cảm ơn chúng ta?”
“Bởi vì nhờ có các ngươi, ta mới phát hiện ra bản thân ta còn nhiều thiếu sót đến như vậy trong đấu pháp.
Tính toán chiến thuật, quá trình điều tiết linh lực, sự phối hợp giữa các pháp thuật, cách di chuyển, cách quan sát, khả năng đọc nhịp điệu của kẻ địch, giăng bẫy, mồi nhử, động tác giả,...!có rất nhiều thứ mà chỉ có trải qua ba canh giờ chiến đấu vừa rồi, ta mới có chỗ ngộ ra.” Trần Nguyên bình tĩnh đáp lại.
Tên thủ lĩnh càng bất an hơn: “Ngươi nói, trong ba canh giờ vừa rồi, ngươi lấy chúng ta ra để ma luyện bản thân?’
“Đúng thế.
Tu vi của ta tăng lên quá nhanh, ta lại không có cơ hội đấu pháp với đối thủ cùng cấp bậc, cho nên, ta không có nhiều cơ hội sử học hỏi kinh nghiệm thực chiến.
Vừa vặn,ba người các ngươi là đối tượng thử nghiệm tốt.”
Tên thủ lĩnh nghe vậy.
Hắn từ trong thâm tâm nổi giận.
Bất kỳ một kẻ nào bị mang ra là đá mài dao, là bàn đạp để tôn lên người khác đều sẽ giận dữ.
Chỉ là, quá trình huấn luyện dài dằng dặc và khắc nghiệt khủng khiếp khiến cho hắn đạt đến khả năng khống chế cảm xúc vô cùng tốt.
Tên thủ lĩnh nói, thanh âm không mang theo bao nhiêu tâm tình:
“Cho nên, ngươi cũng khiến cho bản thân chịu thương nặng.
Mặc dù lấy thực lực của chúng ta hiện tại, khả năng cầm xuống ngươi không đến một phần mười; thế nhưng đổi lại là ngươi, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần có thể giữ lại tại đây? Lúc này ngươi nói ra lời như thế lại có ý nghĩa gì?”
Trần Nguyên khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Các ngươi không hiểu.
Ba canh giờ vừa qua chiến đấu với các ngươi, ta sử dụng không đến một phần mười thực lực.”
Theo thanh âm của Trần Nguyên vừa dứt, khi cả ba kẻ áo đen con ngươi co rụt trở lại trong ánh mắt mắt hãi nhiên mà kinh sợ, khí tức trên thân Trần Nguyên bùng nổ như một ngọn núi lửa khủng bố nhất, khí thế trên thân hắn tăng vọt, chẳng mấy chốc bao phủ mấy ngàn dặm phạm vi kết giới, mênh mông và hùng vĩ như cả một đại dương áp chặt lên đôi vai run rẩy của ba kẻ áo đen.
Năm đạo vết thương sâu hoắm, dữ tợn và vẫn còn đang bị ăn mòn bởi chất độc trên thân thể hắn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy khép lại.
Theo Trần Nguyên buông bỏ giới hạn, linh lực khổng lồ tuôn trào, sự cân bằng giữa Cửu Tức Phục Khí và chất độc cũng bị đánh gãy.
Cái sau nhanh chóng bị áp chế và tống khứ ra khỏi thân thể.
Trần Nguyên chân đạp vào hư không, thân thể chậm rãi bay lên cao như một vị thần mình, nhàn nhạt nhìn xuống ba kẻ địch.
Hắn bình thản nói:
“Một điều cuối cùng.
Chiến thuật, tính toán, thủ đoạn, năng lực chịu đựng, điểm mạnh, điểm yếu, sự phối hợp, nhịp điệu chiến đấu của cả ba người các ngươi đều đã bại lộ.
Ta có nắm chắc vô hạn tiếp cận mười phần hủy diệt cả ba người các ngươi trong vòng mười hơi thở.”
“Trò chơi… kết thúc.” Trần Nguyên bình tĩnh nói ra, lạnh lẽo và vô cảm tựa như thiên thần giáng xuống phán xét thế gian.