Cầu Đạo

Chương 211: Lữ Như Yên Thu Hoạch






Tại thời điểm thanh âm trong đầu Trần Nguyên vừa dứt, hình ảnh phía trước mắt hắn trở nên mờ nhạt.
Chờ cho đến khi hết thảy trở nên rõ ràng, hắn phát hiện ra mình đã trở lại ngoại giới, đúng tại vị trí hắn cảm ngộ đạo vận của Bạch Ngọc Thánh Liên trước kia.
Trong lòng bàn tay của hắn vẫn nắm lấy Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên.
“Ngươi đã trở về.” Thiên Lan nhìn hắn nhẹ giọng nói.
Nàng không còn cảm ngộ đạo vận từ Thánh Liên nữa.
Đạo vận của Thánh Liên lúc này cũng trở nên hết sức mờ nhạt.
Trần Nguyên không rõ ràng, là do ý chí của Tà Thần bị diệt sát hay là tàn hồn của Thiên Thủy Chân Thánh tan biến mới khiến cho đạo vận mất đi; bất quá, điều này với hắn đã không còn quan trọng.
“Trở về.” Trần Nguyên gật đầu đáp lại.
Từ liên kết ý thức với bản tôn, hắn biết rằng, ngoại giới đã trôi qua bốn tháng kể từ khi hắn bước vào Thủy giới.
Ngắn hơn tương đối nhiều so với những gì hắn tưởng.
Lữ Như Yên vẫn còn tại một bên nhập định, tinh thần rơi vào trạng thái không minh.
Giữa nàng và Bạch Ngọc Thánh Liên vẫn còn hiện hữu liên kết, không mạnh mẽ như trước thế nhưng đủ vững chắc để hắn không muốn đánh gãy.
Hắn hỏi Thiên Lan: “Bốn tháng qua, Như Yên vẫn luôn như vậy?”
Thiên Lan nhìn thoáng qua nữ tử trong bộ diện hóa trang bình phàm, gật đầu: “Nàng vẫn luôn trợ giúp Thánh Liên.
Chỗ tốt thu được không hề ít chút nào.”
Trần Nguyên cẩn thận dò xét Lữ Như Yên, rồi kinh ngạc phát hiện ra, tu vi của nàng vậy mà đã đột phá Tam phẩm, bước vào tầng thứ Tứ phẩm Thượng nhân hàng ngũ, hơn nữa, từ khí tức đến xem, căn cơ của Lữ Như Yên phải vững chắc hơn Trần Nguyên nhiều lắm; đoán chừng thời gian nàng đột phá phải sớm hơn hắn một chút.
Nhìn ra hắn ngạc nhiên, Thiên Lan giải thích: “Mười lăm ngày trước, cô bạn gái nhỏ của ngươi đột phá.”
Trần Nguyên nghe được Thiên Lan một lần nữa gọi Lữ Như Yên là cô bạn gái nhỏ của hắn, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Hắn càng nhìn nàng lại càng cảm thấy thuận mắt.

Tuy nhiên, Lữ Như Yên đã đột phá tại mười lăm ngày trước? Cái này để hắn thật sâu sắc cảm thấy ngoài ý muốn.
Bảy tháng trước, nàng vẫn còn là Tam phẩm tầng bảy tu sĩ, bảy tháng sau, nàng đã thành tựu Tứ phẩm.
Tốc độ gia tăng tu vi nàng, so với hắn, kẻ được cả Thủy giới trợ giúp phải nhanh hơn nhiều lắm.
Nên biết, lấy tư chất tuyệt luân như Lữ Như Yên, lại thêm Thần thể sơ hiện, tại Tam phầm cảnh giới cần mất thời gian trên dưới ba năm khổ tu để mài luyện mỗi một tầng cảnh giới.
Đến mức đột phá Tam phẩm, thành tựu Tứ phẩm, lại càng cần thời gian mấy năm nữa tích lũy cảm ngộ, ngưng đọng căn cơ, tích súc linh lực làm chuẩn bị đột phá.
Thời gian bảy tháng… đây cơ hồ là đã áp súc toàn bộ quá trình trên mười lăm, hai mươi lần rồi.
Điều này, khiến hắn sinh ra lo ngại cho căn cơ của Lữ Như Yên.
Không phải cứ đột phá thật nhanh đều là chuyện tốt.
Thiên Lan gặp biểu cảm của hắn, giải thích ngắn gọn: “Không cần lo lắng, nàng kỳ thực đã cực kỳ áp chế tu vi, nếu không, chỉ e cô bạn gói nhỏ của ngươi đã tiến vào Tứ phẩm trung kỳ, thậm chí là Tứ phẩm hậu kỳ tu vi tầng thứ.”
Trần Nguyên khẽ giật mình: “Bạch Ngọc Thánh Liên hiệu quả kinh khủng như vậy?”
“Là tương đối kinh khủng.” Thiên Lan khẽ gật đầu: “Thánh giai cấp bậc bảo vật, đối với cô bạn gái nhỏ của ngươi một cái nho nhỏ Tam phẩm tu sĩ, hiệu quả tự nhiên là kinh người.” Nói đến đây, Thiên Lan dừng lại chốc lát rồi bổ sung: “Bất quá nói đến, nghị lực của nàng cũng là mạnh mẽ, dùng mọi biện pháp, thậm chí kích hoạt cả lực lượng của Thần thể để áp chế tu vi.
Nếu nàng lúc trước không làm như vậy, bỏ mặc cho Thánh Liên đẩy tu vi của nàng lên, như vậy con đường tu hành sau này của nàng, dù không đến mức đoạn tuyệt như mượn nhờ Đào Tiên thành Tiên; thế nhưng cũng là nửa bước khó đi; nào có giống như bây giờ, căn cơ hùng hậu khủng bố, so với ngươi đi Đạo Cực Hạn cũng chỉ thua kém một chút.”
Trên thực tế, không phải bất kỳ Thánh giai cấp bảo vật nào, đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng có hiệu quả khủng khiếp như Bạch Ngọc Thánh Liên đối với Lữ Như Yên.
Tựa như cùng là Bạch Ngọc Thánh Liên, cùng ở trong tình huống này, nếu như thay vị trí của Lữ Như Yên bằng Hỏa Linh Vân, người mang Hỏa Linh thể, tu luyện Hỏa thuộc tính công pháp; như vậy, Thủy đại đạo đối với nàng mà nói, gần như là vô dụng, thu hoạch của nàng chính là bằng không.
Nếu đổi lại là tu sĩ thông thường tu luyện Thủy hệ thuộc tính hoặc Mộc hệ thuộc tính công pháp, như vậy, thu hoạch tuyệt đối là to lớn không gì sánh bằng; thế nhưng, tuyệt đối xa xa kém hơn nhiều Lữ Như Yên.
Nếu như tu sĩ đó lại càng sở hữu thêm Thủy Linh thể hay Mộc Linh thể, vậy thì thu hoạch lại càng lớn hơn một phần.
Cũng chỉ có Lữ Như Yên, thân mang Nhược Thủy Thần thể, sinh ra cộng minh với Thánh Liên, nàng mới hấp thu đạo vận khủng bố như thế từ bảo vật.
Riêng trường hợp của Trần Nguyên, hắn là đặc biệt.
Bởi vì tu hành theo Khởi Nguyên kinh, cho nên hắn đối với bất cứ cảm ngộ, chân nghĩa quy tắc nào đều có thể hấp thu, lớn mạnh tự thân đạo hạnh.
Đây là điểm mạnh và cũng là điểm yếu của Khởi Nguyên kinh.
Điểm mạnh tạm thời không nhắc đến.
Điểm yếu là nó cần ngộ tính của tu sĩ khủng bố đến khó tin để chèo chống cảm ngộ ra chừng ấy chân nghĩa quy tắc.
Ngộ tính của Lữ Như Yên cũng rất kinh người, nói là đứng hàng đỉnh tiêm nhất cũng không sai, thế nhưng cùng Trần Nguyên so sánh, nàng liện lộ ra kém hơn rất nhiều.
Tạm thời không đề cập tới vấn đề tu vi của Lữ Như Yên tăng lên quá nhanh gây ra căn cơ bất ổn, có Thiên Lan nói như vậy, hắn đã phần nào yên tâm.
Trên rất nhiều phương diện, ánh mắt của Thiên Lan mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Có những lúc, hắn thật sự hoài nghi, nàng có phải hay không là một lão quái vật đã sống qua vô số kỷ nguyên, thấy qua rất nhiều việc đời.
Khoan hãy nói, khả năng này vậy mà thật có thể xảy ra ấy chứ.
Gạt đi những suy nghĩ này, Trần Nguyên vốn định hỏi thăm Thiên Lan sự tình liên quan đến Tà Thần và những kẻ mà Tà Thần xưng là ‘bọn chúng’; thế nhưng là, lúc này, trong đầu hắn một lần nữa vang lên thanh âm của Nguyệt Nhi: “Công tử, những kẻ xâm nhập đã tiến vào phạm vi bốn nghìn dặm.”
Trần Nguyên sửng sốt.
Hắn thế mà xem nhẹ việc này.
Không đúng.
Là thời khắc vừa rời khỏi Bạch Ngọc Thánh Liên, hắn nhìn thấy vấn đề xuất hiện trên người Lữ Như Yên cho nên nhất thời ném hết thảy những việc khác qua sau đầu.
Bởi vì nàng, hắn có thể xem nhẹ toàn bộ phần còn lại của thế giới.
Bất quá, từ thâm tâm nói đến, hắn đích thực là xem nhẹ ba kẻ địch.
Vừa chiến thắng Tà Thần loại cấp kia, sau đó cả bản tôn lẫn phân thân đều đạt được đột phá, đổi lại là bất kỳ ai đều sẽ bành trướng nội tâm.
Trần Nguyên nói với Thiên Lan: “Ngươi giúp ta xem chừng Như Yên.
Ta đi giải quyết mấy kẻ không mời mà đến.”
Thiên Lan nhìn thoáng qua phương hướng ba kẻ đột kích, ánh mắt chưa từng lộ ra ba động.
Nàng khẽ gật đầu: “Tốt.”
Trần Nguyên hơi chút liếc nhìn Lữ Như Yên, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng rồi tế ra phi kiếm, hướng thẳng đến ba vị khách không mời mà phi hành.
Nguyệt Nhi đã bị hắn thu thập về thể nội.
Bất kể thế nào, chuyện hắn thành tựu Tứ phẩm không thể bạo lộ ra ngoài.
Nguyệt Nhi cũng là tồn tại bí mật hắn không muốn để người khác biết đến.

Khoảng cách Trấn Tà giếng gần hai nghìn dặm về phía Tây Nam, bên trên một mảnh sơn mạch khô cằn.
Trần Nguyên chân đạp phi kiếm, thong dong đứng giữa không trung.
Từng trận gió mạnh thổi đến, vờn qua tóc mai của hắn, khẽ phấp phới vạt áo bào trắng tung bay.
Hắn giờ khắc này nhắm hờ hai mắt, tay chắp sau lưng, một bộ nhàn nhã nghỉ ngơi; thế nhưng chỉ có hắn biết, tinh thần lực của hắn mở rộng ra bao phủ khắp mảnh địa vực này, dò xét từng trận cỏ động cây lay.
Hắn đang chờ đợi.
“Đến.” Trần Nguyên khẽ nói, hai mắt nhắm hờ cuối cùng cũng mở ra.
Kẻ tới có ba người.
Gương mặt của chúng được che đi bởi một tấm mặt nạ trắng bệch, chỉ lộ ra hai mắt, có thể ngăn cản thần thức của tu sĩ dò xét.
Cả ba đều mặc áo khoác màu đen, kiểu dáng giống nhau, rộng thùng thình, che kín khắp thân thể.
Với cái vóc dáng trung bình, không cao không thấp, không gầy không béo như chúng thì thật khó để từ đây nhìn ra kẻ đến là nam hay nữ.
Có vẻ như, sự xuất hiện đột ngột của Trần Nguyên chặn ngang lộ tuyến phi hành khiến cho ba kẻ đến tương đối bất ngờ.
Một kẻ, có vẻ là thủ lĩnh trong chúng, hơi bay về phía trước một chút cẩn thận dò xét Trần Nguyên một chút, hơi chau mày, dường như phát giác ra điều không đúng như dự tính.
Hắn hỏi, giọng nói lạnh băng và khàn khàn không mang theo một tia cảm xúc, tựa như một cỗ máy cũ kỹ phát ra: “Đạo hữu thế nhưng là Trần Nguyên từ Thái Linh nội viện?”
Trần Nguyên nhìn thoáng qua ba người, nội tâm cũng đang đánh giá.
Cả ba ngự kiếm phi hành, khí thế tản mát ra là Tam phẩm tầng bảy không nghi ngờ.
Thế nhưng, dưới Khởi Nguyên Nhãn thì cả ba thuần một sắc Tứ phẩm Thượng nhân.
Tên tiến lên hỏi thăm tu vi Tứ phẩm tầng hai.
Hai kẻ còn lại đều là Tứ phẩm tầng một, một kẻ vừa đột phá không bao lâu như hắn, một kẻ căn cơ vô cùng vững chắc, thời gian đột phá chí ít cũng có năm năm.
Trần Nguyên cũng phát giác ra, cả ba kẻ, trong khi chờ đợi câu trả lời của hắn, đều bắt đầu vận chuyển linh lực.
Lãnh ý lóe qua hai con mắt giấu sâu bên dưới lớp mặt nạ lóe lên không ngừng.
Trần Nguyên nhẹ gật đầu: “Phải.
Các vị là?”
Ba kẻ kia không có trả lời hắn.
Cả ba thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn nhau để ra hiệu lấy một lần.
Trong một nháy mắt, cả ba khí thế bùng nổ mãnh liệt như một ngọn núi lửa, khiến mấy trăm dặm sơn mạch bên dưới rung chuyển dữ dội.
Trong phạm vi hai nghìn dặm, không ít Linh thú, hung thú cấp thấp bị dọa sợ, bỏ chạy tán loạn.
“Giế…”
Tên cầm đầu gầm lên một tiếng.
Thế nhưng, thanh âm từ cổ họng của hắn chưa thoát ra hoàn chỉnh liền im bặt mà dừng.

Cả ba kẻ kinh hãi phát hiện ra, giữa lồng ngực của bọn chúng không biết từ khi nào đã bị một cây trường kiếm khổng lồ, lài sáu thước, xuyên thủng lồng ngực từ sau ra trước.
Hạo Nhiên kiếm.
Ngay từ khi nhận ra địch ý từ đối phương, Trần Nguyên đã sớm âm thầm ngưng tụ Hạo Nhiên kiếm.
Tu vi của hắn không thấp hơn đối phương, tu lại là đạo cực hạn, dưới tình huống đánh lén, hắn nhanh hơn đối phương nhiều lắm.
Theo ngón tay Trần Nguyên khẽ xoay động, ba thanh Hạo Nhiên kiếm đột nhiên tăng tốc, xoắn tít lại một cái máy khoan, đục thủng lồng ngực ba kẻ áo đen thành một lỗ thông từ trước ra sau, máu me be bét, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương cột sống, ba mảnh xương sườn treo lủng lẳng và phần còn lại của lá phổi cùng tim bị nghiền nát quá một nửa.
Chỉ là, không đợi cho Trần Nguyên xuất thêm một đòn nữa triệt để nghiền nát kẻ địch.
Ba cỗ cơ thể, đáng lẽ bị thương nặng kia đột ngột nổ tung trong không khí, hóa thành một đám sương máu, bao phủ lên phương viên mấy dặm.
“Là phân thân?” Trần Nguyên nhíu mày lẩm bẩm.
Hắn không nhận ra dấu hiệu sinh mạng trôi đi từ trên thân đối phương.
Cùng lúc đó, không gian phía sau Trần Nguyên khẽ động.
Một bàn tay thò ra, trên tay hắn nắm, nhìn như chỉ là không khí, trên thực tế lại là một con dao găm pháp khí, Tứ giai trung đẳng, tàng hình trong mắt tu sĩ, có tính xuyên thấu cực cao.
Lưỡi dao không lưu tình chút nào, nhắm thẳng vào sau gáy, hướng chếch lên tiểu não của Trần Nguyên, động tác nhanh, gọn cực kỳ.
Trần Nguyên không tránh cũng chẳng né.
Bất Diệt Kim Cương thân toàn lực vận chuyển.
Coong…
Thanh âm chát chúa tựa như hai mảnh thép va chạm vang lên khiến người ta đinh tai nhức óc.
Cả hai đều là Tứ phẩm sơ kỳ tu vi, đối phương còn xa xa không phá được phòng ngự của hắn.
Lưỡi dao găm bị đẩy lùi mà trên da Trần Nguyên thậm chí còn chẳng có lấy một vết xước.
Trần Nguyên xoay người cực nhanh, bàn tay như một chiếc còng thép, rắn chắc và mạnh mẽ không gì sánh nổi, tóm lấy cổ tay đối phương, tước đi pháp khí dao găm trong tay.
“Bắt được ngươi.” Trần Nguyên lạnh nhạt nói.
Thế nhưng là, đối phương thậm chí còn không hoảng loạn.
Tốc độ phản ứng của hắn cực nhanh, lấy tay còn lại đánh lên một đạo ấn ký đánh xuống trước lòng ngực Trần Nguyên.
“Bắt được ngươi.” Đối phương lặp lại bằng thứ giọng nói lạnh lẽo vô cảm.
rồi không chút do dự nào dẫn nổ bạo cánh tay của chính hắn.
Dẫu không phải là dẫn nổ tinh huyết hay tự thân tu vi, vụ nổ này đã sánh ngang với một tôn Tam phẩm tầng chín ra đòn toàn lực.
Sức mạnh khủng khiếp trong nháy mắt thổi bay sông núi, rừng rậm, sơn mạch trong phạm vi trăm dặm, hình thành lên một miệng hố khổng lồ.
Trần Nguyên Nguyên bị sóng xung kích hất văng ra xa hơn hai trăm dặm mới dừng lại.
Trình độ công kích này không đủ để hắn bị thương, nhưng lại khiến hắn lảo đảo một chút mới hồi phục.
Cùng lúc đó, từ nơi xa, một kẻ áo đen giương lên cây cung pháp khí, Tứ giai Thượng đẳng, Xạ Tinh cung.
Cỗ linh lực khổng lồ, cuồn cuộn như một dòng lũ bị cây cung tham lam nuốt vào, tựa như một con quái vật ăn không biết no.
Trên thân cung, hàng trăm, hàng ngàn phù văn lập lòe, sáng chói, năng lượng bạo động kịch liệt, hình thành nên một mũi tên thuần năng lượng, dài đến bốn thước, mang theo khí thế khủng bố tột cùng.
Lúc này, Trần Nguyên mới kịp phát hiện, đạo ấn ký trên lồng ngực hắn bị đối phương đánh lên, hiện giờ đang phát ra một loại liên kết với cây cung của đối phương, tựa như là cộng hưởng, tựa như là cùng nhịp dao động, đều đặn như con lắc đồng hồ vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.